Edit: Lạc Lạc
Sáng hôm sau bà Lộ liền đến trụ sở của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm ở Wall Street, lý do bà không muốn đi chính là tên của công ty này có liên kết chặt chẽ với bà.
Tên công ty bao gồm cả tên của bà và Bàng Lâm Bân, luôn có thể gợi lại hồi ức vô tận của tuổi trẻ một cách khó hiểu, mặc dù nó không liên quan gì đến tình yêu.
Nhưng xét cho cùng tuổi tác cũng đã lớn, lại nhớ về quá khứ, thật sự rất lỗi thời.
Đã từng là người yêu, dù lý do chia tay là gì, dù chia tay đã bao nhiêu năm, dù họ đã có gia đình riêng, nhưng sau khi ngồi lại bên nhau, vẫn không thể tránh khỏi việc sẽ nhớ về quá khứ dù ít hay là nhiều.
Bà không thích cảm giác này nhất.
Thậm chí là ghét.
Đối với bà, hai người chia tay tốt nhất là cứ vậy mà quên nhau trong giang hồ.
Buổi sáng trước khi rời đi, ông Lộ còn cố tình dặn dò bà, nói là nếu Bàng Lâm Bân không muốn giúp đỡ, ngay cả khi giọng điệu của ông ta không quá thoải mái, bà cũng phải lập tức xoay người lại và bỏ đi.
Bà biết ông Lộ không nỡ để bà nhìn sắc mặt của ai, đặc biệt là Bàng Lâm Bân.
Khi tâm trí bị phân tâm, ô tô đã đi đến dưới lầu của tòa nhà, đẩy cửa bước xuống xe, bà hít một hơi thật sâu.
Cùng Cố Diễm gây dựng sự nghiệp cho đến nay, chỉ có hai năm trước là bà và Cố Diễm phải đi tìm người giúp đỡ, sau đó cũng chưa bao giờ đi cầu cứu ai khác cả, vì đã có công ty quản lý tài sản theo chân bọn họ thành lập nên một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, nhưng không phải công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, mà là một công ty khác ở Wall Street.
Bao nhiêu năm qua, hôm nay là lần đầu tiên bà phải đi cầu cứu người khác, còn là cầu cứu người tình cũ, cảm giác này giống hệt như cảm giác mặc váy đứng giữa băng thiên tuyết địa ăn Haagen-Dazs vào ngày mùa đông.
Chết sĩ diện, lạnh thấu tâm can.
Đến trước quầy lễ tân của Doãn Lâm, bà Lộ biết quầy lễ tân sẽ không phát hành, lúc này mới lấy điện thoại ra và tìm số của Bàng Lâm Bân.
Dãy số này là do mọi người lưu lại lúc hội ngộ bạn cùng lớp đại học năm thứ 20 vào hơn mười năm trước, bà đã lưu nó, bà chưa từng gọi lần nào, Bàng Lâm Bân cũng vậy.
Vào thời điểm đó công ty quản lý tài sản Doãn Lâm đã có tiếng trong giới tài chính, nhưng không một ai trong số họ biết ông chủ là ông ấy, chỉ có bà biết.
Thành lập một công ty tên là Doãn Lâm, đã từng là ước mơ của ông ấy, chỉ tiếc rằng khi ước mơ trở thành hiện thực, bà đã không còn ở đó nữa.
Gọi hơn mười giây bên đó mới trả lời, tất nhiên ông sẽ không ngờ lại có một ngày bà chủ động gọi điện thoại cho ông.
“Cố Doãn?” Giọng của Bàng Lâm Bân khàn khàn và mang theo vài phần âm rung kì lạ, ngay cả trợ lý cũng vô thức liếc mắt nhìn ông.
“Là tôi, tôi đang ở dưới lầu công ty của ông, có rảnh không?”
Bàng Lâm Bân lại hoang mang một lúc lâu, sau đó vội đáp: “Có rảnh.”
“Vậy ông gọi điện thoại nói bảo vệ cho tôi vào đi.”
