Thời gian qua tạm thời cũng có chút yên bình, nguyên là Liên Kiều còn sợ hắc
y nhân buổi tối hôm đó lại đột ngột đến thăm, hỏi nàng về vật gì đấy, mà mấy
tháng trôi qua rồi hắn vẫn chưa xuất hiện lại, điều này làm cho tư tưởng bị buộc
chặt của nàng có chút thả lỏng. Mỗi ngày sau khi mặt trời mọc, cuộc sống sinh
hoạt bình thường và thoải mái, cái này không phải là mộng tưởng ban đầu của nàng
sao?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Liên Kiều vừa trải qua mấy tháng thái bình
thì cũng là lúc lão thiên gia cảm thấy được nàng rất nhàn nhã, để như vậy sẽ
càng làm nàng mốc meo đi, vì thế vào một ngày sáng sớm, trời trong xanh, mây
trôi lững lờ, chim kêu ríu rít thì đột nhiên lại sáng tạo cho nàng cơ hội một
lần được hoạt động gân cốt. (Cào: ac..ac chém a…)
Sự tình này muốn nói tiếp còn phải quay ngược lại thời gian hai tháng trước
a, thái tử tự dưng phi lễ làm nàng bắn tiễn,..bắt đầu…e hèm.. Mục Sa Tu Hạ thật
sự đem ám tiễn trên cổ tay Liên Kiều ra nghiên cứu, đột nhiên phát hiện đây là
một loại vũ khí giết người tuyệt hảo, nếu có thể đem loại vũ khí này phóng đại
lên thì uy lực không chỉ có thể gia tăng mấy chục lần đâu. Vì thế bí mật triệu
tập một người tay nghề giỏi, tiến hành bí mật nghiên cứu khám phá cái vũ khí nho
nhỏ này. Nhưng là hai tháng đó, một cái nỏ lớn được làm ra, tầm bắn cùng độ mạnh
yếu đều không đạt được như dự đoán của hắn, hắn rất rõ ràng rằng nhất định có
một cửa ải kỹ thuật khó khăn không đột phá được. Cuối cùng, công tượng (Cào:
nghệ nhân) đã nói, nếu muốn làm ra cái nỏ có uy lực lớn thì cần phải mau chóng
tìm ra người phát minh ra ám tiễn này. Vì thế, từ hôm đó, những ngày tốt lành
của Liên Kiều cũng sắp kết thúc.
Đem xưởng nghiên cứu chế tạo nỏ bí mật đổ lên Liên Kiều, Mục Sa Tu Hạ dùng âm
thanh lạnh lùng nói: “Ngươi xem xem, cái nỏ này không đúng chổ nào?”
Liên Kiều trong lòng nói thầm, người này muốn nàng làm việc lại trưng ra bộ
dạng không nóng không lạnh, quả thực muốn đập cho bẹp luôn quá, có điều nàng
cũng chỉ có thể YY ở trong đầu chút chút, thật không có can đảm làm gì hắn.
Cầm cái nỏ lên, Liên Kiều chỉ liếc mắt một cái đã biết vấn đề mấu chốt nằm ở
đâu.
“Cái nỏ này bắn không được xa phải không?”
Đáy mắt sáng lên: “Ngươi biết cải tiến như thế nào không?”
Liên Kiều đắc ý cười cười, nói: “Ta được ưu đãi gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa Tu Hạ lập tức tối đi: “Nếu ta không nhớ lầm,
người nào đó dường như có hứa hẹn qua, ngoài trừ cái chết thì điều kiện gì cũng
có thể đáp ứng.”
Ách, cái tên gia hoả âm hiểm này, ngươi hãy chờ đấy! Liên Kiều âm thầm căm
giận.
“Thế nhưng, thái tử cũng không có thay ta mà?” Không có chút tài năng còn
muốn chiếm tiện nghi của nàng?
Khoé miệng Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch lên, lộ tia phúng ý: “Thế nhưng ai có thể
thoải mái đi gặp Tô Lạp, thậm chí còn cho là thần không biết quỷ không hay mà
làm biến mất bà mụ, ngươi cho là ta mù sao?”
Nữ nhân này còn dám nói ra chuyện này nữa ư, quả thật là không biết sống
chết. nàng nghĩ nàng làm ra được loại chuyện tốt gì mà hắn không biết chứ? qua
là mở một con mắt nhắm một con mắt, không muốn so đo với nàng thôi. Thế nhưng
nàng lại bắt đầu lên mặt. Xem ra đối với nữ nhân thật không thể cho quá phóng
túng, hắn dung túng nàng đã đủ lâu rồi.
