Edit: Bé Linh
Beta: Lãng Nhược Y
Long Viêm Đại Lục
Pháp trường Long Lệ Quốc. Ngày thường lệ khí trùng điệp, âm lãnh đáng sợ, không một chút nhân khí. Hôm nay dân chúng lại vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài xem náo nhiệt. Ở giữa pháp trường là một nữ tử cả người bao trọn trong chiếc áo thô nhuốm máu, té xỉu trên mặt đất.
“Thật đáng đời, thái tử điện hạ tốt như vậy, ả lại còn lén lút sau lưng điện hạ cẩu thả cùng Thất vương gia.”
“Hai chân của Thất Vương gia bại liệt, giờ đã thành phế nhân, phối cùng ả phế vật kia quả thật hợp vô cùng.”
“Ngươi sai rồi, trước kia Thất vương gia dù sao cũng là Long Lệ Quốc đệ nhất chiến thần. Cứ xem như hiện tại đã tàn phế, cũng không phải là người mà ả phế vật kia có thể xứng đôi. Nghe nói là ả quyến rũ Thất vương gia, nếu không Thất vương gia vì sao ngay cả nạp ả làm thiếp cũng không nguyện, để mặc cho An quốc công và thái tử điện hạ xử tử ả. Nhìn đi, trong tay ả còn cầm nngọcgiới của Thất vương gia không chịu buông, thật không biết thẹn.”
“Mau nhìn đi, Dược sư Hoa Nguyệt Nhu tự mình lau mặt cho phế vật kia. Không hổ danh là cô nương dịu dàng lương thiện, đúng là khác một trời một vực với phế vật Hoa Khinh Ngôn kia.”
Mọi người mê luyến nhìn Hoa Nguyệt Nhu xinh đẹp kiều diễm, da thịt như ngọc, vận một bộ quần áo lam nhạt kéo dài trên pháp trường ôn nhu nhẹ lau sạch gương mặt bẩn đục vàng như nến của Hoa Kinh Ngôn. Nhưng lại không một ai phát hiện tia khinh miệt chợt lóe trong mắt Hoa Nguyệt Nhu.
Mặt đau quá... Nàng không phải đã chết sao?
Vì sao lại còn cảm giác đau đớn?
Trên mặt truyền đến từng trận đau nhức bỏng rát khiến Hoa Kinh Ngôn chậm rãi mở hai mắt ra.
Đập vào mi mắt chính là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi vận trang phục cổ trang, Hoa Kinh Ngôn bỗng dưng trừng lớn hai mắt...
“Ta không chết...” Hoa Kinh Ngôn kinh ngạc thì thào.
Hoa Nguyệt Nhu nghe nàng nói, nhẹ giọng xùy:
“Quả nhiên là ngươi đang giả chết. Cho rằng giả chết sẽ được Thái Tử ca ca thương tiếc sao? Si tâm vọng tưởng.”
Rõ ràng là âm thanh ôn nhu như nước nhưng lại mang theo nồng đậm ác ý. Gương mặt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Nhu thoáng hiện lên âm lãnh. Trên tay dùng thêm sức chà lau mặt nàng, mỗi một cái lại khiến mặt của Hoa Kinh Ngôn như mài rách một lớp da.
Hoa Kinh Ngôn nhíu mày, vừa muốn đẩy tay Hoa Nguyệt Nhu ra, trong đầu lại đột nhiên truyền đến kịch liệt đau nhức, đồng thời một lượng lớn kí ức không thuộc về nàng ùa về lấp đầy trong não.
Đồng tử Hoa Kinh Ngôn mãnh liệt co rụt lại.
Hóa ra không phải nàng không chết, mà là mượn thân sống lại.
Nàng trùng sinh sống lại trên thân một thiếu nữ cũng gọi là Hoa Kinh Ngôn. Thiếu nữ này bị vu oan mất trinh, bị tộc nhân dùng hình phạt roi, bởi vì nguyên chủ không thể tu luyện nên nói nàng là phế vật, hiện giờ muốn đem nàng phạt chém ngang lưng.
