“Hồi bẩm nương nương, thần nữ thấy bản thân không làm sai điều gì.”
“Hỗn xược! Ngươi còn dám chối!” - Bà ta nhíu mày chỉ mặt - “Hôm qua bệ hạ bị kim điểu làm cho kinh động, ngươi không thể không biết chuyện này.”
Tử Xuyên từ bên ngoài bước vào, đứng chắn trước mặt nàng, bất cần nghiêng đầu nhìn Thục phi.
“Thục phi, chưa có chứng cứ đã buộc tội người khác, e là không thỏa đáng.”
Thục phi vừa nhìn thấy hắn đã có chút e dè, theo phản ứng lùi lại một bước. Một năm trước, trong sinh thần yến của Đức phi, chỉ vì một lời không thuận Tử Đằng nói ra, đã khiến ngoại phủ đệ của bà ta chìm trong biển lửa. Thục phi vốn còn ghi hận chuyện này, nhưng với thực lực của hắn, bà ta vẫn chưa dám đả động.
“Thất vương gia! Bổn cung nhớ ngài vốn không bao giờ lo chuyện bao đồng. Cho nên, chuyện này không phiền đến ngài can dự.”
“Chuyện của Y Nhi là chuyện của bổn vương, bà có ý kiến?”
“Xuyên Nhi!” - Hoàng thượng đằng hắng giọng - “Còn đang có lệnh cấm túc, ai cho phép con bước chân ra khỏi phủ?”
“Phụ hoàng! Nhi thần tò mò, muốn hỏi xem rốt cuộc Y Nhi đã phạm phải tội gì?”
“Trước khi kim điểu trao lại, đã qua tay Vân Tuyết Y. Bổn cung nghi ngờ, là do ả giở trò.”
Hoàng thượng chăm chú nhìn biểu hiện của nàng. Vân Tuyết Y tâm thái vẫn rất bình tĩnh.
“Bẩm bệ hạ! Lúc ấy mọi người đều có mặt ở đó, ai cũng chỉ thấy thần nữ ôm lấy kim điểu một lúc để thỏa lòng hiếu kỳ. Thần nữ nếu có lòng xấu, thì không hề gì phải chọn lựa hành sự lộ liễu đến vậy.”
“Ngươi... Kim điểu ấy là do ngươi săn được!”
“Thục phi, bà không nhớ Tứ hoàng huynh đã nói, kim điểu này do huynh ấy sở hữu để chúc thọ phụ hoàng sao? Nếu bây giờ lại phủ nhận, thế thì đây đích là tội khi quân.”
Không phản bác lại được, bà ta chỉ đành quay sang hoàng thượng cầu xin.
“Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần thiếp. Thần thiếp chỉ có một nam hài tử, nếu không tốt thì cũng là thần thiếp giáo huấn chưa nghiêm. Đằng Nhi nhất định là không cố ý...”
“Bệ hạ!” - Vân Tuyết Y nhếch môi - “Thần nữ có cách để trấn an lại kim điểu.”
Hoàng thượng lại im lặng hồi lâu. Ngài lần này đến lần khác bị nàng làm cho phải bất ngờ.
“Ngươi... ngươi thì có cách gì...”
Tử Xuyên ngắt lời - “Lý công công, mang kim điểu đến đây.”
Vân Tuyết Y ngẩn người nhìn hắn. Hắn lại ôn tồn mỉm cười với nàng.
“Y Nhi, ta tin nàng.”
Nàng mím chặt môi không đáp, chỉ quay đầu né tránh ánh mắt hắn.
Kim điểu được nhốt trong một cái lồng mạ vàng. Nó điên cuồng không ngừng kêu thét, một mực muốn bay vụt ra ngoài. Vân Tuyết Y rút một cây ngân châm sau đầu, phi điểm trúng bên cánh khiến nó ngã khuỵu xuống. Nàng sai người mở lồng, thả nó vào trong một bồn hoa tẩm dược. Lát sau, đã thấy kim điểu dần được kiểm soát, động tác chậm lại rồi nằm rạp xuống.
