Một tháng sau.
Gió thu mát lạnh, thổi lá phong trên sườn núi va vào
nhau nghe xào xạc. Hoa Tố Vấn đón gió thu mát lạnh từ từ đi tới, nhìn
thế ngoại đào nguyên như trong tranh vẽ phía trước mặt.
Lá phong đỏ rực như hoàng hôn, che phủ nửa ngọn núi, dọc theo con đường nhỏ xuống núi liên tục kéo dài tới chân núi, thật giống
như trải một con đường màu đỏ để đón tiếp khách nhân lên núi. Ở nơi bằng phẳng nhất của ngọn núi, xa xa có vài gian nhà tranh. Hàng rào với
những thanh gỗ cách xa, tùy ý cắm xuống đất ở phía trước nhà tranh tạo
thành một cái sân nhỏ, ngăn cách hoa cúc tranh nhau khoe sắc trong sân
với đồng ruộng xanh mơn mởn bên ngoài sân.
Hoa Tố Vấn ven theo đường nhỏ chậm rãi đi vào trong sân, mang theo nụ cười điềm tĩnh, lặng yên nhìn bóng hình đang bận bịu tưới
hoa trong sân.
Trong sân trồng các loại hoa cúc với đủ loại màu sắc,
bóng hình đang cầm bình tưới hoa bên trong đó, dường như cũng tự biến
thành một đóa hoa cúc xinh đẹp.
‘Nàng ấy là nữ nhân còn đẹp hơn những hoa cúc kia
nhiều!’ Hoa Tố Vấn nhìn bóng lưng bận rộn kia, không nhịn được thầm nói
dưới đáy lòng.
“Nếu như cô nương đứng ở trong này, thì những hoa cúc
này cũng sẽ phải xấu hổ cúi đầu mất!” Nữ nhân tưới hoa đột nhiên xoay
người lại, mang theo nụ cười, nói với Hoa Tố Vấn. Nàng ấy không thể nói
là xinh đẹp, mới vừa nhìn còn có chút xấu, nhưng khi nàng ấy đứng giữa
những bông hoa cúc, cười híp mắt thì dường như thật sự xinh đẹp giống
như những hoa cúc ấy vậy!
Vẻ đẹp bên trong của một nữ nhân vĩnh viễn hấp dẫn người khác hơn vẻ đẹp bên ngoài! Chỉ tiếc, trên đời này, nam nhân hiểu được
đạo lý ấy cũng không nhiều. Hoa Tố Vấn nhìn nữ nhân có nụ cười xinh đẹp
như hoa không khỏi có chút hâm mộ, nữ nhân này quả thật là may mắn, bởi
vì nàng ấy đã gặp một nam nhân hiểu được đạo lý đó!
“Cô nương đang suy nghĩ gì đấy?” Hoàng Nguyệt Anh buông
bình nước trong tay xuống, đi đến trước mặt Hoa Tố Vấn, quơ quơ tay vài
cái trước mắt nàng.
“Ta đang hâm mộ cô nương.” Hoa Tố Vấn thành thật trả lời.
“Ta có cái gì để hâm mộ?” Hoàng Nguyệt Anh cười rộ lên, “ngược lại là ta hâm mộ cô nương mới đúng!”
“Ta có cái gì để hâm mộ?” Hoa Tố Vấn hỏi.
“Chỉ riêng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của cô nương
thôi cũng đủ để ta hâm mộ rồi không phải sao?” Mặc dù Hoàng Nguyệt Anh
nói như vậy, nhưng kỳ thật cũng chỉ là nói đùa mà thôi, trong lòng nàng
thật sự cũng không hâm mộ dung nhan xinh đẹp của người khác.
“Ta lại tình nguyện không cần gương mặt này!” Hoa Tố Vấn nhìn lá khô ở phía xa sâu kín nói.
Nữ nhân này cái gì cũng tốt, xinh đẹp, thông tuệ, kiên
cường, thế mà cũng có lúc phải buồn phiền. Hoàng Nguyệt Anh nhìn sườn
mặt xinh đẹp của nàng, nhớ tới tình cảnh cứu nàng một tháng trước.
