Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 1: Chương 1: Nữ Bác Sĩ Không Được Như Ý




Bệnh viện Trung Tâm nằm ở trung tâm thành phố, là bệnh viện tốt nhất toàn thành phố, và chỉ cách trung tâm thương mại lớn nhất thành phố một con đường.

Tại lầu 12 của bệnh viện Trung Tâm, bên trong phòng khám bệnh của bác sĩ khoa chỉnh hình ánh đèn vẫn sáng. Hoa Tố Vấn khẽ thở phào nhẹ nhõm, khép lại quyển sách trên tay, đứng dậy. Đọc sách hơi lâu, xương cổ có chút không thoải mái, cô vừa duỗi hai tay vừa từ từ đi đến phía trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm, đèn ne-on đang nhấp nháy, đèn đường rực rỡ. Hoa Tố Vấn yên lặng nhìn một hồi, than nhẹ một tiếng rồi trở lại bàn làm việc, cởi áo khoác trắng dài xuống, cầm túi xách lên, khóa kỹ ngăn kéo.

“Bác sĩ Hoa, về à!” Bác sĩ Tiểu Vương trực ban ngồi bên kia chào hỏi cô.

Cô khẽ mỉm cười, hơi gật đầu, đi ra cửa.

Ngọn đèn trên hành lang có chút mờ, phòng bệnh hai bên phần lớn đã tắt đèn, lúc này, các bệnh nhân đều đi ngủ, chỉ có trạm hộ lí cuối hành lang là còn sáng đèn.

Hoa Tố Vấn đi nhanh hơn mấy bước, lúc đi ngang qua trạm hộ lí nhìn thấy hai người y tá đang nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười. Cô hắng giọng một cái, dừng bước.

“A! Bác sĩ Hoa, cô vừa tan ca à!” Y tá trực ban thấy cô đứng ở đó, vội vàng chào hỏi.

“Giường số 3 mới vừa phẫu thuật xong, thuốc gây mê vẫn còn tác dụng nên chưa tỉnh, các cô hãy chú ý một chút, thường xuyên đi trông chừng! Còn có đứa bé bị gãy xương ở giường số 10, buổi chiều đã cho uống thuốc hạ sốt, ban đêm có thể bị sốt lại hay không vẫn chưa biết, nên cách 2 tiếng đồng hồ phải đo nhiệt độ cơ thể cho đứa bé một lần.” Cô thuận tay từ trên kệ bệnh án rút ra bệnh án của giường số 10 lật xem một chút, mặt hơi hơi trầm xuống, đưa tới trước mặt y tá trực ban, “Tại sao nhiệt độ cơ thể lúc 10h còn chưa đo?”

“A… việc ấy, tôi lập tức đi đo ngay…” Y tá trực ban đỏ mặt.

Hoa Tố Vấn đem bệnh án đưa tới trên tay cô ấy, lạnh lùng nói: “Giờ làm việc đừng quá xao lãng, xảy ra chuyện sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!” Nói xong, xoay người đi khỏi trạm hộ lí.

Hai cô y tá trẻ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Hoa Tố Vấn biến mất trước cửa thang máy, nhìn nhau cười, le lưỡi một cái. Một người nói: “Không phải chỉ muộn 5′ đồng hồ thôi sao, có cần hung dữ như vậy không!” Một người khác phụ họa: “Những bà cô già tính tình đều có chút quái gở mà, cũng sắp ba mươi rồi, ngay cả một người bạn trai cũng không có, nên đành phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào công việc thôi, bằng không vì lý do gì mà ngày nào cũng muộn như thế mới về nhà.” Một cuộc đối thoại bà tám từ đó mở rộng ra.

Hoa Tố Vấn đứng trong thang máy, nhấn nút xuống lầu, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cô biết rõ sau khi cô đi vào thang máy rồi, hai y tá trẻ kia sẽ nói gì, những lời này các cô ấy đã nói rất nhiều, cô đã nghe đến tê dại từ lâu rồi. Không phải là cô thích giáo huấn các cô ấy, mà là chuyện liên quan đến y học nhất định phải thật cẩn thận, hôm nay nghiêm khắc sẽ đổi lấy nghiệp vụ sau này giỏi hơn, nếu mặc kệ cho các cô ấy lười nhác thì sau này nhất định sẽ gây ra sự cố.

