“Bổn tiểu thư muốn đả thương ngươi, có vấn đề sao?”
Tử Xuyên thoáng ngạc nhiên nhìn người vừa phi ngân châm trúng huyệt khiến tay hắn không ngừng chảy máu.
“Vân Tuyết Y?!”
“Nàng ta này là chán sống rồi à?” - Tử Xuyên chau mày nhìn bóng nữ nhân vừa bước vào trạm.
“Vân tiểu thư...” - Tiêu Tự ngơ ra.
“Nữ nhân nhỏ bé như ngươi cũng dám vênh váo! Chúng mày lên đánh chết con ả này cho ta!” - Gã quằn quại dưới đất, không ngừng la lối.
Một loạt người xông lên, nhưng vẫn không thể dồn Vân Tuyết Y vào thế bị động. Dưới một khung cảnh hỗn loạn, bụi phủ mù mịt, nàng nhìn sơ cũng đến mười mấy người. Có kẻ lao đến, có người lại cách vài bước mà bắn ra một loại phi tiêu găm nhỏ khá bén. Thật may, nó sượt qua lọn tóc của Vân Tuyết Y. Nàng có chút kinh ngạc.
“Nhuyễn Hoán tán?”
Này là một loại kịch độc!
Vân Tuyết Y khá nhạy bén vì hành y đã lâu, cũng vì khả năng từ kiếp trước. Vừa ngửi thấy mùi hăng phảng phất từ chiếc tiêu liền thấy không tốt, nàng rút ba cây ngân châm từ phía sau đầu, một tiếng “soạt” như gió, những kẻ đứng từ xa cầm tiêu trong nháy mắt đã gục.1
“Ông trời ơi! Con đang xem vở kịch gì thế này?” - Tiêu Tự khá ngạc nhiên và thích thú khi thấy dáng vẻ khác của Vân Tuyết Y.
Nhìn chúng có vẻ lùi bước, Vân Tuyết Y hé cười - “Giải quyết hòa bình không thành, vũ lực là cách mà các ngươi đã chọn. Đừng có hối hận.”
“Mẹ kiếp ả khốn ngươi đừng có kiêu căng phách lối!”
Gã cao to cầm đầu đang nằm dưới đất, nhân cơ hội đó mà phi ra một thứ ám khí khá nhỏ nhưng công sát thương lại không thể xem thường. Vân Tuyết Y cảm nhận được phía dưới chân không ổn, nàng xoay người, chống một tay xuống đất, khoát hai chân lên phía trên, thành công tránh được ám khí dơ bẩn của gã.
Ngay sau đó, nàng đã lao đến kề sát dao vào cổ và phong bế hành động của gã ngay lập tức. Nàng ra lệnh cho bọn đàn em phải đầu hàng hoặc nàng sẽ giết con tin.
“...”
Nhìn đám người nằm rạp dưới đất vì đau đớn, nhìn những kẻ buông xuôi vũ khí đầu hàng, Vân Tuyết Y nắm lấy tay của gã cao to ấy, nhìn nhìn rồi nở nụ cười cảnh cáo.
“Cái tay này của ngươi, không kịp thời cứu chữa, ắt hẳn sẽ phế.”
“Cái... cái gì? Phế?... Con khốn ngươi đã làm gì ta... A a a a a a a!!!”
“Ngươi muốn phế nhanh hơn hay sao mà dám quát nạt bổn tiểu thư?”
“Không... không dám... Quý nhân xin giơ cao... đánh khẽ...” - Vì đau, gã đành cam tâm nhẫn nhịn.
Tiêu Tự liền bụm cười. Hắn ta trông tâm trạng khá tốt, vì xem được màn kịch hay. Có lẽ từ bây giờ hắn chính thức trở thành “fan cứng” của Vân Tuyết Y mất rồi.
“Liên Nhi, đưa người đi.”
Nhìn Liên Nhi gọi nha sai quan phủ đến để giải quyết sự việc, nàng tâm đã yên, thở ra một hơi rất nhẹ. Quay đầu định bỏ đi thì nhìn thấy Tử Xuyên ngồi ở bàn, tay chống cằm, ánh mắt không ngừng hướng về phía nàng và thị vệ của hắn thì đang luống cuống cả lên.
Vân Tuyết Y bước nhanh đến chỗ hắn. Sự lo lắng của nàng bây giờ giống như thiên tính của một đại phu, luôn đặt bệnh nhân là trên hết.
