Chương 37: cứu
"A. . . . . ." Liên Kiều thét kinh hãi một tiếng, người đã bị Long Ứng bế
bổng lên, bầu rượu trong tay "Bùm" một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn, rượu văng
đầy đất.
"Hoàng, hoàng thượng, ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . . ."
Tiếng cười tà ác vang lên ở bên tai nàng: "Làm —— ngươi!"
"A —— buông ta ra! Buông ra! Tên háo sắc này, khốn kiếp, cầm thú ——" Liên
Kiều liều mạng thét chói tai, giãy giụa, duỗi chân, sợ chết khiếp gã nam nhân
bất chợt biến thành cầm thú này. Rốt cuộc nàng đã biết mùi vị lấy đá đập vào
chân mình rồi.
Có lẽ là nàng giãy giụa quá mạnh, hắn không thể không buông nàng xuống, nhưng
một tay vẫn vững vàng giữ chặt eo ếch của nàng, một tay kia níu lấy tóc của
nàng. Liên Kiều bị đau ngửa đầu, hắn thừa cơ hung hăng hôn lên.
"Ưmh, ô ——" Nơi cổ họng phát ra thanh âm toàn bộ bị cắn nuốt, nàng tránh
không được, trốn không được, trong lòng vừa nóng vừa giận, nh
c chân muốn đá vào chỗ kín của hắn. Không ngờ hắn đã sớm có phòng bị, hai
chân kẹp lai, giữ chặt lấy chân nàng , không thể động đậy.
Da đầu bị kéo thật đau, trong mũi bị hơi thở nóng rực chận lại hô hấp, eo
chân bị cố định vững vàng, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng không làm nên
chuyện gì, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nam nhân là động vật giống đực đáng
sợ, cho dù lúc bị Mục Sa Tu Hạ xâm phạm nàng đều chưa từng sợ qua như vậy. Lúc
gã nam nhân này đối đãi với nàng thì làm cho nàng cảm thấy hắn không chỉ có đem
mình làm động vật, cũng coi nàng như động vật, điều này làm cho nàng run rẩy
không dứt.
Bị vứt đến trên sập, nàng lật người lên, lại bị thân thể khổng lồ đè xuống,
giãy giụa. . . . . . Hơi sức hao hết, nàng chán nản rũ cánh tay xuống, Liên Kiều
tuyệt vọng nhìn bích hoạ xinh đẹp trên đỉnh đầu, lệ từ khóe mắt trợt xuống. Nàng
thật hận, hận gã cầm thú đang đè trên người nàng,hận người nam nhân không đến
cứu nàng kịp thời, càng hận chính mình mềm yếu vô lực.
"Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương cầu kiến!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám, khiến nam nhân trên người thoáng dừng
lại, nhưng sau đó hắn lại dùng sức xé y phục của nàng, bất chấp tất cả hôn lên
ngực của nàng.
Không biết lấy từ đâu ra được hơi sức, Liên Kiều trong cơn suy nghĩ miên man
đã hét lớn một câu: "Cứu ta ——"
Trong tiếng ngăn trở của thái giám, cửa điện Thái Tức bị đẩy ra. Long Tiêu
một thân màu đen, hai đầu gối quỳ xuống đất,
Ở quá giam ngăn trở trong tiếng, nằm rạp trước điện.
"Thần Đệ ra mắt hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ——"
Long Ứng cuối cùng cũng từ trong ngực Liên Kiều ngẩng đầu lên, đáy mắt có một
ngọn lửa hồng đang cháy.
Ra sức đẩy hắn ra, Liên Kiều hốt hoảng mà từ trên giường bò dậy, quá mau, lăn
đến trên đất.
Không hề nhìn Liên Kiều đứng dậy từ dưới đất tông cửa chạy, Long Tiêu chỉ là
ngẩng đầu lên luôn nhìn thẳng vào Long Ứng.
