Tào Lâm tỉnh lại, người không bị sốt đến nỗi phát ngốc, chỉ cần dưỡng thương trên người thật tốt, đừng để xảy ra tình trạng sưng đỏ và thối rữa như lúc trước, sẽ không có vấn đề gì.
Tào Lâm không sao, tự đáy lòng Tào quản gia rất cảm kích Lâm Sơ Cửu, đối sự tình Lâm Sơ Cửu đã giao phó càng thêm tận tâm tận lực, cố gắng hoàn thành nó thật hoàn hảo, nhất định phải khiến Lâm Sơ Cửu vừa lòng.
Tài quản gia dán bố cáo, khua chiêng gõ trống phân phát đồng xu, khiến cho chuyện này trở nên ầm ĩ. Chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp nơi, mọi người đều biết. Sáng sớm hôm sau lâm triều, Ngự Sử lập tức buộc tội Lâm tướng tham ô, buộc tội Lâm tướng mua đắt bán đắt.
Mấy hạ nhân mà bán một ngàn lượng bạc?
Đám hạ nhân nhà ngươi được bọc vàng hay là nạm bạc?
Lâm đại nhân bị Ngự Sử mắng đến nỗi máu chó phun đầu, cố gắng hết sức giải thích rằng, hạ nhân không bán được nhiều bạc như vậy. Hắn sở dĩ đưa cho Tiêu Vương phủ một ngàn lượng bạc, là vì sợ nếu ít bạc thì Tiêu Vương không chọn được hạ nhân hợp ý, vì thế tự hắn lén trợ cấp thêm một chút.
Lâm tướng biết cách nghiền ngẫm trái tim hoàng đế, hắn biết hoàng đế sẽ không quan tâm tới Lâm Sơ Cửu, mà sẽ chỉ để ý tới Tiêu Thiên Diệu. Vì thế, sự tình bán hạ nhân của hồi môn, Lâm tướng khi triều thượng đều không hề nhắc tới Lâm Sơ Cửu, chỉ đề cập tới Tiêu Thiên Diệu.
Ngự Sử mắng Lâm tướng, Lâm tướng lập tức khóc lóc kể lể hắn cũng không còn cách nào khác. Thân phận con rể cao hơn hắn, cho dù con rể nói gì, làm gì hắn đều chỉ có thể chịu đựng, hắn chỉ nghĩ làm sao để Tiêu Vương vừa lòng, căn bản không biết sự tình sẽ biến thành dạng này.
Đối với chuyện tham ô nhận hối lộ, càng là oan uổng hắn. Hắn làm quan hai mươi mấy năm, ngay cả khi bổng lộc thấp, nhưng một ngàn lượng bạc vẫn có.
Ngự Sử cũng nói, hắn giải thích với bọn họ cũng đều vô dụng, hiện tại toàn bộ kinh thành bá tánh đều biết hạ nhân Lâm gia quý giá, một hạ có nhân giá trị mấy trăm lượng bạc, vậy nếu bọn họ bán nhi nữ thì được mấy lượng bạc?
Lâm tướng nghe được những lời này, suýt nữa phun ra một ngụm máu, hắn không dám tranh cãi, lập tức quỳ xuống tại hiện trường, dập đầu bịch bịch bịch, nói thẳng ra rằng tất cả đều là hắn sai, hắn không nghĩ tới Tiêu Vương gia sẽ làm như vậy, nếu sớm biết như thế hắn tuyệt đối sẽ không mang bạc tới Tiêu Vương phủ.
Đúng vậy, sớm biết rằng Tiêu Vương gia sẽ trực tiếp xé rách mặt với Lâm phủ, hắn thà rằng ăn buồn mệt kia, để người chỉ vào mũi mắng một hồi, cũng sẽ không mang bạc tới Tiêu Vương phủ, ý đồ đánh vào mặt Tiêu Vương để mua vui cho Hoàng đế.
Kết quả, đánh không tới mặt Tiêu Vương, chính mình lại rước lấy một thân tanh tưởi.
