Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 157: Chương 157: Thiên đạo, tội ác chồng chất




Trời đã tờ mờ sáng, những tiểu thương bán hàng rong trong kinh thành bắt đầu đẩy xe gỗ ra đường, chiếm vị trí ở trên phố, xếp từng chiếc một.

Bọn họ bán sữa đậu nành, bán hoành thánh, bán bánh bao, bán cháo...... còn có người bán rau dưa củ quả. Không bao lâu sau, con phố rộng mở trở nên đông đúc nhộn nhịp.

Khi sức nóng của sữa đậu cùng với mùi thơm tản ra trong không khí, dòng người trên đường cũng càng ngày càng nhiều, thư sinh nghèo, hán tử kiếm ăn, những người có gia cảnh khá giả...... lúc này đều bắt đầu ra mua đồ ăn sáng, hoặc mua rau dưa củ quả về nhà.

Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, những phụ nhân vác rổ ra đường, nhìn thấy người quen sẽ chào hỏi một cái, nhìn thấy trái cây tươi mới, sẽ kén cá chọn canh mua vài quả, chỉ vì một vài văn tiền, ngay cả một cọng hành cũng muốn trả giá.

Những thư sinh nghèo ngồi ở trên chiếc bàn đầy dầu mỡ, bắt đầu bàn tán xôn xao về vinh quang của tổ tiên. Những hán tử vào Nam ra Bắc tụ lại bên nhau, đang nói về những gì mình chứng kiến dọc đường, mặc dù có một số yếu tố phóng đại, nhưng cũng khiến nhiều người chưa từng rời khỏi kinh thành, đều trố mắt ồ lên.

Tiếng rao hàng, tiếng tranh luận, thường xuyên còn có hài đồng nghịch ngợm khóc thét...... Nhìn qua rất lộn xộn, nhưng thật ra tất cả đều có quy luật. Bá tánh kinh thành bình thường, sớm đã có thói quen sinh hoạt như vậy, mỗi ngày đều sẽ như thế, không có thay đổi gì quá lớn.

Mọi người ở đây đều cho rằng, hôm nay cũng giống như mỗi ngày bình thường khác, nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra......

“Mau, mau xem, rất nhiều giấy, rất nhiều giấy.”

Không biết là ai đã hét lên một tiếng, khi mọi người có phản ứng lại, đã nhìn thấy từng tập giấy Tuyên Thành, giống như những bông tuyết bay xuống từ trên không trung. Có người hiểu chuyện đã nhảy lên, vươn tay đoạt lấy......

Giấy chính là một thứ tốt, thứ này rất đắt, người bình thường không thể mua nổi. Phía trên có chữ viết cũng không sao, nếu không thể dùng để viết, nó vẫn có thể dùng để gói đồ, cho dù vô dụng vẫn có thể xem như giấy vệ sinh.

Có người bắt đầu, người nhảy lên đoạt giấy càng nhiều, nhưng càng ngày càng có rất nhiều tờ giấy rơi xuống trên đầu bọn họ, rơi xuống mặt đất......

“Phía trên có chữ viết, đây là cái gì?” Hài đồng nào đó không biết chữ, cầm ngược tờ giấy, nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Phạm cử tử, ngươi nhanh đến xem xem, phía trên viết gì vậy?.” Một người bán hàng rong nào đó, cầm một tờ giấy lên, kính cẩn đưa đến trước mặt một thư sinh nghèo.

Thư sinh kia vẻ mặt đắc ý, thấy bốn phía có rất nhiều người đang nhìn mình, chờ đợi hắn đọc nội dung trên đó, cảm thấy rất tự hào, vì thế không quan tâm phía trên viết gì, mở miệng bắt đầu ngâm: “Cửu Môn Đề Đốc rất yêu thích ấu nữ, giam giữ và nuôi dưỡng rất nhiều ấu nữ ở Miểu Vân bên ngoài thành. Cháu gái nhỏ của Hữu tướng mất tích ba năm trước, đã bị Cửu Môn Đề Đốc giam giữ và nuôi dưỡng ở trong đền Miểu Vân, tùy ý bỡn...... bỡn cợt.”

Thư sinh nghèo lúc này mới biết được mình vừa mới đọc cái gì, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng không dám đọc tiếp nội dung phía sau, vội vàng vứt tờ giấy trong tay, “Nương ta ơi, đây là thứ gì vậy?.”

Sau đó tiện tay ném xuống hai quan tiền, trả tiền đồ ăn sáng, thư sinh nghèo nhanh chóng chạy trốn.

Những người vây xung quanh hắn phát hiện dường như có điều gì đó không đúng, một đám đều tái mặt, những tờ giấy trên tay giống như củ khoai lang phỏng tay, vội vàng vứt bỏ.

“Thằng nhóc chết tiệt, mau, mau vứt đi, chúng ta mau trở về.”

“Đây là chuyện chết người, mau, mau, về nhà đi.”

“Hôm nay ta không bán nữa, ta sẽ giao hàng cho ngươi sau, ta phải quay về.”

......

Bất luận là người bán hàng rong, hay là phụ nhân ra ngoài mua đồ, một đám điều giống như gặp phải địch, ôm hài tử nhà mình bỏ chạy. Rất nhanh, đường cái náo nhiệt trở nên quạnh quẽ, trên mặt đất...... giấy vụn tán loạn đầy đất.

Tình trạng tương tự cũng diễn ra trên một số đường cái ở trong kinh thành. Ngoại trừ trên đường cái, các tửu lầu, khách điếm cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là thư viện, nơi có nhiều người biết chữ nhất, những chứng cứ phạm tội đó có thể được nhìn thấy bất cứ nơi nào ở trên mặt đất......