Cho đến khi bóng dáng nhếch nhác nơi đáy mắt kia biến mất, Long Ứng mới chậm
rãi đứng dậy, tựa tại trên giường liếc xéo đứa em ruộ đang quỳ gối dưới
điện.
"Chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi, giống như một màn mới vừa rồi chưa từng xảy
ra qua, nhưng lại không lên tiếng bảo Long Tiêu bình thân.
"Huyết thái tử tới."
Nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn, mắt phượng mị đời tràn ra tia sáng: "Tốt
lắm!"
Một đường chạy như điên quay về chỗ ở, sau khi đem cửa đóng lại thật kĩ, dựa
sát ở trên cửa đã là lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác khuất nhục từng chút một lan tràn khắp toàn thân, nàng cảm thấy ghê
tởm, không nhịn được muốn ói. Gã nam nhân đó làm nàng phát buồn nôn. Một khắc
cũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này, một khắc cũng không
muốn! Nàng muốn chạy trốn, chạy trốn, không thể ở tiếp nữa, nàng sẽ nổi
điên!
Xoay người mở cửa phòng, vài bóng người thoáng qua, bên ngoài đều là thị vệ
trông chừng nàng, nàng phải trốn thế nào đây, thật hận, lần đầu tiên bị hận ý
liều lĩnh bao vây thật chặt. Nàng giống như một con chim bị nhốt, bị bẻ gãy đôi
cánh, không bay ra được, cho dù nhà tù rộng mở, nàng cũng không bay ra được!
Vô lực đóng sầm cửa, Liên Kiều ngồi sững trên đất. Lệ đã chảy khô, tại sao
nàng nhất định phải bị vây ở chỗ này? Không tự kìm hãm được đưa tay sờ kim trâm
Thái hậu ban thưởng hôm qua, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổn
thương nàng, hoàng thượng cũng không được! Nếu như kết quả phản kháng chính là
chết, nàng tình nguyện hai bên đồng
tổn hại, cũng sẽ không để cho kẻ khi dễ nàng sống yên ổn.
Trong mơ mơ màng màng nàng hình như ngủ thiếp đi, nhưng cũng hình như là
tỉnh, chỉ là nàng giống như nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âm
trong mộng mới có.
Thức tỉnh, một bóng đen ghé vào bên cạnh, ngay cả tiêng kêu sợ hãi cũng không
phát ra được, nàng nhanh chóng giơ tay lên, nắm chặt kim trâm ở trong tay hướng
bóng đen đâm xuống, bóng đen kia không ngờ tới nàng sẽ ra tay tổn thương hắn,
thấy nàng giơ tay lên không né tránh, một kích đâm trúng.
Không có tiếng hô đau, chỉ có tiếng vang nặng nề của kim loại khảm vào trong
da thịt. Liên Kiều lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, mượn ánh trăng
xuyên qua cửa, nàng rốt cuộc thấy rõ một đôi mắt màu xanh dương của
người mới tới.
Trời ơi, là hắn!
Trái tim mừng như điên, vậy mà dưới tay thấm ướt lại nhắc nhở nàng, nàng đả
thương hắn.
"Mục. . . . . ." Môi của nàng bị cuồng mãnh mút hôn, làm cho nàng một từ cũng
không phát ra được.
Thâm tình, thân thiết , mãnh liệt bị đè nén hai tháng mà đem nàng bao vây, ôm
lấy nàng, ghì nàng vào trong ngực thật chặt, hắn nhớ nàng hai tháng, tương tư
nàng hai tháng, tìm nàng hai tháng, hai tháng này nàng đã làm cho hắn trở nên
không giống một con người. Từ Phiên quốc đến quốc đô Lương Quốc ra roi thúc ngựa
cần ba mươi ngày hành trình, nhưng hắn chỉ hai mươi ngày đã đến, hao tổn tâm cơ
tìm được nàng, vừa thấy mặt nàng liền đâm bị thương hắn, nữ nhân này, nữ nhân
đáng chết này, dám đâm hắn, nhưng ôm thân thể mềm mại của nàng, tim của hắn như
được lấp đầy, những mảnh vỡ nát kia bỗng trở nên liền lạc, và vết đau trên người
gần như không có. Đáng chết, hắn rất nhớ nàng!
