Y Mộng Phù Dung

Chương 10: Chương 10: Cảm xúc... LÀ GHEN HAY NHÌN KHÔNG THUẬN MẮT?




Đây mới đúng là Thất vương gia, khuôn mặt không hứng thú chuyện đời, ánh mắt sắc nhọn đủ dọa sợ đối phương, cùng vẻ đẹp nam tính lại chính là vũ khí tinh thần để giết người.

“Công tử! Ngài không để ý thật sao?”

“Nàng ta không liên quan gì đến ta, sao phải lo chuyện thừa thãi?”

“Vâng...” - Tiêu Tự nhướn mày vẻ khó hiểu. Hắn thấy tốc độ lật mặt của chủ tử hắn còn nhanh hơn cả bản thân.

Tại một góc trên điểm đài

“Tiểu thư, cô đang định làm gì thế?” - Tiểu Hồi lo sợ, khẽ phát từng khẩu hình miệng đủ chỉ mình Vân Tuyết Y hiểu.

“Yên tâm. Ta biết chừng mực.” - Nàng vừa nhảy múa, mắt vừa đưa lên nhìn những kẻ xung quanh đang có ý tiếp cận nàng. - “Thấy rồi.”

Vân Tuyết Y làm một động tác như vô tình mà hữu ý, nàng đưa tay đón lấy giỏ đựng đầy cánh hoa mà một cô gái gần đó đang cầm rồi tung lên.

Trong màn hoa thơ mộng, nàng xoay từng điệu uyển chuyển nhịp nhàng, từng bước đến gần một nam nhân khí chất nổi bật, mặc y phục loại gấm đang mải mê thưởng điệu múa, giả vờ đụng trúng, rồi nhiệt tình quay người, đưa tay đỡ lấy hắn hỏi han.

“Đại nhân, ngài không sao chứ?”

“Không... không sao.” - Nhìn nét mặt của hắn, đoán chắc rằng đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho hút hồn nửa phần.

Vân Tuyết Y hoàn toàn không hề để ý nam nhân phía sau với khuôn mặt u ám đến đáng sợ. Một “băng sơn mỹ nhân” trong chốc lát bị từng hành động, cử chỉ của nàng làm cho tâm trạng xấu thậm tệ. Không ai đoán được sau đó hắn sẽ làm ra loại hành động gì. Nàng đã quên mất vị “Tề công tử” đã đi theo nàng vào thanh lâu.

Trong lúc hai ánh mắt chạm nhau, giả giả quyến luyến, Vân Tuyết Y đã kiểm chứng được suy đoán của mình.

“Đúng thật là hắn ta có nó.”

Nàng ghé sát tai hắn - “Ở đây không thích hợp, chi bằng... Chúng ta vào phòng riêng?” - Vừa nói, tay nàng vừa lả lướt nơi ngực hắn, dùng đôi mắt biết nói của mình để thử mỹ nhân kế.

“Được.”

Nam nhân mà. Quả nhiên đã trúng kế rồi!

Gần đó, Tử Xuyên đang tức giận, trong lòng hắn như có lửa đốt. Hắn đứng ngồi không yên, đủ hiểu rằng hắn vì chuyện của Vân Tuyết Y để tâm rất nhiều.

“Nhìn thấy cảnh tượng này, thì bổn vương nên vui hay nên buồn đây? Một nữ tử ta rất ghét bỏ, giờ không còn bám dính lấy ta nữa. Ta nên vui mới phải. Nhưng sao...”

Trong lúc hắn vừa day day thái dương vừa suy nghĩ, thì tâm trạng cũng không khá lên tý nào. Tiêu Tự thấy cần phải nhắc nhở chủ tử của mình.

“Công tử. Họ đi rồi!”

Như có một luồng điện chạy qua, hắn liền sực tỉnh, bật dậy nhìn xung quanh.

“Đi đâu?”

“Thần thấy họ đã lên lầu. Có cần...”

Tiêu Tự chưa nói dứt, hắn đã lao thẳng lên cầu thang.

Tử Xuyên bạo phát mở từng cánh cửa phòng trên lầu. Cửa nào bị khóa thì hắn sẽ phá cửa xông vào. Đi gần hết một lượt nhưng vẫn không tìm thấy người, hắn vội vàng chạy qua phía bên hành lang đối diện.

Đến phòng cuối cùng, hắn đã nghe thấy tiếng của Vân Tuyết Y và gã đàn ông đó.

“Tiểu nha đầu, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

“Đại nhân... muốn hỏi chuyện gì?”

Nghe giọng của Vân Tuyết Y vừa ngọt ngào vừa thanh nhẹ, lòng hắn càng bồn chồn hơn. Giọng điệu đó rõ ràng là đang đi quyến rũ người khác.

“Ta có thể nhìn ra ngươi cũng có mặt hơn người, sao lại bị đưa đẩy vào kĩ viện như vậy?”

Nàng trả lời một cách tự nhiên, không chút ngại ngùng - “Tiểu nữ theo đuổi ý trung nhân đã nhiều năm không thành. Hiện giờ lòng đã gạt bỏ, vào đây để tìm thú vui.”

“Vậy ư?” - Trông điệu bộ của hắn như thể đã biết được điều gì.

Tử Xuyên đứng bên ngoài, nghe câu trả lời của Vân Tuyết Y, hắn tựa như có mũi kim sắc nhọn châm từng đợt vào sâu trong tim. Thực sự rất nhói đau, thực là cảm giác khó hiểu vô cùng. Hắn quay người định rời đi thì nghe một tiếng la của nàng.

“Vân tiểu thư!” - Hắn đạp cửa lao vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người lại. Đúng thật là cảnh trai trên gái dưới, nhưng gã đàn ông mặt đẹp trai kia đã ngất dưới thân của nàng.

“Gì... thế này?”

“Tề công tử?” - Vân Tuyết Y gượng dậy, đẩy gã đàn ông kia sang một bên. - “Sao ngài lại ở đây?”

“Ta luôn đi theo cô.”

“Ách. Ta... không sao rồi.” - Nàng nở nụ cười thật tươi.

Lần này, nụ cười này của nàng đã thành công giữ được chú ý của hắn một hồi lâu.

“Tề công tử? Tề công tử?”

Tử Xuyên sực tỉnh - “À... Ta chỉ là... hơi bất ngờ thôi.”

“Ta cũng không ngốc đến mức dâng thịt lên miệng sói. Vừa nãy đã đánh ngất hắn, chắc cũng phải vài canh giờ sau mới có thể tỉnh.” - Vân Tuyết Y chỉ phía sau gáy của gã đàn ông đó đang đỏ lên.

Tử Xuyên mỉm cười nhìn Vân Tuyết Y. Đây quả thực là lần đầu hắn cười trước mặt nàng.

Nàng ngồi dậy phủi đất cát trên người, sau đó đưa tay lấy tờ giấy được cuộn lại để trong bao của hắn ta, rồi đi theo ra ngoài cùng Tử Xuyên.

“Tề công tử. Đã vất vả cho ngài rồi! Giờ đã trễ, ngài về đi kẻo nương tử ở nhà đợi lâu.”

Tử Xuyên vô thức đưa tay lên vén lại tóc cho nàng - “Ta vẫn chưa có thê tử.”1

Vân Tuyết Y né tránh, khéo léo gạt tay hắn - “Vậy... ngài cũng nên về sớm đi.”

“Được.” - Hắn nhìn Vân Tuyết Y một hồi rồi dặn dò nàng đi đường cẩn thận. Cả ngày hôm nay bọn họ mải chơi trong thanh lâu, giờ trời cũng đã nhá nhem tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.