Một tháng trước lúc nàng từ nhà mẹ đẻ ở Tương Dương trở
về, đã cứu nữ nhân này đang hôn mê bất tỉnh ở bờ sông lên. Lúc ấy nàng
ta quần sam không chỉnh tề, trên lưng có một vết đao rất dài, miệng vết
thương do ngâm trong nước sông lâu đã trở nên trắng bệch. Khi nàng ở
thành Kinh Châu đã từng gặp nữ nhân này một lần, nàng ta hình như là đệ
tử của Hoa Đà. Vì vậy nàng đã cứu nàng ta về nhà. Nữ nhân này sau khi
tỉnh lại, bắt đầu sốt cao, thế nhưng nàng ta vẫn gắng gượng, hướng dẫn
nàng sắc thuốc giúp nàng ta uống để hạ sốt, còn bảo nàng dùng rượu giúp
nàng ta rửa sạch miệng vết thương, sau đó thậm chí còn hướng dẫn nàng
dùng kim châm đã hơ qua lửa, ngâm qua rượu để khâu vết thương cho nàng
ta, giống như khâu y phục mà khâu miệng vết thương của nàng ta lại! Nàng thật sự bội phục nữ nhân này, trong lúc khâu vết thương, có một lần
nàng ta đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng không hề kêu lên một tiếng! Nàng
biết rõ, nàng ta nhất định đã gặp phải tổn thương rất lớn, thế nhưng
nàng ta chưa bao giờ nói, vì vậy nàng cũng không hỏi.
Hoa Tố Vấn thu ánh mắt ở phía xa về, phục hồi tinh thần
lại, bỗng trông thấy Hoàng Nguyệt Anh đang nghiêng đầu kinh ngạc nhìn
nàng, liền hỏi: “Cô nương nghĩ gì thế?”
Hoàng Nguyệt Anh nghịch ngợm cười trả lời: “Ta đang nghĩ cô nương có người trong lòng hay không!”
Hoa Tố Vấn khẽ thở dài, trước mắt hiện lên gương mặt anh tuấn kia.
Một nam nhân tuấn lãng xắn tay áo cùng ống quần, xách theo một cái cuốc đi vào sân nhỏ.
Hoàng Nguyệt Anh trông thấy người ấy, lúm đồng tiền như
hoa càng thêm xán lạn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc gần như sắp lây sang cả Hoa Tố Vấn.
Hoa Tố Vấn nhìn Hoàng Nguyệt Anh chạy chậm tới, nhận lấy cái cuốc trong tay trượng phu, nhè nhẹ lau mồ hôi trên trán huynh ta,
trong động tác tự nhiên lộ ra thân mật vô hạn, trong lòng không khỏi lại bắt đầu hâm mộ. Mặc dù bình thường nhưng lại sâu sắc, cuộc sống nàng
muốn không phải là thế này sao?
Đi theo phía sau nam chủ nhân là một vị nam tử ăn mặc
như thư sinh, hắn vừa cười vừa chắp tay với Hoàng Nguyệt Anh gọi một
tiếng: “Tẩu tử!”
“A! Hóa ra là Nguyên Trực à! Ta nhất thời không trông
thấy huynh, nào, mau vào trong nhà ngồi đi!” Hoàng Nguyệt Anh chào hỏi
tự nhiên, giống như đã quen với việc người kia tới chơi.
“Lại tới quấy rầy tẩu tử rồi —” Nụ cười của Từ Thứ* bỗng cứng đờ khi nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc cách đó không xa.
*Từ Thứ: tự là Nguyên Trực.
Hoa Tố Vấn đứng đó, lẳng lặng nhìn một màn bằng hữu gặp
lại nhau trước mặt, trong mắt thoáng hiện một tia u buồn. Huynh ấy và
mình lúc nào sẽ gặp lại nhau? Gió thu hơi lạnh khẽ phất qua gương mặt
nàng, thổi mái tóc nàng bay lên. Mang theo ánh hào quang của hoàng hôn
chiếu vào gương mặt nàng, làm cho hai má cùng môi có vẻ hơi tái nhợt của nàng cũng nhiễm chút hồng hào.
