“Đúng là vết thương của ta đã khỏi. Nhưng... đột nhiên sáng nay ta thấy hơi đau.” - Hắn chỉ về phía ngực trái - “Không hiểu vì sao mà thấy đau nhói, còn cả... thấy khó chịu trong người.”
Vân Tuyết Y đưa tay bắt mạch cho hắn. Nàng rõ ràng không đoán ra được bệnh gì. Thân thể này rõ ràng đang rất khỏe mạnh.
“Sáng nay đột nhiên bị hay sao?”
Hắn gật đầu.
“Vậy... Trong khoảng thời gian đó, ngài có gặp ai hay chịu đả kích gì không?”
“Gặp ai ư?” - Hắn lưỡng lự - “Có... một nữ nhân.”
“Có phải lúc đó hai người đang có mâu thuẫn không?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ - “Hình như... đúng là có!”
Vân Tuyết Y ngây người một hồi, xong nàng lại khúc khích cười.
“Tề công tử. Bệnh này của ngài rất khó chữa.”
“Cái gì? Vậy... có cách nào không?”
“Tâm tư nằm ở ý tương tư, tương tư vì ai mà có? Muốn chữa bệnh, phải tìm từ gốc rễ mới thành. Ta không thể giúp ngài được.” - Vân Tuyết Y tay cầm chén trà, lắc nhẹ cho mặt trà sóng sánh, rồi đưa lên miệng thưởng vị.
“Ý tương tư?”
Tử Xuyên khá bất ngờ vì câu trả lời của nàng. Nhưng rõ ràng, hắn chưa từng trải qua loại cảm giác này.
“Nói như vậy... là bổn vương đã động lòng với nàng ấy rồi?”
“Chuyện này... sao có thể như vậy?!”
“Ta không phán đoán với tư cách là một đại phu, mà là một nữ nhân. Dù sao thì, cảm giác đau nhói này ta cũng đã từng có...” - Vân Tuyết Y chợt lộ nét buồn thoáng qua rồi lại mỉm cười - “Nam nhân như ngài, chuyện nữ nhi thường tình ắt chưa trải, không rõ là điều dễ hiểu. Điều này, ngài buộc phải tự mình cảm nhận.”
“Nhưng... nếu như ta vốn là ghét bỏ nàng ta thì sao?”
Tử Xuyên nhất thời không thể chấp nhận được cái sự thật này, hắn muốn tìm một lời giải khác. Một lời giải khiến hắn tự lừa mình dối người.
Vân Tuyết Y nửa đùa nửa thật - “Vậy thì chắc là cô ấy đã phạm phải tội tày trời mới khiến cho ngài tức đến đau tim như vậy rồi.”
Chuyện Vân Tuyết Y đi cùng một nam nhân khác đâu phải là tội tày trời gì, vì hai người đã hòa ly. Nàng muốn gặp ai là quyền của nàng.
Nói như vậy, nghĩa là chỉ còn một cách giải thích.
Bệnh này, hắn cần nàng!
“Vân tiểu thư, hình như hôm nay ngươi đang bận. Ngày mai ta tới được không?” - Hắn liếc nhìn qua một hàng bệnh nhân đang chờ được chẩn bệnh.
“Ngày mai không được.”
“Tại sao?”
“Ngày mai ta phải vào cung.” - Vân Tuyết Y sắp xếp từng vị thuốc cho vào ngăn, vừa làm vừa trả lời bâng quơ.
“Vào cung? Ngươi có chuyện gì sao?”
“Chút chuyện riêng mà thôi! Tề công tử không cần lo lắng.”
Nghe nói vậy, Tử Xuyên liền kiếm cớ - “Đúng lúc ta có việc phải làm. Chừng nào rảnh rỗi ta lại đến thăm ngươi.”
“Đa tạ ý tốt của ngài.”
Đợi sau khi hắn rời đi, nàng lại quay lại tiếp tục công việc của mình.
...
“Vương gia! Sao đột nhiên chúng ta về gấp vậy? Mới đêm canh ba ngài đã phụng mệnh hoàng thượng vội vã đến Tam Pháp ty để ép cung. Chuyện bên đó chưa xong, sao lại đã hồi cung rồi? - Tiêu Tự đi theo thắc mắc.
“Việc bên đó ngươi qua xử lý cho bổn vương. Dù sao cũng chỉ là biên quan bố phòng đồ bị mất, chẳng phải chuyện to tát gì.”
Nhìn theo bóng Tử Xuyên rời đi, Tiêu Tự cạn lời với chủ tử của mình - “Chỉ là duyên hải bố phòng? Vương gia à, nếu bị mất, giặc lợi dụng xâm phạm biên cương, ngài nên giải thích sao đây?”
