Không lâu sau, bên tai đã loáng thoáng truyền đến âm thanh rầm rập, Liên Kiều
quay lại nhìn về phía đường chân trời, chỉ thấy một đường đen h
a chung với bụi. Dần dần mới phát hiện đó là một đoàn ngựa thồ đang chạy
đến.
Mỗi người một ngựa chạy ở hàng trước, hàng sau theo hơn mười con ngựa cao to,
cách sắp xếp như vậy cũng thấy được thanh thế có chút đồ sộ. Còn Tô Lạp thì đã
muốn nhảy vọt qua đó.
“Cha…” người còn chưa chạy đến trước mặt, nam nhân trên ngựa đột nhiên rút
roi, Liên Kiều nhất thời há hốc mồm, không nghĩ đến cái người Tô lạp xưng là cha
kia lại hướng nàng mà vun roi. Chỉ thấy cái roi kia giống như linh xà quấn trên
thân Tô Lạp lôi đi, Tô Lạp liền một mạch bị kéo lên ngựa, ngồi trong lòng nam
nhân kia.
“Ha ha, ha h tiếng cười của Tô lạp không ngừng quanh quẩn cùng khoái hoạt
vang lên trên thảo nguyên.
Cha của Tô Lạc là thủ lĩnh của bộ lạc, tên là Đạt Cách Lỗ, cũng chính là
người cứu Liên Kiều về từ trên sa mạc. Nàng không khỏi ngưng mắt nhìn hướng
người đang ôm Tô Lạp trên ngựa- mặt ngăm đen, cái trán rộng lớn mà ngay ngắn,
ánh mắt chất phát, bộ dạng giống người Mông cổ.
Rốt cục Đạt Cách Lỗ cũng dừng ngựa, đem Tô lạp ôm trong lòng buông ra, rồi
lập tức nhảy xuống ngựa. Nghiêng đầu đã nhìn thấy Liên Kiều đang đứng cách đó ba
trượng, ánh mắt dừng lại một chút theo sau đó là nụ cười sáng sủa, tay dắt Tô
Lạp hướng nàng đi tới.
“ Thân thể đã tốt hơn ?” Đạt Cách Lỗ cười đến sướng nhiên, giọng nói như
chuông đồng vang lên, cả khuôn mặt đều bừng sáng.
Liên kiều xoa xoa cằm: “Đã tốt hơn nhiều, đa tạ.”
“Ngô” Đạt Cách Lỗ đem nàng đánh giá nàng một phen, sang sảng cười, “ không
nghĩ tới ta cư nhiên lại cứu về một đại mỹ nhân a, ha ha..”
Lại khen nàng đẹp, Liên Kiều trong lòng không nhịn được tò mò nghĩ muôn lấy
gương nhìn xem khuôn mặt này đến cùng là mỹ tới độ nào, sao lại làm cho cái nhóm
người này nhìn nàng đến ngây ngốc, xem ra tử thần kia cũng không phải là không
có đạo đức.
Lúc này Đằng Triệt từ trong đám người đi ra, hai tay giơ lên cao, trong tay
đang cầm một chiếc cẩm bào thật dày, cung kính đi đến trước mặt Đạt Cách Lỗ, một
mặt đem cẩm bào khoát lên người hắn, mặt khác thì thầm bằng giọng khàn đục: “
Hán lạp mã da hồ hách hoa, vĩ đại na mẫu sơn thần, cảm tạ ngài đưa bọn họ bình
an trở về mảnh đất này, cảm tạ ngài.”(?)
Đạt Cách Lỗ vẻ mặt sung sướng quay sang nói với mấy chục tráng hán vài câu mà
Liên Kiều nghe không hiểu, nàng phỏng chừng đây là phiên ngữ, vị tráng hán nghe
Đạt Cách Lỗ nói xong liền đem tay trái nắm chặt thành quyền đặt trước ngực, nhìn
động tác cùng thái độ cung kính của hán tử này nàng hoài nghi Đạt Cách Lỗ thân
phận không đơn giản chỉ là thủ lĩnh thương đội, thân phận của hắn nhất định
không bình thường, bất quá thân phận của hắn cùng nàng không quan hệ, nàng chỉ
là một linh hồn bị vị tử thần kia đem đến đây thôi.
Buổi tối cùng cả nhà Đạt Cách Lỗ dùng cơm, nàng mới biết được nguyên lai Đạt
Cách Lỗ không chỉ có Đằng Triệt là thê tử, cũng không chỉ có mình Tô Lạp là con.
