Đường Liệp mời Lang Huân Kỳ đi ra khỏi phòng, lại bảo Lang An khóa cửa lại, lúc này trong nồi đã khói sương đằng đằng, bắt đầu tiêu độc.
Đường Liệp để cho Lang An giúp mình tìm nón và quần áo, sau khi dùng nồi chưng, rồi hơ khô ở lò lửa, đội mũ lên mới biết Lang An tìm giúp mình chiếc mũ màu xanh biếc, Đường Liệp thầm kêu xui, thời gian cấp bách cũng chẳng quan tâm đổi lại, rửa sạch hai tay, nói thật kỳ quái, hình xăm rồng màu lam trên tay phải, đã bắt đầu phai màu từ từ, bây giờ nếu không tận tâm quan sát, căn bản sẽ không nhìn ra hình con rồng, có lẽ sau khi hắn nuốt mai tinh thạch đã bắt đầu chậm rãi bị hắn tiêu hóa, tiếp qua vài ngày, ảnh hưởng của tinh thạch sẽ hoàn toàn biến mất. Trong hộp cấp cứu còn cồn và thuốc tiêu độc, mặc dù thuốc sát trùng này đã có thời gian rất lâu, nhưng cũng đậy rất kín, hẳn là chưa hoàn toàn biến mất hiệu nghiệm. Còn có một bao tay cao su đã sớm biến chất, xem ra đành phải dùng tay trần, ở điều kiện trước mắt này, không có khả năng làm được hoàn toàn vô khuẩn, có điều kiện tới bước này đã không dễ dàng.
Nơi này tự nhiên không có đèn mổ, chỉ có thể đốt thêm nến và ngọn đèn cho đủ số.
Lông ngực màu vàng kim của Lang Uyên quá mức dày, Đường Liệp để cho Lang An dùng dao cạo hết không còn, trong y học gọi là chuẩn bị da, là điều kiện đầu tiên khi giải phẫu.
Hai gã trợ thủ thay xong quần áo đứng hai bên Đường Liệp, dựa theo chỉ thị của Đường Liệp buột chặt tay chân Lang Uyên vào bốn góc giường lớn.
Miệng mũi của Đường Liệp cũng dùng vải bông bịt lại, hắn dặn dò: " Trong khi ta giải phẫu cho Lang Uyên, các ngươi phụ trách đè hắn lại, nhất định phải cam đoan hắn không thể lộn xộn."
Hai gã trợ thủ nặng nề gật gật đầu.
Lang An đã cởi hết quần áo của Lang Uyên, dựa theo Đường Liệp phân phó, dùng khăn lau sạch thân thể Lang Uyên ba lần, đã thấy hạ thể chiều dài của Lang Uyên không kém mình, Đường Liệp không ngờ lại liên tưởng đến Mai Thiến, khó trách con quỷ nhỏ này lại mê luyến Lang Uyên như thế, nói vậy công phu trên giường của Lang Uyên nhất định lợi hại. Nghĩ tới đây trong lòng không khỏi có chút đố kị, hận không thể dùng dao giải phẫu đem tử tôn của Lang Uyên cắt đi. Đường Liệp ra dấu cho bọn họ dùng mền tiêu độc bọc lại hạ thân Lang Uyên, sau khi che lại, vẻn vẹn chỉ còn lưu lại nơi ngực.
Đường Liệp dùng cồn và thuốc sát trùng tiến hành tiêu độc lần cuối cùng cho vết thương, cầm lấy đao giải phẫu, hít sâu một hơi, đây là lần thứ nhất khi hắn đi vào thế giới này làm ra lần giải phẫu chính thức, tiền đồ vận mệnh chính mình đều nằm trong lần giải phẫu này, hắn bắt buộc bản thân đem hết tạp niệm vứt ra ngoài, toàn tâm toàn ý trị liệu cho Lang Uyên.
