Y Nữ Xuân Thu

Chương 39: Chương 39: Chương 51: Giả chết 1




Mặt trời đỏ rực chậm rãi dâng lên từ đường chân trời, ánh bình minh tỏa rạng khiến cả đất trời đều bừng lên ánh hồng, sơn cốc tĩnh mịch dưới sự khúc xạ của ánh sáng thấp thoáng một màu hồng mờ ảo như tiên cảnh.

Một bóng người màu trắng nhanh nhẹn phi thân xuống sơn đạo, sau đó dừng lại đằng sau một bụi hồi dại cao cỡ nửa người, ánh mắt trấn định quan sát một lúc rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, vạch một vài cành khô dưới chân bụi hồi dại, để lộ ra một vài mảnh vải nhỏ.

Nhặt mấy miếng vải rách lên, trong đó có một mảnh vải màu xám thu hút sự chú ý của hắn. Hắn đưa mảnh vải này lên chóp mũi ngửi ngửi, một tia cười lạnh tràn ra khóe miệng, các đường cong trên khuôn mặt vốn dịu dàng trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc lạnh lẽo.

Cũng tốt, có lẽ hắn có thể tìm được nàng trước Mục Sa Tu Hạ một bước. Trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra một tia chiếm hữu sáng lạnh, đến lúc đó, nữ tử xinh đẹp kia sẽ thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi, cho dù hắn phải nhốt nàng lại. Gió thổi mái tóc chỉ được đơn giản cài bằng một cây trâm vàng của hắn bay tán loạn, hắn đưa một tay lên, vải vụn lập tức biến thành bột, phiêu tán trong gió.

******

Không nên trách nàng ra chiêu này để chỉnh người, đối với kẻ ác thì phải ra tay không chút lưu tình. Vì tự vệ, Liên Kiều chỉ có thể dùng hạ sách này. Nhưng mà Tang Kỳ này làm gì lớn gan lớn mật mà dám bắt cóc nàng đem về đây, chắc chắn là tuân theo ý chỉ của người nào đó, mà cái người đứng sau giật dây đó chắc là Quốc chủ của Lạc Đan rồi. Hiện tại, trước hết nàng phải xác định xem nàng bị trói gô mang tới nơi nào, bởi xem cách bố trí của căn phòng này mà không hề giống với Vương Cung, vả lại Tang Kỳ cũng sẽ không ngốc đến độ đem nàng về một chỗ nào đó vẫn còn luẩn quẩn trong cung. Như vậy, nếu như đúng như nàng đoán là đã ra ngoài cung, Mục Sa Tu Hạ muốn tìm được nàng thì sẽ rất khó khăn. Haiz, trong lúc sống chết chỉ cách nhau có một đường tơ thế này mà lại nghĩ đến hắn rồi! Tại sao cứ mỗi lần gặp phải hiểm nguy thì nàng đều hy vọng hắn có thể tới cứu nàng như vậy? Chắc hẳn từ sâu trong nội tâm nàng cũng đã lệ thuộc vào hắn!

Vì muốn giữ cái mạng nhỏ, Tang Kỳ tự mình đi hốt thuốc, chỉ để lại hai tên thị vệ trông chừng chỗ này. A Cổ cũng bị kéo quăng xuống đất, nha đầu này chắc cũng không còn sống lâu được nữa, ban đầu nàng không nên dẫn cô bé vào cung, nơi này quả nhiên là một nơi ăn thịt người.

Tang Kỳ cũng không phải là một kẻ ngốc, cho nên Liên Kiều khai phương thuốc cũng là theo đúng bệnh chứng của hắn mà ra đơn, chỉ động tay động chân nho nhỏ trong các vị thuốc phối hợp với nhau. Hơn nữa, nàng cũng không sợ hắn không chịu mắc mưu, bởi cho dù hắn có đưa phương thuốc này cho đại phu xem xét trước, thì với những thứ đối nghịch nhau chỉ sau này mới được ghi chép vào trong tài liệu y học này, những đại phu Mông Cổ kia chắc chắn cũng không nhìn ra được đầu mối gì. Chỉ chờ bọn họ ăn vào thuốc xổ của nàng xong, đi lỏng thăm nhà cầu đến chỉ còn nửa cái mạng, thì nàng có cơ hội chạy trốn.