Hồi lâu hắn mới cực kỳ không muốn mà đem nàng buông ra, hai mắt màu xanh
dương trong đêm tối cũng lóe sáng.
"Liên nhi, ta tới dẫn nàng đi!" Hắn tựa như thở dài thì thầm ở bên tai
nàng.
Liên Kiều gật đầu ngay, không có lên tiếng, đôi tay dùng sức ôm lấy thân thể
to lớn của hắn, lại có chút run rẩy, cuối cùng nàng cũng đã đợi được hắn rồi,
hơn nữa còn tới nhanh như vậy. Hắn. . . . . . Là quan tâm nàng!
Cảm nhận thân thể của nàng ở trong lòng hắn run giống như một đóa hoa nhỏ
trong gió, hắn yêu cực kỳ cảm giác lệ thuộc vào hắn của nàng như vậy: "Tin ta
không?"
"Tin!" Đôi tay lần nữa nắm thật chặt.
"A. . . . . ." Giọng trầm thấp ở trong cổ thuần thuần đê mê.
"Người nào?"
"Có thích khách —— Đuổi theo ——"
Ngoài phòng tiếng la vang lên đồng thời, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều nghiêng
người lăn đến dưới giường.
"Bùm ——" Cửa bị đá văng, đen nhánh phòng trong nháy mắt sáng ngời.
"Trên giường không ai, hướng này!"
"Đợi chút ——"
Ga giường rủ xuống trên mép giường lập tức bị vung lên, một thanh trường kiếm
ngay sau đó đâm vào quét ngang.
"Không có ai, đuổi theo!"
Bị Mục Sa Tu Hạ đè ép dính vào đáy giường Liên Kiều bị sợ đến không dám thở
mạnh, cho đến khi xác định người trong phòng đều đi hết sạch, hai người mới từ
đáy giường chui ra.
"Đ Một tay bế Liên Kiều lên vai, Mục Sa Tu Hạ nhảy lên xuống mấy cái lên
thành tường hoàng cung.
Nương nhờ những nhánh cây cao to, cùng với những lầu các thật cao, Mục Sa Tu
Hạ ẩn thân vào đó, tiếp theo dùng khinh công trác tuyệt, Phi Diêm Tẩu Bích,
tránh qua đám thị vệ đông đảo ở dưới kia.
Liên Kiều siết y phục của hắn thật chặt, tim đập cuồng loạn, gió lạnh lướt
vút qua gương mặt của nàng, làm đau. Hắn tự mình đến cứu nàng, đã mạo hiểm bao
nhiêu nguy hiểm, hắn là thái tử Cách Tát, là thái tử, người người đều đem hắn
làm lãnh tụ, tại sao hắn có thể không để ý tới an nguy của bản thân, tự mình
dính vào nguy hiểm như vậy? Nếu như hắn có việc không hay xảy ra, Cách Tát phải
làm sao? Những tướng sĩ dưới trướng của hắn sẽ phải làm sao? Quá khinh suất, quá
lỗ mãng, quá mạo hiểm rồi. . . . . .
Tâm tư rối loạn, nàng lo lắng giật giật ở đầu vai hắn. Mục Sa Tu Hạ cho là
nàng sợ trong lòng, vỗ vỗ cái mông của nàng, cười khẽ: "Đừng sợ, có ta đây, cử
động nữa, coi chừng té xuống sẽ làm vỡ mông đó."
Nàng hơi cáu, khi hắn trên lưng đập một quyền: "Rơi vỡ rồi, ngươi nuôi
ta!"
"Được, ta nuôi nàng!" Đứng trên chòi gác cách bên ngoài hoàng cung khongar ba
trượng, hắn dừng lại nghiêm túc đáp nàng.