Dọc theo miệng vết thương chậm rãi rạch lên chỗ đau của Lang Uyên, Đường Liệp lập tức cảm giác được làn da của Lang Uyên so với người bình thường thì dày hơn, độ mạnh khi ép dao xuống phải gia tăng không ít, tay phải của hắn trong lúc bắt đầu động tác, cảm giác như bị xé rách lại lan đến cánh tay phải của hắn, bất quá lần này nhẹ hơn rất nhiều, trong phạm vi Đường Liệp có thể chịu được, hắn bắt buộc mình phải quên đi cảm giác kỳ quái này, toàn tâm chú ý vào trong phẫu thuật. Sau khi rạch lên da, máu tươi không ngừng tuôn ra phía ngoài, Đường Liệp dùng vải bông tiêu độc vừa hấp thụ máu chảy ra, vừa nhanh chóng chia lìa màng da và cơ thể. Tầng mỡ trong thân thể Lang Uyên rất mỏng, cơ thể tương đối phát đạt, đây hẳn là kết quả rèn luyện thời gian dài. Tình huống không lớn hơn sự suy đoán của Đường Liệp, mũi tên kẹt vào giữa hai cây xương sườn, muốn lấy tên ra, phải tăng lớn khoảng cách của xương sườn.
Lợi dụng kềm inox khuếch trương, thật vất vả mới tách được hai cây xương sườn ra, Đường Liệp ngạc nhiên vui mừng phát hiện, mũi tên cũng không xuyên qua lá phổi của Lang Uyên, chỉ là mũi nhọn ghim vào màng phổi của hắn, tiếp xúc một bộ phận, màng phổi đã biến thành màu đen, Đường Liệp cẩn thận rút mũi tên ra, ném vào chiếc khay trong tay Lang An, căn cứ màu sắc của miệng vết thương phán đoán, mũi tên này hẳn là có độc, bởi vì thiếu khuyết thiết bị xét nghiệm của phòng thí nghiệm, rất khó kết luận nọc độc gì. Vì ổn thỏa, Đường Liệp đem bộ phận bị hao tổn của màng phổi cắt bỏ toàn bộ, sau đó dùng châm khâu lại.
Tình huống của Lang Uyên so với tưởng tượng của hắn càng thêm lạc quan, chỉ cần trải qua một thời gian khôi phục, hắn sẽ có thể lần nữa khôi phục như thường.
Bởi vì thiếu đi công cụ, Đường Liệp chỉ có thể dùng cây dao giải phẫu rửa sạch những vùng bị lây, Lang Uyên không thể nghi ngờ là gặp may mắn, chung quanh miệng vết thương cũng không bị mạch máu hay thần kinh ghé qua, Đường Liệp cắt bỏ những phần bị sinh mủ thối rữa trong cơ thể, rồi sau đó khâu lại lần nữa. Nếu loại giải phẫu này ở tại thế giới của hắn, nhiều nhất chỉ cần hai mươi phút là chấm dứt, bây giờ đã qua hai giờ. Dù vậy, dưới điều kiện thiếu thốn thiết bị, đây cũng là kỳ tích xuất sắc.
Rốt cuộc đã tới bước cuối cùng, Đường Liệp nghiêng đầu tỏ ý bảo Lang An giúp hắn lau mồ hôi trên trán, Lang An trải qua thích ứng, đã từ từ theo kịp tiết tấu công việc của Đường Liệp, không luống cuống tay chân như lúc đầu.
Lúc khâu lại cho Lang Uyên, thân thể Lang Uyên đột nhiên có phản ứng, mí mắt không ngừng nhấp nháy, giống như tùy thời sẽ tỉnh lại. Đường Liệp khẩn trương dặn dò: " Nhất định phải giữ chặt hắn, ngàn vạn lần không để cho hắn lộn xộn!"
Hai gã trợ thủ toàn lực đè lại chân tay Lang Uyên, Lang Uyên đột nhiên mở hai mắt, trước mắt hết thảy làm cho hắn chấn động, hắn bộc phát ra tiếng hét điên cuồng, hai chân thình lình tránh, vậy mà đạp trúng ngực hai tên trợ thủ, hắn trời sinh thần lực kinh người, mắt cá chân chuyển vòng, đã giật đứt hai dây thừng cột trên chân.
Tên trợ thủ muốn xông lên ôm lấy hai chân hắn, lại bị chân phải của Lang Uyên hung hăng đạp vào ngực, kêu thảm một tiếng thân thể bay bắn ra ngoài, đánh vào trên cửa, chàng ngã cánh cửa xuống đất.
Lang Uyên giận dữ hét: " Tặc tử hại ta..." Hắn dẫu sao đang bị trọng thương, thanh âm có vẻ thập phần suy yếu. Hai tay chấn động giật đứt dây thừng, một quyền đánh vào gã trợ thủ bay ra ngoài, hai tay bóp lấy cổ họng Đường Liệp, rít gào: " Ta giết chết tên vô liêm sỉ ngươi!"