Liên Kiều xụ mặt, không ngờ người này âm hiểm giả dối đến vậy, lông gà vỏ tỏi
việc nhỏ gì cũng không buông tha, cứ tưởng hắn là thái tử đại nhân quyền cao
chức trọng nhất định có nhiều đại sự chờ hắn để ý đến, không rảnh để ý đến loại
nhàn sự nhỏ nhoi của dân chúng bình thường, thế nên mới lớn gan cho tay chân làm
chút việc sau lưng hắn, ai ngờ hắn lại có thể nhàn như vậy, cái gì cũng không
tránh được tầm mắt của hắn.
Cười gượng vài tiếng: “Cái kia a, ta cho ngươi bản vẽ phác thảo, ngươi kêu
công tượng làm cái linh kiện nhỏ này chiếu theo bản vẽ của ta.” Hảo nữ trước mắt
không nên ăn thua như vậy, tạm thời hãy cứ cố gắng đừng khinh suất mà vuốt râu
hùm là tốt rồi.
Liên Kiều lấy giấy ra vạch xiêng vẽ xéo từng vòng từng vòng, xong rồi, cầm
lấy vừa nhìn vừa gật đầu vừa lòng đưa cho Mục Sa Tu Hạ.
Hắn hồ nghi nhìn nét chữ như gà bới, nhìn nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Liên
Kiểu, nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng đang đùa giỡn hắn.
“Cái này xong rồi?”
“Đúng vậy, mau kêu công tượng đi làm đi, nhớ kỹ nhất định phải dùng thiết làm
nha, không có thiết thì đồng cũng được.” Liên Kiều đột nhiên nhớ tới thời đại
này hình như chưa bắt đầu khai thác quặng sắt, đúng là xã hội lạc hậu!
Mục Sa Tu Hạ vẫn đang ở bộ dáng không quá tin tưởng, lạnh lùng hỏi: “Đây là
cái gì?”
Liên Kiều đảo cặp mắt trắng dã, thật sự nàng lười giải thích nhiều với hắn
giải, miệng phun ra một từ: “Lò xo.”
Có nàng vẽ thêm lò xo, việc chế tác cung nỏ liền đại công cáo thành.
Có một lần, Mục Sa Tu Hạ lại mang nàng đi đến doanh trại duyệt binh, làm cho
nàng có chút cảm giác như thụ sủng nhược kinh. Hôm nay, Mục Sa Tu Hạ cũng như
ngày trước, mặc trên người trang phục bằng cây đay nhuốm màu tang tóc, một thân
giáp sắc đen dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm, áo choàng màu đen
đón gió phần phật, sợi tóc màu bạc theo gió tung bay, làm cho hắn càng thêm tuấn
mỹ, phiêu dật tiêu sái, lại thâm trầm nội liễm, mạnh mẽ bộc phát, thập phần
đẹp!
Binh lính Cách Tát đều dũng mãnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khi
Mục Sa Tu Hạ đi ngang qua mặt bọn họ thì những binh sĩ dũng mãnh không gì sánh
được này lại mang một loại ngưỡng vọng để nhìn người lãnh đạo của họ. Tại đây,
doanh trại duyệt binh này, hắn chính là thần của bọn họ.
Mục Sa Tu Hạ dẫn Liên Kiều thẳng một đường đi lên đài cao, xoay người đối mặt
với chúng tướng sĩ, vừa cao giọng quát, một đôi nỗ binh (Cào: binh sĩ cầm cung
tên, ở đây là cầm nỏ) cầm trong tay chiến nỗ, bước đi theo nhịp đều nhau bước
lên trên sàn, phía sau bọn họ một trăm thước là một bia ngắm. Nỗ binh cung kính
hướng về phía Mục Sa Tu Hạ chào theo nghi thức của quân đội Cách Tát, sau đó
xoay người lại, quỳ một gối xuống đất, cầm cung nỏ trong tay giơ lên, ngắm ngay
giữa hồng tâm, chỉ nghe quan phát lệnh ra lệnh một tiếng, mũi tên nỏ được bắn
ra, mắt người không thể nắm bắt được tốc độ xuyên thấu hồng tâm của mũi tên.