Đạt Cách Lỗ tổng cộng có ba thê tử, cùng năm đứa con, đứa lớn nhất mới mười
tuổi, nhỏ nhất mới ba tuổi. Đằng Triệt là nữ nhân gã cho hắn đầu tiên, sinh được
một con thì không sinh nữa, nhiều thê tử như vậy nhưng chỉ có Đằng Triệt có thể
làm cho hắn vui.
Cơm chiều được bày trong lều, hắn cùng ba thê tử ngồi một bên, nàng cùng bọn
nhỏ ngồi với nhau. Trước mặt là bàn ăn, mọi người ngồi trên chiếu, dưới trải
thảm lông thật dày, ngồi dưới đất cũng không khó chịu, nhưng chính là thức ăn có
mùi lạ làm nàng một chút cũng không thèm ăn, Đạt Cách Lỗ thấy nàng không động
vào thức ăn liền tỏ vẻ thân thiết hỏi: “ Ngươi thế nào lại không ăn, có phải
thân thể vẫn chưa khoẻ ?”
Nàng lãnh đạm cười: “Có chút mệt.”
Đạt Cách Lỗ giật mình nói: “ Ngươi thân thể vừa khôi phục, không nên ngồi
lâu, sớm quay về trướng nghĩ ngơi đi thôi.”
Nàng lễ phép hướng bốn người phía đối diện gật đầu, Liên Kiều nhất thân lên
định rời khỏi lều – “bịch” một tiếng, một tráng hán vội vàng chạy vào thiếu chút
nữa đâm xầm vào Liên Kiều, tuy chỉ đụng nhẹ nhưng cũng làm nàng choáng váng.
Hán tử kia xem ra cũng không thấy nàng, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt kích
động quì trước Đạt Cách Lỗ lớn tiếng nói vài câu, Đạt cách lỗ lúc trước còn có
vẻ giận, nghe hắn nói liền chau mày đứng lên, hai người nói với nhau vài câu
liền đi ra lều lớn.
Liên Kiều mờ mịt nhìn về phía Đằng Triệt, thấy sắc mặt nàng ngưng trọng cũng
lập tức theo ra ngoài.
“ Queri vừa mới sinh, giờ đang chảy rất nhiều máu nhưng bà mụ không ngăn
được, nói là nếu cứ xuất huyết như vậy người sẽ không chịu được nữa” Tô Lạp đi
lại túm tay áo Liên Kiều nói cho nàng biết nội dung.
“ Là hậu sản rong huyết.” Liên kiều kinh hãi.
“ Ngươi nói cái gì?” Tô Lạp không nghe ra nàng nói gì.
“ Không có gì”. Nàng cúi đầu đối Tô Lạp nói, “Chúng ta cũng đi xem đi.”
Đi ra lều lớn, xa xa chỉ thấy vài người tay bưng thuỷ bồn hướng lều màu trắng
đi ra đi vào, đèn đuốc sáng trưng, bóng người cứ chớp hiện trên vách lều. Đạt
Cách Lỗ đang ở ngoài trướng cùng mấy vị đại lão nói chuyện.
“ Bọn họ đang nói cái gì?”, đến gần hơn nhưng nàng nghe không hiểu, liền
hỏi
“ Cha đang hỏi bà mụ tình hình của mẫu tử bên trong trướng, bà mụ nói người
mẹ sanh khó vì đứa nhỏ quá lớn, vất vả lắm mới đem được đứa nhỏ ra, nhưng cơ thể
người mẹ đã rất yếu rồi, huyết chảy không ngừng uống thuốc cũng vô dụng.”
Tô Lạp có chút ảm đạm cảm thương, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: “Queri là một nữ
nhân tốt, thường giúp ta làm việc, những lúc ta bị bị khi dễ, nàng cũng giúp ta
đối phó với họ, hy vọng nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.” Chậm rãi bước
tới ngoài trướng, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi cùng một ít mùi
thuốc Đông y.
Đứng trước cửa trướng trong chốc lát nàng liền ngửi thấy mùi vị thuốc có chút
không ổn, nàng không khỏi ra tiếng hỏi:
“Các người cho sản phụ dùng dược gì?”
Hỏi xong mới thấy chính mình nhiệt tâm quá, trước đó nàng đã lấy tính cách
lạnh nhạt để cư xử giờ lại nhiệt tâm thì có chỗ không hợp, nếu trước kia nàng
lười quản chuyện người khác, lấy tiền tài cân nhắc hết thảy mọi thứ, nghĩ là
tình bạc như tờ giấy, sớm đã dùng sự im lặng để nhìn thế gian, nhưng lại nghĩ
đến ở chung với Tô Lạp lâu ngày nhìn nàng thương tâm, có chút ảnh hưởng đến cảm
xúc của nàng, haiz.
