Một mùi thịt thối tràn ngập khắp phòng, Hoa Tố Vấn vừa đi vào liền hiểu,
nhất định là có người bị ngoại thương đến thối rữa rồi. Nàng bước nhanh
đi đến bên giường người bệnh, quan sát sơ qua, liền cầm cánh tay phải
của hắn lên, động tác thoăn thoắt tháo vải băng ra.
Tiêu Hồng Phi hơi nhíu mày, bất ngờ mà nhìn nàng, mới vừa rồi còn lề mà lề
mề không chịu đi theo, nhưng vừa vào cửa lập tức giống như thay đổi
thành một người khác chủ động đi đến!
Người trên giường rên lên, hét lớn: “Đau chết mất!”
Tiêu Hồng Phi trong lòng căng thẳng, tiến lên một bước nói với Hoa Tố Vấn: “Ngươi nhẹ một chút!”
“Ta đã rất nhẹ rồi, cánh tay hắn ta đã thối rữa thành như vậy, bất kể nhẹ
thế nào cũng sẽ rất đau, các người đã làm gì trước đó vậy, sao lại làm
cho vết thương của hắn ta phát triển đến mức độ này!” Hoa Tố Vấn cũng
không ngẩng đầu lên trả lời, tỉ mỉ đánh giá cánh tay sưng thối rữa kia.
Phạm vi thối rữa rất rộng làm cả cẳng tay đều sưng đến không còn ra hình
dáng, mức độ thối rữa rất sâu đã đến các sợi cơ, ngón tay đã bắt đầu
biến thành màu đen, chứng tỏ máu lưu thông không được, nàng đưa tay dò
xét trán của người bệnh, một trận nóng rực phỏng tay. Vì vậy liền hỏi:
“Hắn ta đã phát bệnh mấy ngày? Còn bắt đầu sốt cao thì mấy ngày rồi?”
“Năm ngày trước trúng tên độc, đêm đó đã uống qua giải dược, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt, sốt cao không giảm như vậy cũng đã được ba ngày.”
Hoa Tố Vấn cầm bàn tay lên véo mạnh một cái trên mu bàn tay đã biến thành màu đen, hỏi: “Có cảm giác không?”
“Không có cảm giác. Ta hiện tại trừ đau ra, cảm giác gì khác cũng không có.” Tam Đương gia của Phi Thiên Trại đáp.
Nhất định là lúc rút tên không chú ý bị nhiễm trùng, bây giờ tay đã hoại tử, từ từ cũng sẽ hoại tử cả cánh tay, Hoa Tố Vấn hơi suy tư một chút, quả
quyết nói: “Độc đã vào máu, nếu như muốn giữ lại mạng huynh ta, chỉ còn
cách cưa cánh tay của huynh ta đi!”
Cái gì! Nàng đang nói cái gì! Nàng muốn cưa cánh tay của lão Tam đi! Không
còn cánh tay phải nữa thì sao có thể cầm đao, thổ phỉ không thể cầm đao
thì còn có thể gọi là thổ phỉ sao! “Không được! Không còn cánh tay phải
nữa thì chẳng khác nào phế nhân!” Tiêu Hồng Phi nổi giận đùng đùng nói.
“Cái huynh cần là mạng của hắn ta, hay là cánh tay hắn ta!” Hoa Tố Vấn nổi giận đùng đùng phản bác.
“Việc này???” Tiêu Hồng Phi không nói gì, mạng đương nhiên quan trọng hơn cánh tay.
“Rốt cuộc cưa hay không cưa?” Hoa Tố Vấn vẫn đang nổi giận đùng đùng.
“Đại ca! Không thể cưa cánh tay của đệ được!” Lão Tam kêu thảm.
“Mạng cũng bị mất còn cần cánh tay để làm gì? Huống chi cũng không phải cưa
hết hai cánh tay của huynh, mất tay phải còn có tay trái, là một nam
nhân sẽ đem tay trái luyện được tốt ngang với tay phải!” Hoa Tố Vấn quát lớn với lão Tam.
Hai nam nhân đều không nói gì, trong phòng một mảnh im lặng. Một lát sau,
lão Tam cắn răng một cái hung hăng nói: “Vậy thì cưa đi!”
“Tốt lắm, ta đây đi chuẩn bị!” Hoa Tố Vấn nói xong đi ra cửa. Tiêu Hồng Phi thoáng ngây người, theo sát đi ra.
“Cầm giấy và bút cho ta!” Hoa Tố Vấn vừa đi vừa nói.
