Trải qua đêm đó, toàn bộ doanh tộc đều đối với nàng khác trước, nhìn thấy
nàng thì chủ động hành lễ, m
m cười thăm hỏi. Liên Kiều đối với trạng thái như vậy vẫn thản nhiên, dù sao
cảm giác có người tôn kính cũng tốt. Duy chỉ bà mụ kia thuỷ chung đối với nàng
lộ mặt không vui. Nghĩ lại người này nhiều năm được tôn kính nhưng lại bị một nữ
tử ngoại tộc đoạt mất tất nhiên không cam lòng, đối với nàng ác liệt cũng là tự
nhiên. Nhưng nàng lại bất an chính là ánh mắt của Đạt Cách Lỗ, nàng không phải
ngốc, có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt nhìn nàng ngập tràn thưởng thức cùng cảnh
giác. Đạt Cách Lỗ đã có ba thê tử nhưng muốn thú thêm một thê tử nữa thì cũng
không phải không thể. Nhưng nàng đối với Đạt Cách Lỗ căn bản chưa có cảm giác
gì, càng không có hứng thú trở thành một trong ‘đống’ thê tử của hắn. (cào: sao
lại là ‘đống’ nhỉ, aiz, giống cái chi chi, hắc hắc. Yu: e hèm, nàng à, không
được diễn giải linh tinh như thế. Làm ta suy diễn lung tung a =]] )
“Liên tỷ, mẹ gọi ngươi đi vãn thực”(1). Tô Lạp nhấc mành đi vào gọi.
Aiz, lại tới giờ ăn cơm chiều sao? Một ngày qua thực mau, trên thảo nguyên
rộng lớn này, nàng như đã ở lại đây nhiều tháng rồi.
“Hảo, đi thôi.” Chậm rãi trả lời, nàng chấn chỉnh lại suy nghĩ lung tung rồi
theo Tô Lạp bước đi.
“Liên cô nương đến đây”. Đằng Triệt thường ngày không thấy cười nhiều, hướng
nàng ngoắc lại: “Đến đây, đây là thịt heo con, rất thơm.” Quả nhiên là một cỗ
mùi thịt nồng đậm bay tới, đã lâu không ngửi được loại hương vị thịt tươi mới
này, nàng thiếu chút nữa không chịu được chảy nước miếng ra ròng ròng rồi. (cào:
ta cũng chảy nè. Yu: ướt áo rồi kìa, chùi ngay cho tui >”
Tiếp nhận chén thịt lớn Đằng Triệt đưa, nhịn không được liền bốc một khối đưa
lên miệng.
“Ô- ngon.” Mấy ngày đến đây ăn thịt dê cũng sắp ói ra rồi, Liên kiều từ từ
nhắm hai mắt hưởng thụ vị thịt trong miệng, vị thịt tươi làm cho nàng xỉ giáp
lưu hương (2).
“Nguyên lai ngươi ăn không quen thịt dê”. Đạt Cách Lỗ không biết đến khi nào,
đứng phía sau nàng mỉm cười nói.
Nhìn thấy hắn Liên Kiều luôn tự cảnh giác, nàng hơi gật đầu nhẹ giọng nói:
“Ta đi trước”. Nàng bước ra, nhưng luôn cảm nhận được phía sau luôn có một cỗ
khí nóng rực định trên lưng nàng, làm nàng cực không thoải mái.
Nàng trở lại lều của mình, Tô Lạp cũng chỉ ăn mấy khối thịt rồi cũng đi theo.
Ngày thường tính tình Tô Lạp vui vẻ vô tư, nay ngồi kế bên nàng lại không nói
một lời, im lặng đến kì lạ.
“Sao lại không nói lời nào? Ngươi câm rồi à?” Liên Kiều cố gắng chọc ghẹo
nàng.
Tô Lạp cõi lòng đầy tâm sự lén liếc nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Liên Kiều nghĩ nhất định là có việc, nàng nghiêm mặt nói: “Tô Lạp, nói cho ta
biết đã xảy ra chuyện gì?”