“Tôi sẽ xuống đón em.” Sau khi Bàng Lâm Bân cúp máy, ông đứng lên, lại ngồi xuống, sau đó lại đứng lên, hỏi trợ lý: “Buổi sáng văn phòng có được dọn dẹp chưa?”
Trợ lý cũng ngây ra, anh đến công ty cùng ông ấy, thật sự cũng không biết là có dọn dẹp vệ sinh hay chưa.
Văn phòng của Bàng Lâm Bân dường như đều là do tự tay ông dọn dẹp, chỉ khi nào quá bận rộn, mới có thư ký của văn phòng vào dọn dẹp cho ông.
Ông không thể đợi trợ lý trả lời ông, tự mình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh xả ướt khăn, lau qua bàn một lần, sau đó sắp xếp lại các tờ báo và tạp chí trên bàn.
Ông quay đầu lại nói với trợ lý: “Tất cả công việc hôm nay bị đẩy lùi.”
“Vâng.” Trợ lý cất tài liệu vào rồi đi về phía cửa. Anh theo Bàng Lâm Bân mười hai năm, đây là lần đầu tiên thấy ông lo lắng như vậy.
Bàng Lâm Bân dọn dẹp đơn giản văn phòng, sau đó bước nhanh đến thang máy chuyên dụng, đối diện với vách tường như tấm gương của thang máy, ông chỉnh trang lại áo sơ mi và cà vạt, rồi lại đeo khuy măng sét trên tay áo vào.
Thang máy đã đến tầng dưới, ông hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Doãn đang ngồi ngây người đối diện với khu vực nghỉ ngơi.
Đã mười năm trôi qua kể từ cuộc hội ngộ đại học cuối cùng đó, mười năm không gặp, bà vẫn không thay đổi gì.
Ông nâng bước chạy qua, “Cố Doãn.”
Cố Doãn quay đầu lại, hơi ngạc nhiên, bà đứng dậy, “Không phiền đến ông chứ?”
Bàng Lâm Bân cười nhạt: “Không có, hôm nay không có kế hoạch nào.”
Cả hai không hề chào hỏi nhau bằng những lời chào khách sáo.
Cố Doãn cùng ông đi vào thang máy, nửa đùa nửa thật: “Nếu không phải do tôi, mấy người trước quầy lễ tân còn không biết ông là sếp của bọn họ.”
“Phải, tôi đều đi thẳng từ hầm xe lên tầng văn phòng.” Bàng Lâm Bân lại hỏi: “Đến New York công tác à?”
Cố Doãn gật đầu: “Cố Diễm còn muốn công bố một công ty khác của tập đoàn ra thị trường, tôi đến đây để đàm phán bảo lãnh IPO.”
Bàng Lâm Bân hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu nhà bảo lãnh?”
Cố Doãn: “Dự kiến khoảng năm nhà, một ngân hàng đầu tư địa phương, phần còn lại là các ngân hàng đầu tư ở Âu Mỹ, có điều phương án cuối cùng vẫn chưa được xác định.”
Khi nói chuyện bọn họ đã đến văn phòng của Bàng Lâm Bân.
Cố Doãn nhìn văn phòng một lượt, hơi ngạc nhiên, nói đùa: “Không ngờ văn phòng của ông lại bình thường như vậy, còn tưởng rằng sẽ là thổ hào kim.”
Bàng Lâm Bân: “...” Từ trong giọng điệu của Cố Doãn, ông có thể nghe ra được lần này bà đến tìm ông cũng không phải là ý định của bà, những lời nói đó nghe rất chông gai.
Ông rót một ly nước ấm rồi đặt xuống trước mặt bà, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện. Vừa rồi ông không trả lời câu nói của bà, bầu không khí trở nên ngưng tụ và im lặng một lúc.
Cố Doãn cũng không có ý định quanh co lòng vòng, định mở miệng nói với ông mục đích lần này, đã bị ông cướp lời, giọng điệu của ông có chút tự khinh bỉ: “Khoảng thời gian trước tôi về nước, ban đầu định đến công ty của em để tìm em bàn nghiệp vụ, nhưng lại sợ em không thích, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thôi đi, tôi liền bay thẳng đến Nhật Bản.”
