Edit: Lạc Lạc
Hoắc Viễn Chu không trả lời cô, vẫn đang ra sức vận động thân mình, mồ hôi ướt đẫm.
Cho đến khi cả hai đều đã leo lên đỉnh cao của dục vọng, Hoắc Viễn Chu mới đặt Lộ Dao đang thút tha thút thít lên trên giường, anh cũng nằm đè lên người cô, cùng cô dán chặt.
Anh cúi đầu xuống hôn hết nước mắt trên mặt cô, hỏi bằng một giọng khàn đặc, “Có đau lắm không?”
Lộ Dao gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Ban đầu rất đau, sau đó thì cảm giác khá đặc biệt, em không diễn tả được.”
Hoắc Viễn Chu cười nhẹ, “Thoải mái chứ?”
Lộ Dao bĩu môi, từ chối trả lời.
Hoắc Viễn Chu luồn bàn tay mình ra sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cho hai chân của cô quấn lên eo anh, anh có cảm giác lại đến lần nữa, hỏi: “Bảo bối, muốn nữa không?”
Nói xong anh lại vùi đầu vào ngực cô.
Cả người Lộ Dao lại trở nên run rẩy, cô mắng thầm trong lòng, có lẽ cả đời này Hoắc Viễn Chu chỉ chịu nói ra những lời buồn nôn khi ở trên giường.
Anh nhẹ nhàng mút ngực cô, không quên hỏi, “Bảo bối, muốn không? Hở?”
Lộ Dao không khỏi “ um “ một tiếng, Hoắc Viễn Chu nói: “Muốn à? Vậy sẽ cho em.”
“Đừng!” Lộ Dao đáp lại anh theo bản năng, thân dưới của cô thật sự rất không thoải mái, không đau, nhưng có cảm giác rất khó chịu và chua xót.
Nhưng Hoắc Viễn Chu lại như tên đã lên dây, không nghe thấy cô nói gì, lại đưa vào trong cơ thể cô, trơn tru hơn rất nhiều so với khi đi vào trong lần đầu tiên.
Lần này ở trên giường, anh không cần ôm cô, lực va chạm rõ ràng lớn hơn gấp đôi so với khi nãy.
Cơ thể Lộ Dao bị anh va chạm không khỏi trượt lên phía trên, rất nhiều lần đều bị anh nắm lấy eo và kéo trở lại.
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, anh vẫn không kết thúc trận vận động này, Lộ Dao cảm thấy như mình sắp ngất, những ngón chân cũng bắt đầu bị chuột rút, khoái cảm lại ập đến một lần nữa.
Sau khi kết thúc, Lộ Dao không thể cử động được nữa, Hoắc Viễn Chu ôm chặt cô vào lòng, cô cấu anh, “Em mệt sắp chết rồi!”
Hoắc Viễn Chu hôn lên hai mắt cô, “Nhưng cũng thoải mái, đúng không?”
Lộ Dao hừ một tiếng, không buồn phản ứng lại, vùi mặt vào hõm cổ của anh.
Sau một lúc, cả hai mới bình tĩnh lại.
Lộ Dao hỏi anh lần nữa, “Sau khi về nước chúng ta sẽ đi lãnh chứng, được không?”
Cô không quan tâm đến việc cầu hôn hay không cầu hôn gì đó cả, ở bên nhau mới là việc đúng đắn nhất.
Hoắc Viễn Chu tập trung nhìn vào cô, im lặng vài giây mới nói: “Lãnh chứng là chuyện sớm muộn, anh không có người thân, anh cũng không biết sẽ cần làm gì theo phong tục tập quán trước khi lãnh chứng, nhưng anh biết, một việc lớn như kết hôn này chắc chắn là phải thông báo cho ba mẹ đầu tiên, đây là sự tôn trọng đối với công ơn dưỡng dục sinh thành.”
Lộ Dao không thể phản bác, cắn môi, “Nhưng tình hình của chúng ta rất đặc biệt, ba mẹ em sẽ không đồng ý.”
Dừng lại một lúc cô hỏi, “Nếu bọn họ vẫn không đồng ý, anh sẽ không đi lãnh chứng với em đúng không?”
Hoắc Viễn Chu búng nhẹ lên môi cô, ánh mắt cảnh cáo cô không được cắn môi mình nữa.
Anh nói: “Có hay không là chuyện của chúng ta, đồng ý hay không là chuyện của bọn họ, điều này không mâu thuẫn, em đang lo lắng gì thế.”
Lộ Dao bỗng cảm thấy nhẹ nhõm kì lạ, cô ôm chặt anh, “Người cũng là của anh rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Hoắc Viễn Chu cọ cằm mình lên mũi cô, không nói gì, ôm cô thật chặt.