Dù sao vẫn là đứa trẻ, khống chế không được áp lực trong lòng
“ A, cha, cha muốn thú ngươi, ô-.. ta, chúng ta từ nay về sau rốt cuộc, rốt
cuộc không được làm bằng hữu…ô..”
Quả nhiên chuyện Liên Kiều lo lắng rốt cục cũng xảy ra, nàng cũng đoán trước
rồi. Tỉnh táo lại, nàng lau đi lệ trên mặt Tô Lạp, lẳng lặng hỏi: “ Ngươi làm
sao mà biết được? Là cha ngươi nói với ngươi?”
“Không” Tô Lạp vẫn khóc thút thít như cũ, “Là ta vừa rồi ở ngoài trướng nghe
cha mẹ nói chuyện, cha nói tháng sau sẽ thú ngươi, kêu mẹ ta chuẩn bị.”
Nàng cười lạnh, “Vậy mẹ ngươi nói như thế nào?”
“Không biết, ta nghe thế liền bỏ chạy đến đây, nhưng mẹ ta sẽ không phản đối
vì phản đối cũng vô dụng, cha đã quyết thì không ai có thể cãi lời”, Tô Lạp vừa
nói vừa khóc nấc lên.
Tiếng khóc của Tô Lạp làm nàng có chút phiền lòng, nàng phất tay bảo Tô Lạp
ra ngoài, nàng phải suy nghĩ đối sách thật kỹ.
Đạt Cách Lỗ là tộc trưởng, là chỉ huy của bộ lạc, mọi người coi hắn như Thiên
lôi sai đâu đánh đó. Nếu trực tiếp cự tuyệt hắn sẽ dẫn tới mọi người bất mãn,
bất lợi cho mình, nàng vừa đến đây không muốn cùng kẻ nào đối nghịch. Vậy duy
nhất có thể chính là rời đi, lén lút rời đi. Nhưng mà ở đây thảo nguyên rộng lớn
mờ mịt nếu muốn chạy trốn nói thì dễ nhưng làm thì khó, đừng nói là chỉ có một
mình đi ra ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, cho dù có thể thật nhưng cảnh màn trời
chiếu đất không nước uống không thức ăn, trốn được nhưng bất quá nữa ngày sau
cũng bị đoàn ngựa của hắn đuổi theo. Càng nghĩ càng không có biện pháp, cuối
cùng nàng quyết định đi tìm Đằng Triệt.
“Ta nghĩ ngươi nói với nam nhân của ngươi ta không muốn kết hôn với hắn”.
Nàng nhìn Đằng Triệt nói thẳng, xem phản ứng của nàng ta như thế nào.
“Chuyện này ngươi không nên tới tìm ta, trực tiếp đi tìm hắn đi.” Đằng Triệt
không có phản ứng gì, thậm chí mí mắt cũng chưa nâng một chút nào, thản nhiên
quay đi chổ khác.
“Vậy ý tứ của ngươi
“Việc này không tới phiên ta quản, hắn phân phó, ta làm theo.”
Liên Kiều im lặng mà tức giận, trách không được Đạt Cách Lỗ cưới nhiều vợ như
vậy. Dậm chân, nàng quyết định tự mình tìm Đạt Cách Lỗ nói chuyện.
“Vô dụng, quyết định của hắn không ai thay đổi được, đừng uổng phí khí
lực.”
Đêm khuya nằm trong trướng, câu nói cuối cùng kia của Đằng Triệt vẫn còn
quanh quẩn bên tai nàng làm cho nàng trở mình không ngủ được. Nghĩ lại mình cũng
có chút lỗ mãng, tuỳ tiện đi tìm Đạt Cách Lỗ nói chuyện chỉ là đả thảo kinh xà,
khiến cho hắn cảnh giác thêm, sợ ngay đến cơ hội bỏ trốn cũng không còn.