Cố Doãn cười: “Tập đoàn của chúng tôi có nghiệp vụ nào mà ông có thể coi trọng? Ông không cần phải tìm bậc thang cho tôi, tôi cũng chủ động đến, nhưng còn phải yêu cầu một việc gì đó.”
Nụ cười trên khóe miệng của Bàng Lâm Bân nhạt đi rất nhiều, ông biết tâm khí của cố Doãn rất cao, bảo bà đi cầu xin ông, quả thực là muốn bà chết.
Đặc biệt vào năm đó người quyết định chia tay vẫn là ông.
Ông khẽ thở dài trong lòng, nhưng vẫn muốn cố gắng duy trì lòng tự tôn cao quý đó của bà, ông đứng dậy: “Đi thôi, tôi mời em uống cà phê, chuyện công việc cứ để thư ký làm tiếp.”
Cố Doãn đứng lên, “Ông vẫn chưa hỏi tôi là chuyện gì mà? Lỡ đâu là một doanh nghiệp không kiếm được tiền, tới lúc đó cũng đừng trách tôi, tôi sẽ không lấy tiền của mình ra để trả cho ông đâu.”
Bàng Lâm Bân vẫn cười: “Nói một câu nghe như tôi là nhà giàu mới nổi vậy, cùng lắm chỉ là mười tỷ, coi như tôi làm từ thiện.”
Cố Doãn: “...” Nếu đổi là người khác, bà sẽ lập bước lên tát vào mặt ông ta, giọng điệu khinh thường đó thực sự khiến người ta nổi giận.
Sau khi ngồi lên xe, cả hai cũng không nói gì nữa.
Cố Doãn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Bàng Lâm Bân nhìn qua phía bên kia.
Nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ, tâm trí ông liền tái hiện lại những cảnh trong quá khứ.
Lúc trước, nếu không phải ông nhất quyết muốn đến Mỹ lang bạt, muốn thỏa mãn giấc mơ phát tài ở nước Mỹ trong lòng mình, liệu bây giờ ông có thể được Cố Doãn lấy làm tự hào gọi là ông Bàng nhà tôi hay không?
Bọn họ có thể cũng có một cô con gái xinh đẹp, tên là Bàng Dao hay không?
Ai biết được.
Nhưng ông biết, bây giờ dù ông có đang sở hữu một tập đoàn trăm tỷ, cũng không thể mua lại những gì ông đã đánh mất.
Ông vẫn còn nhớ sau hai năm tốt nghiệp đại học, năm 1985, đó là năm thứ năm ông và Cố Doãn yêu nhau, đã đi đến bước bàn chuyện cưới hỏi, ông đã kiên quyết bỏ việc làm hiện tại, quyết định đến Mỹ.
Cố Doãn không cho, nói rằng có biết bao nhiêu người ở Mỹ nghèo khổ đến mức cơm cũng không có để ăn, Mỹ không phải là một đất nước khắp nơi đều là vàng.
Nhưng ông không thể nghe vào được, Cố Doãn nói, ở lại kết hôn với bà, hoặc là chia tay và đi Mỹ.
Ông đã chọn cái sau.
Trải qua một năm chuẩn bị, ông may mắn được cấp visa.
Lúc ly biệt ở sân bay, dù đã chia tay nhưng Cố Doãn vẫn đến tiễn ông, bà đưa cho ông tất cả tiền tiết kiệm của mình, còn lại là che giấu ông Cố để hỏi mượn bà Cố một ít tiền.
Bà nói nghèo gia phú lộ.
Lúc đó bà đã nói trong nước mắt, Bàng Lâm Bân, em sẽ chờ anh hai năm, chỉ hai năm, nếu hai năm sau anh vẫn không về tìm em, không đưa em đi, em sẽ kết hôn với người khác.
Đó là lần đầu tiên bà khóc trước mặt ông.
Nhưng giấc mơ Mỹ cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, thậm chí là tàn khốc, những ngày sau đó ngay cả việc tồn tại cũng trở thành khó khăn với ông.