Liên Kiều trong nháy mắt bị cảm xúc bủa vây lấy nàng không nói nên lời, cảm
động đến lệ nóng dâng trào.
Đột nhiên, phía trước sáng lên một hàng ánh lửa, thật nhanh, sau đó toàn bộ
những ánh lửa bắt đầu xuất hiện trùng trùng lớp lớp, trước sau, lấy chòi gác chỗ
bọn họ ở làm trung tâm đem bọn họ bao vây, cũng từ từ tụ lại.
"Hạ!" Liên Kiều kêu lên, bọn họ bị bao vây.
"Ta thấy rồi." Nắm thật chặt người trong lòng trên vai, mặt hắn lộ vẻ tối
tăm, dưới ánh lửa lấp loáng, dung nhan anh tuấn dần dần hiện lên vẻ khát
máu.
Trong đám người đi ra một người, mặc áo khoác màu vàng sáng, đường viền bằng
ngọc châu, một đôi mắt phượng tràn ra tia sang, âm hiểm điên cuồng, mà nhìn chằm
chằm vào hai người.
"Buông nàng xuống, trẫm sẽ chừa cho ngươi một con đường sống."
Thanh âm không lớn, vừa vặn có thể tinh tường truyền vào trong tai của mỗi
người.
Khóe miệng luôn luôn treo ý cười châm biếm, Mục Sa Tu Hạ xem thường, liếc mắt
nhìn xuống hắn: "Ngay cả nữ nhân cũng không buông tha, ngươi thật sự không giống
một nam nhân, có bản lãnh liền hướng về phía Bổn vương !"
Long Ứng nhíu mày, ra vẻ trầm tư, tùy tiện nói: "Cũng được, ngươi lập tức
chết ở trẫm trước mặt, trẫm liền thả nàng."
"Ha ha ha. . . . . ." Lồng ngực chấn động kịch liệt biểu hiện Mục Sa Tu Hạ
giờ phút này đang cực kì tức giận, "Hoàng cung của ngươi, Bổn vương còn không để
ở trong mắt."
"Vậy sao?" Ánh mắt rét lạnh, Long Ứng lui về phía sau một bước, cung tiễn thủ
sau lưng xếp thành một hàng, đang kéo cung hết dây.
Khóe môi khẽ cong thành hình tròn, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Bắn tên!"
Chương 38: Rơi xuống vực
Tia sáng bạc chợt lóe, hàng ngàn mũi tên rào rào rơi xuống như mưa, Mục Sa Tu
Hạ giống như Chiến thần,oai phong,đứng
hiên ngang trong gió.
Mặt Long Ứng liền biến sắc, đầu ngón tay khẽ rung,. tất cả những mũi tên bây
giờ đều tập trung bắn về phía cơ thể đang ở
trên vai hắn.
Ánh mắt của Mục Sa Tu Hạ trong nháy mắt chuyển thành băng hàn,trở nên lạnh
lẽo. Hắn phi thân,nhẹ nhàng tránh thoát
những mũi tên đang lao vun vút đến như điên, trong nháy mắt đã đến thành cung
bên ngoài. . Mũi chân vừa chạm vào đầu
tường, tường thành lập tức xuất hiện mười mấy thị vệ, cầm kiếm sáng loáng,
đồng loạt tấn công về hướng Liên Kiều.
Mục Sa Tu Hạ giận quá bật cười, bảo kiếm sắc bén trong tay khẽ động,làm vô số
đóa hoa kiếm màu bạc tinh xảo hiện ra
sau đó hàng loạt thị vệ bỗng dưng ngã xuống đất. Ngồi dậy,vô số đoá hoa kiếm
sáng chói mắt đã biến mất.
"Cẩn thận ——" sau lưng,trên thành tường lại xuất hiện mười mấy thị vệ,. Liên
Kiều kêu lên nhắc nhở, Mục Sa Tu Hạ nhanh chóng hồi kiếm, mắt cũng không thèm
liếc nhìn
tới, lợi dụng mũi kiếm nhẹ nhàng nâng hai người lên, sau đó hướng hai người
đó hất về phía những người liên can, tronh thoáng chốc, cả đám thị vệ đồng loạt
ngã xuống.