Đường Liệp bị hắn bóp cổ đến mắt nổ đom đóm, một loại cảm giác nghẹt thở áp bách hắn cơ hồ muốn ngất đi, trong lòng kêu khổ nói: " Như vậy mơ hồ bị bóp chết con mẹ nó thật là quá oan..." Lực lượng của hắn và Lang Uyên kém quá xa, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Trong lúc nguy cấp, cánh tay phải của hắn thình lình dâng lên một cỗ lực lượng khổng lồ tràn ngập khắp cánh tay, quyền phải của Đường Liệp không thể khống chế giã lên gáy Lang Uyên, Lang Uyên dưới sự trọng thương làm sao thừa nhận được một kích này, hai mắt trợn lên, một lần nữa hôn mê đi.
Lang Huân Kỳ đang thủ ngoài cửa liều mạng xông vào, vừa vặn nhìn thấy con trai đã ngã xuống trên giường.
Đường Liệp thần tình đỏ bừng bưng cổ, mất thật lớn khí lực mới thở ra được một hơi: " Ta kháo...thiếu chút nữa bị bóp chết..." Ý nghĩ tạm thời bị thiếu dưỡng khí mà trở nên hồ đồ, hơn nửa ngày mới thanh tỉnh được một chút. Lang An dìu hắn đứng dậy, cầm lấy khăn mặt giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đường Liệp lại tới trước giường, đã thấy Lang Uyên vì động tác vừa rồi mà phá vỡ miệng vết thương, thở dài, đành phải vì hắn khâu lại một lần nữa, khoảng năm phút thì khâu xong, mang vải bông đã làm sạch tới băng bó vết thương cho Lang Uyên, mới kiệt sức ngã ngồi xuống ghế.
Lang Huân Kỳ quan thiết đi tới trước giường, đã thấy mũi tên được Đường Liệp lấy ra, miệng vết thương trước ngực con trai cũng đã được băng bó hoàn hảo, cúi người xuống lắng nghe hơi thở của con trai, nhận thấy được hắn đã từ từ hít thở vững vàng, trong lòng vô cùng an ủi.
Đi đến bên người Đường Liệp, vẻ mặt cung kính hỏi: " Đại phu, tình huống Uyên nhi thế nào?"
Đường Liệp lay động cần cổ vừa đau vừa ngứa, vết tích bị Lang Uyên làm ra vẫn còn tụ máu bầm rõ ràng, hắn có chút mệt mỏi nói: " Yên tâm đi, ta sẽ ra thuốc cho hắn, điều dưỡng một thời gian sẽ không còn việc gì nữa." Ánh mắt lơ đãng nhìn gáy Lang Uyên tím xanh một mảnh, hiển nhiên vừa rồi bị một quyền của mình làm ra, ngay cả hắn cũng không tin vừa rồi mình có lực lượng lớn như vậy, ngẫm lại không khỏi sợ hãi, nếu vừa rồi một quyền đánh chết Lang Uyên, chỉ sợ trở thành đại cừu nhân của Lang thị một nhà. Nửa cánh tay phải lõa lồ, hình rồng xăm trở nên rõ ràng chưa từng có. Đường Liệp cắn môi dưới, thân thể chính mình nhất định có cổ quái, còn phải điều tra cho rõ mới thỏa đáng.
Lang Huân Kỳ vui mừng quá đỗi, đối với y thuật của Đường Liệp không còn bất luận nghi ngờ gì, cung kính hướng Đường Liệp bái nói: " Thần y diệu thủ hồi xuân, cứu lại tính mạng con ta, ngày sau chỉ cần có chỗ dùng tới Lang mỗ, dù là nhảy vào biển lửa cũng không chối từ."
Đường Liệp hấp tấp đứng dậy, nắm lấy hai tay Lang Huân Kỳ: " Lang lão tướng quân, sao làm như vậy, cứu sống người vốn là bổn phận của thầy thuốc."
" Đường đại phu nói đúng!" Thanh âm mềm mại của Yến Nguyệt vang lên ngoài cửa, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Yến Nguyệt đang dìu dắt một vị lão thái thái ục ịch phúc hậu đi đến, đôi mắt đẹp lộ vẻ mừng rỡ, Đường Liệp có thể thành công cứu trị Lang Uyên, giống như thỏa mãn tâm nguyện của Mai Thiến, nếu cô ta tuân thủ lời hứa, sẽ cho Đường Liệp tự do, còn có thể đem mình gả cho hắn. Ánh mắt cùng Đường Liệp gặp nhau, gương mặt không ngờ mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng đã xem Đường Liệp là phu quân tương lai.
