Editor: Tử SắcY
"Ca ca cũng thật là, thế nào đã trễ như này còn chưa trở về?" Nhìn xem sắc trời bên ngoài, đã tới canh hai rồi, nhưng Tiết Nghĩa vẫn như cũ chưa trở về.
"Ai, không biết lại chạy đến nơi nào nháo điên đi. Gần đây đều luôn cùng một ít người không đứng đắn lui tới." Lí thị cau mày nói.
Đang nói chuyện, Hồng Hạnh chạy vào trả lời: "Nhị nãi nãi, Nghĩa ca đã trở lại!"
Nghe nói như thế, mông Lí thị đang ghé vào trên gối đầu nghiêng qua nhanh nói: "Mau giúp người ta đứng lên!" Hồng Hạnh và Dung tỷ nhanh lấy chăn giúp người Lí thị đứng lên.
Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi mặc áo sa tanh nguyệt bạch dài bước nhanh đi đến. Trực tiếp đi đến bên giường, nhìn thấy mẫu thân ghé vào trên gối đầu, quần áo không chỉnh tề, tóc tai cũng rất hỗn độn, không khỏi sốt ruột hỏi: "Nương, nghe Hồng Hạnh nói ngươi bị đánh, đến cùng sao lại thế này?"
Vừa thấy đến con, trong mắt nháy mắt mắt Lí thị lại chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đều là do me con cái ma ốm kia xúi giục tổ mẫu cùng cha ngươi đánh ta, còn ngừng phát ba tháng tiền tiêu vặt của ta cùng Dung tỷ, sau đó còn nói ba tháng cũng không được xuất môn !"
Nghe nói như thế, Tiết Nghĩa dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, lập tức tức giận nói: "Mẹ con các nàng cũng quá kiêu ngạo, đoạt quyền quản gia của ngươi không nói, bây giờ còn khi dễ chúng ta như vậy. Không được, ta phải tìm các nàng lý luận!" Nói xong, nhanh quay đầu muốn đi.
Vừa nghe lời này, Lí thị sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống, nhanh giữ chặt ống tay áo Tiết Nghĩa, hoảng sợ nói: "Nghĩa ca, không thể đi!"
"Vì sao không thể đi? Còn hành động như vậy thì không có nơi cho mẫu tử chúng ta sống yên ổn !" Nghĩa ca phẫn hận nói.
Biết tính cách Nghĩa ca từ nhỏ đã lỗ mãng, cho nên Lí thị nhanh giải thích nói: "Hôm nay chuyện nương cũng có phần không đúng, nếu ngươi đi như vậy khẳng định là sẽ bị tổ mẫu cùng cha trách phạt!"
"Đúng vậy, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới là, ngươi như vậy chỉ làm sự tình càng thêm rối mà thôi!" Một bên Tiết Dung chen vào nói.
Bị muội muội trách cứ đương nhiên là làm Tiết Nghĩa không phục, trừng mắt Tiết Dung nói: "Ngươi có thể, ngươi có thể biến sự tình thành cái dạng như hôm nay? Hai ngày trước không phải là ngươi còn nói muốn cho đại phòng các nàng đẹp mắt sao?"
"Ngươi..." Lời nói Tiết Nghĩa tức giận làm Tiết Dung không thể nói rõ được.
Lí thị nhanh khuyên giải nói: "Các ngươi có thể không cần ầm ĩ hay không? Ai u..." Lí thị vẫn cứ ngao ngao kêu đau.
"Nương! Ngài thế nào?" Nhìn thấy mẫu thân như thế, huynh muội Tiết Nghĩa cùng Tiết Dung đương nhiên là không có tâm tình để ầm ĩ.
Lí thị nắm lấy tay con nói: "Hôm nay cừu oán này chúng ta đều ghi tạc trong lòng là được, ngày sau khẳng định phải đòi lại gấp đôi!"
"Ân." Tiết Nghĩa gật gật đầu, đành phải nén lửa giận trong lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bình Nhi mang theo Phương Nhi đến phòng Chu thị và Vô Ưu thỉnh an cáo từ.
