Một cây trâm cài bằng ngọc trắng!
Giống hệt với hai cây trâm ngọc trắng trong tay Tiêu Thiên Diệu, thậm chí ngay cả đường nét phác họa rất nhỏ cũng không khác biệt chút nào.
Sắc mặt Mặc Thần Y khẽ biến, Mặc Ngọc Nhi không thể tin được lắc đầu: "Điều này... sao có thể? Đây không phải là đồ của ta."
Tiêu Thiên Diệu không để ý tới Mặc Ngọc Nhi, chỉ nhìn về phía Lưu Bạch, "Ngươi chắc hẳn biết rất rõ, thứ này có phải là đồ của Mặc cô nương hay không."
Dưới uy áp của Tiêu Thiên Diệu, Lưu Bạch căn bản không thể nào né tránh, khó khăn gật đầu: "Đây là cây trâm cài do Lục Nguyên - đồ đệ yêu quý của Mạc thần y, đổi lấy từ trong phòng Mặc cô nương. Ta tận mắt nhìn thấy."
Sắc mặt Mặc Thần Y tái mét, lập tức đổ hết lỗi cho Lục Nguyên, "Nghiệt đồ, không ngờ dám làm ra việc đại nghịch bất đạo này. Lão phu thật là có mắt như mù, mới thu nhận hắn làm đồ đệ. Vương gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bao che cho hắn, tùy ý ngài xử trí."
"Có lời này của Mặc Thần Y, bổn vương sẽ không cần lo lắng chuyện hắn có chịu nổi trọng hình hay không." Tiêu Thiên Diệu không sợ Mặc Thần Y biết, hắn đã bắt Lục Nguyên. Cho dù Mặc Thần Y cảm thấy Tiêu Thiên Diệu quá phận, lúc này cũng sẽ không nói ra.
Chuyện này, chung quy là ông đã sai trước.
Nhưng Mặc Thần Y không nói, Tiêu Thiên Diệu lại không có ý định buông tha ông như vậy. Hắn tiếp tục nói: "Ba cây trâm cài này, bổn vương đã sai người điều tra, ngoại trừ cây trâm vẫn còn nguyên vẹn trên bàn trang điểm của Mặc cô nương, hai cây trâm khác đều có vấn đề. Không biết Mặc cô nương đã cài cây trâm nào?."
Tiêu Thiên Diệu gần như nói thẳng, Mặc Ngọc Nhi đã động độc thủ. Mặc Thần Y tức giận: "Hoang đường, nữ nhi của ta sao sẽ làm chuyện như vậy. Vương gia đừng bị người lừa, nữ nhi của ta nhất định đã bị người hãm hại."
"Bổn vương cũng lo lắng bị người lừa, vì thế mới ở đây chờ Mặc Thần Y tới giải thích nghi ngờ cho bổn vương." Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu vẫn không thay đổi, con ngươi sâu thẳm rơi xuống trên người Mặc Ngọc Nhi.
Mặc Ngọc Nhi thật sự hoảng sợ. Khi một chiếc trâm khác xuất hiện, nàng ta thậm chí cảm thấy xấu hổ, nhưng......
Nàng ta có Mặc Thần Y làm chủ giúp mình, có Mặc Thần Y giúp mình tranh thủ thời gian, vì thế lúc này nàng ta đã bình tĩnh trở lại.
"Vương gia, trên trâm cài có gì thì ta không biết. Khuê phòng của ta, hiện tại nha hoàn có thể tùy ý ra vào, ngài cũng có thể tùy tiện lấy ra một cây trâm để vu khống ta. Đây là phong cách làm việc của Tiêu Vương phủ?" Không thể thừa nhận, dù đánh chết cũng không thể thừa nhận, "Trong khi cha con chúng ta ra ngoài, ngài mang theo một đám người xông vào sân của ta, tùy ý lục soát đồ của ta. Cách làm của Vương gia như vậy, có gì khác với cường đạo?"
Mặc Ngọc Nhi càng nói khí thế càng cao, thật sự giống như đang chịu một sự bất công cực lớn. Ánh mắt Lưu Bạch loé lên, dường như muốn nói gì đó. Nhưng, không đợi hắn mở miệng, đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu đã quét qua hắn.