Lão thái thái chính là phu nhân của Lang Huân Kỳ, Lang lão phu nhân rưng rưng đi tới trước giường, run giọng kêu lên: " Uyên nhi..."
Có lẽ là tồn tại tâm linh cảm ứng, Lang Uyên chậm rãi mở hai mắt, khuôn mặt mẫu thân mơ hồ dần chuyển rõ ràng, hắn tê thanh nói: " Mẫu thân..."
Lão phu nhân nặng nề gật đầu, đã thấy con trai rốt cuộc chuyển nguy thành an, nhịn không được vui mừng mà khóc. Từ trước tới nay, Lang Huân Kỳ luôn luôn kiên cường cũng lão lệ tung hoành.
Đường Liệp đứng dậy nói: " Vết thương của hắn đã rửa sạch, nhưng chứng viêm trong cơ thể vẫn không thanh trừ hoàn toàn, muốn khôi phục như thường, ta cần tìm chút ít dược vật trở về."
Lang Huân Kỳ bây giờ đối với Đường Liệp không chút nghi ngờ, cung kính nói: " Đường đại phu muốn gì cứ việc phân phó." Hắn chuyển hướng Lang An nói: " Lang An, ngươi đi phòng thu chi lãnh năm trăm kim tệ, cấp cho Đường đại phu mua thuốc chi dùng."
Lang Uyên lúc này mới lưu ý đến sự tồn tại của Đường Liệp, đôi mắt có chút mê hoặc nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Vị này là..."
Lang lão phu nhân lau khô nước mắt nói: " Vị này là thần y do Yến Nguyệt mời tới, chính là hắn kéo lại con từ cái chết."
Lang Uyên giãy dụa muốn ngồi dậy, muốn hướng Đường Liệp biểu đạt lòng biết ơn.
Đường Liệp cười ngăn cản hắn, nói: " Ngươi tốt nhất nên thành thật nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu còn nứt miệng vết thương, chẳng phải làm cho ta phiền toái thêm một lần!"
Lang Uyên tràn ngập cảm kích gật gật đầu, lại nằm xuống giường.
Đường Liệp tìm ra nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể hắn, phát hiện nhiệt độ cơ thể của Lang Uyên đã cao tới ba mươi chín độ, có thể thấy được chứng viêm trong cơ thể hắn vẫn đang nghiêm trọng, phải tìm dược vật kháng lây cho hắn uống vào, bên trong hộp cấp cứu mặc dù có thuốc kháng viêm, nhưng đều đã quá hạn, nếu miễn cưỡng tiêm vào, vạn nhất khiến phản ứng, chẳng phải là cái được không bằng cái mất.
Đường Liệp dặn dò Lang An: " An bá, ngươi nên canh giữ bên người Lang tướng quân, không ngừng dùng nước đá lau người hắn, hạ nhiệt độ trong người xuống. Ta và Yến Nguyệt đi ra ngoài mua dược vật, sẽ mau chóng trở về." Hắn lại đem cách làm sao đo nhiệt độ dạy lại Lang An, lúc này mới cùng Yến Nguyệt ra ngoài mua sắm.
Vừa mới đi ra Công Đức Hạng, liền đã thấy Mai Thiến rưng rưng đón chào, cô ta đã trốn ở nơi này cả ngày chờ đợi, sự giày vò trong nội tâm cũng nhanh không chịu nổi.
" Lang Uyên ra sao...." Cô ta run giọng hỏi.
Yến Nguyệt mừng rỡ vạn phần nói: " Lang tướng quân đã tỉnh, độc tiễn cắm ở ngực cũng bị Đường Liệp lấy ra, hẳn là không còn nguy hiểm tính mạng nữa."
Mai Thiến ngầm thở dài một hơi, xoay người nhìn phía Đường Liệp, lại gặp phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô ta không ngờ lại run lên: " Ngươi vì sao dùng ánh mắt đó nhìn ta?"
Đường Liệp hướng ả chìa bàn tay nói: " Chuyện ngươi yêu cầu ta làm, ta đã giúp ngươi làm được, nhưng chuyện ngươi đáp ứng ta, một món đều không có thực hiện, phần khế ước đâu?"