Chu thị ngồi ở trước bàn bát tiên, Vô Ưu ngồi ở bên cạnh tay của nàng, sau đó thấy Bình Nhi mang theo Phương Nhi đi vào, Phương Nhi quỳ gối nói: "Nô tì đã thu thập thỏa đáng, trước khi đi vội tới thỉnh an với Đại nãi nãi và nhị tiểu thư, bái biệt Đại nãi nãi cùng nhị tiểu thư!"
Lúc này, Tống mụ ở một bên cười nói: "Hài tử ngốc, bái biệt Đại nãi nãi là có thể, còn bái biệt nhị tiểu thư cái gì? Ngươi đi đến nơi chính là chỗ thôn trang của nhị tiểu thư đó."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người nở nụ cười, Chu thị cũng cười nói: "Về sau Vô Ưu chính là chủ tử của ngươi, ngươi dập đầu một cái với nàng, từ hôm nay ngươi với nàng chính là chủ tớ, về sau cần phải trung với chủ tử, không thể sau lưng chủ mà quên chuyện nghĩa, nếu làm tốt thì về sau tự nhiên sẽ không thiếu phần ngươi!"
"Còn không nhanh tạ ơn Đại nãi nãi dạy bảo?" Bình Nhi ở một bên nhắc nhở nói.
Phương Nhi lại dập đầu một cái, nói: "Tạ ơn Đại nãi nãi dạy bảo!" Sau đó, lại chạy nhanh đi đến trước mặt Vô Ưu, cung kính dập đầu, nói: "Nô tì dập đầu với chủ tử, về sau nô tì nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm, làm tốt chuyện chủ tử giao cho ! Tuyệt không dám làm chuyện sai với chủ tử."
Lúc trước Phương Nhi là người làm ở bên lão thái thái, mặc dù ở một tòa trong trạch viện, nhưng cũng không thông thường, cẩn thận quan sát hai mắt Phương Nhi, thấy nàng có tướng mạo thanh tú, vừa thấy đôi mắt đã biết đây là người thành thật tự biết bổn phận, chỉ là không có khả năng tính toán khôn khéo như ca ca nàng, sau đó nàng cười nói: "Ngươi đã nhận thức ta làm chủ tử, vậy về sau ngươi chính là người của ta, ngươi phải trung với ta, sau này ngươi có chuyện gì thân chủ tử ta này khẳng định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn!"
"Lời chủ tử nói nô tì nhớ kỹ." Phương Nhi nhanh gật đầu.
Vô Ưu vừa lòng gật gật đầu, sau đó đôi mắt thoáng nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: "Đã theo ta, tên Phương Nhi này ta không thích, không bằng về sau ngươi kêu là Ngọc Trúc đi!"
Nghe được Vô Ưu lấy cái tên mới cho mình, Phương Nhi ngẩn ra, sau đó tràn ngập phấn khởi dập đầu nói: "Tạ ơn chủ tử đã ban thưởng tên!"
Thấy Ngọc Trúc cực kỳ vui mừng, Vô Ưu cười nói với Bình Nhi: "Đưa Ngọc Trúc lên xe đi, khi đến thôn trang nếu thiếu cái gì, cho Vượng Nhi đi chọn mua là được!"
"Là!" Bình Nhi cao hứng lên tiếng, sau đó mang theo Ngọc Trúc lui ra ngoài.
Sau khi các nàng đi rồi, Chu thị cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, chỉ sợ là xem y thuật đến nhập ma đi, đặt tên cho bọn nha đầu đều là tên dược liệu!"
Nghe nói như thế, Liên Kiều ở một bên cười bồi: "Đại nãi nãi nói cũng phải, tên của ta cũng là tên dược liệu, nhưng mà nô tì lại rất thích tên này, cảm giác gọi rất êm tai, chủ yếu là cũng sẽ không cùng tên với người khác!"
"Nãi nãi, lão nô cũng cảm thấy tên Liên Kiều với tên Ngọc Trúc so với cái tên Hồng a Lục a Yến a còn dễ nghe hơn!" Tống mụ nói xen cười.
"Đã là nha đầu của nàng, nàng nguyện ý gọi tên gì thì cứ gọi tên đó là được!" Chu thị cười nói.