Nhưng nguyên chủ bởi vì quanh năm ăn không đủ no thân thể suy yếu, khi bị phạt roi đã chết, nên Hoa Kinh Ngôn mới có thể trùng sinh tới nơi này.
Mà nguyên chủ lúc này bị phán tội chết, là bởi vì nàng cầm lấy một mảnh ngọc giới muốn mang đi đổi tiền, ai ngờ vì hình dáng ngọc giới này và mảnh ngọc tùy thân của Thất vương gia giống nhau mà bị nói là cùng Thất vương gia cấu kết, ngọc giới lại trở thành chứng cứ phạm tội.
Hoa Kinh Ngôn cảm giác tay bị người khác lôi kéo, ánh mắt mãnh liệt, theo bản năng dùng tay kia bắt lấy tay người nọ, toàn thân vì lôi kéo truyền đến kịch liệt đau nhức. Có điều đau đớn này cũng không thể làm Hoa Kinh Ngôn nhíu mày, nàng vẫn một mực cầm lấy tay Hoa Nguyệt Nhu.
Hoa Nguyệt Nhu không thể rút tay ra cũng không thèm để ý, ngược lại trầm thấp mở miệng nói:
“A, còn bảo vệ nhanh như vậy, quả nhiên là vật đính ước cùng Thất vương gia phế nhân kia. Như vậy xem ra ta và thái tử điện hạ cũng không có oan uổng muội muội đây.”
Thanh âm lời nói vô cùng nhỏ nhẹ, ngoại trừ Hoa Nguyệt Nhu cùng Hoa Kinh Ngôn, người bên ngoài không hề nghe thấy gì.
Hoa Kinh Ngôn lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn còn nắm chặt hẫn ngọc .
Đây là chấp niệm của nguyên chủ khối thân thể này. Nàng trước khi chết còn đang băn khoăn muốn dùng ngọc giới đổi tiền mua thuốc, bởi vậy nên khi đã chết cũng không chịu buông tay.
“Được rồi Nhu nhi, cho dù con không đành lòng thì cũng nên phải hiểu rõ, việc Hoa Kinh Ngôn thất trinh không chỉ ném đi mặt mũi của An quốc công phủ, mà còn ném đi thể diện của thái tử điện hạ. Không nên tiếp tục kéo dài thời gian, trở về đi, đã đến thời điểm tiễn Hoa Kinh Ngôn lên đường.”
Thanh âm uy nghiêm của một nam tử khoảng bốn mươi tuổi truyền đến. Hoa Kinh Ngôn ngẩng đầu liền nhìn thấy đám người của Hoa gia trên đài cao. Người lên tiếng vừa rồi chính là người kế thừa tước vị tộc trưởng Hoa Trấn Hạ. Mà ngồi ở vị trí bắt mắt nhất chính là một nam tử ngũ quan tuấn tú đang khinh bỉ liếc nhìn nàng.
Nam tử này chính là Thái tử Quân Vô Khanh, cũng là vị hôn phu của nguyên chủ.
Hoa Nguyệt Nhu vận lực, Hoa Kinh Ngôn cảm giác cả tay tê rần, Hoa Nguyệt Nhu rút tay về thản nhiên đứng lên.
Hoa Trấn Hạ thấy vậy, chắp tay hướng về phía Quân Vô Khanh nói:
“Mời thái tử điện hạ tự mình xử phạt tội nữ.”
Hoa Nguyệt Nhu hợp thời điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Quân Vô Khanh, trên mặt mang đầy vẻ thương tâm và bất đắc dĩ, trong mắt hiện sóng thấp giọng cầu xin:
“Thái tử điện hạ, Ngôn nhi đã biết sai, Nhu nhi khẩn cầu thái tử điện hạ nghĩ lại mà cho muội ấy được toàn thây.”
Hoa Nguyệt Nhu nghiễm nhiên mang bộ dáng ôn nhu động lòng người, mọi người lần nữa lại huyên náo đứng lên, tán dương Hoa Nguyệt Nhu tâm địa thiện lương.