Hai năm sau ông vẫn không quay lại tìm bà, sau đó lại nghe nói bà đã đợi ông bốn năm, sau đó nữa lại nghe nói bà đã đi dạy ở trường đại học và quen biết ông Lộ, rồi sau đó nữa, bà kết hôn và sinh con, bỏ việc cùng Cố Diễm mạo hiểm làm kinh doanh.
Sau đó ông kết hôn, ly hôn, tái hôn, rồi lại ly hôn.
Sau đó nữa, ông cố chấp thành lập công ty Doãn Lâm, sau sau đó nữa, ông sở hữu tập đoàn trăm tỷ, nhưng niềm vui thành công cuối cùng vẫn không thể chia sẻ với bà.
Mấy năm nay, phụ nữ bên người thay đổi như đèn kéo quân, nhưng không ai có thể bước vào trái tim ông.
Tiếng chuông điện thoại đơn điệu kéo tâm trí ông trở lại, lấy điện thoại ra nhìn, ông mỉm cười, hai mẹ con nhà này thật thông minh và sắc xảo, đều chọn hôm nay để đến tìm ông.
Chỉ là Lộ Dao đã chọn sai thời điểm, Bàng Lâm Bân bấm tắt cuộc gọi, điều chỉnh điện thoại thành âm tĩnh.
Cố Doãn hỏi ông: “Điện thoại công việc à? Hôm nào hết bận lại mời ông uống cà phê.” Bây giờ ở lại cùng ông một phút với bà cũng là dày vò.
Bàng Lâm Bân cất điện thoại vào, cười nói: “Cuộc gọi lừa đảo.”
Tất nhiên Cố Doãn sẽ không tin, nói đùa: “Tên lừa đảo này đúng là không có mắt, thế nhưng lại gọi trúng ông, ông không lừa ngược lại đã là may mắn của người ta rồi.”
“……” Khóe miệng Bàng Lâm Bân co giật vài cái.
Vẫn là tiệm cà phê đó, một tiệm cà phê mang phong cách hoài cổ, Bàng Lâm Bân có chỗ ngồi độc quyền.
Cái bàn nằm cạnh cửa sổ đó, dù cho có nhiều người, ông chủ cũng sẽ giữ lại cho Bàng Lâm Bân, không phải Bàng Lâm Bân có thẻ hội viên cao cấp gì, mà là do ông chủ và Bàng Lâm Bân rất thân thiết, cả hai còn cùng nhau leo lên đỉnh Everest.
Lộ Dao không gọi được điện thoại nên đành phải đến quán cà phê này đợi ông.
Cô ngồi ở vị trí độc quyền của Bàng Lâm Bân.
Ông chủ biết cô, phải nói là ấn tượng khắc sâu, vì từ khi ông quen biết Bàng Lâm Bân tới bây giờ, đây lần đầu tiên thấy ông ấy đưa phụ nữ đến đây uống cà phê.
Muốn không nhớ cũng khó.
Ông chủ còn có việc nên phải vội vàng rời đi, bảo nhân viên cửa hàng tiếp đón Lộ Dao.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái nhỏ người Trung Quốc, cô không biết danh tính của Bàng Lâm Bân, chỉ biết ông ấy rất giàu.
Cô nhìn Lộ Dao bằng ánh mắt ganh tị, vẻ ngoài xinh đẹp đã đành, lại còn được một người giàu có chống đỡ phía sau, cả đời cũng không cần phải đấu tranh từ sớm cho đến tối.
Lộ Dao nhâm nhi cà phê, ngồi ở đây ‘ ôm cây đợi thỏ ’, vì lúc trước Bàng Lâm Bân đã nói với cô, chỉ cần ông còn ở New York, mỗi ngày không thể lay chuyển đều phải đến uống một tách Blue Mountains, nhưng mỗi ngày sắp tới thì không chắc chắn.
Có thể là sáng sớm, có thể là giữa trưa, có thể là nửa đêm.
Bây giờ là sáng sớm, không biết liệu cô có đủ may mắn để được gặp ông ấy vào buổi sáng không, hay là nói vận may vô cùng tệ hại, phải đợi đến nửa đêm?
Lộ Dao chán nản, lấy điện thoại ra chơi game.
