Đêm khuya tịch mịch.
Dưới bầu trời thoáng đãng đầy sao, vị vương gia cao cao tại thượng đang ngự trên cây uống rượu thưởng trăng.
Màn đối đáp kịch liệt giữa Vân Tuyết Y và Tứ hoàng huynh của hắn, hắn đều đã thấy cả.
Không có cách nào che giấu khúc mắc của bản thân, hắn chỉ đành tự cảm khái.
“Dường như... Vân Tuyết Y nàng ta đã trở thành một người khác vậy.”
Hắn tự thưởng rượu, rồi tự ngẫm một mình.
“Có chuyện gì khiến cho đệ đệ ngoan của ta phải suy nghĩ thế này?”
Tử Xuyên hé cười, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ hờ hững, ngả người trên cây mà cảm thán. Hắn lái câu chuyện sang chủ đề khác.
“Trăng đêm nay thật đẹp. Nhị ca, huynh có muốn uống cùng bổn vương không?”
Đây chính là Nhị vương gia Tử Mặc, hoàng huynh thân thiết nhất của hắn, nổi tiếng là một con người trầm tính ôn nhu, tính tình thẳng thắn nhưng bản chất không xấu. Hai người đã chơi thân với nhau từ nhỏ, vì lúc nào Tử Mặc cũng luôn bảo vệ hắn, nên hắn đối xử rất tốt với người.
“Hiếm thấy đệ lại có thể nhìn ra vẻ đẹp của vầng trăng thơ mộng này.” - Tử Mặc xòe quạt che lấy nửa khuôn mặt cực phẩm của hắn - “Vậy ta sao phụ lòng đệ được.”
Tử Xuyên liền khoát chân nhảy từ trên cây xuống, tay với lấy hũ rượu để bên yên ngựa, ung dung ngồi xuống rót ra hai chén đặt lên bàn.
Dưới ánh trăng đêm sáng, hai nam nhân ngồi trên bậc cửa cùng ôn lại chuyện cũ.
“Đã lâu rồi ta không có cảm giác này.”
“Phải.” - Tử Xuyên nghĩ lại - “Từ khi Dương quý phi, mẫu phi của huynh qua đời thì chúng ta chưa cùng uống một bữa rượu thật đã rồi.”
Tử Mặc day day chén hồng ngọc mà hắn đang cầm trên tay, chỉ mỉm cười nhưng không nói gì.1
“Đêm nay, chúng ta hãy lại cùng uống như lần trước đi.”
“Được.”
Thú vui tao nhã nhất của đời người là cùng bậc tri kỉ ngồi dưới ánh trăng tỏ cùng ngâm tửu hàn huyên. Tử Xuyên đặc biệt thích cảm giác này. Những lúc cần giải tỏa tâm trạng, hắn thường ngả người trên cây, tay cầm hũ rượu hoa mà mẫu phi hắn tự tay ủ, suy tư những chuyện này chuyện kia.
...
“Tiểu thư. Tình hình này, lão gia sẽ không đưa lại cho tiểu thư số của hồi môn đó đâu.”
Liên Nhi vội vã chạy theo Vân Tuyết Y đang rảo bước trong phủ. Đêm hôm qua, nàng đã tranh luận cùng lão già đó suốt hai canh giờ nhưng lão vẫn không chịu nhận. Bây giờ, chắc phải dùng mưu kế để đoạt lại.
“Thứ thuộc về ta, ta sẽ lấy lại hết thảy.” - Vân Tuyết Y chau mày nhìn kĩ từng nét hoa văn một của viện chính - “Nơi này, rồi sẽ bị ta đốt sạch thôi.”
“Người... người học theo Thất vương gia đó à?” - Liên Nhi kinh ngạc mở to mắt.
Vân Tuyết Y không vui - “Cách hành sự nào cũng là phong cách của ta, làm sao lại liên quan đến hắn rồi?”
“Vâng, là nô tì sai.”
“Tiểu Tuyết!!!!!”
“Gì vậy?” - Nàng giật mình quay đầu.
Sau lưng nàng là một nam nhân vẻ ngoài tuấn tú, nhìn ngoại hình toát ra một vẻ phóng khoáng, dễ gần.
Vân Tuyết Y nở nụ cười khó hiểu - “Liên Nhi, có cách rồi.”
Chẳng xa lạ đâu. Đây chính là Giang Thần, người bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ của nàng, thế tử duy nhất của phủ Yến Định vương. Trong kinh thành này, không ai không biết hắn chính là một tên công tử đào hoa tay ôm phải ấp các mĩ nữ giai nhân, là khách quen thường thấy của Bích Xuân lâu. Tuy nhiên, mối quan hệ tốt giữa hai người, ai cũng có thể nhìn ra cả.
“Ồ! Giang Thần. Hôm nay không dạo thanh lâu chơi sao?”
“Ngươi... ngươi cứ làm như ta là loại nam nhân đó suốt ngày ăn chơi trác táng vậy.” - Giang Thần khoanh tay ngẩng cao mặt chỉ trách.
“Chẳng thế.” - Vân Tuyết Y cười cười - “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi đây.”
“Việc gì? Chỉ cần là Tiểu Tuyết muốn, dù phải lao vào gió đao biển lửa, ta cũng quyết không từ.”
“Không to tát lắm. Ta chỉ muốn ngươi giúp ta mở một dược tiệm nhỏ.”
“Dược tiệm? Ngươi định nối nghiệp Tần Cơ cô cô à?”
“Cũng có thể xem là thế. Ít ra bây giờ hòa ly rồi, ta cũng phải tự dựa vào bản thân để sống chứ?” - Vân Tuyết Y đáp lời.
“Cái gì, Tiểu Tuyết, ngươi hòa ly rồi?” - Hắn chộp lấy nàng vẻ mặt vui mừng - “Thật sao?”
“Ơ, phải...” - Vân Tuyết Y với khuôn mặt cực kì ba chấm - “Ta và Thất vương gia đã chia tay, sao vậy?”
“Vậy thì tốt quá rồi! Ta ngày cầu đêm mong cho ngươi thoát khỏi vương gia bạo quân đó. Ngươi ở bên cạnh ngài ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Vân Tuyết Y cười khẩy, nhớ về thảm họa của nàng từ kiếp trước - “Phải. Đúng là... kết cục không mấy tốt đẹp gì.”
“Tiểu Tuyết... Không phải là hắn đã làm gì ngươi đấy chứ?”
“Làm gì có.” - Nàng lấy lại tinh thần - “Đi thôi. Lần này ngươi sẽ phải vất vả rồi.”
“Yên tâm!” - Giang Thần đưa tay khoác vai nàng - “Thể lực của ta tốt hơn ngươi tưởng đó.”
...
“Chỗ này, chỗ này và chỗ này...” - Giang Thần trải bản đồ kinh thành ra bàn - “Đều là những nơi có thể xây dựng kinh doanh. Ta đã tìm những vị trí đắc địa này, đảm bảo không có mối làm ăn nào cạnh tranh được với ngươi đâu.”
“Cảm ơn ngươi..”
Giang Thần mỉm cười - “Đừng khách sáo. Ta là ai chứ? Là người bạn tốt nhất trên thế gian này của Tiểu Tuyết.”
Nghe hắn nói vậy, nàng cũng phải bật cười.