Quân Vô Khanh cùng Hoa Nguyệt Nhu từ xa tương đối, một loại ngọt ngào giữa hai người trong nháy mắt lan ra. Quân Vô Khanh nhìn Hoa Nguyệt Nhu, ánh mắt đều mang theo vô tận cưng chiều.
Nhưng lúc Quân Vô Khanh lần nữa nhìn về phía Hoa Kinh Ngôn, trong mắt tất cả lại đều là chán ghét, thanh âm cũng lạnh lùng:
“Hoa Kinh Ngôn, ngươi làm loại việc làm mất thể diện hoàng gia bậc này, đáng lẽ phải ứng với hình phạt chém ngang lưng. Nhưng nếu Nguyệt Nhu đã xin tha, vậy ta sẽ khai ân cho ngươi được toàn thây. Người đâu, mang rượu.”
Hoa Kinh Ngôn nhìn Quân Vô Khanh, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh, người cũng chầm chậm ngồi xuống.
Gian phu dâm phụ diễn trò thật là đặc sắc, đáng tiếc nàng không phải nguyên chủ dễ lừa gạt như vậy.
Nàng thân là Y sư quân dụng mạnh nhất thế kỉ hai mươi ba. Xuyên thẳng qua các đại mặt trận tiền tuyến, thường xuyên dốc hết tất cả tinh lực để chế tác lượng lớn thuốc chữa thương. Bởi vậy tinh thần sớm đã đạt cấp độ S, lực nhạy cảm thực tế cực cao. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ cũng đã xác định được Hoa Nguyệt Nhu cùng tên Thái tử là vị hôn phu của nguyên chủ này đã thầm cấu kết từ lâu.
Mà lần này nguyên chủ gặp chuyện như vậy, căn bản chính là vì âm mưu của Hoa Nguyệt Nhu cùng Quân Vô Khanh.
Những nơi bị thương trên người Hoa Kinh Ngôn do bị roi đánh vẫn còn rướm máu, toàn thân không có lấy một nơi lành lặn, tất cả đều là bị Hoa Trấn Hạ dụng tư hình. Nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào, mà ngược lại còn vô cùng cao hứng vì bản thân vẫn còn sống.
''Hoa tiểu thư, đây là rượu mà Thái tử điện hạ ban cho, kính xin uống ngay.''
Một thị vệ bưng ly rượu đến trước mặ Hoa Kinh Ngôn, lạnh lùng mở miệng.
Mùi rượu truyền đến, ánh mắt Hoa Kinh Ngôn liền trở nên lạnh lẽo. Nàng đã nhìn ra trong rượu là kịch độc, loại độc này nếu uống phải thì sẽ lập tức thối rữa mà chết, sau một khắc thì sẽ hóa thành một vũng máu loãng.
Đây mà là lưu lại toàn thây?
Có thể tiếp tục sống đã là điều không dễ dàng, nàng há có thể để âm mưu của họ thành công?!
“ Mau uống đi! Nếu nữ nhi của ta làm ra loại chuyện này thì ta đã sớm bóp chết nó rồi.”
“ Đúng vậy, ả vậy mà vẫn còn mặt mũi để sống, thật không biết thẹn. “
“An quốc công và Thái tử điện hạ thật là đại nhân đại nghĩa, còn giữ cho ả toàn thây. Đáng lẽ phải mang phế vật kia đi chém mới phải. Nhận được đại ân như vậy, theo lí thì nên quỳ xuống tạ ơn mới đúng.
Tất cả mọi người đều lên tiếng giễu cợt để nàng tự cảm thấy thẹn mà nhanh uống ly rượu độc kia.
Hoa Kinh Ngôn sắc bén nhìn Quân Vô Khanh, từ từ đứng lên. Thân thể trước giờ gầy yếu chỉ cần một ngọn gió quét ngang thì sẽ ngã gục lúc này lại thẳng tắp, ánh mắt sắc bén kiên định, vô hình phát ra một loại khí thế khiến mọi người đều bị chấn động.