Nàng kêu đau một tiếng- Một mũi tên bắn lén thừa dịp tên bay loạn hướng,im
hơi lặng tiếng nhằm trúng Liên Kiều mà bắn tới, đợi đến khi Mục Sa Tu Hạ phát
hiện thì đã không kịp, hắn đành phải xoay người, dùng thân thể của mình thay
Liên Kiều đỡ một mũi tên trí mạng.
Phóng mắt tới, Long Ứng đang từ từ để dây cung xuống, đáy mắt lạnh lẽo lóe
lên một nụ cười nham hiểm.
Không có lòng chiến đấu tiếp, Mục Sa Tu Hạ phóng người lướt xuống thành c
Mặc dù trên vai khiêng một người, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ
của hắn, hắn lướt xuống cực nhanh, bóng dáng hắn như quỷ mỵ, chạy như bay về
hướng ngoài thành.
Dã cùng Huyết thị vệ hẹn gặp tại ngoài thành Lạc Phượng,trên sườn núi, hắn
phải mau mau chạy tới, một khi đã khiến truy binh sau lưng đến gần, muốn thoát
thân sẽ rất khó khăn.
Tự truyền cho mình một hớp chân khí, thân thể cao lớn khôi ngô như u linh nhẹ
dật,di chuyển thật nhanh như con thoi, rẽ vào ngõ hẹp giữa, Liên Kiều rưng rưng
,cố mở to mắt nhìn mũi tên trên lưng hắn,. nàng không dám nhúc nhích, không dám
nói chuyện với hắn, không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể thật chặt, thật chặt
níu lấy áo bào của hắn, thống khổ cắn môi dưới chảy máu.
Có lẽ là Mục Sa Tu Hạ khinh công tuyệt đỉnh, truy binh sau lưng đã dần dần ít
đi, bọn họ rốt cuộc cũng chạy được tới trước cửa thành, nhưng thật kỳ quái, cổng
thành đang mở, cứ giống như là đang nghênh đón bọn họ chạy trốn vậy.
Đứng ở trước cửa thành, Mục Sa Tu Hạ khẽ nheo đôi mắt phượng màu xanh dương
tuyệt đẹp, nhanh chóng phi thân hơn mười dặm, hắn đã phải có chút thở gấp, cửa
thành mở rộng hắn cất bước tiến lên
"Có cái gì đó không đúng!" Liên Kiều cố gắng nghĩ ngợi, đây rõ ràng là có bẫy
mà.
Mục Sa Tu Hạ đem nàng đặt xuống một cách từ từ,chậm rãi,hắn nắm chặt tay
nàng, nhìn thẳng về phía trước,
lạnh nhạt nói: "Nàng có tin ta không?"
Liên Kiều cũng ngước mắt nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Tin!"
"Cô gái ngoan!" Dung nhan tuấn mỹ vô trù của hắn lần đầu tiên có chút tính
trẻ con đáng yêu,
Liên Kiều thấy phải nìhn ngắm say mê đến hoa mắt.
"Đi!" Lòng bàn tay vận lực, hắn đem chân khí chăm chú truyền lên gân mạch,
cùng nàng phi thân.
Không gặp bất cứ hiểm nguy nào,hắn cùng nàng lướt qua cửa thành, thật bình
tĩnh, thật dễ dàng làm cho người ta rợn cả tóc gáy, quá không tầm thường, sự
nguy hiểm cùng khí tức tử vong tràn ngập bốn phía . . . . .
Bằng tốc độ nhanh nhất,hắn chạy tới sườn núi Lạc Phượng, một mảnh tĩnh
mịch,
không khí hắc ám bao trùm lên tất cả, trong gió, hoa mai Phiêu Linh mang theo
mùi thơm ngát khiến cho không khí hơi mang mùi nhàn nhạt ngai ngái.