Lúc này Mai Thiến mới biết Đường Liệp nói chuyện gì, nhẹ giọng: " Ta đã đáp ứng ngươi, sao lại đổi ý, chỉ cần Lang Uyên khỏi hẳn, ta lập tức liền trả lại tự do cho ngươi." Cô ả đi tới bên người Yến Nguyệt, cầm tay nàng kéo qua một bên, hai người nói gì đó, Đường Liệp khoảng cách quá xa, đã thấy thần thái kiều mỵ của Mai Thiến, trong lòng thầm mắng, vừa rồi con quỷ nhỏ ra vẻ khóc tang, bây giờ nghe nói Lang Uyên không có việc gì, liền biến thành bộ dáng tao lãng, lần này lão tử hiệp cốt nhân tâm, coi như thành toàn cho hai vợ chồng ngươi.
Qua không lâu Yến Nguyệt gương mặt đỏ hồng đi tới bên người Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Chúng ta nhanh đi mua dược liệu thôi."
Đường Liệp nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của nàng, trong lòng càng thêm muốn biết nội dung cuộc nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: " Mai Thiến nói với nàng cái gì?"
Yến Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, xấu hổ nói: " Chủ nhân bảo ngươi yêu tâm, cô ta nhất định sẽ không nuốt lời..."
Trong lòng Đường Liệp mừng rỡ, dang tay ôm lấy Yến Nguyệt: " Lão bà tốt, để cho ta hôn một cái trước!"
Yến Nguyệt đã sớm đoán được hắn sẽ có cử động như vậy, yêu kiều cười bỏ chạy ra phía trước.
Đường Liệp và Yến Nguyệt đi khắp các chợ lớn nhỏ, nơi này mặc dù nhiều hiệu thuốc bắc, nhưng dược vật đều là ngàn kì trăm quái, đa số đều là khoáng thạch, bột phấn các loại, khác hẳn trong khái niệm của Đường Liệp.
Đường Liệp từ từ bỏ qua các hiệu thuốc bắc, để cho Yến Nguyệt dẫn hắn đi vào vườn thực vật trong thành, từ bên trong vườn tìm được cây kim ngân, đại thanh diệp, bồ công anh, ngư tinh...những cây cỏ đông y có tác dụng kháng viêm, kiến thức trung y của hắn tương đối yếu, nhưng đơn thuốc bình thường cũng còn nhớ rất nhiều, dược vật này chia đều pha trộn hoàn chỉnh, có thể thanh nhiệt giải độc, thanh phê sạch huyết, giảm sưng trừ mủ, dễ dàng tiểu tiện. Dưới tình huống thiếu thốn dược vật kháng viêm, những thảo dược này là lựa chọn duy nhất của hắn.
Yến Nguyệt nhìn Đường Liệp ngắt lấy những dược thảo này, trong lòng ngạc nhiên vạn phần, thay đổi là trước kia, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng cỏ dại này cũng có thể làm thuốc, bất quá y thuật cao siêu của Đường Liệp nàng đã nhiều lần lãnh giáo, bây giờ đối với Đường Liệp hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.
Trở lại phủ tướng quân, đã là lúc hoàng hôn, Đường Liệp tự mình đem thảo dược điều phối, dùng lửa nhỏ mà nấu. Y thuật cao siêu của hắn đã nhanh chóng truyền ra trong phủ tướng quân, Lang An và đám thuộc hạ đã xem Đường Liệp như là thần minh.
Đường Liệp đêm đó cũng không về nông trang, Lang Huân Kỳ nhìn thấy bệnh tình con trai tạm thời ổn định, đối với Đường Liệp cảm kích tới cực điểm, để cho phòng bếp chuẩn bị buổi tiệc tối phong phú, để biểu đạt lòng biết ơn với Đường Liệp.
Đường Liệp sau khi kiểm tra xong cho Lang Uyên, xác thực tin rằng nhiệt độ trong cơ thể hắn đã từ từ hạ xuống, lúc này mới để Lang Uyên cho Lang An chiếu cố, cùng Yến Nguyệt đi tới Chuyết Xuân Các phía tây viện dự tiệc.
Nhìn một bàn mỹ vị tràn đầy, nước miếng Đường Liệp thiếu chút nữa chảy ra, biểu hiện lại giả mù sa mưa nói: " Lang lão tướng quân làm gì khách khí như vậy, thịnh tình này khiến cho Đường Liệp không dám thừa nhận."