Thời gian tí tách tí tách trôi qua, trò chơi diễn ra hết ván này đến ván khác, nhưng Bàng Lâm Bân vẫn không gọi lại cho cô, cũng không xuất hiện ở quán cà phê.
Lộ Dao thở dài, tiếp tục nhìn xuống điện thoại, không có tâm trạng chơi game, cô lại lượn vào diễn đàn, sau khi đọc xong nhiều bài viết thì hai mắt cũng hơi nhức nhối.
Cô dụi mắt, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, muốn điều hòa thần kinh thị giác mệt mỏi, nhưng có một chiếc ô tô đã thu hút mọi sự chú ý của cô, biển số xe rất quen thuộc với cô, cô đã từng ngồi lên rất nhiều lần, đó là xe của Bàng Lâm Bân, đúng vậy.
Cô đứng dậy, định chạy ra chào đón, nhưng người bước xuống từ trên xe lại là bà Lộ.
Lộ Dao hoảng hốt, đầu óc trống rỗng một lúc, không đợi cô có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Bàng Lâm Bân đã bước xuống từ cửa xe bên kia.
Hai chân Lộ Dao như bị đóng đinh, không thể di chuyển.
Mắt thấy bọn họ đang từng bước đến gần cửa, tim Lộ Dao cũng nhảy tới cổ họng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, trốn đi.
Nhưng quán cà phê bé như cái mông như vậy, cô phải trốn đi đâu?
Trốn vào nhà vệ sinh sao?
Nhưng nhà vệ sinh lại cần mật khẩu, nếu hỏi nhân viên phục vụ cho mật khẩu, tất nhiên sẽ không kịp.
Lộ Dao không kịp suy nghĩ nhiều, cầm lấy túi xách và sau đó chui xuống cái bàn ở phía sau cái ghế cô đã ngồi.
Nhân viên phục vụ vô cùng sững sờ trước hành động của Lộ Dao, ngay lúc này cửa lớn của quán cà phê bị đẩy ra, khách hàng cũ Bàng Lâm Bân bước vào cùng một người phụ nữ khí chất tuyệt vời xấp xỉ tuổi ông.
Nhân viên phục vụ định thần lại, hóa ra là một tiết mục giữa tiểu tam và chính thất.
Ngay lúc này cô lại đột nhiên cảm thán, vẻ ngoài an toàn cũng chưa chắc không phải là một chuyện may mắn, ít nhất cả ngày không cần phải lo lắng về việc sẽ bị nguyên phối đuổi theo đánh.
Bàng Lâm Bân vẫn ngồi ở vị trí độc quyền của ông, ông gọi cho mình một tách Blue Mountains, cũng gọi cho Cố Doãn một tách Blue Mountains.
Thật ra mấy năm nay Cố Doãn chỉ uống cà phê Blue Mountains, không có điều gì đặc biệt, chỉ là mỗi lần Cố Diễm đi Jamaica nghỉ lễ đều sẽ mang về cho bà hạt cà phê Blue Mountains, bà đã uống theo thói quen.
Lần trước hội ngộ bạn cùng lớp, bà đã đề cập như vậy, thật ra Bàng Lâm Bân đã ghi tạc điều này trong lòng.
Bọn họ chậm rãi nhấm nháp cà phê, nhưng Lộ Dao lại đang khổ sở ngồi xổm dưới cái bàn ở bên kia.
Cô khóc không ra nước mắt.
Đừng nói là ngồi xổm, ngay cả khi là quỳ, cô cũng không thể đi ra ngoài.
Cô ra sức gãi đầu, trong lòng sụp đổ. Sao cô lại gặp phải một sự cố máu chó như vậy?
Cô phải ngồi xổm đến năm nào tháng nào nữa đây?
Nhỡ đâu chút nữa có khách hàng khác đi vào ngồi ở vị trí này, phát hiện ra dưới bàn còn có người, sẽ có phản ứng như thế nào?
Lộ Dao càng nghĩ lại càng thêm lo lắng, cô im lặng nhìn điện thoại, tự hỏi cô có nên vào diễn đàn đăng một bài xin giúp đỡ hay không.