Đang cùng Đạt Cách Lỗ nói chuyện bà mụ thần sắc kinh ngạc nhìn nàng, nàng
không nói lời nào vén màng lên đi vào.
Liên Kiều liền trông thấy một nữ nhân suy yếu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy
nằm trên giường, máu tươi thấm ướt thành màu đỏ sậm lọt vào mắt làm nàng kinh
tâm. Một lão bà đang dùng nước lau hạ thân cho nàng kia, người khác đang nâng
đầu nàng đem chén dược cho nàng uống.
Không chút suy nghĩ liên kiều đoạt lấy chén dược, vị phụ nhân kia giật mình
ngây ngốc, không biết nên phản ứng như thế nào. Nàng cầm chén dược đưa lên mũi
ngửi, Liên Kiều lạnh lùng nói:
“Đem phương thuốc cho ta xem.”
Lúc này ngoài trướng bà mụ cũng theo tiến vào, có vẻ không kiên nhẫn phất
phất tay nói:
“Ra ngoài, ra ngoài, buông chén dược xuống đi ra ngoài, ngươi đừng ở chổ này
phá rối.”
Liên Kiều một chút cũng không nhút nhích, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà mụ nói
từng chữ: “ Đưa, ta, phương, thuốc”.
Bà mụ bị thần sắc của nàng làm hoảng s mất vài giây, lập tức tức giận nói: “
Chỗ này đâu tới lượt ngươi, không hiểu gì đừng ở chổ này quấy rối, đi ra
ngoài”.
Liên Kiều cũng không tức giận đi ra ngoài trướng hướng Đạt Cách Lỗ nói: “ Đem
phương thuốc cho ta”.
Đạt Cách Lỗ nghi hoặc hỏi: “ Ngươi cần phương thuốc làm gì?”
“ Ta hoài nghi dược của nàng có chổ sai.”
Đạt Cách Lỗ ngạc nhiên, lập tức hỏi: “ Ngươi là thầy thuốc?”
“ Phải, mà cũng không phải.” Liên Kiều nghĩ không được trả lời: “ Ta chỉ muốn
nhìn phương thuốc một chút.”
Đạt Cách Lỗ trầm ngâm một chút, lớn tiếng nói với bà mụ bên trong: “ Đem
phương thuốc đến đây”.
Bà mụ khúm núm đi ra, nhẹ giọng nói: “ Nào có cái phương thuốc gì, nữ nhân
xưa nay sinh đẻ đều dùng dược này”, nói xong oán hận lén liếc Liên Kiều một
cái
“ Vậy dùng dược gì báo ta nghe”. Liên Kiều thản nhiên nói.
Bà mụ nghẹn một hơi, cực kì không tình nguyện nói nhỏ: “ Đương qui, sao bạch
thược, địa cốt da, phấn đan da, hoàng kì, đại thục địa.”
“Không có ?” Liên Kiều nhíu mày.
“Không có gì?”.
Trách không được, nguyên lai hai vị thuốc trọng yếu để cầm máu lại không có,
những cái khác đều là ích khí, dưỡng huyết, thanh nhiệt, không thể cầm máu, sản
phụ này xuất huyết nhiều đương nhiên không thể.
Nàng lập tức hỏi nhanh: “ Ngươi không cho sinh long cốt cùng a giao?”
Bà mụ khó hiểu hỏi: “ Đấy là loại dược gì? Nghe cũng chưa từng nghe qua.”
Đáng chết, bị nặng như vậy lại không có hai vị dược liệu này, cư nhiên còn
chưa nghe qua, vấn đề là cho dù tìm được long cốt nhưng còn a giao thì phải chờ
điều chế. Vậy phải làm sao bây giờ?.
Bất giác nhíu mày, thoáng nhìn bà mụ kia ánh mắt không khỏi có chút tức giận,
chợt nghe xa x truyền đến tiếng trư kêu, trong đầu chợt loé tinh quang.
Liên Kiều giương mắt hướng Đạt Cách Lỗ hỏi: “ Nơi này có heo mẹ?”
Đạt Cách Lỗ đầu tiên là sửng sốt, về sau khó hiểu nói: “ Đây là thảo nguyên
chúng ta nguyên là không dưỡng trư, lần này đi biên cảnh lương quốc, ngang qua
chổ người quen có tặng cho ta một con heo mẹ, hơn nữa nó còn mang thai, không
lâu sau sẽ sinh heo con, ta bắt nó mang về cũng là chờ nó sinh rồi sẽ cho mọi
người nếm thử, ngươi hỏi cái này để làm gì, có phải có liên quan?”
Nàng nhìn hắn nghiêm mặt nói: “ Phải”.