Lang Huân Kỳ cười nói: " Ngươi cứu Uyên nhi trở về, đó là đại ân nhân của Lang gia ta, chỉ là buổi tiệc rượu thì có là gì chứ?"
Đường Liệp cho tới bây giờ đi tới thế giới này cũng có lẽ là lần đầu tiên được người khác tôn trọng như vậy, huống chi người này là Lang lão tướng quân lập nên vô số chiến công cho Huyền Vũ đế quốc, trong lòng không khỏi có chút đắc chí, khiêm nhường một chút, liền ngồi vào vị trí.
Lang Huân Kỳ giơ chén rượu lên nói: " Đường đại phu, lão phu dùng chén rượu này cảm tạ ngươi đã cứu con ta!"
Đường Liệp hấp tấp đứng dậy, cung kính tiếp nhận chén rượu: " Không dám nhận, cứu sống người là bổn phận của mỗi thầy thuốc, Lang lão tướng quân đừng quá khách khí."
" Tốt! Người mang tuyệt kỹ, nhưng không có sự kiêu ngạo, người tuổi trẻ giống như ngươi đích xác hiếm có, khó trách Yến Nguyệt lại tán thưởng ngươi." Một câu nói của Lang Huân Kỳ làm gương mặt Yến Nguyệt đỏ bừng.
Đường Liệp uống cạn chén rượu ngon, chỉ cảm thấy vào miệng chua ngọt, có vị như rượu nho, nghĩ đến độ rượu hẳn là không cao lắm, với tửu lượng của hắn, uống thêm vài chén hẳn là không có việc gì.
Lang Huân Kỳ lại nâng một chén rượu cấp cho Yến Nguyệt: " Yến Nguyệt, ta và phu nhân từ trước tới nay luôn luôn đều muốn ngươi trở thành con gái, lần này ngươi giúp chúng ta mời được Đường Liệp đến đây, chén rượu này ta đại diện cho phu nhân tạ ơn ngươi!"
Yến Nguyệt hấp tấp đứng dậy chối từ nói: " Lang lão tướng quân ngàn vạn lần không thể như thế, Yến Nguyệt trong chuyện này cũng không có nửa phần công lao, có chuyện Yến Nguyệt cũng không có nói rõ, kỳ thật..." Yến Nguyệt nhìn Đường Liệp nói: " Đường Liệp là do chủ nhân nhà ta mời tới!"
Đường Liệp lập tức hiểu được Yến Nguyệt nhân cơ hội đem công lao tặng cho Mai Thiến, cố gắng thay đổi cách nhìn của vợ chồng Lang Huân Kỳ.
Nghe được tên của Mai Thiến, nụ cười trên mặt Lang Huân Kỳ nhất thời ngưng lại, hồi lâu mới miễn cưỡng toát ra vẻ tươi cười: " Hôm nay khó được vui vẻ như thế này, chúng ta không nên nhắc tới những người khác!"
Trong lòng Đường Liệp ngầm kỳ quái, không biết ả Mai Thiến này phạm phải chuyện xấu gì, để cho Lang Huân Kỳ ghét ả đến như vậy, dù sao chuyện này không quan hệ tới hắn, hắn cũng lười hỏi, lặng lẽ hướng Yến Nguyệt nháy mắt, ngăn trở nàng tiếp tục biện bạch cho Mai Thiến.
Tâm tình của Lang Huân Kỳ bởi vì Mai Thiến mà trầm trọng rất nhiều, Đường Liệp nhìn thấy hào khí không đúng, liền qua loa ăn no bụng, cùng Yến Nguyệt cáo từ rời đi, đi tới phòng Lang Uyên, muốn nhìn một chút bệnh tình của hắn.
Đi ra Chuyết Xuân Các, Đường Liệp nhịn không được nói với Yến Nguyệt: " Ngươi biết rõ Lang lão tướng quân căm ghét Mai Thiến tới tận xương tủy, cần gì phải nói chuyện cho ả, làm cho mọi người không hài lòng chứ?"
Yến Nguyệt bởi vì thay Mai Thiến hòa giải nhưng vô ích, tâm tình nặng nề thập phần, u nhiên thở dài một hơi nói: " Không thể tưởng được thành kiến của Lang lão tướng quân đối với chủ nhân nhà ta sâu sắc đến như vậy."
