Được rang thật là vui, kinh thành này thật sự là một nơi rất tốt có thể giải
thoát khỏi tâm trạng băn khoăn để tìm hiểu phong tục ở nơi này. Lúc này đây,
nàng mang theo người hầu do thái tử đặc phái, chậm rãi nghênh ngang đi ra từ cửa
chính của hoàng cung, tâm tình tất nhiên là rất phấn chấn. Ngồi trong khoang xe
ngựa rộng rãi, Liên Kiều mang theo tâm tình thật tốt nhìn ra bên ngoài xem xét,
ra khỏi hoàng cung là một khoảng đất rộng trống trải, sau đó mới bước vào khu
dân cư. Những ngôi nhà ở đây đại bộ phận cấu trúc là tường đất, giản dị mà vững
chắ
c, nhưng mỗi hộ sẽ đem các bức tường này sơn màu sắc khác nhau, họ mô tả
những hoa văn đa dạng, nhìn qua nhìn lại toàn là những màu sắc rực rỡ rất náo
nhiệt. Có thể thấy người dân ở đây rất là yêu cuộc sống, cũng không giống với
miêu tả của Tô Lạp là người Cách tát ăn tươi nuốt sống như quái vật. Thực tế,
đối với những quốc gia đối lập, một khi đặt lên tấm màn che của chính trị thì
tất cả những điều tốt đẹp đều trở nên ghê tởm nhưng dân chúng thì vẫn chất phát,
đơn giản đến đáng yêu.
Kinh thành rất rộng lớn, phía nam thành là khu vực của nhà giàu, phía bắc
thành là khu vựa của dân nghèo, phía đông là khu buôn bán, phía tây là khu giải
trí (Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ tiến*). Đoàn người của Liên Kiều chậm rãi hướng
phía thành đông mà đi. Dọc phố dày đặc những quán ăn cửa hiệu, bản hiệu cờ xí đủ
cả, Liên Kiều ngó đông ngó tây không biết làm thế nào để tìm ra cửa hiệu thuốc.
Thành đông phố xá san sát nhau, ngoại trừ những màu sắc rực rỡ của những bức
tường cũng có vài toà nhà lầu kết cấu chuyên mộc**. Đi theo tiểu thái giám Tiểu
Đức Tử nghe hắn khoe khoang với nàng, những nhà lầu này là sản nghiệp của các
đại thương nhân, ở nơi này chỉ có người có tiền mới xây dựng được nhà lầu. Liên
Kiều gật gật đầu, chờ hắn dẫn vào hiệu thuốc lớn nhất.
“Bách Thảo Đường”. Tấm biển này là một trong những tấm biển rất hiếm ngoài
đường lớn mà Liên KKiều hiểu được, chợt buột miệng đọc ra.
“Đúng, cô nương biết Lương văn?” Chưởng quầy khôn khéo của Bách thảo đường
nhìn thấy Liên Kiều liền nghĩ người này bộ dáng cùng tư thế đi trên đường không
là danh môn cũng là phú quý, vội vàng đi ra thần tình tươi cười đưa đón.
“Vài cái chữ Lương văn thì tính là cái gì? Cô nương của chúng ta chính là
thái y viện đại thái y đó nha.” Tiểu Đức tử lại bắt đầu khoe khoang, bị Liên
Kiều trừng, liền ngoan ngoãn câm miệng.
“Thì ra cô nương chính là vị thần y mà gần đây dân chúng tương truyền. Tiểu
nhân thật là có mắt vô tròng, cô nương quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy,
Liên thái y dung mạo như thiên tiên, mỗi bước đi đều mang theo trận trận tiên
phong a.” Chưởng quầy hai mắt toả sáng, còn muốn kèm theo nước miếng mà nhìn
“Ta nói nha, sáng hôm nay sao lại có chim hỉ thước kêu ở trước cửa nhà, thì
ra là báo trước hôm nay có vị khách quý đến nha…”
Chim hỉ thước cái quỷ gì, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây toàn là sa mạc, tỷ
lệ nhìn thấy chim khách còn thấp hơn so với gặp quỷ nữa là, tên chưởng quầy này
thật là vớ vẩn, giỏi diễn trò, người chết cũng có thể lừa cho sống lại.
Thấy hắn nói liên miên không dứt, Liên Kiều liền nhanh ngăn hắn lại: “Chúng
ta đến là muốn biết ngài đây có những dược liệu gì, chọn mua một ít bổ sung cho
thái y viện, mong chưởng quầy chỉ điểm cho.”
