Y Mộng Phù Dung

Chương 49: Chương 49: Sao nàng không thử chấp nhận ta?




Gương mặt thái hậu thoáng qua chút bất ngờ, rồi cũng trở lại như cũ và cất giọng nhàn nhạt ra lệnh.

“Nói tiếp đi.”

“Thần thiếp đã nghe nói năm bốn tuổi Vân Tuyết Y không được thừa tướng coi trọng, coi là điềm gở, liền đày lên núi. Núi Đan Lĩnh là ngọn núi mang khí hàn, lại ở vùng giáp ranh với địa phận Ba Tư. Vương tử năm đó tình cờ đi qua, bệnh hàn trong người phát tác, đã được nàng ta tình cờ cứu giúp.”

Thái hậu nhìn món phục sức trên tay, hơi thở vẫn đều đều, đôi mắt như đang muốn nói lên điều gì đó.

“Đúng thật hồng nhan thì họa thủy. Nhưng nếu vương tử đó có ý muốn đem nàng ta đi thì ai gia cũng không có ý cản. Nhưng Xuyên Nhi là bậc đế vương tương lai, chỉ cần nàng ta mà làm lung lay tâm trí nó, khiến nó không kiểm soát được tình cảm của mình, thì ai gia sẽ là người đầu tiên giết nàng ta.”

[Phương Phi cung]

“Nương nương, nô tì có một thắc mắc, người từ đâu biết được chuyện của vương tử Ba Tư vậy?”

Hoàng quý phi trở về Phương Phi cung, trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, nhưng lại không biết lý giải từ đâu.

“Ngươi nói xem? Bổn cung nghe được từ chỗ Hiên đại nhân.”

“Hiên đại nhân? Ngài ấy cũng chỉ giống chúng ta, vậy mà chuyện gì cũng biết như thế...”

“Câm miệng!” - Hoàng quý phi đưa một tay tát thẳng lên mặt A Ngọc - “Chuyện này không phải để ngươi nói bừa!”

“Nô... nô tì biết tội.”

“Hừ! Mau đi chuẩn bị nước tắm cho bổn cung. Cả ngày hôm nay cứ phải quanh quẩn bên bà già đó, bổn cung thấy mệt mỏi lắm.”

“Vâng.”

...

“Ngươi nói... thái hậu đã để ý đến ta?”

Vân Tuyết Y đang chống cằm ngắm nhìn gương mặt trong gương, ánh mắt khép hờ, nhưng khi nghe Liên Nhi nói thì lại chợt bật dậy.

“Phải ạ! Trong cung có vài tin đồn, mấy ngày nay hoàng quý phi thường xuyên lui đến Trường Lạc cung, thái hậu cũng thường điều tra thân thế của người.”

Thái hậu vốn là người độc đoán chuyên quyền, tâm địa thâm sâu, từng là một cung nữ nhỏ bé chuyên việc khai long bào cho hoàng đế, dùng trí thông minh và chút thủ đoạn đã lên được vị trí quý nhân, không lâu sau lại một bước lên Hiền phi, và cuối cùng trở mình độc bá lục cung. Vân Tuyết Y vốn không muốn tranh đấu với hoàng quý phi vì tốn thời gian, nhưng bà ta lại tự chuốc rắc rối, kéo theo cả thái hậu vào nhằm muốn xử đẹp nàng, thì đừng trách sao nàng nhẫn tâm.

“Được rồi, ngươi để đó đi. Ta tự có cách của mình.”

“Vâng.”

“Cách của nàng? Thái hậu phần đời cũng đủ nhiều hơn nàng, nàng lại tự tin nói ra mình có đủ khả năng để đối phó với bà ta?”

Cho dù không chấp thuận Tử Xuyên, nhưng vì việc trả ơn khiến nàng vẫn phải ở lại Thất vương phủ.

Liên Nhi khi thấy Tử Xuyên bước vào thì biết ý tứ, mau chóng lui ra ngoài.

“Thất vương gia nói như thế... ta không hiểu...”

Nàng cúi đầu xuống, đôi mắt như ghim xuống mặt bàn. Từ trước đến giờ nàng hành động tự tung tự tác, giết người, cũng có thể cứu người, còn có việc gì chưa từng làm? Vậy mà vẫn cứ theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn.

“Vân Tuyết Y! Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta! Ta đáng sợ đến vậy à?”

Đương nhiên là vậy rồi. Cuộc đời nàng lại còn chẳng chưa từng trải à?

Từ hơi thở của hắn đều tỏa ra nồng nặc mùi rượu. Hắn bóp cằm nàng, xoay nàng quay người lại, ép nàng nhìn vào đôi mắt hắn. Trớ trêu thay, đôi mắt này lại giống như màu máu, khiến cho nàng vạn lần khiếp sợ mỗi khi nhìn vào sắc xích như đang chuyển động này. Mặc dù khuôn mặt đang hướng về phía hắn, nhưng đôi mắt lại liếc sang chỗ khác.

“Y Nhi, nàng nhìn vào ta này! Nàng luôn chống đối ta, tại sao chứ? Sao nàng không thể thử chấp nhận ta?”

“Thất vương gia... ngài uống say rồi.”

“Ta say, nhưng đủ tỉnh táo để nhận ra nàng.”

Tử Xuyên quả thật vì tình mà đến đánh mất lí trí, hắn quên mất việc mình đã giam Vân Tuyết Lam ở trong biệt viện, khiến nàng ta vô tình đã đi đến Thái Hoạt viện trong khi dạo quanh phủ.

Vân Tuyết Y nhìn thấy Vân Tuyết Lam đang nép mình phía sau lùm cây nhìn hai người, lại đột nhiên nảy ra một ý.

“Nếu đêm nay ta có thể lừa cho hắn ngủ cùng với Vân Tuyết Lam, thì xem chừng cuộc sống sau này của hắn sẽ không còn thời gian đi làm phiền ta nữa rồi.”

Khi nghĩ ra được ý này, trong lòng nàng có chút hụt hẫng. Nàng biết nàng sống lại một lần, là mọi thứ đều phải quyết đoán và nhẫn tâm, không thể mềm lòng với địch thủ. Nhưng trái tim nàng lại hơi đau.

“Vân Tuyết Y, ngươi nghĩ cái gì vậy? Tác hợp cho hai người đó chính là điều ngươi lên kế hoạch cơ mà.”

Phải! Vân Tuyết Lam và Tử Xuyên mà đến với nhau, thì sẽ đều là rắc rối cho cả hai. Vân Tuyết Lam với tính khí dị thường của Tử Xuyên, lúc nào cũng có thể rơi đầu. Còn hắn nếu có nàng ta bên cạnh, thì không thể cản trở nàng hành sự được nữa.

Kiếp trước nàng đã quá vô tâm, chỉ biết nghĩ đến tình và sắc dục. Hiện tại, mục đích của nàng chỉ có hai điều. Tìm ra kẻ năm xưa muốn giết nàng báo thù và mang bài vị của nương thân nàng trở về núi Cao Lĩnh sống.

Cái chết có thể miễn nhưng quyền sống khó thoát.

Nàng sẽ trả cho chúng từng chút một, cho chúng hiểu thế nào là dày vò tinh thần đến mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng phải sống trong lo âu, sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.