Tim cứng lại, Mục Sa Tu Hạ chậm rãi đem đầu ngón tay để xuống phần môi, từng
tiếng từng tiếng tạo ra khiếu âm đặc biệt trầm bổng lên xuống.
Khiếu âm đi qua, thật lâu không nhận được trả lời.
Dung nhan anh tuấn của hắn bất chơt căng thẳng, nhỏ giọng hô: "Không xong
rồi!" Nói xong ôm vòng eo nhỏ nhắn của Liên Kiều, lướt lên trên thật nhanh, dừng
ở trên một gốc cây cổ thị cao lớn, cách đó khoảng trăm mét, ánh lửa ngất trời,
bọn họ đã đuổi tới. Những người này lại biết phương hướng hắn thoát đi, rõ rang
hắn đã hết sức cẩn thận xóa hết tất cả những dấu vết lưu lại dọc đường, , Mục Sa
Tu Hạ tự tin cho dù là chó săn linh xảo cũng không thể nào truy tung được hơi
thở của hắn. Tình huống bây giờ. . . . . .
Ánh mắt thoáng nhìn qua, trong đám cây già đằng kia hình như có đồ vật gì đó.
Nhảy xuống ngọn cây, hắn nín thở đi tới, nhờ ánh trăng hắn nhìn thấy trạng thái
chết vô cùng thê thảm của bốn tên huyết thị vệ cận thân .
Bốn người, 4 cái đầu bị cắt rời ra, con ngươi bị moi hết ra ngoài, lưu lại
hốc mắt đen ngòm, máu theo hai hốc mắt quanh co chảy ra ngoài thành những đường
cong quái dị. Y phục trên người bị lột sạch, thân thể trần truồng ở trong gió
đêm lạnh thấu xương nhanh chóng cứng ngắc.
Mục Sa Tu Hạ hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, hắn mang đến bốn gã Huyết thị
vệ, những người này từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh hắn, thủ hộ hắn, bảo vệ hắn, đã
thành huyết mạch tay chân của hắn, hôm nay lại bị chết không hề có chút tôn
nghiêm, bị chết thê thảm không nỡ nhìn. Hắn thật xin lỗi những huynh đệ này, hắn
tình nguyện tự tay giết bọn họ cũng không nguyện bọn họ chịu lăng nhục như thế
này.
"Long Ứng ——" hắn cắn răng nghiến lợi thốt ra hai chữ này, một ngày nào đó
hắn sẽ làm cho tên tiểu nhân hèn hạ đó nếm thử cảm giác tử vong, cúi đầu đưa mắt
nhìn xuống nữ nhân bên cạnh hiển nhiên đã kinh sợ quá độ, hắn xoay người người
lại cố nén kích động nổi cơn cuồng sát đám người mới tới. Mục đích của hắn là
tới cứu nàng, mang nàng rời đi, hắn không nên lỗ mãng.
Cố đè xuống bi phẫn trong lòng, không nhìn bốn cỗ thi thể đó thêm lần nào
nữa, hắn ôm lấy nàng bay vút về phía trước, mấy cái lên xuống hắn đã thở hồng
hộc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một giọt nước rơi vào trên mặt Liên Kiều, giơ
tay lên lau khô, cảm thấy quái dị, ngẩng đầu ngắm hắn một cái, lại thấy môi hắn
tím bầm, mặt trắng như giấy, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu đang từng giọt từng
giọt rơi xuống từ mặt hắn.
Đây là. . . . . ."Ngươi trúng độc. . . . . ." Liên Kiều khiếp sợ nói ra sự
thật này.
Sao lại như vậy? Hắn trúng độc lúc nào? Sao nàng lại không biết. Ánh mắt liếc
về phía những mũi tên ghim sâu trên những thân thể kia, chung quanh một màu tím
bầm bốc lên mùi hôi thối, ở dưới ánh trăng chiết xạ ra sáng bóng giống như kim
loại.