Vị chưởng quầy cao hứng đến nỗi thịt béo run run lên, vừa nhìn đã biết là
gian thương: “Cao nhân trước mặt đây làm sao tiểu nhân dám dùng hai chữ chỉ điểm
a, Liên thái y mời theo tiểu nhân đến hậu đường, vừa uống trà vừa chọn lựa.”
Đi vào hậu đường, nơi này cũng thật lịch sự tao nhã lại thanh tĩnh, chưởng
quầy mời Liên Kiều thứ trà tốt nhất mà hắn có, sau đó xoay người ra lệnh cho
tiểu nhị đi đem tất cả gia sản trong điếm lấy ra cho nàng xem qua.
Hương trà xanh đã lâu không gặp quanh quẩn trên chóp mũi, ở đây mọi người
thường uống trà sữa hay trà bơ***, nếu không thì là rượu mạnh, Liên Kiều uống
không quen, chỉ có thể uống nước sôi, từ khi đến đây lần đầu tiên được uống trà
xanh. Nàng cầm chén trà trong tay, luyến tiếc mãi không buông. Chưởng quầy là
một người lõi đời khôn khéo, nhìn thấy Liên Kiều uống từng ngụm trà, lập tức đưa
ra khuôn mặt tươi cười nói muốn tặng nàng mấy gói trà. Liên Kiều hiểu rõ toan
tính của hắn, hắn muốn dùng mấy gói trà này xem như trả hoa hồng cho nàng, tất
cả đều hiện hết lên trên mặt hắn. Tuy rằng trong dược điếm chỉ có những loại
thảo dược bình thường chủng loại không nhiều nhưng nàng cũng chọn một vài thứ để
mua. Aiz, xem ra thói hư tật xấu này của nàng đã cắm rễ sâu vào tận trong người
nàng rồi.
Một cước bước ra Bách thảo đường, vừa thấy cảnh tượng ngoài cửa thật muốn doạ
Liên Kiều nhảy dựng lên luôn. Trên đường tràn đầy người với người, thấy nàng đi
ra thì ầm ầm quỳ xuống, miệng hô vang: “Cầu xin thần y, cứu khổ cứu nạn, cầu xin
thần y, cứu khổ cứu nạn, thần y, cứu khổ cứu nạn…”
Thị vệ đi theo sớm đã giương cung bạt kiếm đi lên đứng phía trước mặt nàng,
nếu có người nào tuỳ tiện tiến lên thì nhất định sẽ huyết tiến đương tràng****.
Liên Kiều mờ mịt ngơ ngác nhìn về phía Tiểu Đức tử: “Bọn họ là đang làm sao
vậy?”
Tiểu Đức tử một chút cũng không hĩ ra: “Này, có thể là đến chiêm ngưỡng phong
thái của người thì phải.”
Liên Kiều lườm hắn một cái, thắng nhãi này nói cũng như chưa nói. Bảo bọn thị
vệ đứng chắn trước mặt nàng lui ra, Liên Kiều hướng mọi người đang quỳ trên đất
khoát tay, mọi người quả nhiên lập tức im lặng.
Thanh thanh yết hầu, Liên Kiều cất cao giọng nói: “Các vị hương thân làm gì
vậy, mọi người có chuyện gì cứ nói ra, đừng quỳ như vậy, tiểu nữ tử không có khả
năng nhận.”
Một lão giả ngẩng đầu lên, tuổi cũng đã cao, nhưng thanh âm thật to vì vậy
nên được mọi người cử ra làm đại biểu, nói: “Liên thần y là tiên nhân được phái
xuống cho Cách Tát quốc chúng ta, trị hết bệnh cho thiên tử của chúng ta, Cách
Tát quốc ta quả thật có phúc khí, thật là trời xanh có mắt! Hơn nữa chúng tôi
cũng nghe nói thấn y không chỉ có y thuật cao minh, trị hết bệnh cho Hoàng
Thượng mà trong cung cung nữ hay tạp dịch cũng nhận ân huệ từ thần y, thần y tâm
địa Bồ tát, thật là đại từ đại bi. Hôm nay chúng ta đến đây thứ nhất là vì
ngưỡng mộ phong thái thần y, thứ hai là muốn thỉnh thần y cam lộ phổ hàng, trị
bệnh cho dân chúng chúng ta, nếu có xúc phạm đến thần y tiên tử thật là có chết
vạn lần cũng không đền hết tội.”
