Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 114: Chương 114: Đối đầu, có gì khác biệt?




Lâm Sơ Cửu muốn gặp Tiêu Thiên Diệu, hơn nữa cực kỳ kiên quyết. Mặc dù Ngô đại phu không tán đồng với hành vi không muốn sống này của nàng, nhưng lại không kiên quyết ngăn cản. Với tình cảnh hiện tại của Lâm Sơ Cửu, Ngô đại phu và Tào quản gia đều hiểu, nếu Lâm Sơ Cửu không thể chứng minh bản thân mình trong sạch, cho dù nàng sống cũng không khác gì đã chết.

Tào quản gia không chắc chắn liếc nhìn Ngô đại phu một cái, "Thân thể của Vương phi nương nương có thể kiên trì được không?"

"Không thể," Ngô đại phu nói rất dứt khoát. Khi Tào quản gia chuẩn bị khuyên bảo Lâm Sơ Cửu chờ thêm một thời gian cho thân thể tốt hơn một chút, sau đó hẵng đi gặp Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu lại nói: "Nhưng, Vương phi nương nương chính là đại phu của mình, nàng hiểu rõ ràng nhất tình trạng thân thể của mình. Nếu nàng có thể đưa ra quyết định như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân." Nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ nguyện ý mạo hiểm như thế?

Cho dù thân thể chịu đựng được, nhưng bị thương nặng như vậy, mỗi một bước đi đều giống như đi ở trên dao nhọn, người bình thường đều không muốn ăn khổ thế này.

"Yên tâm, ta sẽ không chết, ít nhất hiện tại không chết được." Lâm Sơ Cửu nói lời đảm bảo với Tào quản gia, đối với chuyện thương thế có thể nặng hơn hay không, nàng không cần phải nói, bởi vì......

Chỉ cần nàng di chuyển, thương thế tất nhiên sẽ tăng thêm. Nhưng, nếu nàng không di chuyển, ngay cả khả năng dưỡng thương nàng cũng đều không có.

Tào quản gia không nói gì nữa, yên lặng lui ra. Ngô đại phu vẫn lưu lại, đổi dược cho Lâm Sơ Cửu, đồng thời sai hạ nhân sắc thuốc bưng lên.

Sau khi Tào quản gia trải qua tầng tầng kiểm tra, cuối cùng đi vào Cẩm Thiên Viện, báo cáo tin tức Lâm Sơ Cửu đã tỉnh, thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng cho Tiêu Thiên Diệu.

"Vương phi nương nương đã tỉnh, nhưng Vương phi nương nương lại khăng khăng muốn gặp ngài."

"Ừ, để Ngô đại phu tiếp tục chăm sóc nàng." Tiêu Thiên Diệu vừa lòng gật đầu, đối với yêu cầu của Lâm Sơ Cửu, hắn không chút nghĩ ngợi nói: "Không gặp." Bị thương nặng như vậy còn muốn đứng dậy, quả thực là muốn tìm chết.

Nếu như là ngày thường, Tào quản gia tuyệt đói sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng lần này ông lại không nhịn được góp lời lần nữa: "Vương gia, nếu ngài không chịu gặp Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng không thể tĩnh tâm dưỡng thương."

Tiêu Thiên Diệu không lập tức đáp lời, chỉ suy tư một lát, sau đó gật đầu nói: "Nâng nàng tới đây."

"Tiểu nhân tuân lệnh." Tào quản gia lĩnh mệnh, không ngừng vội vàng chạy đi, vừa mới đi tới cửa lại nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Dọn dẹp phòng bên cạnh bổn vương."

Tào quản gia dừng bước chân một chút, quay người lại hành lễ, sau đó tiếp tục đi nhanh ra ngoài, trong lòng âm thầm nói: Vương gia rốt cuộc có ý gì?

Quan tâm tới Vương phi, nhưng lại không để ý tới sống chết của nàng; Không quan tâm tới Vương phi, nhưng lại sai người thu dọn chỗ ở của nàng. Quả thực là tự mâu thuẫn.

Tào quản gia lắc lắc đầu, xoay người đi an bài hai thị vệ của Cẩm Thiên Viện, nâng Lâm Sơ Cửu tới đây.

Mặc dù động thái của Tào quản gia rất nhỏ, nhưng ba người ra khỏi Cẩm Thiên Viện lại là một sự kiện lớn, Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi sẽ biết. Mặc Thần Y do dự một lát, quyết định đi tìm nữ nhi của mình. Ông luôn cảm thấy việc này có gì đó không đúng.

Lâm Sơ Cửu hiểu biết y thuật, hơn nữa là người thông minh. Nàng đột nhiên làm gián đoạn việc điều trị cho Tiêu Thiên Diệu, hơn nữa còn kiên định như vậy, nói không chừng thật sự rất có khả năng đã phát hiện ra điều gì đó.

"Ngọc Nhi, ngày đó con có làm gì hay không?" Mặc Thần Y đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Mặc Ngọc Nhi loé lên, muốn lắc đầu, nhưng khi đối diện với ánh mắt sáng rực của Mặc Thần Y, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. Nàng ta thấy Mặc Thần Y bối rối, vội vàng giải thích: "Cha, con chỉ làm một chút thủ đoạn nho nhỏ, tuyệt đối sẽ không gây tổn thương tới Vương gia, Lâm Sơ Cửu đã phóng đại mọi chuyện."

"Con... hồ đồ." Mặc Thần Y gần như tức đến nỗi hộc máu, lạnh giọng hỏi: "Con đã làm gì?"

