Đế vương xuất cung đã hơn 3 ngày , mọi việc trong triều tạm thời giao cho nhiếp chính vương làm chủ . Nhưng việc nước việc quân chồng chất ngày một nhiều thân là vua hắn không thể không lo . Nhiếp chính vương lại không đủ cao quyền gánh vác . Thuận Tử nhận được thư lập tức bẩm báo với hắn :
“ Vạn tuế gia có thư của nhiếp chính vương . “
Đông Hiểu Huyên thân vận chàm y trước ngực thêu hình kì lân tinh tế , từ tà đến gấu y phục đều được làm bằng vải Tô Châu thượng hạng . Gương mặt góc cạnh hoàn hảo , vóc dáng rắn chắc khỏe mạnh . Đặc biệt hắn mang đôi ngươi màu nâu đậm luôn trong trạng thái tĩnh lặng . Đôi mắt ấy tựa như hồ nước cuối thu có khả năng nhìn xoáy sâu vào tất cả . Không một ai trong tửu lâu biết hắn là hoàng thượng nhưng chỉ cần bắt gặp loại khí chất bức người ấy , không cần người tinh mắt cũng có thể nhìn ra hắn thuộc lớp vương giả quý tộc , bọn họ tự biết thân mình chỉ nên nhìn chứ không nên động .
Hắn nhận lấy thư từ tay Thuận Tử từ tốn mở ra đọc . Bức thư do chính tay nhiếp chính vương viết , chữ viết ngay ngắn mạch lạc tỏ rõ ý trong cung có biến khẩn mong hắn hồi cung một chuyến .
Đông Hiểu Huyên đọc xong nhíu chặt chân mày lại , nhét thư vào ngực áo không chậm trễ đứng dậy :
“ Thuận Tử hồi cung .”
Y khó khăn lắm mới chuẩn bị xong “ bệnh nặng “ cho chủ tử , không ngờ chưa kịp dùng thì đã phải hồi cung . Tất nhiên Thuận Tử không phải loại nô tài ngu ngốc , y đủ thông minh để biết trái tim đế vương thiên hạ luôn là quan trọng nhất - còn tiểu y nữ kia cùng lắm cũng chỉ là thứ ảo mộng không đáng có .
Việc công cấp bách hắn buộc phải trở về , dù sao nơi ở của nàng hắn cũng đã biết việc gặp lại chỉ là sớm hay muộn mà thôi .
“ ân nhân , nàng hãy đợi ta quay lại .”
Cũng đã 3 ngày Hàn Đông Uy và Nhược Lan phu nhân chưa gặp con trai , họ không biết đứa con trai mình yêu thương như vật bảo sống ra sao , ăn uống như thế nào . Hàn Đông Uy vỗ về phu nhân an ủi :
“ Yên tâm , hài tử sẽ không sao đâu “
Nhược Lan là phu nhân duy nhất của Hàn phủ , nàng ngoài ba mươi tuổi , song thân đều là quý tộc . Vì vậy từ nhỏ nàng đến lớn đều sống trong nhung lụa , lại có Hàn Đông Uy yêu chiều sủng ái . Một chút nhớ con cũng không nhịn được liền nói :
“ Lão gia thiếp muốn đi thăm hài tử. “
Hàn Đông Uy vỗ về Nhược Lan sủng nịnh :
“ Được , được.. ta đưa nàng đi , ta đưa nàng đi “
Phu phụ Hàn lập tức đánh xe ngựa đi về hướng ngôi nhà gỗ nhỏ . Ngôi nhà nhỏ trước đây chỉ cô độc một người bây giờ lại có những ba người . Lúc thì vắng lặng đến hiu quạnh lúc lại ồn ào đến đau đầu , Lục Phu tự cho hắn số thật khổ .