Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 99: Chương 99: Nghi ngờ, tay nghề rất tuyệt




Hộp trang sức của Mặc Ngọc Nhi có một cây trâm bạch ngọc, giống như đúc trâm cài trong tay Lục Nguyên, nếu dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhìn ra được sự khác biệt.

Lục Nguyên đi ngay lập tức sau khi đổi hai trâm cài trong hộp, sau đó giống như không có việc gì ngồi lại chỗ cũ.

Mặc Ngọc Nhi quay lại, không phát hiện có gì bất thường, sau khi giải đáp vấn đề của Lục Nguyên xong, nàng liền khách khí tiễn người rời đi.

Lục Nguyên cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, không ngờ thị vệ ở Cẩm Thiên Viện ngay khi hắn tiến vào trong phòng của Mặc Ngọc Nhi, lập tức bắt đầu theo dõi hắn.

Tối hôm đó, một hắc y nhân quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên Diệu, cúi đầu nói: “Vương gia, Lục Nguyên đổi một cây trâm cài đầu của Mặc cô nương, thủ hạ đã lấy trâm cài ra, nhưng không biết đó là gì, không dám đưa cho Vương gia xem.”

“Đưa trâm cài cho Vương phi.” Tiêu Thiên Diệu trầm giọng nói, hắc y nhân biết rằng Lâm Sơ Cửu biết y thuật, vì thế không hề ngạc nhiên, “Thuộc hạ hiểu.”

Hắc y nhân cúi đầu, chuẩn bị lui ra, đột nhiên nghe Tiêu Thiên Diệu nói: “Hiện tại Vương phi đang làm gì?”

“Vương phi?” Hắc y nhân cứng đờ, không trả lời mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, có muốn phái người theo dõi Vương phi hay không?” Lúc trước không phải Vương gia từng nói, không cần phái người theo dõi Vương phi hay sao?

Không có người theo dõi, bọn họ nào biết Vương phi đang làm gì.

“Không cần.” Tiêu Thiên Diệu tất nhiên nhận ra vấn đề của mình khiến thuộc hạ khó xử, vẫy vẫy tay nói: “Lui xuống đi.”

Hắc y nhân vội vàng không ngừng chạy đi, chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu tiếp tục hỏi những vấn đề kỳ lạ.

Ban ngày Lâm Sơ Cửu đã mệt mỏi một ngày, vì vậy sau khi trở về nàng liền ngâm mình ở trong bồn tắm, Hệ thống Y Sinh chẩn đoán nàng có dấu hiệu bị cảm, sợ bị bệnh nên Lâm Sơ Cửu lập tức đi ngủ. Hắc y nhân lôi Lâm Sơ Cửu ra khỏi chăn, nhờ nàng kiểm tra trâm ngọc trong tay.

Lâm Sơ Cửu đứng dậy với sự giúp đỡ của hạ nhân, khi ra ngoài vẫn ngáp mãi không thôi, “Cho ta một chén trà đặc.” Phải nâng cao tinh thần, nàng mới có tinh lực đối mặt với sự tình khó dễ của Tiêu Vương gia.

“Vương phi hãy chờ một lát.” Hạ nhân cúi người lui ra, chỉ xoay người một lát đã pha cho Lâm Sơ Cửu một chén trà, không cần nàng ra lệnh, hạ nhân nhỏ giọng lui xuống.

“Tìm ta có việc gì?” Lâm Sơ Cửu đã hơi tỉnh táo, mở miệng hỏi.

Hắc y nhân giải thích qua, sau đó dâng trâm cài bạch ngọc, Lâm Sơ Cửu nhìn trâm cài nhưng không tiếp nhận, chỉ bất đắc dĩ nói: “Ai nói với ngươi, ta có thể phân biệt có gì sai trong trâm cài này? Ta không phải là thần tiên, sao có thể biết được nó có bị người động tay động chân hay không?”

“Vương gia nói vậy.” Hắc y nhân rất nghiêm túc trả lời.

Lâm Sơ Cửu yên lặng nhìn trời, buồn bực nói không nên lời.

Hắc y nhân thấy Lâm Sơ Cửu không có động tĩnh gì, cẩn thận bồi thêm một câu: “Vương phi, sự tình liên quan tới chuyện Vương gia có thể khôi phục lại hay không, xin Vương phi đừng tính toán hiềm khích trước đây, điều tra rõ trâm cài này có vấn đề gì hay không?”

Đừng tính toán hiềm khích trước đây?

Lâm Sơ Cửu co giật khóe miệng, những người này cũng biết Tiêu Thiên Diệu thực sự quá đáng với nàng?

“Trâm cài có vấn đề hay không rất quan trọng hay sao? Nếu phát hiện trâm cài bị người động vào, vậy vứt nó đi là được.” Lâm Sơ Cửu vẫn không chạm vào trâm bạch ngọc, thậm chí lười nhìn vào nó.

“Vương gia muốn biết, trên trâm cài có gì, để phản kích.” Tính cách của Tiêu Thiên Diệu, không phải là người thích ăn mệt, hắn thích điều tra đến cùng, vì vậy......

Lâm Sơ Cửu đêm nay cần phải điều tra ra!

“Đặt nó lên bàn rồi ra ngoài chờ, không được cho bất luận kẻ nào tiến vào.” Lâm Sơ Cửu yêu kiều đủ rồi, vì thế không hề tự cao tự đại.

Vào đúng thời điểm nàng sẽ thể hiện thân phận, nhưng hôm nay không phải lúc.