“Đây...”
“Hồi bẩm bệ hạ! Kim điểu là bị kích thích phải một loại cỏ gọi là ninh cỏ. Chúng chính là khắc tinh, cũng như động xà khi gặp hùng hoàng sẽ bị kích ứng như thế. Tứ vương gia là săn bắn trong rừng, trên người vô tình dính vài ngọn ninh cỏ, cho nên hẳn là một sự cố.”
Hoàng thượng dần giãn nét mặt, gật gù vẻ hài lòng.
“Ra vậy! Nhưng dù sao Tử Đằng cũng đã phạm lỗi. Vậy đi, thả nó ra ngoài rồi cấm túc ba ngày nữa là được.”
“Nô tài tuân chỉ.” - Lý công công thở phào nhẹ nhõm, cung cúc cúi đầu.
Thục phi nhìn nàng với một ánh mắt khó hiểu, rồi lại xin cáo lui về tẩm điện, đối với nàng không buộc cứ gì thêm.
“Nha đầu, trẫm biết ngươi sẽ giải quyết tốt việc này mà.”
“Đa tạ bệ hạ tin tưởng.”
“Vân Tuyết Y, trẫm đối với ngươi rất ưu ái. Lần này ngươi lại lập công, có muốn trẫm ban thưởng cho cái gì không?”
“Bẩm bệ hạ!” - Vân Tuyết Y hơi cúi đầu xuống, từng lọn tóc dài lõa xõa che đi gương mặt nàng - “Thần nữ khấu xin bệ hạ, với hỷ sự của muội muội, thần nữ muốn được làm chủ hôn.”
Dứt lời khẩn cầu, trái tim nàng càng đập mạnh hơn. Đối diện với hoàng thượng, với chuyện này, hơn nữa là đối với hắn, nàng cảm thấy như đang đi qua một đàn kiến lửa, toàn thân nhức nhối vô cùng.
“Y Nhi, nàng... nói gì vậy?”
Thấy nàng không đáp lời, hắn thô bạo nắm lấy vai nàng ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn nở một ý cười tự giễu trong thoáng chốc rồi trở về với nét mặt nghiêm nghị mang nhiều cảm xúc.
“Vân Tuyết Y! Nàng có biết mình vừa nói gì không? Ta cho nàng cơ hội rút lại lời nói, thề với ta ngay lập tức!”
Nàng đứng chết trân nhìn nam nhân đang biểu lộ cảm xúc kì lạ này trước mặt mình.
“Là chuyện gì thế này?”
Sao nàng lại có thể thấy sự bi thương, sự đau khổ, sự điên cuồng trong đôi mắt sắc đỏ lãnh huyết này?
Thật hoang đường!
Vân Tuyết Y dằng ra khỏi tầm tay hắn, lùi bước về sau, nở nụ cười châm biếm.
“Thất vương gia, trước mặt còn có bậc thiên tử cao thượng, ngài hành động thất lễ như vậy có chút không thỏa đáng.”
Tử Xuyên cắn răng, nhẫn nhịn cùng nàng thi lễ cáo lui. Đến khi ra ngoài đại điện, hắn ngang nhiên bế nàng về Thúy Thần cung mặc sức nàng đang cố vùng vẫy lao ra khỏi vòng tay hắn.
“Thất vương gia! Buông ta xuống! Ta đã nói rồi, chúng ta không được đi cùng nhau, không thể để ràng buộc như vậy! Ta...”
Nói một là một, hai là hai, hắn thật sự đã buông nàng xuống.
Nhưng hắn lại không thuận lòng mà ép nàng vào sát tường. Mặt đối mặt với nhau, Vân Tuyết Y không dám nhìn thẳng, bởi khi nhìn vào khuôn mặt lãnh đạm yêu hút tà mị ấy, nàng thực sự bị đánh mất lí trí.
“Vương gia! Ngài làm gì vậy... ưm...!!!”