Nàng không dám lộ liễu quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể dựa vào nơi khóe mắt mà nhìn khắp tứ phía để tìm hiểu từng điểm chi tiết bố trí căn phòng. Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào giống như được mở ra vào đường hầm ngầm âm u, trong phòng cũng không có hỏa lò, chỉ được chiếu sáng bằng mấy ngọn nến lập lòe nhưng vẫn cảm giác được ấm áp. Nếu nàng đoán không lầm, nơi này chắc chắn là một căn phòng được xây ngầm dưới đất.

Tối tối âm u, Liên Kiều lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Một ngày như hôm nay đủ khiến cho nàng mệt mỏi bởi đã xảy ra quá nhiều chuyện, hết việc này đến việc khác liên tiếp dồn dập kéo tới làm nàng ứng phó không kịp, cũng không đủ sức lực để chống đỡ. Vì vậy, mí mắt nàng sụp xuống, dần dần ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, nàng cảm giác hình như mình được ôm vào trong một lồng ngực vô cùng ấm áp, cánh tay mạnh mẽ tráng kiện, lồng ngực kiên cố vững chắc, hơi ấm tỏa ra từ thân thể chỉ cách một lớp vải bao bọc lấy nàng. Khoang mũi nàng lúc này đầy ắp một mùi vị đàn ông dễ ngửi, mùi này không mang tính công kích sắc nhọn, mà mang một vẻ thoang thoảng phóng khoáng làm cho người ta có thể thư thái tâm hồn. Tay nàng không nhịn được vươn lên cày, thân thể cọ qua cọ lại để tìm một tư thế thoải mái nhất rồi vùi vào trong ngực của đối phương.

Một trận gió lạnh tạt qua trên mặt nàng khiến Liên Kiều tỉnh táo lại một chút, từ trong mơ hồ mờ mịt mở mắt ra, thấy trước mắt mình là một đôi mắt hẹp dài xinh đẹp chứa đầy vẻ lo lắng.

“Lạc Phong?” Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn từ trong cơn mơ màng, nhưng vẫn cảm giác được vòng ôm của cánh tay hắn càng xiết nàng chặt hơn.

Nhân lúc nàng còn đang mơ hồ, Lạc Phong ấn xuống trán nàng một cái hôn thật nhanh, cười dịu dàng: “Xem ra không cần ta ra tay, nàng cũng có thể tự bảo vệ bản thân rất khá.”

Sau khi nhặt được mảnh vải vụn trong sơn cốc, hắn xác định là chỉ có Tang Kỳ mới mặc loại vải đay màu xám tro như thế này. Nhưng hắn cũng không nói sự phát hiện này cho Mục Sa Tu Hạ nghe, mặc cho tên kia mang theo cả đại đội nhân mã mà tìm kiếm một cách vô định. Bây giờ, hắn lại một thân một mình đi tới nơi trung tâm sơn cốc này. Hắn biết nơi này là hang ổ của Tang Kỳ, cũng đã muốn tìm cơ hội để giết lão từ lâu, bởi có thể nói là hắn căm thù đến tận xương tủy đối với loại người chuyên gieo rắc tai họa khắp nơi này, nên đã mất chút công phu âm thầm quan sát theo dõi lão rất lâu.

Chỉ có điều hắn không ngờ là khi đi tới cửa động lại phát hiện sự canh phòng nơi này quá lỏng lẻo, giống như không có ai đứng ra canh gác vậy. Sợ trúng mai phục, hắn cẩn thận điều nghiên xung quanh, im lặng theo dõi xem có biến hóa gì không, lại phát hiện hóa ra những người ở nơi này, từ trên xuống dưới bao gồm cả chính Tang Kỳ, đều đang chạy tới chạy lui hầm cầu mà tiêu chảy, chân nhũn ra không còn chút sức lực nào. Hơn nữa, điều khoa trương nhất là Tang Kỳ còn đang trong tình huống tiêu chảy chết lên chết xuống chỉ còn nửa mạng vậy mà vẫn không ngừng lộn nhào và la hét, cuối cùng chỉ có thể nằm ẹp trên mặt đất mà rầm rầm rì rì không ra hơi.