"Trời ạ! Là mũi tên này!" Liên Kiều tay run run nhẹ nhàng lau lưng của hắn,
nước mắt mãnh liệt xuống, nếu như hắn không mang theo nàng chạy, hoàn toàn có
thể dựa vào nội lực đè xuống độc tính, nưng hắn lại. . . . . . Ngu ngốc mà! Hắn
là một kẻ ngu ngốc mà!
Bắt được tay của nàng, Mục Sa Tu Hạ nỗ lực nở ra một nụ cười: "Đừng dại dột,
một chút vết thương nhỏ này, sao có thể làm khó dễ được ta? Đi nhanh đi!"
Đem tay phải nàng cầm chết chặt, nàng đau, c hết sức nhịn xuống. Truy binh
sau lưng đã càng ngày càng gần, nhưng bước chân Mục Sa Tu Hạ lại càng ngày càng
chậm, càng lộ vẻ nặng nề. Nàng đi theo hắn, kiên định theo sát hắn, cho dù trước
mặt chờ đợi nàng là địa ngục cũng không nguyện buông tay.
"Phốc. . . . . ."Một ngụm máu đen tanh nồng phun trào ra, Mục Sa Tu Hạ rốt
cuộc không chịu đựng nổi nữa đã ngã xuống đất, con đường phía trước đã là
cuối.
"Hạ ——" Liên Kiều thật nhanh ngồi xổm xuống ôm chặt thân thể của hắn.
Hắn hơi híp mắt, màu xanh trong mắt dần dần lui, nụ cười nơi khóe miệng lại
không hề giảm.
"Nàng mới vừa rồi. . . . . . Gọi ta là gì?"
"Chàng. . . . . ." Liên Kiều cực hận đấm hắn một quyềnđã đến nước này rồi,
hắn còn so đo cái này.
"Gọi ta thêm lần nữa." Hắn nhắm mắt lại chờ đợi, lắng nghe.
Hai mắt đẫm lệ, Liên Kiều đã không phân rõ đến tột cùng nên hận hắn hay là
thương hắn.
"Ngoan, gọi ta đi!" Hắn không thôi không nghỉ.
Những giọt lệ nghẹn ngào chảy qua gương mặt, chảy vào trong miệng, vừa chua
vừa chát.
"Không, ta không gọi, chàng có bản lãnh thì đứng lên cho ta, dẫn ta đi, nếu
rời khỏi đây, chàng muốn ta gọi thế nào, ta sẽ đều gọi thế ấy, bây giờ ta không
gọi chàng, chàng, chàng đứng lên cho ta."
Liên Kiều kêu khóc ra sức túm hắn, kéo hắn, móng tay gảy lìa, hơi sức đã dùng
hết, hắn cũng không nhúc nhích.
Sau lưng ánh lửa chiếu sáng bầu trời, dung nhan tà mị của Long Ứng xuất hiện
tại phía sau nàng.
"Như thế nào? Đã chết rồi sao?"
Thanh âm không mang theo chút nhiệt độ chậm rãi vang lên.
Liên Kiều ôm Mục Sa Tu Hạ không quay đầu lại, không xoay người, không nhìn
hắn, ánh mắt mê ly trống rỗng nhìn vách đá phía trước.
"Liên nhi. . . . . ." Giọng nói khàn khan của Mục Sa Tu Hạ buồn buồn vang lên
ở trong lòng nàng.
Nàng chấn động, cúi đầu, nhìn hắn, ánh mắt mất tiêu cự đã dần dần tụ lại.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn cười khổ, tự phụ cả đời, nhưng ngay cả nữ nhân
mà mình yêu thích cũng không cứu ra được, cuối cùng hắn cũng chỉ là một người
phàm.
"Chàng câm miệng!" Nàng tức giận, giận hắn đến bây giờ vẫn nói lời như
vậy.
" Nàng. . . . . . Khụ. . . . . . Có từng, có yêu ta. . . . . ." Một câu nói
ngắn ngủn đã làm cho hắn hao hết toàn lực.