Hắc y nhân thấy Lâm Sơ Cửu đồng ý, âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Là một trong những người thân cận với Vương gia nhất, bọn họ có lẽ biết rõ hơn Vương gia về địa vị của Vương phi ở trong lòng Vương gia. Hôm nay nếu như Lâm Sơ Cửu không chịu đồng ý, bọn họ cũng không dám làm gì Lâm Sơ Cửu.

Hắc y nhân xoay người đi ra ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa, bỗng nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: “Không cần phái người theo dõi ta!”

Đây là cảnh cáo, đồng thời cũng nói với hắc y nhân, chuyện bọn họ theo dõi nàng lúc trước, nàng biết rất rõ.

Hắc y nhân trượt dưới chân một cái, gần như vấp ngã, Lâm Sơ Cửu cũng không để ý tới hắn, tiến lên đóng cửa lại.

Ngay cả cơ hội để hắn giải thích cũng đều không có!

Hắc y nhân gần như muốn khóc, suy nghĩ một lúc và quyết định buông xuống chuyện này, ngàn vạn không thể để Vương gia biết được.

Lâm Sơ Cửu dùng khăn tay cầm lấy trâm cài rồi trở lại trong phòng, sau khi bình tâm và cảm thụ hơi thở bốn phía, xác định không có sự hiện diện của người thứ hai, lúc này nàng mới khởi động Hệ thống Y Sinh, lấy ra một số thiết bị và thuốc dùng để kiểm nghiệm từ bên trong.

Nàng thay một chiếc áo trắng, bộc tóc lên, mang bao tay y tế vào, biểu tình trên mặt Lâm Sơ Cửu cũng trở nên nghiêm túc hơn, khiến người ta có cảm giác xa cách.

Trâm bạch ngọc được làm từ vật liệu đặc biệt, Lâm Sơ Cửu không trực tiếp kiểm tra nó, mà chỉ ngâm nó ở trong dung môi đặc biệt. Chỉ cần ngâm trâm bạch ngọc trong đó, dược tính phía trên nhất định sẽ nổi lên.

Năm phút sau, Lâm Sơ Cửu lấy trâm cài ra, kiểm tra ống nghiệm dung môi, kết quả có được chính là: Không có bất luận vấn đề gì.

“Hả?” Lâm Sơ Cửu cảm thấy tò mò, cầm lấy trâm cài nhìn dưới ánh nến một lần, mắt thường cũng không nhìn ra được vấn đề gì, “Chẳng lẽ đã bị trúng kế? Trâm cài này căn bản không có vấn đề gì? Đối phương chỉ tung hỏa mù thôi sao?”

Không thể trách Lâm Sơ Cửu nghĩ như vậy, nó thật sự khiến người khó dò.

Nhưng, Lâm Sơ Cửu không kết luận như vậy, nàng lấy kính hiển vi ra, đặt trâm cài ở dưới kính hiển vi rồi quan sát, khi vừa nhìn Lâm Sơ Cửu đúng thật đã phát hiện ra vấn đề.

“Đây không phải là một khối ngọc hoàn chỉnh. Không đúng, nó có lẽ là một khối ngọc hoàn chỉnh, nhưng bị người cố ý cắt ra thành khe, sau đó dùng thứ gì đó lấp lại.” Người kia đã dùng phương pháp điêu khắc rất cao minh, chỉ để lại một khe hở dài trên thân, bên ngoài còn dùng dược liệu đặc biệt phong bế lại, mắt thường căn bản không thể nhìn ra. Nếu không dùng kính hiển vi phóng đại hơn trăm, hơn ngàn lần, Lâm Sơ Cửu cũng không thể nhìn ra.

“Tay nghề rất tuyệt.” Lâm Sơ Cửu không nhịn được khen một câu, thợ thủ công thời cổ đại có tài nghệ cao siêu, người đời sau đúng là theo không kịp.

Khen ngợi thì khen ngợi, việc nên làm thì vẫn phải làm, Lâm Sơ Cửu lấy một cây kim nhỏ, trước tiên nàng cạo chất keo sền sệt đang lấp kín khe hở, sau đó loại bỏ hết chúng.

Có năm khe hở, Lâm Sơ Cửu lấy ra hoàn chỉnh keo ở trong bốn khe, có một khe cuối cùng nàng lỡ làm vỡ, chất keo lấy ra không được nhiều lắm, bày chúng ra ở trên mặt giấy cũng chỉ nhỏ bằng móng tay cái mà thôi. Cây trâm cài ban đầu, sau khi bị lấy ra một ít chất keo, hoàn toàn không nhìn ra được có gì khác biệt.

Lâm Sơ Cửu cẩn thận cất trâm cài, lấy một chút kẹo kia ngâm vào dung dich đặc biệt để kiểm tra, phần còn lại nàng gói chúng lại, chuẩn bị để hắc y nhân mang tới cho Tiêu Thiên Diệu.

Lúc này cuối cùng đã có kết quả!

Chất keo kia là một loại hỗn hợp hổ phách, không độc, có thể tan chảy trong nháy mắt nếu dùng tác nhân đặc biệt. Vì thế, chất keo chính là thứ có vấn đề. Sau khi chất keo bị ngâm vào thảo mộc đặc biệt, nó sẽ có tính ăn mòn nhất định. Tuy nhiên......

“Cho dù nó có tính ăn mòn, như vậy cũng sẽ không huỷ hoại chân của Tiêu Thiên Diệu, đúng không? Vậy cái này có ích gì đối với Tiêu Thiên Diệu?”

Nhìn bản báo cáo kiểm nghiệm, Lâm Sơ Cửu cảm thấy khó hiểu......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.