Trong thang máy chỉ có một mình cô, bốn phía vách tường i-nox trong thang máy được công nhân vệ sinh lau đến bóng loáng, gần như có thể soi rõ dung mạo của cô. Cô vén vén tóc bên tai, kinh ngạc nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tường.

Đã bao lâu không nhìn thật kỹ gương mặt này rồi? Tóc ngắn ngang tai bao lấy hai má có chút gầy gò, đôi môi đỏ bừng, một đôi mắt hạnh ở hai bên sống mũi dài thẳng tắp, phía trên mắt hạnh được che bởi lông mi dày mà dài mảnh, cô vỗ vỗ khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của mình đột nhiên có chút kinh ngạc, đây là mình sao, nhìn qua giống như một cô gái vừa hơn hai mươi. Cô biết mình xinh đẹp, qua ánh mắt của những người đàn ông nhìn mình cô cũng có thể cảm giác được, nhưng cô lại chưa bao giờ để ý đến dung mạo mình, từ trước đến giờ cũng không trang điểm cho nó, bởi vì cô không muốn người khác cho rằng cô ưu tú chỉ bằng vẻ đẹp của cô.

“Khuôn mặt dễ nhìn thì ích lợi gì chứ!” Cô lạnh lùng nói thầm trong lòng.

Sáng nay chủ nhiệm khoa tìm cô nói chuyện, nhờ cô nhường cơ hội đi bồi dưỡng nghiệp vụ cho đồng nghiệp Tiểu Lưu, nguyên nhân là, ở khoa chỉnh hình bác sĩ nam có cơ hội phát triển hơn, ông ta kết luận cô dù sao cũng là một bác sĩ nữ, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi khoa chỉnh hình. Cô cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi, lập tức đi đến chỗ y tá trưởng để ghi danh. Bệnh viện đang tổ chức du lịch cho công nhân viên chức, lần này đi Tam Hiệp*, cô quyết định dùng tất cả thời gian nghỉ đông để chơi thật thoải mái, đền bù một chút cho sự vất vả trong cả năm qua.

*Tam Hiệp: hiệp có nghĩa là khe hoặc hẻm núi. Tam Hiệp ở đây bao gồm 3 khe sông: Cù Đường Hiệp, Vu Hiệp và Tây Lăng Hiệp.

Thời điểm mới vừa vào khoa chỉnh hình, quả thực rất vất vả, cô là bác sĩ nữ duy nhất trong khoa chỉnh hình. Bởi vì chênh lệch về thể lực cùng năng lực, tại khoa chỉnh hình, bác sĩ nữ quả thật yếu thế hơn, thế nhưng cô tuyệt đối không chịu ở dưới người khác, cô cắn răng kiên trì, liều mạng nghiên cứu, năng lực không bằng người khác thì nâng cao kỹ thuật, thể lực không bằng người khác thì rèn luyện, sau một năm rốt cục dựa vào nghị lực của bản thân cô đã đứng vững vàng tại khoa chỉnh hình, hiện tại trừ chủ nhiệm khoa ra cô đã được công nhận là bác sĩ phẫu thuật tốt nhất ở khoa chỉnh hình. Vốn cho rằng người được đi bồi dưỡng nghiệp vụ lần này không có ai khác ngoài mình, nào ngờ… lại không được, chỉ bởi vì cô là phụ nữ sao?

Thang máy vang lên tiếng “Đinh đoong”, dừng ở tầng trệt, cắt đứt suy nghĩ của cô. Hoa Tố Vấn từ cửa hông bệnh viện ra ngoài, đi về hướng ký túc xá cho người độc thân.

