Y Mộng Phù Dung

Chương 27: Chương 27: Người trong giang hồ CÓ DUYÊN SẼ GẶP LẠI




Thấp thoáng qua những kẽ lá dưới chân núi Phong Mã, một thân ảnh nhỏ bé uyển chuyển chạy như gió qua từng lối đi. Đằng sau nàng là một đám hắc y nhân máu lạnh rượt đuổi không có ý định từ bỏ. Đến cuối vách núi, đường hai bên bị chặn lại, nàng cùng đường chỉ còn nước dừng lại.

“Là ai phái các ngươi đến đây?”

Chúng cũng dừng lại theo nhịp bước của nàng. Đều là những tay sát thủ mưu tính cẩn thận, che giấu kĩ càng, nhìn qua cũng khó đoán được là làm việc cho ai. Bên ngoài khoác áo choàng dịch tử thâm, trên đeo mặt nạ huyết hoa. Có điều, đây chính là đặc trưng nàng có thể dễ nhận ra. Vân Tuyết Y thở ra một hơi rất nhẹ, gương mặt vẫn không biến sắc.

“Mặc Úy xã!”

Gã cầm đầu dù đã cách một lớp mặt nạ, vẫn không thể che giấu sự ngạc nhiên trong đôi mắt thâm sâu của hắn - “Tiểu cô nương, vậy mà ngươi lại biết?”

“Kẻ đằng sau ngươi là ai?”

“Tiểu cô nương không biết quy tắc làm việc của Mặc Úy xã chúng ta?”

Quy tắc của chúng, đương nhiên nàng không thể không biết. Thề với tử thần, quỳ dưới địa thần, trên có Xã chủ, dù chết cũng phải bảo toàn danh tính của “người đó.”

“Hừ! Là hoàng quý phi?”

Nụ cười của gã càng thêm gian xảo hơn - “Hê. Tiểu muội cũng thật thông minh! Có điều, bà ta không xứng trở thành kim chủ của Vũ Úy xã bọn ta.”

“Tôn Tầm Thanh luôn muốn ngáng đường ta. Nhưng đám hắc y nhân này nói vậy, lẽ nào bà ta không phải Xã chủ?”

“Rốt cuộc bà ta có quan hệ gì với người đằng sau này?”

“Không phải kéo dài thời gian! Xã chủ nói rồi, giết bằng được ả ta!”

Vân Tuyết Y có chút hơi giật mình. Bây giờ không phải là lúc để suy tính. Việc nàng cần làm bây giờ là tìm cách phá vòng vây để kịp trốn thoát.

“Đầu thai kiếp sau rồi hẵng nói chuyện đụng được đến bổn tiểu thư!” - Vân Tuyết Y rút một chiếc bao giấy từ trong ống tay áo, “soạt” một tiếng, bụi mù phủ khắp nơi. Nàng đưa tay che nửa mặt, nhân thời cơ chúng mất cảnh giác, rút dao găm từ trong người, một tay giữ chặt trán gã cầm đầu lật ngửa mặt hắn lên, một tay cầm dao kề sát cổ.

“Tất cả tránh ra! Không thì hắn sẽ chết ngay lập tức.”

Xung quanh nàng đã không còn động tĩnh, nhưng sự bình thản của chúng khiến nàng có cảm giác không phải.

“Ha ha ha ha ha ha ha!! Xã chủ nói không sai. Nha đầu này thực sự rất khó đối phó.”

Một tên đeo mặt nạ đứng đằng sau nàng tiến tới, thân hình cao lớn, ác khí dày đặc - “Nha đầu, ngươi bắt nhầm người rồi.”

Vân Tuyết Y mở to mắt ra nhìn người đang bị nàng khống chế - “Không lẽ...?”

Nàng nghiến răng, thuận tay động thủ giết chết một tên Mặc Úy, bật người lên đá một cước vào mặt gã đứng trước mặt mình khiến mặt nạ hắn vỡ ra. Một hình thái hiện ra trước mặt nàng là gương mặt có vết sẹo lớn ở bên thái dương.

“Khốn! Ả thấy mặt tao, người này không thể sống!”

Gã xông đến giương đao nhắm vào nàng, tốc độ nhanh đến mức nàng không thể di chuyển kịp. Vân Tuyết Y đôi mắt kinh yên, đứng im không nhúc nhích được như thể có một thứ gì đó đang giữ chân nàng. Khi gã sắp giáng xuống, một lực mạnh đã đẩy nàng lùi về sau, chặn ngang nhát đao của gã.

“Con mẹ nó! Kẻ nào vậy?”

Kẻ đứng trước mặt nàng cũng là một nam nhân đeo mặt nạ, nhưng từ kiếp trước lại không có ấn tượng gì. Người này... rốt cuộc là ai?

“Tự tìm chết!”

Nam nhân lạ mặt này lại phá lên cười, thanh điệu này nghe rất quen thuộc. Hắn đưa tay vẫy nhẹ một cái, toàn bộ ám vệ đứng trên vách đồng thời xuất hiện, trên tay mang một thứ ám tiễn nặng tạo thành một vòng bao vây chĩa thẳng vào đối phương.

“Đụng vào nàng ấy, chết thì lại quá dễ dàng.”

Dàn ám vệ từ trên cao nghe lệnh bắn ám tiễn, độ lệch vừa vặn khiến một chân của chúng bị thương, họ nhảy xuống dùng chất gây mê khống chế chúng, như một hành động thành thạo. Điều này chứng tỏ họ còn đáng sợ hơn cả Mặc Úy xã.

“Ngươi...”

“Nàng có sao không?”

Nam nhân đó đeo mặt nạ, có nghĩa là hắn không muốn để lộ danh tính như Xã chủ Mặc Úy xã. Nhưng hắn lại đưa tay định tháo chiếc mặt nạ ra trước mắt nàng.

“Đừng tháo...” - Nàng vội giữ chặt tay hắn lại.

“Tại sao?”

“Ta không biết ngài là ai nhưng cũng không muốn biết. Dù gì, biết thêm một thứ cũng là nguy hiểm thêm một phần. Ơn cứu mạng ngày hôm nay của ngài, Y Y xin nợ ân tình. Ngày sau có duyên gặp lại, ắt sẽ báo đáp.”

“Nàng thật sự không muốn biết?”

Vân Tuyết Y khá khó hiểu về sự kì lạ của nam nhân đứng trước mặt mình. Đối với lần đầu quen biết, nhưng lại như thể đã biết nhau từ lâu, không phải một sớm một chiều.

Trùng sinh về, nàng từ đầu đến cuối chỉ cần đòi công đạo lại cho nương thân, diệt trừ tất cả những kẻ ngáng đường và sống một đời yên ổn về sau. Những điều bí mật ẩn giấu, nàng không có hứng thú muốn biết.

“Khiến ngài thất vọng rồi.”

Dứt lời, nàng đưa tay xé rách một mảnh vải bên chân, đưa lên buộc gọn mái tóc của mình, rồi bước đi rời khỏi nơi núi Phong Mã, rời khỏi ngay tầm mắt của người đó.

“Người trong giang hồ, có duyên ắt sẽ gặp lại.”

____

Mọi người ai đi qua hãy cho mình một like, vote và bấm theo dõi tài khoản cá nhân của mình để đón xem những cuốn truyện khác nhé:3

Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ trong suốt thời gian qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.