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đây nhất định là tác phẩm của Liên Kiều rồi, đối với những kẻ khi dễ nàng, nàng quyết không nhân từ hay nương tay bao giờ. Chỉ có điều Lạc Phong thật sự không hiểu, nàng làm sao có thể tự mình làm được tất cả những điều này. Thật là càng ngày càng thêm bội phục nàng muôn phần! Một cô gái như vậy, được Trời cao ưu ái ban cho trí thông minh như vậy, rực rỡ thu hút, khiến cho người khác không thể nào dời mắt được. Mục Sa Tu Hạ không xứng đáng có được một cô gái có linh hồn như thế, bởi tên kia quá ngang ngược, quá tầm thường, quá đặt nặng việc lấy được thiên hạ vào tay. Cho nên, hắn phải mang nàng rời đi, rời khỏi phạm vi ảnh hưởng thế lực của Mục Sa Tu Hạ. Hắn sẽ làm cho nàng biết, chỉ cần có nàng, thì sẽ không còn một nữ nhân thứ hai nào có thể tiến vào chiếm giữ được một góc của t bởi vì trái tim của hắn chỉ đập cho riêng mình nàng.

“Làm sao ngươi tìm được ta?” Liên Kiều vẫn còn chút mơ hồ.

Đôi mắt Lạc Phong tình tứ dịu dàng như nước, nhẹ giọng trả lời: “Bất kể nàng đang ở đâu, ta đều có thể tìm được nàng.” Hắn ôm nàng lên xe ngựa, rồi cũng phi thân lên ngồi bên cạnh nàng.

Ngồi yên ổn trên xe ngựa lại khiến trái tim Liên Kiều không khỏi căng thẳng, nỗi đau xót lại ầm ầm kéo tới.

“Có thể giúp ta một chuyện không?” Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài xe, trong ánh mắt đầy vẻ xa cách.

“Nàng cứ nói.” Thanh âm của hắn luôn làm cho người nghe an tâm.

Thu hồi ánh mắt quay về nhìn Lạc Phong, nàng bình tĩnh nói: “Đưa ta đi khỏi nơi này, chỉ cần không nhìn thấy hắn, nơi nào cũng được.”

Hắn mỉm cười, cho nàng một câu trả lời đảm bảo: “Được!”

Lời của Liên Kiều đã nói đúng với mong muốn trong lòng hắn, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết, bởi vì, hắn muốn nàng sẽ từ từ cảm thụ được tấm lòng chân thật của hắn.

Xe ngựa thong thả đi gần ba canh giờ. Đến một khu vực đồi núi, xe ngựa từ từ tiến vào con đường mòn nằm giữa hai trái núi dựng đứng. Trong cốc, thảm thực vật rậm rạp, rất hiếm thấy dấu vết của con người. Vả lại, phía bên ngoài cốc cây cối rậm rạp, che dấu cốc khẩu dưới những lùm cây, nếu như không biết trước thì nhất định sẽ không tìm được chỗ cửa vào.

Xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một khu đất bằng phẳng, Lạc Phong đỡ Liên Kiều xuống xe ngựa, trước chỗ họ đang đứng là một tòa nhà gỗ.

Khắp xung quanh, hoa đào đang nở rộ một màu đỏ rực rỡ tươi thắm, phản chiếu vào khiến trái tim con người trở nên ấm áp, cách nhà gỗ không xa thấp thoáng một hồ nước xanh biếc, một dòng thác suối nhỏ đổ xuống từ đỉnh cốc, cảnh đẹp ý thơ vô cùng. Nhìn khung cảnh sơn cốc đẹp như bồng lai tiên cảnh thế này, Liên Kiều có chút sững sờ. Nơi này thực sự rất thích hợp để nàng ở lại chữa thương, từ từ liếm láp vết thương nơi tâm hồn, rồi nàng sẽ phục hồi như cũ.

Trong nhà gỗ sáng sủa sạch sẽ, thanh thoát như không vương chút bụi trần nào, tất cả đồ dùng hàng ngày đều được chuẩn bị đầy đủ. Thoạt nhìn giống như là được chuẩn bị chỉ cho riêng nàng vậy.

Lạc Phong dịu dàng nhìn nàng hỏi: “Thích

Liên Kiều cũng không còn hơi sức đâu để mà tâm tình hàn huyên, gật đầu một cái để cảm tạ, lạnh nhạt nói: “Cám ơn.”