Từ bệnh viện đến ký túc xá công nhân viên chức cần 30′ đi bộ, đất ở trung tâm thành phố rất mắc, cho nên đành phải xây ký túc xá cho công nhân viên chức xa xa một chút. Hoa Tố Vấn chậm rãi bước trên lối đi dành cho người đi bộ, kể từ khi vào khoa chỉnh hình, nhằm tăng cường thể lực cho bản thân, cô đã từ bỏ việc lái xe để đi làm mà thay vào đó là đi bộ. Trước kia cô luôn đi vội vã, đi rất nhanh, mà bây giờ, cô cảm thấy đã không còn cần thiết đi nhanh như vậy nữa.

“Đinh linh linh” điện thoại di động vang lên, Hoa Tố Vấn lấy di động từ trong túi xách ra: “Ba, đã trễ thế này còn gọi điện cho con có việc gì sao?”

“Chuyện đi bồi dưỡng nghiệp vụ của con thế nào rồi? Khi nào thì đi?” Hoa Sùng Cảnh ở đầu bên kia điện thoại hỏi, công việc của con gái vẫn là chuyện ông quan tâm nhất.

“Không đi nữa ạ! Chủ nhiệm khoa để cho người khác đi rồi.”

“Tại sao! Không phải con là bác sĩ giỏi nhất à, dựa vào cái gì lại để cho người khác đi!” Hoa Sùng Cảnh phẫn nộ rồi. Thật không công bằng, năng lực làm việc của con gái xuất sắc, bộ dạng cũng dễ nhìn, tại sao luôn luôn bị người ta loại trừ! Làm việc đã bốn năm, phụ khoa, khoa nội, khoa ngoại, cuối cùng đến khoa chỉnh hình kém nhất!

“Không tại sao cả, chỉ bởi vì con là nữ!” Hoa Tố Vấn nóng nảy lên, giọng điệu trả lời ba mình cũng có chút không tốt.

“Ài! Con gái à, công việc của con sao lại không thuận lợi như vậy chứ!” Hoa Sùng Cảnh phát ra một câu cảm khái từ nội tâm, sau đó bắt đầu lời nhàm tai, “Con dứt khoát đừng làm ở đó nữa, quay về huyện chúng ta đi, học Đông y với ba, cùng ba khám bệnh — “

Lại nữa rồi! Bốn năm nay, mỗi khi sự nghiệp của cô không thuận lợi là ba cô lại nói với cô những lời như vậy, nếu như cô thật sự muốn học Đông y, thì lúc trước cũng sẽ không bất chấp phản đối của ba cô mà kiên quyết thi vào Tây y. “Ba, ngày kia con đi Tam Hiệp, chờ con trở về rồi nói sau!” Hoa Tố Vấn ngắt lời ba cô, nói xong liền cúp máy.

Ba cô là thầy thuốc Đông y gia truyền, tự xưng là con cháu của Hoa Đà, cũng có chút danh tiếng trong huyện bọn họ, mỗi ngày bệnh nhân tìm ông xem bệnh không đến nỗi là đạp hỏng bậc cửa, nhưng cũng coi là nối liền không dứt. Từ khi cô sinh ra ba cô đã hạ quyết tâm để cô thừa kế sự nghiệp gia tộc, điều này từ tên cô cũng có thể thấy được, 《Tố Vấn》 là tác phẩm lý luận Đông y đầu tiên.

Hoa Tố Vấn nhớ tới ba cô, dừng bước, không khỏi có chút chua xót trong lòng. “Thôi, hay là đến trung tâm thương mại mua đôi giày thể thao đi, chuyến du lịch lần này hãy chơi thật thoải mái!” Cô phất phất tay, giống như muốn phất hết tâm tình không tốt, xoay người đi về phía trung tâm thương mại.

Đi ngang qua một tiệm vàng, bước chân Hoa Tố Vấn dừng lại, ánh mắt cô dừng trên người một đôi tình nhân đang ôm nhau ở cửa. Một người đàn ông cao lớn anh tuấn, ôm một người phụ nữ xinh xắn đáng yêu đang từ tiệm vàng đi ra.

“A! Tố Vấn, đã lâu không gặp, hôm nay thật trùng hợp!” Người đàn ông anh tuấn dừng bước, tươi cười chào hỏi, một chút cũng không nhìn ra được đó là bạn trai cũ của cô. Đúng là người đàn ông này, hai năm trước đã lên giường với người phụ nữ khác, còn mượn cớ không chịu được bạn gái điên cuồng làm việc mà chia tay với cô.