Nữ nhân này vậy mà dám ra lệnh cho hắn, hơn nữa còn ở trong sơn trại của
hắn! “Ta mới là vua của sơn trại này, ai cũng không thể ra lệnh cho ta,
kể cả ngươi!” Tiêu Hồng Phi bày ra một bộ dạng nghiêm khắc.
Người nam nhân này! Lúc nào cũng muốn tỏ rõ cường thế của mình, bất kể chỗ
nào bất kể khi nào, cường thế không đúng lúc! Hoa Tố Vấn thầm thở dài
một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói: “Bây giờ không phải là
lúc phô trương thanh thế, huynh đệ của huynh đang ở bên trong bị ốm đau
dày vò, việc chúng ta cần phải làm chính là nhanh chóng chuẩn bị giải
phẫu cho huynh ta, cưa cánh tay không phải là một giải phẫu nhỏ, chuyện
cần chuẩn bị còn rất nhiều.”
Nữ nhân đáng chết này! Tiêu Hồng Phi lại một lần nữa không nói được gì, lại thua trận.
Đây là cái gì! Tiêu Hồng Phi cầm tờ giấy trong tay, kinh ngạc nhìn hình vẽ
bên trên, bên trên vẽ một vài đồ vật kỳ quái, có một loại dao nhỏ đặc
biệt,cán dao thật dài, lưỡi dao nho nhỏ, còn có một cây kim kỳ quái hình bán nguyệt, còn có một số cái như cây kéo lại không giống kéo, thậm chí còn có một đồ vật giống như cái cưa!
“Những thứ này đều là đồ vật ta cần dùng đến trong lúc giải phẫu, huynh nhanh
chóng phái người chiếu theo hình ta vẽ mà làm ra, phải nhớ kỹ lưỡi dao
cần mài càng sắc càng tốt! Sau khi làm xong, đem những vật này ngâm hết
vào trong rượu.” Hoa Tố Vấn dặn tiếp, “Huynh chuẩn bị một gian phòng,
phòng nhất định phải quét dọn sạch sẽ khô ráo không có một chút bụi bặm. Trong phòng đặt một cái giường lớn, khăn trải giường tạm thời đừng trải mà giặt sạch trước, chờ ta trở lại sẽ hấp qua nước sôi mới có thể
dùng.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Giải phẫu này quá lớn, một mình ta không được, cần tìm người trợ giúp.”
“Ta giúp ngươi!”
“Huynh không được! Huynh cũng không phải đại phu!”
“Ngươi muốn tìm ai, nói cho ta biết, ta phái người đi!”
“Ông ấy không phải người bình thường, nhất định phải là ta tự mình đi!” Hoa
Tố Vấn nói như đinh đóng cột, nàng muốn tìm chính là Hoa Đà,chỉ có Ma
Phí Tán của Hoa Đà mới có thể đạt được hiệu quả gây tê thích hợp, hơn
nữa trong quá trình giải phẫu Hoa Đà sẽ là trợ thủ rất tốt của nàng.
“Ngươi đi rồi, tam đệ ta làm sao bây giờ?”
“Không sao, ta đã cho huynh ấy dùng chút thuốc lưu thông máu, loại trừ máu
bầm, quá trình phát bệnh không thể nhanh như vậy, trong vòng mười ngày
hẳn là không đến mức nguy hiểm tính mạng.”
“Để không cho ngươi chạy trốn, ta quyết định cùng đi với ngươi!” Tiêu Hồng Phi nói.
Tiêu Hồng Phi nhìn nữ nhân trước mắt, giờ phút này nàng đang kinh ngạc nhìn
con ngựa cao lớn trước người, không có chút ý muốn lên ngựa nào, trong
đầu hắn chợt lóe sáng lên, dưới đáy lòng nở nụ cười. “Ngươi không biết
cưỡi ngựa sao?” Hắn hỏi.
Hoa Tố Vấn khẽ gật đầu, đến nơi này một năm, nàng hầu như không hề rời khỏi làng chài nhỏ kia, lại càng không cần nói đến học cưỡi ngựa.
Tiêu Hồng Phi tiến lên phía trước một bước, cánh tay dài chụp tới liền đem
Hoa Tố Vấn vững vàng đặt trên lưng ngựa, hắn chính là muốn làm cho nàng
xấu mặt, hắn chính là muốn xem bộ dạng hoảng hốt của nàng.