[Hoàng cung]
“Mẫu hậu! Mẫu phi! Nếu trong dịp quan trọng, nên tặng gì cho nữ nhân?”
Hòa phi cùng hoàng hậu đang ngồi thưởng trà hàn huyên, ngâm thơ bên bờ hoa viên nghe thấy hắn hỏi vậy cũng phải dừng lại mà hỏi lại lần nữa.
“Con... con hỏi gì cơ?”
“...”
Hắn cảm thấy ở mẫu phi và mẫu hậu hắn không cho mình được một đáp án hoàn hảo, liền rời đi.
“Thằng bé này, thật là một con người hỉ nộ vô thường, khó suy khó đoán!” - Hòa phi liền chau mày mà mắng nhiếc hắn.
“Tiểu Tương, Xuyên nhi đang làm gì vậy?”
Hoàng hậu nhìn Thất vương gia đang bận rộn ở Thúy Thần cung, không kìm được mà hỏi Tiểu Tương, nha hoàn thân thiết nhất của mình. Thúy Thần cung là điện cung lớn nhất chỉ sau tẩm điện của vua, vốn là dành cho Tử Xuyên. Nhưng hắn không thích ở trong cung mãi, nên phụ hoàng đành ra lệnh xây cho hắn một phủ lớn ở ngoài kinh thành, là Thất vương phủ.
“Hồi bẩm nương nương, nô tì nghe nói Thất vương gia đang tự mình chuẩn bị nữ trang y phục mang đến thừa tướng phủ.”
“Chuẩn bị... cái gì mang đến thừa tướng phủ cơ?” - Hòa phi ngạc nhiên.
Hoàng hậu đang ngồi kế bên cũng phải dừng lại, đặt chén trà xuống bàn mà cười cười - “Âu đó cũng là chuyện tốt! Biết đâu là Xuyên nhi vẫn chưa buông bỏ Vân nha đầu thì sao.”
Hoàng hậu, một người phụ nữ được đồn rằng có vẻ ngoài sắc sảo, thông minh xinh đẹp, phong thái uy nghiêm, nét mặt đầy khí chất. Thời còn trẻ, bà vốn có ước nguyện muốn được xông pha chiến trường, nối nghiệp phụ thân. Song vì lợi ích gia đình, lại có hôn ước với thái tử đương triều, nên đành thuận theo. Có điều, bà không thích tranh đoạt sủng ái hậu cung, cũng không có con, vốn từ nhỏ đã thân thiết với Hòa phi, nay cũng là một lòng thương yêu Tử Xuyên như con ruột.
“Hoàng hậu tỷ tỷ nói phải! Ta cũng mong rằng Xuyên nhi sẽ có hạnh phúc. Mà Y Y chính là sự lựa chọn tốt.”
“Bổn cung nghe nói ngày mai Vân nha đầu sẽ vào cung. Ngày mai, hãy cố gắng sắp xếp cho chúng một không gian riêng, bồi dưỡng tình cảm.”
Hòa phi cười - “Đúng vậy.”
...
“Tiêu Tự. Hãy mang lễ phục này đến phủ thừa tướng. Nói rõ với họ, là trong cung có người đem đến cho đại tiểu thư. Nếu để cho ả Vân Tuyết Lam đó mang một món đồ nào mà bổn vương dày công chuẩn bị, bổn vương sẽ hỏi tội ngươi.”
“Tuân mệnh!”
Sau khi Tiêu Tự rời đi, Hòa phi đến gần hắn, có một chút khó xử vì không biết nên hỏi từ đâu.
“Xuyên nhi... con...”
“Mẫu phi định hỏi chuyện gì?”
“Cái đó...Y phục đó, con đem tặng nữ nhi nhà nào vậy?”
“Thánh thủ thần y.”
“Thánh thủ thần y? Ý con là Y Y?”
Tử Xuyên không nói gì cả. Hắn cũng cảm thấy bản thân mình rất kì lạ. Khi nghe Vân Tuyết Y nói nàng ấy muốn vào cung, hắn liền không kìm được mà lập tức quay về để tự mình chuẩn bị y phục cho nàng. Tuy hắn biết lòng mình khó kiểm soát mỗi khi định làm việc gì, nhưng không ngờ lần này lại là vì một nữ nhân, lại còn là nữ nhân mà trước kia hắn không thèm liếc lấy một cái.
Thấy Hòa phi cười rạng rỡ, hắn liền mau chóng giải thích - “Nhi thần... chỉ là muốn trả ơn nàng ta! Nàng ta đã chữa thương giúp nhi thần. Mẫu phi biết điều đó mà.”
Hòa phi liền không hỏi gì thêm, chỉ vỗ vai hắn mà thở nhẹ - “Bất kể kết quả thế nào, tất cả đều là do quyết định của con Mẫu phi không can thiệp nổi rồi.”