Sau khi thành công chế trụ Lưu Bạch, lúc này Tiêu Thiên Diệu mới nói: "Trong ngoài Cẩm Thiên Viện đều có binh lính trông coi nghiêm ngặt, sau khi phát hiện trong phòng Mặc cô nương xảy ra vấn đề, bổn vương đã sai người mời Vương phi đang bị trọng thương tới đây. Mặc cô nương yên tâm, những người khác chưa từng tiến vào khuê phòng của ngươi."
"Đó không phải là điều mà ta muốn hỏi. Ta muốn hỏi các ngươi dựa vào đâu mà nhân lúc ta không có ở đây, tới lục soát đồ của ta?" Mặc Ngọc Nhi cắn chặt điểm này không bỏ, "Nếu trong phòng của ta thực sự có vấn đề, hoàn toàn không cần phải để Lưu Bạch công tử cố ý dẫn dắt cha con chúng ta rời đi. Nếu Vương gia mở miệng muốn kiểm tra, ta sẽ không dám phản kháng."
Sau khi nói xong lời cuối cùng, bởi vì nàng ta tức giận nên gương mặt lạnh lùng lúc này cũng nghẹn đến mức đỏ bừng. "Cha con chúng ta không có ở trong phòng, Vương gia tra được cái gì chính là cái đó. Vương gia nói đồ của ta có vấn đề chính là có vấn đề. Các ngươi quả thực là khinh người quá đáng!"
Mặc Ngọc Nhi là nữ tử lớn lên trong sự nâng niu của Mặc Thần Y, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ủy khuất. Nhưng, hôm nay ngoại trừ chột dạ, lòng tự trọng của nàng ta cũng bị tổn thương cực lớn.
Tiêu Thiên Diệu không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Mặc Thần Y, giao tiếp với người thông minh sẽ bớt được việc nhiều. Hắn không có hứng thú cũng không có tinh lực ứng phó với Mặc Ngọc Nhi nhìn như khôn khéo nhưng thật ra không có hiểu biết.
Mặc dù Mặc Thần Y tức giận, xấu hổ, nhưng giữ vững lý trí, "Vương gia, việc này còn có rất nhiều điều kỳ lạ, xin Vương gia cẩn thận điều tra rõ, trả lại cho tiểu nữ một sự trong sạch."
"Người trong sạch tất nhiên vô tội. Bổn vương sẽ không oan uổng người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua người muốn ám hại bổn vương."
Tiêu Thiên Diệu nói lời kín kẽ, Mặc Thần Y hoàn toàn không tìm được lời tranh luận, vừa tức vừa giận. Đúng lúc này, Lâm Sơ Cửu vừa lúc nhìn thấy một cuốn sách cuối cùng. Nhìn biểu tình thoải mái tự nhiên của nàng, Mặc Thần và Mặc Ngọc Nhi đều muốn nôn ra máu.
"Vương gia, bản thân Vương phi có hiềm nghi lớn nhất, để nàng tự mình điều tra, lão phu thật sự không cảm thấy yên tâm. Lão phu thỉnh cầu cùng kiểm tra với Vương phi." Mặc Thần Y chỉ không nói thẳng ra, Lâm Sơ Cửu sẽ hãm hại Mặc Ngọc Nhi.
Mặc Ngọc Nhi cũng gật đầu, "Vương gia, ngày đó việc làm lời nói của Vương phi đều rất kỳ lạ, hơn nữa trên người nàng có thương tích, hành động không tiện, xin Vương gia phái đại phu khác tới kiểm tra."
Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gật đầu, thể hiện sự tán đồng: "Bổn vương cũng cảm thấy như vậy. Người tới...... đi mời Ngô đại phu."
Đối với đề nghị của Mặc Thần Y?
Tiêu Thiên Diệu chỉ xem như không nghe thấy.
Nhưng Tiêu Thiên Diệu vừa mới mở miệng, lập tức nghe thấy Lâm Sơ Cửu hô lên: "Đúng là nên đi mời Ngô đại phu tới. Rốt cuộc, nếu để Mặc Thần Y tự mình nói ra, thực sự là hơi tàn nhẫn một chút."
