"Chuyện này cũng khó trách, trước đó vài ngày chuyện Ngọc quận chúa ở kinh thành thật sự là rất ồn ào huyên náo, tổ phụ cùng tổ mẫu còn có phu quân ta nữa đều lo lắng gần chết. Mấy ngày nay nàng luôn đều buồn bực không vui, vì thế hôm nay tổ mẫu mới muốn ta tới giúp nàng cầu xâm." Lan Hinh lo lắng nói.
"Chuyện nhân duyên còn phải khuyên bảo nàng nhiều hơn, để tự nàng suy nghĩ thông suốt mới tốt!" Mọi người thế gian qua không được một cửa ái tình, nữ tử cổ đại càng là thế.
"Ai! Đây chính là khó khăn. Ngươi không phải không biết tâm ý nàng với Thẩm Quân cũng không phải là ngày một ngày hai, chờ đợi trong nhiều năm như vậy, lúc nàng cho rằng bản thân nhất định có thể gả cho Thẩm Quân, trở thành phu nhân của Thẩm tướng quân, nhưng không nghĩ tới Thẩm Quân lại gặp mặt cự tuyệt nàng, bây giờ còn đi xa biên ải, ngươi nói nàng có thể chịu được thế nào?" Lan Hinh giận dữ nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu chau đầu mày."Ngươi nói Thẩm tướng quân gặp mặt cự tuyệt Ngọc quận chúa?" Chuyện này ở cổ đại đoán chừng cũng là chuyện vô cùng nhục nhã, khó trách Ngọc quận chúa chịu không nổi, huống chi nàng được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay.
"Thực ra hai nhà Tần Thẩm đều đồng ý với cọc hôn sự này, ai biết Thẩm Quân lại không chịu, chẳng lẽ thật sự giống như bên ngoài lưu truyền là Thẩm Quân với Mai nương ở tửu phường mới vừa mở kia? Một nữ tử trên phố thế nào cũng không thể gả vào Thẩm gia được sao? Cho dù là làm thiếp cũng đều trở thành trò cười cho người trong nghề. Khó trách Ngọc quận chúa sẽ tức giận đi sang Mai các đại náo một hồi như thế, đổi lại là ai cũng sẽ chịu không nổi! Hiện tại quận chúa ở nhà không chịu rửa mặt chải đầu, không ăn cơm, tổ mẫu nàng lão nhân gia đã buồn gần chết, chỉ có thể đến xin chút ý kiến của bồ tát!" Nói xong, Lan Hinh liền quỳ rạp xuống trước mặt bồ tát, thành kính cầu nguyện một lát, sau đó cầm lấy ống thẻ, hết lắc lần này đến lắc lần khác, chỉ thấy một trăm đoạn trúc xâm ở trong ống thẻ va chạm gõ vào ống thẻ, một lát sau từ trong ống thẻ rớt ra một đoạn xâm.
Tiểu sa di* ở một bên từ trên đất nhặt lên xâm, cúi đầu vừa thấy, nói: "Là xâm thứ sáu mươi chín." Nói xong hai tay đưa sang Lan Hinh, Lan Hinh cúi đầu vừa thấy, thì thầm: "Phượng đi tần lâu, vân liễm vu sơn?" [Phượng đến lầu Tần, mây che núi cao – cảm ơn ss Q đã dịch dùm ^^]
(Tiểu sa di: cách xưng hô phân biệt nam với nữ trong phật giáo, nam gọi là tiểu sa di, nữ gọi là tiểu sa di ni)
Nghe được lời Lan Hinh nói, tay Vô Ưu nhận lấy đoạn xâm trúc trong tay Lan Hinh, nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày. Nghi hoặc nói: "Đây là ý tứ gì?"
"Ngươi ta là người phàm, xem ra chỉ có thể chờ nhất phiến đại sư tới phân giải xâm." Lan Hinh cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng không biết có ý tứ gì.
"Nghe nói xâm nơi này rất linh nghiệm !" Vô Ưu nhớ được lần trước tới cùng mẫu thân, mẫu thân còn cầu một xâm, nghe nói trong kinh thành rất nhiều tiểu thư phu nhân đều đến nơi này xin xâm đâu.
"Đúng vậy, không nói gạt ngươi, hai năm trước ta cũng tới nơi này cầu một xâm*, văn tự ghi cụ thể thì ta đã quên, chỉ nhớ đại sự phân giải xâm nói là lòng nghĩ chuyện thành, không nghĩ tới thật sự là đúng với xâm kia đâu!" Lúc nói lời này, vẻ mặt Lan Hinh như bay lên đám mây. Lúc ấy trong lòng nàng sớm đã có tâm tư hứa hẹn ngầm với Tần Hiển, biết chuyện kia dường như là không có khả năng, bởi vì tuy thê tử của Tần Hiển đã mất, nhưng trong kinh thành quan to quý người này có biết bao nhà thiên kim đều xem trọng hắn không thôi, nơi nào có thể thay phiên đến dòng dõi thấp kém nàng, dung mạo lại không khuynh quốc khuynh thành là nữ tử bình thường đâu?
(*Xâm: Là lọ xâm dùng để cầu xin may mắn tình duyên công việc, hoá giải những vấn đề gặp phải. Cách xin giống như trong truyện có kể, là hai tay cầm lọ xâm, lắc mạnh đến khi một thẻ xâm trong lọ rớt ra. Nếu có nàng nào hỏi ta nếu lắc hoài mà xâm không rớt hoặc rớt một đống thẻ thì ta nghĩ là có lẽ Phật không muốn trả lời :)) :)) )
"Trách không được có nhiều nữ tử đều đến nơi này xin xâm, xem ra vẫn rất linh nghiệm." Vô Ưu cười cười.
"Đúng rồi, Vô Ưu, ngươi cũng cầu một đoạn đi?" Lan Hinh đột nhiên đề nghị nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi bật cười."Ta? Coi như hết, ta còn có cái gì cầu xin?"
"Đương nhiên là cầu nhân duyên!" Lan Hinh nói.
"Ta đời này không muốn lập gia đình, thứ hai lại không có người trong lòng, ta còn cầu xin cái gì chứ?" Vô Ưu cười nói.
"Thì cứ xem xem nhân duyên của ngươi khi nào thì đến đi!" Nói xong, Lan Hinh phụ giúp Vô Ưu quỳ rạp xuống trước mặt bồ tát, cũng nhét ống thẻ vào trong tay nàng.
Cúi đầu nhìn sang ống thẻ trong tay, đời trước với đời này Vô Ưu chưa bao giờ tin vào mấy chuyện này, nhưng mà hôm nay Lan Hinh lại kiên trì, ngẩng đầu nhìn sang thế âm bồ tát lóng lánh ánh vàng kim, trong lòng Vô Ưu âm thầm nói: "Bồ tát, một đời trước ta không đợi đến nhân duyên không hiểu sao lại đi tới một đời này, không biết một đời này ta có nhân duyên không? Nếu là một đoạn nghiệt duyên như lời nói kia, thế thì vẫn thà không bằng không có, xin bồ tát chỉ rõ đi!" Mặc niệm xong, nàng liền nhắm mắt lại thành kính bắt đầu lắc mạnh ống thẻ trong tay. Không bao lâu sau, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, có một đoạn trúc xâm từ trong ống thẻ văng ra dưới đất!