(cào: anh nam chính chuẩn bị lên sàn, cơ mà máu me ko hà, hix. Yu: *hóng-ing*
)
“Sưu..” một đạo âm thanh kì quái vang lên cắt đứt màn đêm yên tĩnh, sau đó
lại mang theo một chuỗi âm thanh thật cao. Tiếp đến là tiếng vang xé gió. Không
lâu, doanh trại bốn phía truyền đến thanh âm nam tử hô quát, phụ nữ và trẻ em
khóc la liên tiếp. Kình tiễn phá lều trại bắn xoẹt qua chân nàng, cuối cùng Liên
Kiều cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng.
Xốc màn lên, mắt đã nhìn thấy một cảnh thảm sát kinh khủng. Không biết khi
nào một đội kỵ binh đã xâm nhập từ bốn phía, gặp người liền giết không cần nghĩ,
thi thể đã ở khắp nơi. Liên Kiều xem đến choáng váng, ngơ ngác đứng nhìn khung
cảnh trước mắt, sống gần ba mươi năm nàng chưa từng gặp qua cảnh bạo lực như vậy
bao giờ, nguyên lai lịch sử chinh phạt rõ ràng diễn ra ngay trước mắt.
“Chạy mau a.” xa xa có tiếng gào to làm nàng thức tỉnh, nhìn lại, nàng thấy
Tô Lạp ngăn cổ họng gào “Chạy a, chạy mau, là Cách Tát nhân.”
Liên Kiều rốt cục khôi phục thần trí, nhanh chân chạy. Khắp nơi đều là người
Cách Tát cưỡi ngựa cao to cầm trường đao, đao quang loé sáng nhất thời khó biết
phương hướng. Nàng chỉ biết nhắm chổ tối trống trải mà chạy, tựa hồ như vậy mới
có thể an toàn. Đột nhiên, một đợt kiếm quang chắn trước mặt nàng, bắt nàng dừng
lại. Hoảng sợ nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, kiếm phong chớp lên ánh lửa, toả lam
quang phát ra hàn khí thấu xương. Tâm đột nhiên run rẩy, ánh mắt theo thân kiếm
chậm rãi nhìn lên, một đôi mắt màu lam băng lãnh nhìn nàng. Cặp mắt kia chạm đến
ánh mắt của nàng liền hiện lên một thần sắc phức tạp.
Đôi mắt màu lam băng lãnh kia toàn ý như muốn bao quanh nàng lại, tựa như có
thể đem người ta đông lại thành băng. Khuôn mặt dưới ánh mắt ấy đều bị miếng vải
đen che lại không thấy được. Nàng đứng cứng một chỗ không dám đi tới cũng không
dám lui về phía sau, chỉ sợ vừa thoáng động kiếm kia liền đâm vào cổ họng
nàng.
Không biết qua bao lâu, bên tai tiếng la khóc cũng dần dần lắng xuống. Đôi
mắt kia rốt cục lướt qua nàng nhìn quét toàn bộ doanh trại.
Một người khác đi đến trước mặt hắn, xoay người xuống ngựa liền quì một gối
truyền đạt cái gì đấy. Đôi mắt băng lãnh đó tiếp nhận, đáy mắt lập tức xẹt qua
với thần sắc khinh miệt, Liên Kiều theo bản năng nhìn theo hướng đó, nhất thời
run lên, một cỗ hàn ý lạnh lẽo chạy dọc theo chân, thẳng tiến lục phủ ngũ tạng
làm nàng thiếu chút nữa đứng không vững té ngã trên đất. Nguyên lai người nọ cầm
theo đầu người – đầu của Đạt Cách Lỗ. Đầu váng mắt hoa lên, nàng cực lực ổn định
thân mình không cho ngã xuống. Ngay sau đó mũi kiếm được thu hồi, ra lệnh một
tiếng, người nọ quay đầu ngựa rời đi.
Liên Kiều thình lình bị người chặn lại thô lỗ lôi lên ngựa, nàng kinh hãi mở
to mắt nhìn. Không đợi nàng phản ứng lại, ngựa đã chạy vội đi. Nàng chết ngất,
trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt màu lam băng lãnh kia làm nàng thở cũng không
thông.
—————————————————————-
(1)vãn thực: ăn cơm
(2):xỉ giáp lưu hương: vị động lại trong mũi