Cả hai nằm trên giường một lúc nữa mới đi tắm.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Hoắc Viễn Chu bế Lộ Dao xuống bếp ăn cơm, Lộ Dao vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, ăn uống qua loa sau đó lập tức đi ngủ.
Tỉnh dậy lần nữa là mười giờ sáng hôm sau.
Cả người như bị xe lu nghiền nát qua, không còn là của mình.
Hoắc Viễn Chu hỏi cô muốn đi đâu, Lộ Dao lườm anh, nói: “Ở nhà.”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, véo má cô, chưa kịp nói với cô câu nào, điện thoại đã vang lên.
“Ai gọi đấy?” Lộ Dao hỏi.
Hoắc Viễn Chu lấy điện thoại qua, “Trợ lý gọi.” Sau đó anh kết nối.
“Hoắc tổng, Bàng Lâm Bân đã từ chối mọi lời mời riêng, chúng ta hỏi rất nhiều người rồi nhưng vẫn không mời được, Giang Đông Đình cũng đang chạy vạy khắp nơi để định ngày hẹn gặp ông ta.”
Hoắc Viễn Chu im lặng một lúc rồi nói, “Biết rồi, tôi sẽ tìm cách khác.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoắc Viễn Chu hỏi Lộ Dao: “Không đi thật à? Sáng mai anh phải đến Thụy Sĩ, thứ bảy mới về, nếu hôm nay không đi chơi, thì anh sẽ không còn thời gian để đi cùng em trước khi em về nước nữa đâu đấy.”
Lộ Dao vốn không thích đi chơi cho lắm, giữa đi chơi và ở nhà ngủ, cô quyết định chọn cái sau, vì thế mà mọi thời gian tốt đẹp đều đã bị cô lãng phí ở trên giường.
Sáng hôm sau Hoắc Viễn Chu đã ra sân bay, không cho cô đưa anh đi.
Lộ Dao nằm một mình trên chiếc giường lớn, ngây người nhìn trần nhà, Hoắc Viễn Chu không ở bên cạnh, ngay cả ngủ nướng cũng không còn thú vị, cô đang suy nghĩ xem phải chịu đựng như thế nào trong ba ngày tới.
Hoắc Viễn Chu để lại cho cô một tài xế biết tiếng Trung, cô ở nhà cũng không có việc gì làm, ăn cơm xong, cô quyết định đến tòa nhà Empire State trên đại lộ 5 để đi tham quan.
Thật ra cô cũng không tò mò lắm về các tòa nhà cao tầng, vì ở Thượng Hải cũng đã có rất nhiều rồi, cô ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà lộ thiên của nhà mình là đã có thể thấy được Tháp Thượng Hải, cũng phải cao gần hai trăm mét so với tòa nhà Empire State, vì vậy mà nó cũng không còn hiếm lạ nữa.
Nhưng mọi người đều nói nếu đi New York mà không đến tòa nhà Empire State, thì chẳng khác nào không đi New York.
Vì là ban ngày, nên Lộ Dao không lên tầng lầu để ngắm cảnh, mà chỉ lang thang bên dưới khoảng nửa tiếng.
Đi dạo phố một mình, đúng là đần độn và nhàm chán.
Mọi cảnh vật đều như được phát ra từ trong tivi trắng đen, mất đi sắc thái.
Lộ Dao lại nhớ đến lúc ở công viên Nara, Hoắc Viễn Chu nói: “Những khu du lịch, cháu đi, sẽ không bằng mong đợi của cháu.”
Ngoài công viên Nara, cho đến nay vẫn chưa có một khu du lịch nào khiến cô lưu luyến.
Khu du lịch nào có anh, có lẽ sẽ là đẹp nhất.
Ngay cả khi chỉ là một cái công viên nhỏ trên phố, có anh ở đó, cũng sẽ trở nên xinh đẹp không gì sánh bằng.
Khi ngồi lên xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu tiếp theo.
Lộ Dao ngẫm nghĩ, “Cứ đi lòng vòng đi.”
Ban đầu cô định đến trụ sở ở phố Wall, nhưng đồng nghiệp của trụ sở đã gọi cho cô, nói rằng không cần phải đến ngân hàng, phó tổng và thư ký đều đã đi công tác, không có việc gì để giao cho cô.
Lúc đó cô đã nghĩ, hóa ra mình đang phục vụ vì phó tổng, không biết phó tổng đó là người như thế nào.
Chiếc xe lướt chầm chậm trên đường phố, cô tựa đầu lên cửa kính xe, ngắm nhìn đường phố phong tình nơi đất khách quê người, nhưng mọi suy nghĩ trong lòng đều là về Hoắc Viễn Chu, tuổi thơ khốn cùng và quẫn bách của anh, sự trẻ trung và vẻ đẹp trai của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó là sự trưởng thành và hấp dẫn của anh...
