“Tứ hoàng đệ, đệ muốn dẫn Y Nhi đi đâu?”
Vân Tuyết Y đang định đi theo bọn chúng, bất ngờ nhìn nam nhân trước mặt rồi sững người lại. Tất cả mọi thứ đều được nàng trù tính và nằm trong kế hoạch cả, tại sao hiện tại hắn lại có mặt ở đây?
“Tam vương gia? Sao ngài lại ở đây?”
Tử Hàn bước nhanh, gạt mạnh tay tụi lính đang nắm chặt lấy cổ tay Vân Tuyết Y. Vì hắn cũng là hoàng tử, chúng không thể lên tiếng phân minh, chỉ biết vậy mà thuận theo. Nàng hơi ngỡ ngàng, song lại bị hắn bế lên đi ra khỏi dược tiệm.
“Từ đã, Tử Hàn, hôm nay ngài bị làm sao vậy?”
Hắn vẫn không nói gì, cứ thế mang nàng cư nhiên công khai đi ra khỏi đó, bước đến giữa phố chợ.
“Tử Hàn, còn Ái Lạc công chúa...”
“Yên tâm, ta đã sai người đưa nàng ta trở về Yến Xuân cung rồi.”
Vân Tuyết Y nằm trong lòng Tử Hàn, vì ngoài phố đông người, hàng vạn ánh mắt nhìn vào họ, nàng chỉ có thể quay mặt vào trong lồng ngực ấy để tránh bị phát hiện. Nhìn hành động của nàng khiến lòng hắn có phần xao động. Hắn không chắc ý nàng, nhưng tình cảm của hắn dành cho nàng, nhật nguyệt chứng giám, sao có thể không rõ.
Mấy hôm trước từ đâu mà hắn lại nghe được tin đệ đệ của hắn, Tử Xuyên, từng đòi lại phóng thê thư từ phụ hoàng. Hắn hiểu em trai đòi lại là có mục đích gì. Hắn cũng cảm nhận được dạo này Tử Xuyên rất khác xưa. Có lẽ đều là vì nàng? Vân Tuyết Y, gần như nàng làm chao đảo rất nhiều nam nhân xung quanh nàng rồi đấy.
Con người như nàng, lại có thể lung lay được cả Thất đệ của hắn. Vậy nếu không nắm bắt cơ hội, hắn thì phải làm sao?
“Y Nhi, gả cho ta đi.”
Hơi thở đều đều phả đến ngực hắn đã không còn nữa. Khuôn mặt nàng ngước lên nhìn hắn, điệu cười có chút gượng gạo.
“Tam vương gia... ngài... nói gì vậy?”
Tim hắn quặn đau. Lần này nàng đã tỏ rõ thái độ với hắn thật rồi. Nàng đổi cách xưng hô, nghiêm túc hỏi lại hắn với ánh mắt khó hiểu. Từ khi nàng đòi gả cho Tử Xuyên, hắn đã phải kìm nén tình cảm mà gửi đến hồng bao, nhưng rồi lại phát hiện em trai hắn chẳng có một tình cảm gì với nàng. Biết rằng thà lỡ bảy tòa tháp còn hơn hủy hoại một mối nhân duyên, nhưng hắn luôn cầu mong với trời, một ngày nào đó hai người ấy sẽ đường ai nấy đi. Vốn dĩ trong chuyện này đã làm gì có tình yêu từ hai phía, đó chỉ là một mình nàng đơn phương mà thôi.
Thế mà ông trời lại nghe được ý nguyện của hắn. Sau bảy tháng thành thân, cuối cùng Vân Tuyết Y cũng đã hồi tâm chuyển ý, biết được đâu chính là bến bờ mình nên đỗ về. Hắn còn biết được chính nàng là người đề nghị hòa ly. Tử Hàn nghĩ, nếu không còn sự ràng buộc gì, thì nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Chỉ cần hắn cố gắng, nhất định nàng sẽ đồng ý.
“Ta... không hiểu ngài đang nói gì...”
Nhìn ánh mắt nàng, hắn chỉ còn biết cười.
Phải! Làm sao mà nàng hiểu được chứ.
Hắn nghĩ Tử Xuyên và nàng sẽ là hai người xa lạ. Nhưng đó là suy nghĩ của hắn thôi. Về phần nàng, nàng đã không còn lưu một chút tình cảm gì, nhưng ấy lại là thu hồi mọi tình cảm đối với tất cả các nam nhân khác. Nàng đơn độc một mình, nàng làm theo ý nàng, không định kiến ràng buộc. Nhưng chuyện này không thể yên tâm khi phụ hoàng hắn chưa viết thánh chỉ hòa ly, khi nàng vẫn đang là người sống dưới chân thiên tử thì một ngày nào đó khi Tử Xuyên theo đuổi lại nàng, hắn cũng chẳng có tư cách ngăn cản.
“Y Nhi, nàng có thể gả cho ta không?”
Vân Tuyết Y lại nhìn hắn, đôi mắt nàng có sự bối rối và lúng túng. Hắn hiểu xưa nay, hai người chỉ là bằng hữu thân thiết, và nàng luôn xem hắn như huynh đệ tốt của mình. Nhưng hắn không xem là vậy.
“Tam vương gia, chúng ta vẫn có thể giữ một mối quan hệ tốt.”
“Nàng không hiểu ý ta! Ta vốn không muốn làm bạn với nàng...” - Hắn tỏ ra một nét mặt đau khổ mà lại cười - “Điều ta muốn, là hơn nữa, là trái tim nàng...”
Và rồi, có một cánh tay vươn tới nắm lấy tay hắn và gạt mạnh ra, tiếp đó là Vân Tuyết Y như bổng lên trong không trung, được bế gọn trong tay nam nhân khác. Hắn cứ thế bị đạp ngã xuống mà không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người khác mà chưa nhận được một câu trả lời mãn ý.
“Tử Xuyên, đệ cũng một vừa hai phải...” - Hắn đứng dậy, phủi đất cát trên người rồi nhìn nam nhân trước mặt với một ánh mắt lạnh băng - “Dù ta là con của một phi tần nhỏ bé không đáng được nhắc đến, và đệ là nam tử được phụ hoàng sủng ái, nhưng về lý ta vẫn là hoàng huynh của đệ. Phép tắc tôn trọng lẽ nào đệ không biết?”
Và Tử Xuyên, hắn từ đâu lại xuất hiện trước mặt nàng, ôm nàng trong vòng tay mình, nhìn Tử Hàn với một nét châm biếm.
“Tam hoàng huynh, huynh nên biết ý đi. Xung quanh toàn là bách tính nhìn vào huynh với một ánh mắt không tốt. Đường đường là Tam vương gia lại dây dưa không rõ với một nữ nhân, ôm ấp trên đường gây phản cảm, lại còn là Thất vương phi của ta.”
“Vân Tuyết Y không còn là vương phi của đệ nữa!”
“Thánh chỉ chưa có, lời này không nên nói tùy tiện đâu.”
Tử Xuyên nâng cao hai tay, đặt Vân Tuyết Y cao hơn tầm mắt mình, áp mặt vào khuôn mặt nàng tỏ rõ sự chiếm hữu, đôi mắt màu châu rực nhìn Tử Hàn với vẻ khiêu khích và đôi môi hiện lên ý cười.
“Vậy nên là, Y Nhi, nàng ấy vẫn là của ta.”