Theo tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang cầm một quyển sách trong tay, thong thả dịch ra bên ngoài. Từng bước chân của nàng khiến người sốt ruột.
Mặc Ngọc Nhi cảm thấy không yên tâm, nâng cao giọng nói: "Vương phi, ngươi bôi nhọ ta lần nữa là vì lo lắng điều gì hay sao? Vương phi, ngươi có thể yên tâm, ta say mê y thuật, tuyệt đối sẽ không tranh cái gì của ngươi."
Mặc Ngọc Nhi ám chỉ Lâm Sơ Cửu đang cố ý nhằm vào nàng ta, vì không muốn nàng ta nhập phủ trở thành trắc phi. Đồng thời cũng cho thấy bản thân mình hành sự lỗi lạc, quang minh chính đại, hoàn toàn không có tâm tư tranh sủng với Lâm Sơ Cửu, đó chỉ là Lâm Sơ Cửu nghĩ nhiều.
Nhưng nàng ta quên mất, Lâm Sơ Cửu vừa mới tra xét phòng nàng ta một cách tỉ mỉ, không buông tha dù chỉ một tấc, tất nhiên cũng sẽ không bỏ rơi những câu thơ đó.
Lâm Sơ Cửu dừng bước chân lại, khẽ cười nói: "Mặc cô nương đúng là nói dối không biết đỏ mặt. Nếu không phải tay của ta bị thương, ta thật sự muốn vỗ tay cho Mặc cô nương, thật sự là quá xuất sắc."
"Ngươi... có ý gì?" Mặc Ngọc Nhi nuốt nước bọt một chút, đáy lòng mơ hồ có chút bất an.
"Thật sự muốn ta nói ra sao?"
"Vương phi có chuyện gì cứ nói, ta không làm chuyện gì không thể gặp người." Ánh mắt Mặc Ngọc Nhi vẫn luôn nhìn quyển sách trên tay Lâm Sơ Cửu. Nàng ta cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Đúng thật là không thể gặp người. Nếu không, Mặc cô nương cũng sẽ không đặt chúng ở trong ngăn, đè dưới cuốn sách vì không dám để người ngoài nhìn thấy." Lâm Sơ Cửu nể tình nên không có nói toạc ra tại chỗ, nhưng khuôn mặt Mặc Ngọc Nhi lại trở nên tái nhợt, "Ngươi... sao ngươi có thể lật xem đồ cá nhân của ta như thế. Ngươi quả thực không biết xấu hổ."
Lâm Sơ Cửu đã giữ lại thể diện cho Mặc Ngọc Nhi, nhưng người ta lại cố tình không để ý tới. Lâm Sơ Cửu không khách khí nữa, cười lạnh nói: "Ai không biết xấu hổ? Một khuê nữ lớn tuổi chưa chồng lại mơ ước trượng phu người khác, ngoài miệng còn ăn nói rất đường hoàng, chính trực vô tư. Ngươi dám khẳng định, ngươi không phải kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Ngươi dám khẳng định mình không làm gì xấu hổ?"
Lời này vừa mới nói ra, mọi người còn có điều gì không hiểu. Bọn thị vệ động tác nhất trí nhìn về phía Mặc Ngọc Nhi, trong đó có thể thấy được ánh mắt Lưu Bạch là trực tiếp nhất. Ngược lại, trên mặt Tiêu Thiên Diệu vẫn không có biểu tình gì, giống như hắn nghe không hiểu.
Khuôn mặt Mặc Ngọc Nhi đỏ bừng, vừa gấp vừa giận, "Ngươi... ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Ngươi hãm hại ta, nhất định là ngươi hãm hại ta. Vương gia, nàng hãm hại ta, ngài phải làm chủ giúp ta."
"Ta hãm hại ngươi? Nói không biết xấu hổ. Vừa lúc cha ngươi đang ở đây, vậy hãy để cha ngươi kiểm tra một chút, rốt cuộc là ai hãm hại ai." Lâm Sơ Cửu giơ quyển sách trên tay lên, ánh mắt lạnh băng......
~~~Hết chương 117~~~