Chiến báo tám trăm dặm nguy cấp, 50 vạn đại quân Bắc Lịch tiếp cận lãnh thổ!
Tin tức này tới quá đột ngột, nhưng lại rất tự nhiên.
Tiêu Thiên Diệu cầm trọng binh trong tay, sừng sững mấy chục năm ở Đông Văn không ngã, sao có thể không có thủ đoạn.
Từ năm mười lăm tuổi, trong tay hắn đã nắm 30 vạn đại quân. Quản tốt được 30 vạn đại quân, sao có thể là hạng người lương thiện.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Bắc Lịch đột nhiên xuất binh tấn công Đông Văn, việc này chắc chắn có liên quan tới Tiêu Thiên Diệu. Nhưng không có người nào dám nói ra, bởi vì......
Tiêu Thiên Diệu không cần làm gì, chỉ cần Bắc Lịch biết rằng Tiêu Thiên Diệu bị thương hai chân, binh quyền bị hoàng thượng tước đoạt, người Bắc Lịch sẽ lập tức xuất binh tấn công Đông Văn, cho dù mạo hiểm bọn họ cũng muốn thử một lần.
Đối với người Bắc Lịch mà nói, chết trận là chết, đói chết cũng là chết. Chết trận ít nhất có đồ ăn no trước, nói không chừng còn có thể sống sót.
Mặc dù chuyện Bắc Lịch đột nhiên tấn công Đông Văn, nhưng hoàng thượng không phải không có chuẩn bị.
Trong cùng ngày nhận được chiến báo, mọi người thực sự luống cuống một chút, ngay cả hoàng thượng cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng hoàng thượng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Khi ra tay thu thập Tiêu Thiên Diệu, hoàng đế Đông Văn đã chuẩn bị tinh thần cho Bắc Lịch sẽ tấn công Đông Văn.
“Trẫm không tin, Đông Văn to như vậy chỉ có Tiêu Thiên Diệu có thể mang binh đánh giặc. Trong tay trẫm có rất nhiều nhân tài, chỉ cần điểm vài viên mãnh tướng, cũng có thể trục xuất Bắc Lịch, thu hồi những vùng đất đã mất.”
Hoàng thượng tràn đầy tự tin, cùng ngày triệu tập tất cả hữu tướng cánh tả, cánh hữu, đại thần quân vụ, Binh Bộ thượng thư, Hộ Bộ thượng thư tới nghị sự.
Binh mã chưa xuất, lương thảo đi trước. Muốn đánh giặc, quốc khố đầu tiên phải có bạc, quốc gia đầu tiên phải có lương.
Hộ Bộ thượng thư sớm đã có chuẩn bị, không đợi hoàng thượng mở miệng đã dâng sổ lên, “Bạc và kho lúa các nơi trong quốc khố đủ để duy trì 80 vạn đại quân hành quân một năm.”
Đông Văn dồi dào, không phải chỉ nói ngoài miệng. Ba quốc gia khác cộng lại, chỉ sợ cũng chỉ ngang bằng Đông Văn mà thôi.
“Tốt, rất tốt. Có lương thảo, có binh mã, trẫm không tin đánh không lại Bắc Lịch nho nhỏ.” Lương thảo sung túc, hoàng thượng càng thêm đủ tự tin.
Binh Bộ thượng thư cũng sớm có chuẩn bị, “Binh khí, chiến mã sớm đã chuẩn bị xong, có thể đủ cung cấp cho 50 vạn bộ binh, năm vạn kỵ binh. Tất cả binh khí có thể thuyên chuyển bất cứ lúc nào. Mặt khác, hạ quan đã ra lệnh cho thợ thủ công tiếp tục chế tạo binh khí, bảo đảm không ngừng cung cấp binh khí cho tiền tuyến.”
Đại thần quân vụ cũng sớm được hoàng thượng ám chỉ, sớm đã bố trí xong binh sĩ, trên tay bọn họ có thể thuyên chuyển 50 vạn binh mã, trong đó không bao gồm 30 vạn binh mã vừa tiếp nhận trong tay Tiêu Thiên Diệu.
“Hoàng thượng, nhân mã trên tay Tiêu Vương gia, có cần phái ra tiền tuyến hay không?” Nếu muốn tiêu hao binh mã trong tay Tiêu Thiên Diệu, đây là một cơ hội rất tốt.
Cuối cùng, để gặp được một trận chiến lớn cũng không dễ dàng gì.
Hoàng thượng thật ra rất muốn, nhưng: “Phái người của hắn đi tiền tuyến, vậy ai lãnh binh?” Hắn vừa mới nhốt tâm phúc của Tiêu Thiên Diệu, bây giờ không thể trọng dụng lại, đúng không?
Đây thật sự là một vấn đề nan giải.
Hắn không có khả năng thả người trong đại lao ra; Điều người từ nơi khác đến thì sợ không thể phục chúng; Đề bạt tiểu binh lên, bọn họ cũng là tâm phúc của Tiêu Thiên Diệu.
Sau khi quần thần thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn luyến tiếc không muốn từ bỏ cơ hội lần này, nhất trí quyết định phái toàn bộ 30 vạn binh mã thuộc hạ của Tiêu Thiên Diệu ra tiền tuyến.
“Binh mã trên tay Tiêu Vương, từng giao thủ với người Bắc Lịch, đã có kinh nghiệm. Toàn bộ 30 vạn đại quân đều xuất binh.” Hoàng thượng ném ra một lý do đường hoàng, những người khác không có ý kiến gì.
Những việc nhỏ được chốt lại, khó tuyển nhất chính là chủ soái.
Người Bắc Lịch thiện chiến bao nhiêu, tứ quốc đều biết, nếu như chủ soái không đủ năng lực, dù có nhiều binh mã cũng đều vô dụng.