Toàn bộ đại thần trong triều, bất luận thuộc phe phái nào, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, trên bàn đều có một tập giấy tràn ngập chứng cứ phạm tội, phía trên viết rõ ràng rành mạch mấy vị quan viên phạm tội, còn có chứng cứ.

Quận vương Nam An dùng máu trinh nữ để luyện đan trong miếu; Cửu Môn Đề Đốc giam giữ ấu nữ ở đền Miểu Vân; Trấn Viễn tướng quân chôn xác ở Quỳ Viên.

Nhi tử Hữu tướng đánh chết một thư sinh chỉ vì tranh giành tình cảm, cuối cùng để hạ nhân gánh tội thay; Quản gia trong phủ Lâm tướng, chỉ vì một khối ngọc bội tổ truyền mà diệt người một nhà.

Trần tướng quân chiếm đoạt em dâu, dung túng thủ hạ giết hại bá tánh vô tội; Lưu tướng quân chỉ vì muốn gom đất, trực tiếp diệt luôn một thôn trang; Chu tướng quân gia tài bạc triệu, tường đều được lát bằng vàng nhưng vẫn khóc than tội nghiệp.

Thủ hạ của Vạn tướng quân giả mạo lĩnh quân, âm thầm hại chết binh lính võ nghệ cao cường; Hồ tướng quân vì muốn nắm quyền, đã âm thầm liên lạc với người Nam Man, vu oan hãm hại quan trên thông đồng với địch bán nước......

Những chứng cứ phạm tội như thế không thể đếm hết, từng vụ từng vụ đều là máu và nước mắt.

Ngoài những chứng cứ phạm tội, còn có một số mối tình phong lưu. Ví dụ như trưởng công chúa Phúc Thọ dưỡng trai lơ ở Cẩm Viên; Binh Bộ thị lang dưỡng tiểu quan hoa lâu......

Lúc đầu khi mới nhìn thấy những chứng cứ phạm tội của các đại thần và quan viên trong triều viết ở trên giấy, không có người nào tin, chỉ xem như có người đang gây chuyện, cố ý bôi đen triều đình.

Nhưng khi một đám “anh hùng chính nghĩa” mang theo người vọt tới đền Miểu Vân, từ một mật thất ở dưới lòng đất, ôm ra một đám tiểu nữ hài hai mắt vô thần, khô gầy như khúc gỗ, bị tra tấn và bị lạm dụng, mọi người dù không tin cũng phải tin.

Một gian mật thất nho nhỏ, không ngờ chứa hai mươi mấy nữ hài, lớn nhất chỉ mới hơn mười lăm tuổi, nhỏ nhất mới tám tuổi. Những nữ hài tử đó một đám đều mang theo ánh mắt ngây dại, lẩn trốn khi nhìn thấy ánh sáng, cực kỳ sợ người tới gần, đặc biệt là nam nhân.

Cũng may, những “anh hùng chính nghĩa” không phải vô lương tâm, không xem những tiểu nữ hài là vật trưng bày, lập tức cởi áo ngoài, khoác ở trên người các nàng, sau đó tìm một số phụ nhân hiền lành, bố trí chỗ ở cho những tiểu nữ hài đó.

Ngoại trừ đền Miểu Vân, có người gan lớn còn vọt vào Quỳ Viên, đả thương người trông coi Quỳ Viên, từ mặt đất đào ra một đống xương trắng.

Xương cốt có cả nam lẫn nữ, còn có một số vừa mới hư thối, giống như vừa được chôn xuống không lâu trước đây.

Quỳ Viên gặp nạn, đạo miếu cũng không tốt hơn bao nhiêu. Quận vương Nam An tay cầm quyền cao, nhưng si mê đạo trường sinh, một đám sĩ tử nhiệt huyết, nói rằng đã tìm thấy mấy chục thiếu nữ bị nuôi dưỡng thành huyết nô ở trong đạo miếu.

Những thiếu nữ đó, trên cổ tay đều có ít nhất mấy chục miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch không giống người.

......

Sau khi đám người bẩn thỉu đó bị người đào ra, không có người nào dám nói, những gì viết trên những tờ giấy đột nhiên từ trên trời giáng xuống hôm nay đều là mê sảng!

“Ông trời có mắt, đây là ông trời có mắt, muốn trừng phạt ác nhân.” Có lão giả cao tuổi, quỳ gối trước cửa nhà, dập đầu về phía hoàng cung.

“Con của ta! Con của ta!.”

“Tiểu nữ của ta, nương sai rồi, nương sai rồi. Nương không nên ham mấy lượng bạc mà bán con đi.”

......

Người nhà của những người bị hại khóc lóc thảm thiết, quỳ gối bên ngoài nha môn, khẩn cầu quan phủ trả lại công lý cho bọn họ, trả lại công đạo cho nữ nhi đã chết của bọn họ.

Các học sinh từ những thư viện lớn tập hợp lại với nhau, chuẩn bị vì dân kêu gọi, yêu cầu hoàng thượng nghiêm trị hung thủ.

Những danh gia đương thời, nho sĩ đều vô cùng đau đớn, viết những bài phú dài lên án mạnh mẽ những quan viên vô đạo.

Chỉ chưa đầy một canh giờ (2h), tin tức đã truyền khắp kinh thành, hoàng thượng dù muốn che đậy cũng không thể che đậy được nữa......

~~~Hết chương 157~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.