“Công tử. Ngài bị thương rồi.” - Vân Tuyết Y đặt lên cổ tay hắn bắt mạch.
“Không sao.” - Hắn thu tay về - “Vết thương nhỏ thôi.”
“Không được!” - Nàng đập bàn nhìn thẳng vào mắt hắn - “Lương tâm ta không cho phép bản thân ngó lơ bỏ qua bệnh nhân như thế được. Ngài theo qua chỗ của ta, ta giúp ngài băng bó lại.”
Tử Xuyên khựng lại, tưởng chừng hắn có chút băn khoăn.
“Ngươi hại người, cũng biết cứu người sao?” - Tử Xuyên cười nhạt, đưa mắt nhìn vũng máu ở phía sau.
“Bổn thần y ta tay phải từng cứu sống hàng trăm hàng vạn người, thì tay trái cũng có thể một hai mà không ngại giết chết kẻ địch.” - Nàng nói một cách rất thản nhiên.
Thấy đối phương buông lỏng tinh thần cảnh giác, Vân Tuyết Y vội nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kéo hắn đứng dậy rồi bước nhanh ra khỏi trạm, không quên đặt ngân lượng xuống bàn.
“Ông chủ. Số bàn ghế bị đập nát này ta thay chúng bồi thường cho ông.”
“Đa tạ. Đa tạ tiểu thư!!”
Tử Xuyên không phản kháng. Hắn cứ trân trân nhìn bóng lưng nhỏ bé của Vân Tuyết Y. Tại sao? Hôm trước hòa ly, hắn có mang lễ phẩm bồi thường đến tận phủ, nhưng điều tra lại biết được rằng lão cáo già Vân Hàng giấu nhẹm đi hết. Nàng bây giờ một thân một mình, há vẫn có thể vung tay hào phóng như vậy?! Rốt cuộc là từ đâu mà ra?
“Đến nơi rồi.” - Vân Tuyết Y ấn vai đặt hắn ngồi xuống bàn, tay lục lọi tìm kiếm những vị thuốc, các loại thảo dược và một số dụng cụ - “Ta sẽ đắp lại vết thương cho ngài.”
Ngắm nhìn bộ dáng Vân Tuyết Y tỉ mỉ xử lý thương thế nơi bàn tay cho hắn, trong lòng hắn không khỏi dao động. Hắn nhìn nàng với ánh mắt khang khác, lớp vỏ bọc lạnh lẽo bao lâu nay hắn dựng lên như đã lột bỏ xuống trong một vài khắc.
“Xong rồi. Dược tính của Thược Kị này khá tốt, làm mát và có thể giảm đau. Vết thương của ngài khá sâu, ta có thể hỏi địa chỉ để tiện đến thăm bệnh không?” - Vân Tuyết Y tháo mạng che mặt xuống.
Thấy Tử Xuyên do dự không đáp, nàng biết ý liền nói lại - “Vậy từ ngày mai ngài hãy đến đây. Ta có thể khám bất cứ lúc nào.”
“Được.”
“Ngươi lúc nào cũng đeo mạng che khi đang khám bệnh?”
“Phải. Đó là thói quen của ta.”
“...”
“Phải rồi... Chúng ta xưng hô thế nào?”
“... Gọi ta Tề Luân là được.”
“Vậy Tề công tử... Ngài đi đường cẩn thận.” - Vân Tuyết Y không nhìn hắn mà dặn dò qua loa, tay nàng bận sắp xếp lại những vị thuốc còn dư.
“Ừm!”
...
- Một tuần sau-
“Vết thương đã lành miệng rồi. Từ giờ ngài có thể không cần đến đây nữa. Hãy về và đun thuốc theo những công thức ta viết ra là được.”
Suốt một tuần nay, Vân Tuyết Y luôn ở tiệm đó, để khám lại vết thương cho bệnh nhân đặc biệt của mình.
“Không đến nữa ư?” - Tử Xuyên vẻ không vui.
Nhìn thái độ và sắc mặt của hắn, Vân Tuyết Y xoa tay - “Ta biết ngài còn lo lắng, nhưng thực sự không cần đến đây nữa. Vì vết thương đã dần khỏi rồi.”
“Bổn vương chinh chiến sa trường, có loại thương thế nào chưa từng gặp phải? Ta đâu phải là lo lắng cái này...”
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, bản thân hắn cũng không hề rõ nữa.