"Nương, về sau khẳng định còn có tên dược liệu khác nữa!" Vô Ưu cười nói.
"Nhị tiểu thư, ta đây là đại nha đầu, ta muốn quản này cài nhòm tiểu dược liệu này!" Liên Kiều cười nói.
"Yên tâm đi, khẳng định là ngươi!" Vô Ưu cầm bát trà lên một bên uống trà một bên nói.
Nói đùa một lát sau, Tống mụ bỗng nhiên nói: "Nãi nãi, ngài không biết là đã nhiều ngày rất thanh tịnh sao?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn Tống mụ liếc mắt một cái, Chu thị suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: "Là rất thanh tịnh, mấy ngày cũng không có người đến phiền ta !" Trước kia, Lí thị cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Chu thị cùng Vô Ưu nhận quản gia đã hơn nửa năm, hôm nay không thiếu dầu gội đầu, thì ngày mai thiếu than đá, bằng không nói là trong lá trà có bột phấn, làm cho Chu thị rất đau đầu!
Nghe xong lời Chu thị lời, Vô Ưu cười: "Khẳng định là nương còn có thể thanh tịnh một thời gian, vết thương kia của nàng chưa đến một tháng hai mươi ngày là không xuống giường được!"
"Đoán chừng lần này cha ngươi thật sự đã tức giận, vài ngày nay, cũng không đi xem nàng." Chu thị nói.
"Nghe nói tổ mẫu nhưng có phái người qua tặng chút dược." Vô Ưu nói.
"Lão thái thái lần này tức giận cũng không nhẹ, nhưng đến cùng vẫn còn có Nghĩa ca đâu, chủ yếu là cố kị một chút của hắn đi. Ai, may mắn là Nhị nãi nãi này có con trai, bằng không về sau cũng hề không dễ chịu đâu!" Tống mụ ở một bên nói.
"Chỉ sợ loại người như Nhị nãi nãi về sau muốn yên tĩnh cũng không được!" Liên Kiều xen vào nói.
"Hừ, mặc kệ nàng về sau thế nào, nương, chúng ta hiện tại nên hưởng thụ không khí thanh tịnh mới đúng. Nghe nói phía nam trên đường cái có rạp hát mới tới mở gánh hát, không bằng ngày mai chúng ta mời tổ mẫu cùng đi nghe một chút?" Tại thời cổ đại này, chuyện nữ nhân có thể tiêu khiển cũng chỉ có thể đi nhìn xem diễn kịch với đọc một chút sách, ở nơi này hiện giờ đang lưu hành một loại hí kịch như là kịch hoàng mai, vào những lúc nhàm chán, Vô Ưu nhưng cũng rất thích nghe.
"Uh, mấy ngày nay vừa vặn cũng buồn buồn, là ý kiến hay! Một lát ta phải đi thỉnh lão thái thái." Chu thị gật đầu nói.
Mấy người Tống mụ cùng Liên Kiều vừa nghe ngày mai có thể đi nghe diễn, dường như đều rất cao hứng, một khoảng ngày này, Chu thị cùng Vô Ưu cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống này, chính là Lí thị cùng Dung tỷ chẳng những không thể xuất môn, hơn nữa gặp người còn bị xấu hổ, cho nên dường như đều không dám đối mặt với ai, và mọi người phảng phất như cũng lãng quên đi các nàng!
Thời gian thanh nhàn qua thật sự mau, chỉ chớp mắt đã trôi qua ba tháng.
Thời tiết lúc vào thu, trong thôn trang người người đều vội vàng bận rộn, vụ thu hoạch này cũng thu được không ít, Vượng Nhi có mướn vài người làm công thu gom dược liệu, hơn nữa tất nhiên là còn thực hiện quá trình ngắt cùng phơi khô.
Nhìn vài người làm công đổ từng bao tải từng bao tải dược liệu ở chiếu phơi khô, Vô Ưu cười xoay người nhặt lên một quả màu vàng đất, cười hỏi Liên Kiều bên cạnh."Liên Kiều, ngươi có biết đây là dược liệu gì sao?"
