“Hồi bẩm vương gia. Thần đi nghe ngóng tin tức, Hoàng quý phi định ra tay với Vân tiểu thư trong đại hội đi săn mùa thu.”
Tử Xuyên ngồi trên bệ tường, tay cầm chiếc khăn lau kĩ thanh bảo kiếm một cách kĩ càng, trân trọng.
“Bổn vương biết, Tôn Tầm Thanh cũng sẽ đứng ngồi không yên. Dù sao Y Nhi cũng đã cản trở kế hoạch của bà ta, nên bà ta muốn loại bỏ những vật ngáng đường.”
“Vậy ngài có định làm gì không?”
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt - “Ai biết được.”
Tiêu Tự hiểu rõ tấm chân tình chủ tử dành cho nữ nhân ấy, chỉ là lúc nào chủ tử cũng bí ẩn không rõ ràng như vậy, khiến cho hắn ta có chút ngứa ngáy trong lòng. Tâm tình của chủ tử cũng thực khó thấu quá rồi đi?
“Y Nhi hiện giờ đang làm gì?”
“Vân tiểu thư đang cùng Giang thế tử luyện bắn tên ở ngoài khu ngoại thành cách đây hai trăm dặm về phía Tây.”
Tử Xuyên bỗng tối mặt, nổi lên cơn giận đùng đùng. Tên khốn Tiêu Tự này biết rõ nàng ở cùng nam nhân khác, ấy vậy mà không bẩm báo, còn cho rằng đó là điều bình thường hay sao mà giọng điệu thản nhiên như thế?
Hắn bước nhanh ra khỏi Thúy Thần cung, không quên nói vọng lại.
“Tiêu Tự, dạo này ngươi thể lực kém hơn mọi khi rồi. Về Bình Lâm doanh chạy bộ năm mươi vòng rồi báo lại cho Triệu Cương biết.”
Nói xong, hắn bước nhanh rời khỏi đó, để lại mình Tiêu Tự đứng hình cứ thế chôn chân hồi lâu.
Người có tình ắt đối với mình sẽ không có tâm mà!
...
“Vân tiểu thư, Thất vương gia mời người đến Bình Lâm doanh một chuyến.”
Đang yên đang ổn luyện tên cùng Giang Thần, lại bị một tên lính truyền lời nói Thất vương gia mời tới doanh trại đóng quân. Vân Tuyết Y lấy làm lạ, sinh nghi không ngừng dùng ánh mắt dò xét tên lính nhỏ khiến hắn phải cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi. Ta sẽ đến đó.” - Nàng đặt cung tên xuống.
“Khoan đã Tiểu Tuyết, ngươi không thấy có gì lạ sao? Bao lâu nay Thất vương gia không chút để tâm gì đến ngươi, bây giờ lại mời vào Bình Lâm doanh. Ngươi không thấy có gì khả nghi sao? Hai người cũng đâu còn...”
“Giang Thần! Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa để nàng thuận tiện đi lại. Nhận được đãi ngộ tốt như thế, nàng đang còn suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã đắc tội người ta chuyện gì.
...
[Bình Lâm doanh]
Bình Lâm doanh là quân doanh lớn nhất Đại Tề, với số quân lên tới mười lăm vạn người. Xung quanh được bảo vệ nghiêm ngặt, các binh sĩ có kỉ cương, có trách nhiệm, luôn đặt an nguy của đất nước lên hàng đầu. Nàng không thể không cảm khái, rằng Tử Xuyên là một tướng lĩnh rất giỏi, về mặt nào cũng không thể chê.
Nàng cũng không phải lần đầu bước vào Bình Lâm doanh. Kiếp trước, vì luôn muốn theo sau hắn để phò tá, giúp đỡ mà nàng không ngại luyện võ, bắn cung, cưỡi ngựa và học cách bày binh bố trận. Cuối cùng đã được làm nữ thủ lĩnh phân đội ba duy nhất. Cũng chính vì thế, hắn luôn tùy ý dùng nàng như một con cờ hữu dụng.
“Vương gia, người đã đưa đến rồi.”
Vân Tuyết Y bước đến trước mặt Tử Xuyên, không quên hành lễ.
“Tham kiến vương gia.”