Giữa một thành phố ngợp trong vàng son này, nếu là một người phụ nữ thì có thể sẽ dễ dàng thủ vững trái tim mình, nhưng với một người đàn ông thành đạt, thì thật khó.
Rốt cuộc anh đã làm như thế nào để chống chọi lại trước muôn vàn cám dỗ, để lại mảnh đất thuần khiết duy nhất trong trái tim anh cho cô.
Khi đi ngang qua một quán cà phê, cô bỗng nhìn thấy một người không quá quen thuộc, nhưng hình dáng ấn tượng và khắc sâu đó đã rơi vào tầm mắt của cô, trên chuyến bay đến Osaka vào tháng trước, ông ấy ngồi bên cạnh Tưởng Trì Hoài, cô không chỉ hỏi mượn ông ấy xem thẻ nhập cảnh, mà còn nhờ ông ấy đưa cô qua cửa hải quan, không ngờ lại gặp gỡ ở New York.
Khi Bàng Lâm Bân vô tình quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Lộ Dao, ông cũng hơi bất ngờ một lúc, sau đó lập tức khôi phục lại biểu hiện tự nhiên cùng nụ cười nhàn nhạt.
Lộ Dao vội vàng bảo tài xế dừng xe, sau khi mở cửa xe bước xuống, cô đi về phía cửa của quán cà phê, Bàng Lâm Bân cũng tiến đến đây.
“Chú Bàng, thật trùng hợp.” Lộ Dao đến gần.
“Không phải vậy đâu.” Bàng Lâm Bân mỉm cười, ấm áp và nho nhã, như làn gió nhẹ đầu hè của New York, mang lại cho người ta cảm giác tươi mới và thoải mái.
Lộ Dao cũng mỉm cười theo, “Cháu còn lo rằng chú không nhớ ra cháu, chú đi công tác ở New York ạ?”
Bàng Lâm Bân gật đầu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Lần này biết điền thẻ nhập cảnh rồi chứ?”
Lộ Dao hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn trung quy trung củ trả lời: “Biết ạ.” Cô ngắm nghía quán cà phê, “Chú bận như thế, mà vẫn có thời gian uống cà phê sao?”
Khi xếp hàng ra cửa hải quan ở Osaka lúc trước, bọn họ đã chuyện trò rất lâu, lúc giới thiệu về nhau, Lộ Dao cảm thấy cái tên Bàng Lâm Bân này rất quen, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Sau đó lại nhớ ra là ở trên một quyển tạp chí, nhưng tiếc là tạp chí chỉ đưa tin bằng văn bản, không có ảnh.
Với chút lòng hiếu kỳ, cô đã thử hỏi ông ấy có tham gia vào công việc tài chính hay không, còn nói rằng cảm thấy cách ăn nói và khí chất của ông rất giống với nhân sĩ tinh anh giới tài chính, sau đó cô đã tìm mọi cách để chuyển đề tài sang bài viết trên quyển tạp chí kia.
Bàng Lâm Bân mỉm cười, không che giấu nữa, ông đưa cho cô một tấm danh thiếp, danh thiếp bằng tiếng Anh, nhưng cô vẫn hiểu được vài từ, quả nhiên ông ấy chính là phú hào khiêm nhường mà cô đã nhìn thấy trên tạp chí.
Bàng Lâm Bân có công ty quản lý tài sản của riêng mình, đó là một công ty quản lý tài sản mang tính toàn cầu ở phố Wall, nhưng rất ít ai biết ông là ông chủ đằng sau công ty này.
Ông là một phú hào khiêm nhường ẩn danh của Trung Quốc, ông đã được tạp chí “Tài Phú” đưa tin cách đây một thời gian, cái tên này mới được công chúng biết đến, lý lịch của ông cũng bị khai quật, nhưng rất ít người biết ông trông như thế nào, cô cảm thấy rất vinh hạnh vì mình đã trở thành một số lượng ít biết được danh tính thật sự của ông.
Bàng Lâm Bân vẫn luôn duy trì nụ cười nhẹ trên môi: “Thỉnh thoảng hoài niệm lại.”
Hóa ra ông cũng là một người có nhiều tâm sự.
Lúc này trợ lý của ông mang đến một phần tài liệu và đưa cho ông ký tên, Bàng Lâm Bân cẩn thận xem xét tài liệu rồi mới ký tên của mình lên.
Lộ Dao biết một người như ông sẽ không thể có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày còn có không biết bao nhiêu người muốn gặp ông, cô lễ phép nói: “Chú Bàng chú bận rộn đi, cháu không trì hoãn thời gian quý báu của chú nữa.”