Lúc này, có một thiếu nữ nhỏ tuổi đi ra từ phòng trong của nhà gỗ, hướng về phía Liên Kiều nhẹ nhàng thi lễ: “Oánh nhi gặp qua cô nương.”

Liên Kiều nhíu mày nhìn nàng, Lạc Phong đứng một bên giải thích: “Về sau, Oánh nhi sẽ phụ trách chăm sóc ăn uống và cuộc sống thường ngày của nàng, cứ cách mỗi ba ngày ta sẽ tới một lần. Nàng xem nếu có gì cần mua thêm thì cứ nói ra, ta lập tức sai người đặt mua.”

“Như vầy là tốt rồi.” Không muốn thiếu người khác quá nhiều ân tình, nàng lạnh nhạt đáp lại. Hiện tại, nàng chẳng còn chút hứng thú gì với tất cả mọi thứ, đặc biệt là tình cảm.

Lạc Phong đi rồi, Liên Kiều quả thật yên yên ổn ổn mà ở chỗ này. Oánh nhi thật biết điều và khéo hiểu chuyện, tay chân cũng nhanh nhẹn, Liên Kiều không nói lời nào thì nàng cũng tuyệt đối không phát ra tiếng nào. Một cuộc sống như thế khiến cho nàng cảm thấy mình dần dần bình tĩnh lại. Cứ cách mỗi ba ngày, Lạc Phong sẽ đến thăm nàng, mang đến nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày, đồng thời cũng mang đến tin tức về Mục Sa Tu Hạ.

Hắn tìm nàng, tìm nàng đến long trời lở đất. Đặt trạm kiểm soát phong tỏa tất cả các đường giao thông chính yếu, chỉ được phép vào, không cho phép ra, đồng thời cũng điên cuồng tìm kiếm khắp trong thành ngoài thành. Cuối cùng, những cuộc tìm kiếm này đã cho hắn tìm được hang ổ của Tang Kỳ. Hôm đó, Lạc Phong không giết chết Tang Kỳ mà chỉ mang Liên Kiều ra ngoài, nhưng một khi bị Mục Sa Tu Hạ bắt được, lão sẽ không còn tốt số như thế.

Sau khi điều tra ra được Liên Kiều là chính do lão bắt cóc, Mục Sa Tu Hạ tức giận đến điên cuồng, hành hạ lão ta đến không còn hình người, nhưng trước sau gì vẫn không hỏi ra được vị trí Liên Kiều đang ở. Đáng thương cho Tang Kỳ, bởi Lạc Phong mang Liên Kiều đi dưới tình huống gì lão nào có biết, lão biết đến chỗ nào để tìm được một Liên Kiều thứ hai để trả lại cho Huyết Thái tử đã biến thành Tu La địa ngục kia.

Cuối cùng, không chịu nổi hết đợt tra tấn này đến đợt tra tấn khác, Tang Kỳ thở hắt một hơi cuối cùng, kết thúc mấy ngày sống không bằng chết cuối cùng của cuộc đời lão.

Mặc dù sống ở trong cốc, nhưng tin tức bên ngoài vẫn cuồn cuộn không dứt truyền vào lỗ tai Liên Kiều. Lạc Phong không sợ phiền lòng người khác mà nói hết cho Liên Kiều về tất cả tin tức của Mục Sa Tu Hạ là cũng có thâm ý riêng của hắn. Liên Kiều được Mục Sa Tu Hạ quan tâm yêu thương sận tâm can, nhưng nàng lại không muốn gặp hắn, chỉ một lòng muốn thoát khỏi hắn. Nhưng theo phương pháp tìm kiếm tỏa rộng như vậy của Mục Sa Tu Hạ, rất khó đảm bảo rằng nam nhân kia sẽ không tìm được nơi này. Đến lúc đó, với năng lực của Lạc Phong chắc chắn sẽ không ngăn trở được. Liên Kiều là một nữ nhân thông minh, điểm này cho dù hắn không nói nàng cũng khá rõ ràng.

Cho nên hắn chờ, chờ Liên Kiều phá vỡ cục diện này. Hắn tin tưởng Liên Kiều sẽ không để mặc cho tình huống như thế tiếp tục nữa.

Quả nhiên, một ngày kia khi hắn lại tới thăm nàng, nhìn hắn đi vào, Liên Kiều chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Giúp ta lần nữa nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.