Đường Liệp cười nói: " Loại chuyện này chúng ta cũng không có điều kiện quan tâm, Mai Thiến chẳng qua là một người buôn lậu, Lang Uyên là con nhà hổ tướng, đại tướng quân trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn của Huyền Vũ đế quốc, thay đổi ta là cha của hắn, cũng sẽ không đồng ý cho con trai mình cưới một nữ nhân như vậy!"
Yến Nguyệt cả giận nói: " Không được chửi bới chủ nhân nhà ta, cô ấy với Lang tướng quân tình thâm ý trọng, ta tin tưởng có một ngày, Lang lão tướng quân và phu nhân sẽ bị tình cảm chân thành của bọn họ làm cảm động."
Đường Liệp hắc hắc bật cười, nếu Yến Nguyệt không muốn hắn nói xấu Mai Thiến, hắn cũng nói sang chuyện khác, có chút kỳ quái hỏi: " Ta phát hiện Lang lão tướng quân và phu nhân đối với nàng thập phần nhiệt tình."
Yến Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: " Lão phu nhân năm kia sinh bệnh, ta từng ở bên giường chăm sóc cho bà, sau chủ nhân lại thường xuyên bảo ta tới trợ giúp lão phu nhân thêu thùa, bà ấy và Lang lão tướng quân xem ta như con gái, từng nhiều lần muốn nhận ta làm con gái nuôi, nhưng ta nghĩ đến cảm thụ của chủ nhân, thủy chung không có đáp ứng."
Hai người trong lúc nói chuyện đã đi tới trước cửa phòng Lang Uyên, vừa muốn đẩy cửa đi vào, nhưng cửa phòng được mở ra từ bên trong, một vị nam tử khôi ngô mặc áo da cừu màu đen từ bên trong đi ra.
Nam tử kia chỉ cao hơn Đường Liệp chừng nửa tấc, có lẽ do vóc người gầy nên nhìn qua có vẻ cao hơn Đường Liệp, mái tóc dài màu xanh đen buộc gọn thành búi trên đỉnh đầu, bên ngoài dùng phát quan màu tím bao lại. Áo da cừu màu đen khảm nút bằng bảo thạch màu đỏ sậm, hiện ra thân phận cao quý của hắn. Sắc mặt hắn trắng bệch như bệnh, mắt nhỏ môi mỏng, hai mắt lóe ra quang mang âm lãnh.
Yến Nguyệt nhìn thấy hắn, có vẻ kinh hoảng, cúi đầu nhỏ giọng nói: " Yến Nguyệt tham kiến Tư Mã tướng quân!"
Đôi môi mỏng của nam tử kia hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mỉm cười sâu xa khó hiểu, ánh mắt dừng lại một chút trên mặt Yến Nguyệt, lập tức hướng qua người Đường Liệp: " Vị này chắc là thần y đã trị bệnh cho Lang Uyên rồi." Hắn chủ động hướng Đường Liệp vươn tay ra: " Ta gọi là Tư Mã Thiên Phong, là bằng hữu tốt nhất của Lang Uyên!"
Đường Liệp mặc dù có cảm giác không hay về hắn, vẫn lễ phép vươn tay ra, khi cầm bàn tay hắn, chỉ cảm thấy bàn tay của Tư Mã Thiên Phong mặc dù thon gầy, nhưng lực lượng lớn vô cùng, tay phải của Đường Liệp bị hắn bóp mạnh, đau đến không khỏi nhíu mày, may là Tư Mã Thiên Phong không tiếp tục làm khó hắn, chậm rãi buông tay ra, mỉm cười nói: " Tin tưởng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Rồi xoay người hướng Yến Nguyệt lộ ra nụ cười mập mờ: " Yến cô nương, thay ta thăm hỏi chủ nhân nhà ngươi!"
Đường Liệp nhìn bóng lưng của Tư Mã Thiên Phong, thấp giọng nói: " Người này là ai? Giống như đối với nàng không có ý tốt?"
Yến Nguyệt nhỏ giọng nói: " Hắn gọi là Tư Mã Thiên Phong, là con trai của đương triều thừa tướng Tư Mã Thái, cũng là nghĩa tử của Lang lão tướng quân."
Đường Liệp gật gật đầu, xem ra Tư Mã Thiên Phong này là một nhân vật không thể trêu vào.