Bàng Lâm Bân nhắc nhở vài lời với trợ lý bên cạnh, ông sử dụng tiếng Đức nên Lộ Dao nghe không hiểu, Lộ Dao mắng thầm trong lòng, khó trách lại giàu như vậy, lớn tuổi thế rồi mà còn biết nhiều thứ ngôn ngữ như thế.
Cô vẫn còn nhớ, trên chuyến bay đến Osaka lần trước, ông ấy đã điền thẻ nhập cảnh của mình bằng tiếng Nhật, bây giờ còn nói tiếng Đức trôi chảy như thế, vậy tiếng Anh chắc cũng không thể đùa.
Sau khi trợ lý của Bàng Lâm Bân rời đi, ông nói với Lộ Dao: “Ở đây coi như là căn cứ của chú, chú luôn muốn tận lực làm hết lễ nghĩa của một người chủ nhà, đi thôi, mời cháu uống trà chiều xong, tối đến lại mời cháu đi ăn.”
Sau khi nói xong lại cảm thấy mình quá tùy tiện và đường đột, sợ làm cô bé sợ hãi, nên ông giải thích thêm: “Chú với ba mẹ cháu đều quen biết nhau.”
Lộ Dao sững sờ, một hồi lâu sau mới hỏi: “Chú biết ba mẹ cháu sao?”
Bàng Lâm Bân cười cô đơn, đâu chỉ là biết.
Ông gật đầu: “Giáo sư Lộ, Cố Doãn, không nói sai chứ?”
Lộ Dao thành thật gật đầu, Cố Doãn là tên của mẹ cô.
Cô tò mò hỏi: “Chú với ba mẹ cháu là bạn học ạ?”
“Không phải.” Bàng Lâm Bân suy nghĩ một lúc, sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông vẫn không nói ra sự thật, chuyển chủ đề, “Vào quán cà phê vừa uống vừa nói chuyện đi.”
Lộ Dao quay đầu lại nhắc nhở tài xế vài câu, bảo tài xế đợi cô ở tầng dưới, lúc này cô mới đi vào quán cà phê.
Sau khi gọi cà phê, điện thoại của Bàng Lâm Bân lại vang lên, ông áy náy nhìn Lộ Dao, rồi bắt đầu nghe điện thoại.
Lần này là nói bằng tiếng Anh, đều là những từ vựng chuyên nghiệp, Lộ Dao cảm thấy như đang nghe thiên thư, cô bưng tách cà phê lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Khi tầm mắt của Bàng Lâm Bân vô tình rơi trên sườn mặt của Lộ Dao, ông lập tức hoảng hốt, ký ức dường như xuyên qua đường hầm thời gian, quay trở về 28 năm trước.
Ông phải thừa nhận rằng Lộ Dao cực kỳ giống với Cố Doãn, khi còn trẻ Cố Doãn cũng xinh đẹp động lòng người như thế, chỉ tiếc sau khi đến ngã rẽ, bọn họ lại đường ai nấy đi.
Những câu chuyện xưa cũ được chôn giấu ở nơi nào đó trong lòng bỗng như một cơn đại hồng thủy, mãnh liệt ùa đến.
Lần đó trên chuyến bay đến Osaka, vừa nhìn thấy Lộ Dao, trái tim ông đã run lên, rất giống người đó, nhưng ông vẫn không suy nghĩ nhiều, một người kiệm lời như ông, vậy mà sự kiên nhẫn của ông vào ngày hôm đó lại vô cùng tốt, hết lần này đến lần khác đáp lại những câu hỏi vụn vặt của cô mà vẫn không hề mất kiên nhẫn.
Lúc qua cửa hải quan, ông mới biết tên cô là Lộ Dao, còn là người gốc Thượng Hải, những nghi ngờ trong lòng ông đã được xác minh, nếu không phải là con gái của cố nhân, làm sao ông có thể dễ dàng đưa danh thiếp của mình cho cô.
Nhưng tại sao phải đưa danh thiếp cho cô, chính ông cũng không biết tại sao.
Không thể nói rõ được.
Ông chỉ có thể cảm khái một câu, có một vài duyên phận trên thế gian này thật là kỳ diệu, không thể giải thích.
Một số cảm xúc cũng đang thay đổi theo cảnh đời, sau khi cảnh còn người mất, có lẽ đã sớm tan biến, phần còn lại chỉ còn là một hoài niệm mờ nhạt, một hoài niệm có liên quan đến thanh xuân.
Giống như ông mỗi khi bận rộn, ông đều sẽ đến quán cà phê này để uống một tách cà phê.