Mặc dù hằng năm Tiêu Thiên Diệu đều mang binh ở bên ngoài, nhưng không có nghĩa ở triều đình sẽ không có người nói chuyện giúp Tiêu Thiên Diệu. Sau khi Lâm tướng vừa nói hết sức vô sỉ, lập tức có người nhìn không thuận mắt tiến lên, chỉ vào mũi Lâm tướng mắng:
“Đưa hạ nhân hồi môn của khuê nữ tới tới Tiêu Vương phủ, nhưng lại giữ khế ước bán mình tại Lâm phủ, Lâm gia các ngươi còn muốn nói lý? Bán hạ nhân của hồi môn xong, quay đầu lại lấy bạc đánh vào mặt con rể, Lâm gia các ngươi còn muốn nói lý? Lâm gia các ngươi vô sỉ đến nước này, còn nói người khác đã làm sai? Lão phu thật sự hoài nghi, Lâm tướng ngài rốt cuộc đã lên làm Tể tướng như thế nào.”
Người nói chuyện là lão thần đầu bạc họ Chu tên Chính, nguyên lão hai triều, công chính ngay thẳng có tiếng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt lão ba phần.
Lâm tướng không nghĩ tới, Chu đại nhân vốn luôn nằm ở phe trung lập, sẽ ra mặt nói chuyện giúp Tiêu Thiên Diệu, còn nói hắn thậm tệ như thế, lập tức sắc mặt hắn trở nên không tốt, chợt xanh chợt trắng xấu hổ với mọi người.
Mấy quan viên thấy Lâm tướng như vậy, lập tức bắt đầu tiến lên giải thích giúp cho Lâm tướng, nói rằng hết thảy đều là hiểu lầm vân vân. Lâm phu nhân xuất từ đại gia tộc, sao có thể sẽ lừa nữ nhi chuyện khế ước bán mình của hạ nhân hồi môn? Trong đó chắn chắn có ẩn tình, Chu đại nhân đừng bị người lừa bịp.
Sau khi Chu đại nhân nghe xong thì chỉ hừ lạnh, những lời lão đã nói đều không cần phải nhiều lời thêm nữa, thành thật lui về chỗ cũ.
Phía dưới, các quan viên ồn ào nhốn nháo, rõ ràng chỉ là một chút việc nhà, nhưng những người này tiếp tục nhắc tới chính trị. Hoàng thượng nhìn một đoàn người tranh cãi phía dưới, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Hắn không sợ triều thần cãi nhau, hắn chỉ lo lắng những người này không cãi, hắn thật muốn nhìn xem, có bao nhiêu người đứng về phía Tiêu Thiên Diệu.
Vì vậy, cả một buổi sáng lâm triều, không hề nói tới chính sự nào, chỉ cãi nhau về cuộc xung đột giữa Lâm gia và Tiêu Vương phủ, không thể phân được ai đúng ai sai.
Nhưng quan thanh liêm khó quản việc nhà, việc này cũng có lý của nó, sao có thể dễ dàng phân biệt như vậy. Cũng may, Hoàng thượng cũng không nghĩ tới việc gián đoạn việc này, đợi cho hai bên bắt đầu tranh cãi ồn ào, Hoàng thượng mới quyết định trừng phạt mỗi bên, phạt Lâm tướng đóng cửa ăn năn nửa tháng, phạt Tiêu Thiên Diệu một tháng bổng lộc.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu nhận được tin tức này, ngay cả lông mi đều không nâng lên một chút.
Bổng lộc thân vương không thấp, nhưng nếu hắn muốn dựa vào bổng lộc để sống, hắn căn bản không nuôi nổi người vương phủ. Phạt bổng lộc là việc nhỏ, khiến hắn mất mặt mới là chuyện để nói.
Sau khi nhận được tin tức, Tiêu Thiên Diệu gọi Lâm Sơ Cửu tới, nhưng lúc này Tiêu Thiên Diệu không dùng uy áp để đe dọa Lâm Sơ Cửu, chỉ nói chuyện Hoàng thượng xử phạt cho nàng biết.
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên Diệu nhìn Lâm Sơ Cửu, nói: “Hối hận sao?”