“Tướng quân Hoài Đức đã nhiều lần chinh chiến, chiến tích bất phàm, thần cho rằng hắn nên làm phó tướng.” Lâm tướng bắt đầu xếp người của mình vào trong.
Làm chủ soái, gánh vác trách nhiệm quá lớn, Lâm tướng chỉ muốn xếp vào mấy nhân vật nhỏ vào đó để lưu quân công.
Hữu tướng không cam chịu yếu thế, cũng đẩy một người mình vào, cũng làm phó tướng.
Hắn là hữu tướng Đông Văn, bản thân hắn cũng mang họ Hữu, gọi hắn là Hữu tướng là điều hết sức bình thường.
Hai người vừa vặn chiếm hai vị trí, vị thế cân bằng, có thể giám sát lẫn nhau. Quan trọng nhất, tả tướng, hữu tướng đều đề cử người có thực lực, hoàng thượng không có lý do không đồng ý.
Đương nhiên, tả tướng và hữu tướng có được chỗ tốt, cũng có những người khác, nhưng đều là nhân vật không trọng yếu, không cần phải nhắc tới ở trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng một lần nữa dò hỏi: “Có chọn được người nào là chủ tướng không?” Đây là người quan trọng nhất được chọn, cho dù là tả tướng hay là hữu tướng, đều không dám dễ dàng mở miệng.
Hoàng thượng đợi thật lâu đều không nhận được đáp án, sắc mặt lập tức có chút không tốt. Lâm tướng thấy thế vội vàng mở miệng nói: “Hoàng thượng, người xem Uy Bắc thế nào? Ông ta là một viên lão tướng, có ông ta trong quân, lòng quân tất ổn.”
Mặc dù Lâm tướng có tư tâm, nhưng ông ta biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Ông ta đề cử Uy Bắc chỉ vì cho rằng người này thích hợp, không có một chút tâm tư.
Hoàng thượng không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Uy Bắc năm nay đã 50 tuổi.” Tuổi của ông ta thật sự hơi lớn một chút.
Hữu tướng thấy thế, vội nói: “Lưu Kiệt thì sao? Phụ thân hắn năm đó cũng là một viên mãnh tướng, bản thân Lưu kiệt thông thạo binh thư, binh pháp, mưu lược, không gì không giỏi.”
“Lưu Kiệt thật ra không tệ, chỉ là...... trước đây hắn chưa từng lãnh binh, trẫm sợ hắn không thể phục chúng.” Mặc dù không trực tiếp cự tuyệt, nhưng cũng không nói không đồng ý.
Lâm tướng và hữu tướng không hiểu ý của hoàng thượng, lại đề cử mấy người bọn họ cho rằng thích hợp, nhưng toàn bộ đều bị hoàng thượng cự tuyệt.
Hai người âm thầm cân nhắc một chút, trong lòng mơ hồ hiểu ra, trong lòng hoàng thượng chỉ sợ đã có người được chọn, vì thế tất cả những người bọn họ đề cử cho dù thích hợp, hoàng thượng cũng có thể tìm được lý do nói không.
Những người có uy tín thì đã già; tuổi trẻ thì không có kinh nghiệm. Có uy tín lại quá trẻ, sợ không đối phó được Tiêu Vương, không điều động được binh mã trên tay Tiêu Vương; Tuổi trẻ vừa có uy tín vừa có thể điều động binh mã trên tay Tiêu Vương, lại sợ quá thân cận với Tiêu Vương. Điều này quả thực khiến người khác không biết làm thế nào cho phải.
Lâm tướng và hữu tướng là hai con cáo già, lúc này đều gác lại những nghi ngờ trước đó, cùng nhau suy ngẫm về người được chọn.
Hai người không hổ là cáo già, bởi vì sau đó đều nghĩ tới một người xứng đáng được chọn: “Trấn Quốc Công - Mông Thời!”
Mông Thời, đương nhiệm Trấn Quốc Công, chính là đại cữu cữu của Lâm Sơ Cửu, cũng xem như có quan hệ với Tiêu Thiên Diệu, nhưng lại không thân cận lắm.
Trước khi Lâm Sơ Cửu gả cho Tiêu Thiên Diệu, Trấn Quốc Công phủ và Tiêu Thiên Diệu không hề qua lại. Đương nhiên, sau khi Lâm Sơ Cửu gả vào Tiêu Vương phủ, hai bên cũng không qua lại nhiều.
Mặc kệ hai bên có giao tình hay không, thân phận Mông Thời đều nằm ở nơi đó. Với thân phận là cữu cữu của Tiêu Vương phi, nhóm binh mã của Tiêu Vương, ít nhiều sẽ nể mặt Mông Thời một chút. Và bản thân Mông Thời cũng không quen biết Tiêu Thiên Diệu, cũng không phải là người thuộc phe phái của Tiêu Thiên Diệu.
Hơn nữa, nếu Mông Thời chiến thắng trận này, những binh mã trên tay Tiêu Vương, tự nhiên sẽ do Mông Thời tiếp nhận. Ngược lại, nếu như Mông Thời bại trận, vậy thì nhóm người kia của Tiêu Thiên Diệu sẽ bị tiêu hao.
Cho dù là thắng hay thua, quan hệ giữa Tiêu Vương phủ và Trấn Quốc Công phủ đều bị thắt chặt. Sau trận chiến này, hai bên dù thế nào cũng không thể đến được với nhau, cho dù có Lâm Sơ Cửu là nhịp cầu trung gian.
Đối với việc Lâm Sơ Cửu có được chỗ đứng ở trong Tiêu Vương phủ hay không, có bị nhà ngoại là Trấn Quốc Công phủ ghét bỏ hay không, đều không liên quan gì tới bọn họ!