“Vậy đây không phải là hiến máu, mà thực chất lại là hiến mạng sao sư phụ?” - Tiểu Lăng tỏ ra bất bình - “Thế thì chúng ta càng phải cứu tỷ tỷ.”
Nam nhân kia nhếch môi cười nhạt, như có như không, đưa tay xoa đầu cậu bé. Hắn gập lại quạt, ung dung đi thẳng về phía kinh thành.
Dáng vẻ này của hắn, người muốn thấu thì lại càng không rõ, người tò mò thì lại càng không hiểu. Nói là thần y có chút cổ quái, cũng cấm có sai.
[Hoàng Thành]
“Dừng lại. Mời xuất trình cung hành tự.”
Binh lính canh gác ngoài cổng thành lên tiếng, nhìn họ một lượt từ đầu đến chân, trông không giống người nhà quan, liền tỏ thái độ hách dịch. Dạo gần đây Thất vương gia luôn nổi cơn khiến chúng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, hiện tại là đang muốn tìm người thế để trút giận.
“Cung hành tự là cái gì? Bọn ta đến đây là để chữa bệnh cho thần y tỷ tỷ.” - Tiểu Lăng cau có mặt mày.
Đám lính ngơ ra một lúc, rồi nhìn nhau mà ôm bụng cười.
“Đòi chữa bệnh cho Vân đại tiểu thư?! Hahahaha...!!! Còn không nhìn lại bản thân xem có chỗ nào hơn người, lại dám đứng ở đây nói nhăng nói cuội.”
Tiểu Lăng uất ức, cậu bé không kìm chế được mà hét lên - “Tỷ tỷ dẫn máu cứu mạng hoàng thượng mà hôn mê sâu, không kịp cứu sẽ nguy hiểm. Sư phụ ta hiểu rõ nhất.” - Cậu túm lấy vạt áo của nam nhân kia giật giật - “Sư phụ nói đi, có phải không?!”
Hắn ung dung mở quạt, đưa lên ngang tầm, đôi mắt hờ hững nhìn đám binh lính.
“Tính thời gian, phỏng chừng cô nương đó đã đến giai đoạn nguy kịch. Triệu chứng là...”
“Thổ huyết, co giật và toàn thân như bị cảm lạnh. (?!)”
Đúng ngay lúc ấy, có vài vị thái y từ trong một dược tiệm đi ngang qua, vô tình lại đồng thanh những lời y hệt những lời hắn vừa nói.
“Cái gì? Bệnh lại tiến triển nặng thêm?”
“Phải! Thất vương gia vừa gọi chúng ta qua đó. Bệnh này quá sức cổ quái, phải làm sao?!”
Hắn liếc mắt nhìn mấy vị thái y đang toát mồ hôi, đi đi lại lại trước một dược tiệm gần cổng thành, nhếch môi nở một nụ cười.
“Tiểu Lăng, chúng ta đi.”
Đám binh lính bấy giờ mới giật mình. Chúng chạy đến ngăn hắn lại, cúi chào niềm nở.
“Vị thần y này, nãy giờ là chúng tiểu nhân có mắt không tròng, không thấy thái sơn. Liệu ngài có thể đại nhân đại lượng bỏ qua, cứu bệnh cho Vân tiểu thư không?”
...
“Thất vương gia.”
“Sao rồi? Bọn chúng lại không tìm ra cách được đúng không?”
Tiêu Tự vốn định vào ngự thư phòng báo cáo, nhưng không thấy chủ tử, hắn lại chạy đến Trường An Cung. Vừa đến cửa đã nhìn thấy Tử Xuyên gục đầu xuống phụng ỷ, sắc mặt dần xuống sắc, tấu sớ bày tràn lan dưới đất. Khỏi nói cũng biết, gần một tuần nay hắn luôn giam mình ở trong Trường An cung, muốn tự mình trông chừng Vân Tuyết Y, không rời khỏi mắt một khắc nào. Phía sau kim màn gần đó, vẫn là nàng nằm trên phụng sàng, yên tĩnh như đang chìm trong giấc ngủ say mãi không tỉnh.
“Nếu Y Nhi có mệnh hệ gì, cả Thái Y viện đều theo nàng ấy tuẫn táng đi!”
Tiêu Tự hơi do dự khi nhìn dáng vẻ tiều tụy của chủ tử, song vẫn quyết định lên tiếng.
“Cái này... cũng có một tin tốt khác.”
“Tin gì?”
“Có một vị thần y khẳng định có thể chữa khỏi bệnh cho Vân tiểu thư.”
Tử Xuyên như được tiếp nhận thêm sinh khí, liền lập tức đứng dậy - “Là thật?”
“Đúng thế. Binh lính canh gác ngoài thành cũng làm chứng, tình cờ vị thần y này rất hiểu rõ bệnh chứng của tiểu thư.”
“Mau mời hắn vào.”
Tử Xuyên dặn dò Liên Nhi thật cẩn thận rồi vội vã chạy đến ngự thư phòng. Vị Luân Sơn cốc thần y đã đợi ở đó.
“Tham kiến Thất vương gia, tiểu thần tên là Phong Vân Vô Ưu. Đây là Tiểu Lăng, đồ đệ của thần.”