“Đúng vậy!” Hoa Tố Vấn mặt không biểu cảm trả lời, ánh mắt nhìn cô gái bên cạnh bạn trai cũ. Cô gái này có một mái tóc dài, tùy ý xõa trên vai, nó làm mắt Hoa Tố Vấn nhoi nhói.

Cô cũng đã từng có mái tóc dài như vậy, tóc của cô rất đẹp, vừa đen,vừa thẳng lại vừa óng mượt, xõa ra giống như thác nước vậy, anh ta luôn thích vuốt ve tóc của cô. Ngày chia tay, cô đã dứt khoát cắt bỏ mái tóc dài kia, cắt thành tóc ngắn chín chắn như bây giờ, cũng bắt đầu từ hôm đó, cô mới thật sự biến thành người điên cuồng làm việc.

“Báo cho em một tin vui, tháng sau anh sẽ kết hôn!” Anh ta cười xán lạn.

“Ồ, chúc mừng anh!” Hoa Tố Vấn nói với giọng lạnh lùng.

“Đến lúc đó em phải tới đấy!” Anh ta còn nói thêm.

“Tôi không chắc sẽ có thời gian, đến lúc đó hẵng tính.” Hoa Tố Vấn nói xong xoay người bỏ đi, thậm chí còn chưa cùng anh ta nói tạm biệt.

Từ thành Bạch Đế củaTrùng Khánh ngồi du thuyền xuôi theo dòng sông, một đường dạo chơi, phong cảnh kỳ lạ của Tam Hiệp làm cho các du khách tán thưởng không ngớt.

Hoa Tố Vấn đứng trên boong của du thuyền, nhìn những con sóng cuồn cuộn trước mắt, gió sông thổi mát mẻ, tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Mọi người chú ý, du thuyền đã tiến vào Tây Lăng Hiệp, Tây Lăng Hiệp là khe núi nổi tiếng dài nhất trong Tam Hiệp với nhiều ghềnh nhấp nhô, nơi này có rất nhiều bãi đá ngầm nguy hiểm, xin các du khách chú ý, thắt dây an toàn cho các bé, đừng ở lại trên boong quá lâu, để tránh xảy ra nguy hiểm!” Hướng dẫn viên du lịch cầm cái loa to đứng trên boong kêu gọi mọi người.

Hoa Tố Vấn không để ý đến, vẫn đứng ở chỗ gần sát mũi thuyền, cô không muốn vào trong khoang thuyền, bên trong có rất nhiều đồng nghiệp của cô, nhìn thấy bọn họ cô sẽ cảm thấy áp lực.

Thuyền lộp bộp lắc lư một chút, đám người xôn xao lên, hướng dẫn viên du lịch lại lập tức bắt đầu kêu gọi mọi người: “Đoạn này dòng nước chảy xiết, vừa rồi có lẽ là thuyền đụng phải đá ngầm nhỏ, mọi người không cần lo sợ, chuyện như vậy rất hay xảy ra. Tất cả mọi người vui lòng đi vào trong khoang thuyền, đừng ở lại trên boong nữa.” Hoa Tố Vấn vẫn không để ý tới.

“Quý cô này, xin cô vui lòng đi vào trong khoang thuyền ạ!” Hướng dẫn viên du lịch rốt cuộc cũng phát hiện ra cô, cô đang đứng ở mũi thuyền, vị trí kia rất nguy hiểm, làm cho hướng dẫn viên du lịch hít vào một hơi.

Hoa Tố Vấn từ từ xoay người định đi về, đúng lúc này, thuyền lại lắc lư một cái, chỉ nghe trên boong có người lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, cái xoáy nước lớn quá!” Vừa dứt lời, thuyền đột nhiên liền nhanh chóng xoay về hướng ngược lại, lần này xoay quá gấp, Hoa Tố Vấn chưa kịp đề phòng, bị hất mạnh lên, ùm ùm một tiếng lao qua lan can rơi vào trong dòng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.