Nhận lấy quả từ trong tay tiểu thư, ánh mắt Liên Kiều nhìn nó rồi nói: "Nhị tiểu thư, ngài này đề ra câu hỏi này cũng quá đơn giản đi? Đi theo bên người ngài một thời gian dài như vậy làm sao có thể ngay cả cái tên Liên Kiều cũng không biết? Ha ha, quả này còn có một tên gọi khác là Thanh Kiều, đúng hay không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười."Đó chính là tên của ngươi!"
"Vậy chúng ta nói đến dược liệu tên Ngọc Trúc đi?" Liên Kiều cười nói nhìn Ngọc Trúc bên cạnh.
"Ngọc Trúc sống ở nơi ẩm thấp, chỉ có thể sinh trưởng ở dưới thấp, mà trên thôn trang chúng ta lại không có cánh rừng, cho nên có trồng cũng không sống được!" Vô Ưu cười nói.
"Nga, thì ra là như vậy." Liên Kiều gật gật đầu.
Một bên Ngọc Trúc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vô Ưu nói: "Học thức của nhị tiểu thư thật sự là rất uyên bác, nô tì về sau cũng muốn đi theo nhị tiểu thư học y thuật!"
"Ngươi muốn học y thuật? Ngươi biết chữ sao?" Liên Kiều trêu ghẹo hỏi.
"Ca ca nô tì đã dạy nô tì không ít, bằng không, trước hai tháng nô tì có mượn ca ca một quyển nói về những dược liệu cơ bản còn có tên của nô tì đâu!" Nói xong, Ngọc Trúc từ trong lòng lấy ra một quyển sách.
"Không thể nào? Ngươi đã sớm hành động?" Nhìn thấy Ngọc Trúc từ trong lòng lấy ra sách, Liên Kiều không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Vô Ưu quan sát một chút vẻ mặt nghiêm cẩn kia của Ngọc Trúc, sau đó tay lấy cuốn sách từ trong tay Ngọc Trúc, cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy tên quyển sách này là (Đại Tề trăm dược), mở ra vừa đọc, bên trong là giảng giải từng loại dược liệu cơ bản, hơn nữa hình trình bày minh hoạ mỗi một loại dược liệu đều được vẽ rất kỹ càng, ví như cách gieo trồng dược liệu, tác dụng của dược, thời gian chờ có tác dụng, là một quyển sách cơ bản rất tốt dành cho người học, Vô Ưu không khỏi cười nói: "Quyển sách này được viết rất khá, thật thích hợp cho người mới học, hơn nữa viết lời nói rất là đơn giản, ngươi hẳn là có thể xem hiểu đi?"
"Bẩm nhị tiểu thư, nô tì đã đọc hơn một nửa, chỉ là có rất nhiều chữ không biết, cho nên một bên học chữ một bên xem, vì vậy mà toc671 độ đọc rất chậm." Ngọc Trúc hồi đáp.
"Ân." Nhìn Ngọc Trúc chăm chỉ hiếu học như thế, Vô Ưu không khỏi gật gật đầu.
Nghĩ rằng: Tiểu nha đầu này tuy rằng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, hơn nữa cũng không thông minh lanh lợi, nhưng cũng rất chăm chỉ. Kỳ thực người học y điều quan trọng nhất chính là chăm chỉ cẩn thận, nàng thế nhưng lại có hết những điều đó!
Thấy nhị tiểu thư nhìn chằm chằm mình, lòng Ngọc Trúc hoảng hốt, sau đó chỉ nghe bùm một tiếng quỳ xuống, liên tục giải thích nói: "Nhị tiểu thư, nô tì đều làm xong hết việc mới đọc sách, tuyệt đối không nhàn hạ!"
Nhìn thấy nàng bị dọa thành một bộ dạng này, Vô Ưu nhanh kéo nàng lên. Cười nói: "Ta đều biết mà, trong phòng dường như không dính một hạt bụi, khẳng định là mỗi ngày ngươi đều quét dọn, hơn nữa trong thôn trang gà vịt cũng đều mập rất khỏe mạnh. Ngươi không cần sợ hãi, thấy ngươi xem sách thuốc ta thật sự rất vui mừng!"