Thì ra là vậy, Liên Kiều hiểu được y thuật ở đây rất lạc hậu, mà muốn cầu y
thì phải là kẻ có tiền mới có được đãi ngộ đó, người nghèo có bệnh thì cũng phải
nhịn, hoặc là dùng mấy phương thuốc dân gian để trị, trị không hết thì cũng chỉ
có chờ chết. Dân chúng đối với bệnh tật sợ hãi nàng cũng có thể lý giải được,
nhưng bây giờ thân phận của nàng là thái y của thái y viện, là thấy thuốc ngự
dụng của hoàng đế, muốn xem bệnh cho dân chúng không biết hoàng đế có cho phép
hay không đây.
Nghĩ vậy nàng lập tức an ủi, nói: “Các hương thân chịu khổ Liên Kiều cũng cảm
động thay, để khi hồi cung đem nguyện vọng của mọi người báo lên Hoàng thượng,
Hoàng thượng anh minh, ta tin nhất định có thể có một câu trả lời vừa lòng mọi
người.”
Lời của nàng làm dân chúng từng đợt hoan hô ủng hộ, hận không thể khắc nàng
thành tượng để cung nghênh về nhà. Liên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, dân chúng thật
ngây thơ khờ dại, bát tự***** còn chưa có lại như kết cục đã định, chắc còn muốn
tổ chức tiệc nữa a. Xem ra chuyện này nên làm nhanh một chút, dù sao dân chúng
cũng thật đáng thương, nàng mặc dù không tính là chân thực nhiệt tình nhưng từ
nhỏ theo ông nội học y, mưa dầm thấm đất, một chút tâm địa từ bi cũng có.
Bất quá vốn nghĩ muốn dạo phố nhưng giờ phút này đành từ bỏ ý niệm này thôi,
qua loa sai người đem đóng gói dược liệu rồi hồi cung đi, hai
Liên kiều trước mặt Hoàng đế kể về những khó khăn của dân chúng thêm mắm thêm
muối vào, hơn nữa còn nói Hoàng đế là người cần chính yêu dân, anh minh thần võ
một phen tán thưởng tân bốc, đem lão Hoàng đế đưa đến tân trời xanh, thiên
thượng hữu địa thượng vô, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, đích thật là một đại
chủ minh quân. Làm cho long nhan vui vẻ đương nhiên đối với đề nghị của nàng là
nói gì nghe nấy mà, tuyệt bút vung lên, phê chuẩn chhoLiên Kiều mua y quán bên
ngoài cung, mỗi tháng hai ngày có thể chữa bệnh theo yêu cầu của dân chúng, cũng
là làm cho dân chúng khi nhận được ân huệ của thiên tử sẽ cảm thụ được hoàng ân
mênh mông cuồn cuộn.
Liên Kiều lập tức quỳ xuống lạy, tán dương Hoàng thượng anh minh. Vì thế từ
nay về sau nàng danh chính ngôn thuận xuất nhập hoàng cung. Aiz, mùa xuân của
nàng cuối cùng cũng đến rồi a.
Ghi chú:
- Nam sĩ chuyên khu, nữ chớ tiến*: khu của nam nhân, nữ không được vào
- Chuyên mộc**: chỉ bằng gỗ
- Huyết tiến đương tràng***: máu nhuộm đầy đường
- Cam lộ phổ hàng****: ban cho nước cam lộ, cam lộ là nước thánh trong bình
của Bồ tát ấy, ý là mong Liên tỷ ban ơn cứu vớt, trị bệnh cho họ.
- Bát tự*****:văn bản
- [trà bơ]:
Trà bơ ở Tây Tạng
Trà bơ là thức uống cực phổ biến ở Tây Tạng, được làm từ loại bơ đặc biệt
chiết xuất bởi sữa bò yak (loại bò to sống ở vùng cao nguyên có lông dài, sừng
dài và cong), muối và nước trà.
Một người Tây Tạng trung bình một ngày có thể uống từ 50 đến 60 cốc trà bơ.
Trà để pha là loại trà Trung Quốc được phơi khô khoảng vài ngày trước khi đem ra
đun cùng với muối, bơ và một lượng nhỏ nước soda nữa. Khi thưởng thức loại trà
này, bạn có thể bỏ thêm vào cốc… bột và “tsu”. Tsu là một hỗn hợp đặc biệt làm
từ các loại pho mát cứng, bơ và đường. Bỏ thêm “tsu” cũng giống như chúng mình
bỏ thêm đường và sữa vào trong café ý!