Ngày mai chính là ngày Lâm Sơ Cửu tiến cung tạ ơn, Lâm Sơ Cửu khiến Lâm phủ mất hết thể diện, Thái tử vì muốn mỹ nhân vui, chắc chắn sẽ tìm Lâm Sơ Cửu phiền toái.
“Không hối hận.” Lâm Sơ Cửu không chút do dự đáp lại.
Nàng không làm gì, Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng sẽ không gây khó dễ nàng, ai bảo nàng là Tiêu Vương phi, ai bảo nàng đã gả cho nam nhân là cây gai trong lòng Hoàng thượng.
“Không hối hận thì tốt, việc ngày mai tự ngươi biết mà làm, đừng để bổn vương có lý do bẻ gãy hai tay ngươi.” Tiêu Thiên Diệu đây là muốn nói cho Lâm Sơ Cửu biết, mặc kệ ngày mai Lâm Sơ Cửu xảy ra chuyện gì ở trong cung, hắn đều sẽ không ra mặt giúp Lâm Sơ Cửu. Nhưng nếu Lâm Sơ Cửu khiến Tiêu Vương phủ mất mặt, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu sớm đã biết Tiêu Thiên Diệu sẽ không giúp nàng, cũng không tỏ ra thất vọng, nhưng nàng vẫn muốn hỏi một chút: “Bị người khi dễ, ta có thể đánh trả hay không?”
“Ngươi tiến cung, chính là đại diện cho thể diện của bổn vương.” Nói cách khác, Lâm Sơ Cửu làm bất luận điều gì cũng không thể khiến hắn mất mặt, đối với việc Lâm Sơ Cửu phải làm như thế nào, đó chính là việc của Lâm Sơ Cửu.
Tuy nhiên, Lâm Sơ Cửu nghe vào lỗ tai, đó chính là: Ai khi dễ nàng, nàng có thể khi dễ trở về, không thể bỏ qua thanh danh của Tiêu Vương phủ, hậu quả Tiêu Thiên Diệu sẽ gánh vác hết.
Lâm Sơ Cửu gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
“Ra ngoài đi.” Tiêu Thiên Diệu không muốn nghĩ nhiều, hắn tin tưởng Lâm Sơ Cửu là người thông minh, cũng là người quý tính mạng mình.
Lâm Sơ Cửu đi ra ngoài, mạnh mẽ thở hắt ra một hơi, nếu không phải trước mặt người khác, nàng phải giữ hình tượng Vương phi, Lâm Sơ Cửu thật sự muốn gào to vài tiếng để phát tiết bất mãn trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu thật sự quá khiến người chán ghét, muốn ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ. Không cho phép nàng khiến Tiêu Vương phủ mất mặt, nhưng lại không chịu trợ giúp nàng, thật sự nghĩ nàng là thần hay sao?!
Hơn nữa, ngay cả thần cũng có thời điểm thất thủ. Hoàng cung là địa bàn của người khác, mặc dù thân phận nàng cao quý, nhưng không phải là tối cao, sau khi tiến cung không biết sẽ bị khi dễ như thế nào.
Lâm Sơ Cửu mang theo vẻ mặt buồn bực trở lại sân của mình, nàng phát hiện ra mỗi lần nàng đi gặp Tiêu Thiên Diệu, sau khi trở về sẽ sinh hờn dỗi, nàng và Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối có bát tự tương khắc.
Bốn nha hoàn nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Cửu không tốt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể lấy quần áo và trang sức đưa tới cho Lâm Sơ Cửu, hy vọng Lâm Sơ Cửu nhìn thấy quần áo và trang sức đẹp, có thể vui vẻ một chút.
Không có nữ nhân nào không thích quần áo và trang sức đẹp, Lâm Sơ Cửu cũng vậy, nhưng nghĩ tới phải đối mặt với những vấn đề có khả năng xảy ra khi tiến cung ngày mai, Lâm Sơ Cửu lập tức cảm thấy đau đầu......
Tuy nhiên, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, nàng không chết được, bởi vì nàng là Tiêu Vương phi!