Tim Từ Thứ nhảy lỡ hai nhịp, đó là tiên nữ giáng trần
sao? Nàng đứng ở cạnh hoa cúc, so với hoa cúc còn cao ngạo xinh đẹp hơn; nàng đứng ở trong gió, lại như muốn theo gió bay đi; đôi mắt thoáng
mang u buồn của nàng có sự trong trẻo không nhìn vào vạn vật thế gian,
dung nhan có vẻ hơi tái nhợt của nàng có sự tươi đẹp không nhiễm khói
lửa nhân gian!
“Tẩu tử, vị này là…” Từ Thứ đang hỏi là Hoàng Nguyệt
Anh, nhưng ánh mắt thì lại dừng trên người Hoa Tố Vấn, mãi vẫn không thể tách ra.
Hoàng Nguyệt Anh hiểu ý mỉm cười, trả lời: “Nàng ấy là bằng hữu của ta.”
Từ Thứ hơi gật đầu, đi lên phía trước, trong lòng như có một con nai nhảy loạn. “Tại hạ Từ Thứ, xin có lễ, dám hỏi quý tính(họ) của cô nương?” Hắn không dám hỏi khuê danh của nàng, sợ làm cho giai nhân cảm thấy mình đường đột.
“Hoa Tố Vấn.” Hoa Tố Vấn bình tĩnh trả lời, nhàn nhạt nhìn thư sinh một cái.
“Nào, mọi người mau ngồi đi, ta đi pha trà hoa cúc cho
các người!” Hoàng Nguyệt Anh nói xong buông cái cuốc trong tay, vội vàng đi về phía phòng bếp.
“Nguyên Trực huynh, đã hơn một tháng nay không gặp
huynh, gần đây đang bận rộn gì à?” Gia Cát Lượng mời Từ Thứ ngồi xuống
ghế mây ở trong sân, hỏi chuyện gần đây.
Hoa Tố Vấn cầm lấy bình tưới trên mặt đất, đi vào trong
bụi hoa, làm tiếp việc mà Hoàng Nguyệt Anh chưa làm xong. Nàng đối với
chuyện của nam nhân không có hứng thú.
“Ta còn có thể làm gì, bất quá chỉ là nhàn rỗi đi khắp nơi mà thôi.” Từ Thứ trả lời, ánh mắt lại có chút không tập trung.
“Gần đây bên ngoài có chuyện kỳ lạ nào không?” Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười.
“Nói mới nhớ, đúng thật là có một chuyện lạ!” Nói đến
việc này, Từ Thứ mới phục hồi lại tinh thần, “nghe nói trên núi Phi
Tuyệt ở quận Võ Lăng có giấu bảo tàng ‘phú khả địch quốc’(tài sản có thể so với cả đất nước), hiện giờ bất kể là thổ phỉ hay quan phủ, đều đổ xô phái người lên núi Tuyệt Phi để điều tra thật giả.”
“Trên núi Tuyệt Phi chẳng phải có một Phi Thiên trại
sao! Xem ra đám thổ phỉ ấy sẽ không được yên bình rồi.” Gia Cát Lượng
nói tiếp.
“Nghe nói chính Đại đương gia của Phi Thiên trại có chìa khóa để mở kho báu kia!” Từ Thứ nói tiếp, “bất kể chuyện này là thật
hay giả, ta thấy Đại đương gia của Phi Thiên trại kia chắc hẳn sẽ không
còn sống được lâu nữa! Tài phú chỉ làm cho mọi người điên cuồng.”
Tay Hoa Tố Vấn cầm bình nước không kìm được mà run lên.
Âm mưu đúng là vẫn còn chưa kết thúc! Bản thân nàng bị trọng thương rớt
xuống sông còn có thể may mắn sống sót, huống chi là một nam nhân thân
thể cường tráng lại biết bơi lội!
Hắn đang phải đối mặt với vô số nguy hiểm, nhưng mà việc nàng có thể làm cũng chỉ là rời đi thật xa, nàng biết rõ, sự tồn tại
của mình sẽ chỉ mang lại cho hắn nhiều nguy hiểm hơn.
Hoa Tố Vấn ngơ ngẩn nhìn phương xa, mặc cho nước trong
bình đang cầm chảy xuống hết. Huynh ấy và mình rốt cuộc đến khi nào mới
có thể gặp lại nhau?