"Con... con đã quét một chút mê huyễn dược ở trên trâm cài. Cha và con, còn có Vương gia tiếp xúc với dược sẽ không bị ảnh hưởng. Có một loại dược tề có tác dụng khắc chế mê huyễn dược, dược đó chỉ có tác dụng đối với Lâm Sơ Cửu." Mặc Ngọc Nhi sợ tới mức co rúm người lại một chút, nhưng thân thể lại căng hơn, giọng nói càng thêm trong trẻo, giống như đang chứng minh bản thân mình không sai.

Mặc dù Mặc Thần Y tức giận, nhưng việc đã đến nước này, hiện tại nói gì cũng đều vô ích, chỉ có thể giải quyết hậu quả thật tốt, "Thứ kia ở đâu?"

"Trâm cài ư? Cha yên tâm, con đã xử lý nó rồi." Mặc Ngọc Nhi nói tới đây, không thể không có chút đắc ý, "Con có hai cái trâm cài giống nhau như đúc. Người của Tiêu Vương phủ cũng không biết. Cha, cha xem......"

Mặc Ngọc Nhi đứng dậy, lấy một cây bằng ngọc trắng ra từ hộp trang điểm. Sau khi Mặc Thần Y xem qua, xác định phía trên không có dấu vết, lúc này mới vừa lòng gật đầu, đồng thời lại kiểm tra phòng của Mặc Ngọc Nhi một lần, cũng không phát hiện điều gì bất thường, lúc này mới vừa lòng rời đi.

Khi Mặc Thần Y vừa mới đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải thị vệ đang dùng nhuyễn kiệu nâng Lâm Sơ Cửu trở về, ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhau ăn ý, thật sự giống như chưa từng nhìn thấy đối phương.

Mặc Thần Y không dừng bước chân, thong thả đi về phía bên trái; Lâm Sơ Cửu không thay đổi tư thế, mặc kệ thị vệ nâng đi về phía bên phải......

Trong phòng, Tiêu Thiên Diệu sớm đã ngồi chờ ở trên xe lăn. Nghe thấy động tĩnh ngoài phòng, Tiêu Thiên Diệu cũng không ngước mắt lên, chỉ đặt tay trái ở trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ gõ.

"Vương gia, Vương phi cầu kiến." Ngoài phòng, tiếng thị vệ vang lên, ngay sau đó liền nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Vào đi!"

Thị vệ bước chân vững vàng, gần như không phát ra âm thanh gì. Sau khi buông Lâm Sơ Cửu xuống, xoay người rời đi. Trước khi ra ngoài không quên đóng cửa lại.

"Không thể chào hỏi Vương gia, thỉnh Vương gia thứ ta vô tội." Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên mặt không có một chút biểu tình, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, đôi môi tái nhợt khẽ mở, giọng nói run rẩy, rõ ràng mang theo đau đớn.

Tiêu Thiên Diệu nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, lộ ra tình trạng bệnh tật của Lâm Sơ Cửu, bất giác nhíu mày một chút, "Tìm bổn vương có chuyện gì?" Lúc này vừa mới tỉnh đã vội vàng di chuyển, quả thực không muốn sống nữa sao?.

"Cầu xin Vương gia điều tra lại." Lâm Sơ Cửu không ngốc đến mức hỏi Tiêu Thiên Diệu có đồng ý hay không, nói thẳng: "Hơn nữa, xin Vương gia cho phép ta điều tra qua phòng của Mặc cô nương."

"Nàng còn chưa từ bỏ ý định?" Người của hắn đã điều tra vô số lần, Lâm Sơ Cửu có thể điều tra ra cái gì?

"Đúng vậy, chưa từ bỏ ý định. Ta không sai, vì sao ta phải thánh tội giúp người khác." Giọng nói của nàng suy yếu nhưng rất kiên định.

"Không sai? Nói vậy, nàng làm gián đoạn Mặc Thần Y trị liệu cho bổn vương, làm hại hai chân bổn vương thiếu chút nữa đã bị phế bỏ, bổn vương còn phải cảm ơn nàng?" Lời nói của hắn rõ ràng có ý nhạo báng, nhưng lại không có dấu vết nhạo báng.

Lâm Sơ Cửu không chột dạ chút nào: "Ta không biết long phách có công hiệu gì, nhưng ta lại biết nếu ngày đó Vương gia tiếp tục trị liệu, cuối cùng không chỉ không giữ nổi chân, ngay cả mạng cũng giữ không nổi."

"Nàng...... chắc chắn không?" Nếu nói lúc trước Tiêu Thiên Diệu tin tưởng bảy phần, hiện tại hắn đã tin Lâm Sơ Cửu chín phần.

Nếu không phải thật sự như thế, sao Lâm Sơ Cửu dám xuất hiện ở trước mặt hắn, sao nàng dám cầu xin điều tra phòng của Mặc Ngọc Nhi. Với sự thông minh của Lâm Sơ Cửu, nàng chắc chắn hiểu rất rõ ràng, nếu như không điều tra được gì trong phòng của Mặc Ngọc Nhi, kết cục của nàng sẽ thảm hại hơn. Cho dù hắn có thể bỏ qua cho Lâm Sơ Cửu, nhưng cha con Mặc gia sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Nếu không chắc chắn, sao ta lại không muốn sống đi đâm thau tắm như thế. Vương gia sẽ không cho rằng, ta không đau?" Lâm Sơ Cửu hiện lên một nụ cười đầu tiên sau khi tiến vào, nhưng......

Nhìn thấy nụ cười này, Tiêu Thiên Diệu lại cười không nổi. Hắn chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót khó chịu, cảm thấy nữ tử trước mặt có gì đó khác biệt......

~~~Hết chương 114~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.