Hoa Tố Vấn bỗng cảm thấy thân thể chợt nhẹ, chỉ chớp mắt liền ngồi trên
lưng ngựa. Ngựa cảm nhận được sức nặng, nhẹ nhàng quay đầu, động tác này của nó khiến cho Hoa Tố Vấn phản ứng kịch liệt, nàng nắm chặt lấy dây
cương, không nhịn được thở nhẹ một tiếng. “Huynh làm gì thế! Mau thả ta
xuống!”
“Chỉ có cưỡi ngựa mới nhanh nhất, chẳng lẽ ngươi không phải muốn đến thành
Tương Dương?” Hắn nhìn dáng vẻ kinh hoảng của nàng giống như có một loại khoái cảm trả thù.
Hoa Tố Vấn không lên tiếng, nàng biết rõ hắn nói đúng, tuy rằng nàng đã cho bệnh nhân dùng thuốc khống chế bệnh tình phát triển, nhưng mà giải phẫu đương nhiên là càng sớm càng tốt. Nàng thấy vẻ mặt nhìn có chút hả hê
của hắn, cắn răng một cái, cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, chỉ cần nắm chặt lấy dây cương ta cũng không tin không cưỡi được. Nghĩ như vậy, nàng tách ra hai chân ngồi trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, thật may là làn váy
khá lớn không đến mức gây trở ngại cho nàng.
Vẻ mặt Tiêu Hồng Phi cứng đờ, nữ nhân đáng chết này, bất kể là việc lớn
việc nhỏ cho tới bây giờ cũng không chịu nhu nhược một chút, nàng thật
sự dự định cưỡi ngựa! Xem bộ dạng sợ hãi mới rồi của nàng nhất định là
chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, chẳng lẽ nàng cho mình là thần sao, cái gì
cũng không cần học liền có thể biết à? Nàng vốn hoàn toàn có thể nói đôi câu cầu xin, bảo hắn cưỡi ngựa mang theo nàng, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn
sàng rồi, chỉ cần nàng vừa mở miệng, hắn lập tức đồng ý. Thế nhưng, cái
nữ nhân đáng chết này! Luôn cứng đầu có chết cũng không mở miệng, thà
rằng cái mông của mình bị quăng ngã thành hoa tám cánh. Được rồi, ngươi
cứng đầu, ta cho ngươi cứng đầu trọn vẹn! Hắn đưa tay vỗ lên mông ngựa
một cái, ngựa hí dài một tiếng tung bốn vó chạy chồm lên.
Trời ạ, vẫn chưa từng bất lực thế này bao giờ! Hoa Tố Vấn nghe tiếng gió o o thổi bên tai, ngoại trừ nắm chặt lấy dây cương ra thì không dám có bất
kỳ động tác nào khác, nàng sợ, thật sự sợ, sợ mình hơi động một chút sẽ
bị ngã xuống ngựa, tốc độ nhanh như vậy, bị trầy da là chuyện nhỏ, đừng
có ngã mà bị thương cổ cùng cột sống a!
Vào lúc con ngựa tung bốn vó chạy chồm lên, lòng Tiêu Hồng Phi trĩu xuống,
lúc ấy mới ý thức được trò đùa của mình quá trớn, hắn vốn chỉ muốn cho
con ngựa chạy chút xíu, hù dọa nàng một tý, ai ngờ con ngựa này không
biết phát điên cái gì mà lại chạy như bay thế. Hắn cấp tốc nhảy lên ngựa của mình, hai chân kẹp bụng ngựa đuổi theo, con mắt dán chặt vào người
lung la lung lay trên ngựa phía trước.
Không được rồi, sắp ngồi không vững nữa, Hoa Tố Vấn cúi người xuống, ôm chặt
lấy cổ ngựa, mặc kệ như thế nào cũng không thể để mình rơi xuống! Kề sát bên cạnh có một con ngựa lao như tên bắn tới, một cánh tay thật dài
duỗi sang túm chặt được dây cương của nàng dùng sức kéo, con ngựa hí dài một tiếng giơ chân trước lên, dừng lại. Hoa Tố Vấn thở phào nhẹ nhõm,
vừa định ngồi thẳng dậy nhảy xuống ngựa, ngựa lại chợt động đậy, nàng
hoảng hốt liền vội vàng không kịp phòng ngự mà ngã xuống ngựa. Hoa Tố
Vấn nhắm hai mắt lại chuẩn bị đón nhận đau đớn từ sống lưng truyền tới,
ai ngờ lại cảm giác như ngã xuống một cái gì đó mềm mại, kinh ngạc mở
mắt ra vừa nhìn, không khỏi đỏ mặt, thì ra là nàng ngã vào lồng ngực
rộng lớn của nam nhân kia.