Bọt máu đang không ngừng thấm ra từ hắn răng, giờ khắc này sợ hãi đã cách xa
nàng đi, chỉ còn lại đau lòng vô biên, quấn chặt lấy từng sợi dây thần kinh của
nàng.
"Ta hận chàng, ta hận chàng chết đi được, ta hận tên khốn kiếp này đến chết
còn nói ra những lời nói này để hành hạ ta, chàng. . . . . .Tên điên trời đánh
này, ta hận chàng đã làm cho ta không thể không yêu chàng, ta rất hận, rất hận.
. . . . ." Từ nhẹ nhàng rỉ tai đến cuối cùng khàn cả giọng, nàng không phản bác
được, khóc không ra lệ.
Hắn cười khổ: "Thật đáng thương. . . . . . Khụ. . . . . . Không ngờ một người
nam nhân. . . . . . Đến khi sắp chết, khụ. . . . . . Mới có thể cảm động một nữ
nhân, ta nợ nàng, sẽ. . . . . . Trả cho nàng. . . . . ."
Không biết từ đâu tới hơi sức, Mục Sa Tu Hạ đẩy ra nàng, lảo đảo đứng dậy,
nghiêng đầu, c mắt mà lam nhạt ngưng định ở một thân long bào của Long Ứng.
"Nếu như mà ta chết rồi, ngươi sẽ thả nàng đúng không?"
"Hạ, đừng mà ——" giật mình nận ra ngụ ý của hắn, Liên Kiều rống giận, vươn
tay ra níu hắn lại.
Đẩy ngón tay của nàng ra, Mục Sa Tu Hạ không hề liếc nhìn nàng một cái, vẫn
nhìn chăm chú vào Long Ứng thật chặt chờ câu trả lời của hắn.
"Chỉ cần ngươi chết, trẫm cũng không đến mức làm khó một nữ nhân."
"Tốt!"
"Đừng mà. . . . . . Mục Sa Tu Hạ chàng dám. . . . . ." Liên Kiều kinh hoàng
nhìn thấy vẻ quyết tuyệt nơi đáy mắt của hắn, không phải, đây không phải là kết
cục nàng muốn, nàng không muốn có kết cục như vậy.
"Liên nhi." Hắn thở dài kêu nàng, kéo môi cong thành một nụ cười, "Nữ nhân
của ta!"
Nhanh chóng vọt người xuống, nàng cũng ra tay thật nhanh, duỗi tại không
trung, nhưng chỉ chụp được vào khoảng không trống rỗng, không nắm được bất cứ
thứ gì, chỉ đành phải đưa mắt nhìn theo một bóng dáng cô độc đang rơi xuống, sợi
tóc màu bạc trong trời đêm kéo lê thành hình vòng cung tuyệt mỹ , xoay người,
hắn nhìn nàng, lộ ra một nụ cười cuối cùng đẹp như trong mơ, sau đó rơi thẳng
xuống……
"Không ——" Thét lên một tiếng kêu tê tâm liệt phế, nhưng cũng không cách nào
gọi thân thể đang rơi xuống của hắn trở về, nàng bất chấp tất cả mau chóng đuổi
theo, mắt thấy là có thể cùng hắn cùng nhau trầm luân, thân thể đột nhiên bay
lên không, nàng bị người phía sau ôm chặt lại.
"Không——" Nàng vô cùng đau lòng, nhìn chằm chằm thâm cốc đen ngòm, nàng không
thấy được gì, không thấy được bất cứ thứ gì.
"Buông ta ra. . . . . ." Nàng liều mạng vùng vẫy muốn tránh thoát vòng tay
cứng như sắt, thậm chí đối với người phía sau quyền đấm cước đá, gần như điên
cuồng.
"Trẫm sẽ không để cho nàng chết." Giọng trầm thấp dịu dàng vang lên ở bên tai
nàng.
"Từ nay về sau, lên trời xuống đất, nàng đừng mong rời khỏi trẫm!"