Vu Tiên Lạc chạy được một quãng không xa thì phía trước tri huyện đại nhân cùng quân lính đang đi hướng ngược lại tiến về phía . Tri huyện đại nhân này họ Hàn , tuổi gần bước sang tứ tuần , vóc dáng cao lớn thẳng tắp được gói gọn trong tà áo bào màu đỏ giữa ngực thêu kì lân , bên dưới là quần đen , chân đi giày thêu bằng tay - đầu đội mũ ô sa. Thần thái nghiêm nghị dọa người . Ai ai nhìn thấy cũng không khỏi cúi đầu khép nép , giống như chính mình đang phạm tội vậy .
Vị tiên sinh đi bên cạnh tri huyện đại nhân nhìn thấy cô , ông ta liền hô lớn :
“ Đại nhân , chính là cô ta. “
Vị tiên sinh kia chỉ thẳng cô , Vu Tiên Lạc thoáng run rẩy : chẳng lẽ họ muốn bắt cô ?
6,7 tên sai nha mặc đồ giống nhau vây tới bắt cô , Vu Tiên Lạc khóc thét tron lòng : mọi chuyện không phải sẽ cẩu huyết giống như trong phim chứ , trên người cô có dụng cụ y tế ( đối với nơi đây là vật kì lạ ) nên quan phủ muốn bắt cô về điều tra . Vu Tiên Lạc bị kéo tới trước mặt Hàn tri huyện , ông ta nhướn mày nhìn cô rồi nói :
“ Ngươi là Vu Tiên Lạc ? “
Cô gật đầu nuốt khan , miếng bánh nướng cô đang ăn nuốt vội lập tức mắc ở cổ , Vu Tiên Lạc bị nghẹn , cô kịch liệt vuốt ngực hòng đẩy nó trôi xuống :
“ Đại.. nhân.. ặc..”
Hàn tri huyện lệnh sai nha lập tức đi rót nước .Cô uống một ngụm bao nhiêu bánh đang mắc kẹt tuột hết vào trong . Cô thở phào một cái .Phù. Cuối cùng cũng hết nghẹn nhưng ngay sau đó liền bị hai tên lính xách đi , bước đi của bọn họ quá vội vã khiến cô không kịp hỏi nguyên nhân hay kêu oan cho mình .
Đông Hiểu Huyên nãy giờ ngồi bên sạp bánh nướng chứng kiến hết mọi chuyện . Quan phụ mẫu bắt người không nói lí do , phạm nhân lại là một tiểu cô nương mang gương mặt hiền lương . Quá trình bắt lại không mấy quyết liệt , việc này nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thật thú vị . Thốt nhiên câu môi hắn bàng bạc cong lên đầy thú vị , hắn đặt nén bạc xuống bàn rồi đứng thẳng dậy . Nói :
“ Thuận Tử đi thôi “
Thuận Tử cúi đầu khép nép đứng dậy bước theo chân chủ tử . Đông Hiểu Huyên theo chân nhóm Hàn tri huyện đang áp giải cô. Đi đặng một quãng sau , Thuận Tử ở sau lưng hắn chợt lên tiếng :
“ Chủ tử... hình như đây không phải đường tới công đường “
Đúng. Hàn tri huyện bắt cô không phải vì Vu Tiên Lạc phạm tội mà y đem cô về phủ là để nhờ cô chữa trị cho hài tử mắc bệnh nan y của y . Việc áp giải cô là bất đắc dĩ , cũng chỉ vì y không muốn có người biết con trai độc nhất của y mắc bệnh nặng .
Cánh cửa vừa khép lại Hàn Đông Uy đứng trước mặt cô quỳ xuống , Vu Tiên Lạc hoảng hốt ngồi xuống theo y đỡ dậy :
“ Hàn đại nhân , ông làm gì vậy ? “
Hàn tri huyện nói bằng giọng van nài :
“ Tiên Lạc cô nương , cầu xin cô cứu con trai của ta..”
Vu Tiên Lạc bấy giờ mới hiểu ra vì sao cô bị bắt. Con trai của Hàn tri phủ tên Hàn Thanh Quan vừa tròn 18 tuổi , từ nhỏ đã mang tư chất yếu ớt , da vàng . Hễ ăn cái gì nhiều một chút là liền nôn ra. Cơ thể con trai y ngày một yếu dần đi nhưng mỗi lần đi xem bệnh lại không có vị đại phu nào bắt ra đó là bệnh gì. Tất cả chỉ có thể khuyên Hàn Đông Uy về bồi bổ thêm cho con y. Vu Tiên Lạc nghe xong liền ra đề nghị :
“ Không biết dân nữ có thể gặp công tử được không ? “
Dường như y đã nhận thấy nha đầu trước mặt chấp nhận cứu con trai của mình , Hàn tri huyện vui mừng ra mặt . Y chấp nhận ngay lập tức :
“ Được chứ , được chứ . Mời Tiên Lạc cô nương đi theo ta “
Đông Hiểu Huyên cùng Thuận Tử nấp trên bờ tường gần đó đã nghe thấy hết câu chuyện. Trước đó Thuận Tử ra sức cản hắn mà không được . Lão nô già thở dài thườn thượt , cả đời người làm nô tài đây là lần đầu tiên Thuận Tử nhìn thấy một vị hoàng thượng lại đi nghe lén chuyện của dân chúng :
“ Haizz vạn tuế gia hay là.. hay là chúng ta xuống đi ?.”
Ngược lại Đông Hiểu Huyên không để ý đến lời nói của lão nô già bên cạnh. Ban nãy , lúc vừa nghe thấy Hàn tri huyện nói cô nương to gan ban sáng là đại phu . Ngẫm lại ánh mắt , giọng nói đó cũng thật quen thuộc - trùng hợp hơn cô cũng là đại phu giống như người hắn đang kiếm tìm .
Lòng hắn bỗng xuất hiện một nghi vấn... không lẽ là nàng ?