Tử Xuyên đưa tay ra hiệu cho nàng đi theo hắn. Nàng chợt nhớ, kiếp trước có một lần hắn cho gọi nàng đến quân doanh, yêu cầu nàng thử nghiệm thuốc nổ mới thu về từ tay bọn ngoại buôn. Lần đó sơ sảy, đã khiến nàng bị thương không ít. Hắn cũng chỉ hỏi han qua loa vài câu, đã khiến nàng vui vẻ suốt mấy ngày.
Vân Tuyết Y lôi một đoạn băng trắng ra từ trong túi, quấn sơ vài vòng qua hai cánh tay, rồi đưa lên ngang tầm mắt, yên trí gật đầu.
“Nàng làm gì vậy?”
Tử Xuyên thấy hành động kì lạ của nàng, liền thuận miệng hỏi một câu.
“Tránh lát nữa bị thương.”
Hắn nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Với thân thủ của nàng, còn sợ bộ môn này làm cho bị thương?
Đi một đoạn, hắn dẫn nàng ra bãi trường luyện bắn cung. Xung quanh không có binh sĩ nào, chỉ có mình Tiêu Tự đang đứng xoa chân ở gần đó. Thấy nàng, hắn ta tỏ vẻ uất ức.
“Đây... Vương gia không phải là đưa mình đi làm chuột bạch sao?”
Nàng ngước nhìn Tử Xuyên. Tự vấn bản thân, tại sao lại có chút không giống với kiếp trước? Thấy ánh mắt ngơ ngác nhìn như nai nhỏ đó, hắn đã không ngần ngại nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra vị trí tập luyện.
“Còn đứng đó làm gì? Ngày mai là ngày thi săn bắn, luyện một chút đi cho đỡ căng thẳng.”
“Thất vương gia... Từ lúc nào đã biết suy nghĩ cho ta như thế...?”
Nàng mải suy nghĩ vu vơ, tay cầm cung tên một cách hời hợt. Bất ngờ, hắn đứng từ đằng sau lưng lại gần hơn, tay bọc lấy đôi tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, rồi hạ thấp tầm nhìn xuống, ghé sát tai nàng nói khẽ.
“Tập trung vào, tư thế đứng thẳng lên chút.”
Vân Tuyết Y khẽ giật mình, toàn thân nàng run lên. Khốn thật! Hắn định đem nàng đến đây để mua vui? Còn là lần đầu đứng sát hắn đến vậy, nàng có phần vừa lo vừa sợ, tim đánh trống thình thịch như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực.
“Vương gia, hôm trước... ta bị hôn mê, sao thần y có thể đưa ta đến Luân Sơn cốc được?! Đã có ai thay mặt giúp ta sao? Có phải Hòa phi không?” - Nàng tìm chủ đề nói lái sang chuyện khác.
Vô tình né tránh ánh mắt hắn lại va phải vết thương bên cánh tay trái đang dần lộ ra của hắn. Hình như có chút quen?
Đây... chẳng phải là vết dao nàng tặng cho tên lưu manh đêm đó sao? Vị trí cũng tại chỗ đó, lực thương vừa chuẩn, hướng sát vừa khớp.
Cái này... chẳng hay chỉ là sự trùng hợp thôi ư?
Hắn trầm ngâm một lúc, hình như không nhận ra việc nàng đang nhìn chăm chú vào vết thương đó, bình thản lên tiếng - “Là ta.”
“Ngài nói gì?! Ngài.. Sao lại...?!” - Nàng sủng nhược kinh lại ngờ vực muốn hỏi lại.
“Có gì đáng ngạc nhiên sao? Nàng bỗng dưng hôn mê ngay trong cung. Về lý, vẫn là ta nên chịu trách nhiệm với nàng thay cho mẫu phi.”
À! Hóa ra là đang nói việc hắn tự mình chăm sóc nàng. Nàng còn tưởng hắn đang thừa nhận chuyện đêm đó...
Vân Tuyết Y lặng thinh. Tử Xuyên không còn xưng “bổn vương” mà lại thay bằng “ta“. Điều này khiến nàng cảm thấy hình như hắn bớt phần cao ngạo hơn trước. Có điều, nàng có thể thích nghi được với nó.
“Đa... đa tạ vương gia.”
“Vậy về nghĩa, nàng có nên báo ơn ta cái gì không?”
“Báo... báo như nào?”
“Lấy thân báo đáp.”1