“Miễn lễ. Nghe nói rằng ngươi có thể biết cách chữa bệnh cho Y Nhi?”
“Vốn dĩ dùng máu để dẫn sẽ là một cách để mầm bệnh chuyển sang cơ thể của người châm cứu. Hay nói cách khác, cô nương này, đang mạng thế mạng cho hoàng thượng.”
Bên tai Tử Xuyên như bị sét đánh. Vân Tuyết Y không hề nói cho hắn điều này. Thật sự không dám đặt niềm tin vào hắn vậy ư? Hắn mất bình tĩnh, phải dùng vai Phong Vân Vô Ưu để đứng vững. Hắn nặng nề hỏi lại.
“Còn có thể cứu được không?”
Phong Vân Vô Ưu lại mỉm cười, một nụ cười thoáng qua - “Hạ thần sẽ không khiến vương gia thất vọng.”
Hắn day day Tiểu Lăng - “Con đi đi. Đi tìm những loại dược ta đã dặn.
Tiểu Lăng cúi đầu, chắp tay đối với sư phụ cậu - “Đồ nhi hiểu rồi!”
Nhìn dáng dấp bé nhỏ của Tiểu Lăng rời khỏi ngự thư phòng, Phong Vân Vô Ưu đưa chiếc quạt gấp lên với vẻ tao nhã. Hắn ung dung tiếp lời - “Có điều, thần cần sự cho phép của vương gia, đưa Vân cô nương rời khỏi đây, về Luân Sơn cốc để tiến hành việc trị bệnh.”
“Về... Luân Sơn cốc?”
Tử Xuyên ngắc ngứ hồi lâu. Hình như hắn nhớ, Luân Sơn cốc cách rất xa kinh thành, lại ít người qua lại. Một nơi cách biệt hồng trần, thanh tịnh bình yên, quả thực phù hợp cho Vân Tuyết Y dưỡng bệnh. Nhưng, hắn lại lo cho an nguy của nàng.
“Ta sẽ cử người đi theo bảo vệ cho Y Nhi.”
Phong Vân Vô Ưu đương nhiên không chấp nhận điều đó. Luân Sơn cốc chính là địa bàn của hắn, không thể để bất cứ một thứ hỗn tạp nào vào trong.
“Thần đã châm cứu sơ qua, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng vương gia nếu không đồng ý, e là mạng của cô nương này không tới một tuần lễ sẽ...”
“Bổn vương đồng ý!”
Quả nhiên nhắc tới Vân Tuyết Y liền có tác dụng. Phong Vân Vô Ưu cẩn thận hành lễ, như thể Tử Xuyên vừa ban cho hắn một thứ gì rất trân quý - “Đa tạ thánh ân của vương gia.”
“Vương gia! Nô tì đi theo tiểu thư đã lâu, có thể xin theo cùng người chăm sóc, hầu hạ không?”
Hắn đưa mắt nhìn Liên Nhi, tình cảm chủ tớ của hai người này thực không phải một sớm một chiều mà có. Nhưng thần y đã nói rồi, tính mạng của Vân Tuyết Y là trên hết, không thể không theo.
“Liên Nhi, ngươi cứ chờ ở đây đi.”
Liên Nhi do dự. Nhưng không còn cách nào khác, nàng ta chỉ đành gật đầu.
...
“Ái phi! Hoàng hậu! Vân nha đầu thế nào rồi?”
Hoàng thượng kể từ khi biết được sự thật, luôn ba phần cảm kích, bảy phần áy náy đối với Vân Tuyết Y. Trước kia, nương thân nàng Tần thị đã vì cứu Hòa phi mà bỏ mạng. Bây giờ, ngài không mong nàng lại trở thành một Tần Cơ thứ hai.
Hoàng hậu lựa vài lời an ủi - “Đã mấy ngày rồi, Xuyên nhi luôn giam mình trong đó, bất kì ai cũng không thể vào xem tình hình. Thái y cũng nói không khả quan. Nhưng thần thiếp tin, con bé sẽ không sao đâu.”
“Mong là như vậy.” - Người gật gù.
Các thái y đều đùn đẩy nhau. Họ thà vào khám bệnh cho hoàng thượng còn hơn là bước vào tẩm cung nơi Vân Tuyết Y đang hôn mê. Nếu không cẩn thận điều gì, cái đầu họ cũng khó giữ. Hôm nay, lại tới lượt một thái y khác bước vào Càn Ninh cung.
“Lại là người khác sao? Thái Y viện cũng thật lắm nhân tài.”
Hoàng thượng nói một câu ý tứ, lộ ý mỉa mai khiến cho lão thái y phải ngượng ngùng cúi đầu.
Thái y e dè bước đến, trải một chiếc khăn voan phủ từ bàn tay lên hơn cổ tay người, rồi đưa ngón bắt mạch.
Chưa kịp nghe chẩn đoán, hoàng thượng đã nghe mấy lời của thái giám bên cạnh Hòa phi, từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào cầu kiến.
“Hồi bẩm nương nương! Nương nương, có một vị thần y nói có thể chữa được bệnh của Vân tiểu thư, giờ đã chuẩn bị đưa tiểu thư đến Luân Sơn cốc rồi.”