Trên sân mọi người ầm ầm cao giọng hô vang: “Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh
phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách
Tát dũng mãnh phi thường…”
Mục Sa Tu Hạ khoát tay chặn lại, bên dưới thoáng chốc im lặng.
Ánh mắt sắc bén quét nhìn tướng sĩ, Mục Sa Tu Hạ nói lớn: “Hôm nay Cách Tát
ta có được thần binh lợi khí, sang bằng Phiên quốc là trong tầm tay.”
Bên dưới ầm ầm đáp lại.
Chờ tất cả mọi người yên lặng hắn mới nói: “Hôm nay bổn vương đưa đến một
người mà chúng tướng sĩ phải cảm tạ.” Quay đầu lại ánh mắt hướng về phía Liên
Kiều.
“Liên thần y!” Hắn điểm danh nàng, “Là nàng đã làm ra thần khí này để bảo vệ
tính mệnh dân Cách Tát chúng ta.”
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Mục Sa Tu Hạ, không nghĩ hắn lại thông cáo
khuyết trương giữa toàn quân thế này, mà như thế, cũng có nghĩ là hắn đã đưa
nàng hướng về đầu ngọn gió của chiến tranh.
Trên đường hồi cung, Liên Kiều chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tên Mục Sa Tu Hạ
này bụng dạ thật khó lường, nhưng rốt cuộc là hắn có ý đồ gì, nàng thật không
hiểu rõ.
Đã nhiều ngày trôi qua, lòng Liên Kiều luôn luôn không yên, ngày ngày thấp
thỏm lo sợ, dường như cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra. Quả nhiên, không lâu
sau, vào một buổi sáng, ngày vừa mới lên tới chân trời, cánh cửa thái y viện đã
bị đập đến rung trời.
“Mở cửa, mở cửa nhanh..”
Thái y trong viện từ thủ tịch thái y cho tới đám tôi tớ, chưa bao giờ có thói
quen dậy sớm, mới sáng sớm mà ai đã kêu gào bên ngoài. Liên Kiều dùng ánh mắt
giết người nhìn xuống dưới lầu.
Tiểu Đức còn buồn ngủ ngơ ngơ đi ra mở cửa, nhìn thấy Phú công công đang đứng
ngoài cửa lập tức sợ tới mức toàn bộ cơn buồn ngủ điều tiêu tan, hai đầu gối mềm
nhũn, quỳ xuống, kinh sợ nói: “Nô tài không biết Phú công công giá lâm, không từ
xa tiếp đón, tội đáng chết vạn lần.”
Phú công công tinh tế đảo con ngươi, nhỏ giọng cả giận: “Ngươi thật sự đáng
chết, nửa ngày mới đến mở cửa, lỡ mất đại sự, mười cái mạng của ngươi cũng không
đủ đền.”
Tiểu Đức sợ tới mức mồ hôi tuôn rơi đến phát run, làm một cái dập đầu tạ
tội.
Liên Kiều từ trên lầu xuống dưới, chỉ thấy Phú công công đang giáo huấn tiểu
Đức.
“Chào buổi sáng Phú công công!”
Nhìn thấy Liên Kiều, Phú công công lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, cái cằm
mỡ càng thêm nhiều nếp, nhìn qua giống như có đến ba bốn cái cằm.
“Chúc mừng Liên thái y, chúc mừng Liên thái y. Nô tài xin chúc phúc
ngài.”
Liên Kiều nhíu mi, này mới sáng sớm lại có cái hỉ rắm gì chứ?
“Không biết hỉ là từ đâu đến?” Giọng nói nhẹ nhàng này đi cùng với tác phong
của một thục nữ nha.
Phú công công cười đến mức quả thực nhìn giống kẻ mê gái, vui vẻ nói: “Hôm
nay lâm triều, thái tử điện hạ thỉnh Hoàng thượng tứ hôn, muốn Liên thái y gả
cho điện hạ a. Liên thái y, xin chúc mừng. Từ nay về sau người chính là thái tử
phi. Hơn nữa nô tài nói cho ngài biết nha, thái tử điện hạ mặc dù có vài sườn
phi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chính phi đâu, nên người không phải chịu ủy
khuất gì cả, chiếu thư đã hạ, người tiếp chỉ đi…”
Từ lúc Phú công công nói hai chữ ‘tứ hôn’ thì đoạn sau Liên Kiều không còn
nghe thấy gì được nữa, bây giờ, điều duy nhất nàng muốn làm là đem đại đao chém
chết cái tên sắc ma kia.