Đi vào trong phòng, đã thấy Lang Uyên bình yên đi vào giấc ngủ, Đường Liệp giúp hắn kiểm tra một chút, phát hiện nhiệt độ cơ thể Lang Uyên đã hạ xuống bình thường, huyết áp và nhịp tim đã ổn định, biết lúc nguy hiểm nhất đã vượt qua, hướng Lang An dặn dò: " Thân thể Lang tướng quân bây giờ thập phần suy yếu, những người ngoài không nên tùy tiện đi vào thăm hỏi."
Lang An liên tiếp gật đầu.
Đường Liệp lại đem những công việc chăm sóc ban đêm dạy cho Lang An, lúc này mới đi tới phòng cách vách nghỉ ngơi.
Yến Nguyệt cùng Đường Liệp đi vào trước cửa, ôn nhu nói: " Ngươi vất vả cả ngày, hay là sớm đi nghỉ ngơi."
Đường Liệp nhìn thấy chung quanh không người, nắm lấy tay nàng, nói: " Nàng chẳng lẽ không vào cùng ta?"
Yến Nguyệt hấp tấp giãy khỏi bàn tay Đường Liệp, ngượng ngùng nói: " Ngươi đừng vội hồ đồ, nơi này là phủ đệ tướng quân." Nói xong liền vội vàng đi tới chỗ ở của mình.
Đường Liệp vốn muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy vợ chồng Lang Huân Kỳ đi tới thăm nhi tử, đành phải ngăn chặn tình dục trong lòng, trở lại trong phòng.
Người hầu đã chuẩn bị xong nước tắm và quần áo, Đường Liệp vừa sờ nước ấm, cũng vừa vặn thích hợp, cởi quần áo tiến vào trong thùng gỗ, thư thư phục phục ngâm mình tắm, trong đầu lại luôn nhớ tới bộ dáng thẹn thùng động lòng người của Yến Nguyệt, dục vọng kiềm nén bao lâu ở trong nước ấm lại sinh trưởng lên, Đường Liệp đứng ngồi không yên, giống như bị trăm bàn tay trảo trong tim, tự nhủ: " Ta quyết không thể bỏ qua cơ hội khó được đêm nay!" Nắm chặt hai đấm, yên lặng vì chính mình khuyến khích, đã Mai Thiến đáp ứng đem Yến Nguyệt gả cho mình, Yến Nguyệt đã là vị hôn thê của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó. Từ sau khi bị Duẫn Thiên Long tiêm vào đại lượng Tư Phổ Thụy, chuyện đầu tiên Đường Liệp nghĩ đến chính là dục vọng, rất ít nghĩ tới chuyện gì trong phạm trù đạo đức.
Hắn lau nước trên người, mặc áo ngủ, thật vất vả đợi tới khi trăng lên đỉnh đầu, vững tin trong phủ tướng quân đa số đều đã tiến vào giấc mộng, lúc này mới rón rén tiêu sái đi ra khỏi phòng.
Phòng của Lang Uyên vẫn sáng đèn, chắc là Lang An vẫn tận chức trách chăm sóc cho thiếu chủ nhân.
Gió đêm thổi vào mặt mát lạnh, Đường Liệp lại bị lửa dục thiêu đốt, cúi mình đi tới phòng đối diện, không thể tưởng được Yến Nguyệt cũng chưa đi ngủ.
Đường Liệp nhìn xuyên qua kiếng thủy tinh, đã nhìn thấy Yến Nguyệt mặc váy ngủ màu trắng, ngồi bên bàn nhỏ, xuất thần nhìn ánh nến, mắt của Đường Liệp từ những đường cong ôn nhu trên người Yến Nguyệt mà lướt, trước ngực nàng da thịt mềm mại nhẵn nhụi, hơi thở không khỏi dồn dập lên.
Yến Nguyệt đôi mày vừa động, nhạy cảm nhận được động tĩnh thật khẽ bên ngoài: " Người nào?"
" Là ta..." Đường Liệp không dám lớn tiếng, hạ giọng đáp.
Trong lòng Yến Nguyệt nhảy loạn, hấp tấp đi tới trước cửa, dùng thân thể mềm mại ngăn lại, nhẹ giọng nói: " Ngươi mau trở về, nếu bị người khác phát hiện, đêm khuya ngươi tới chỗ của ta, xấu hổ chết được."
Đường Liệp làm mặt dày, thấp giọng nói: " Ngươi là vị hôn thê của ta, chúng ta từ nay về sau ngày ngày đêm đêm ngủ cùng một chỗ, còn sợ người khác nói lời thừa hay sao?"
Yến Nguyệt xấu hổ nói: " Ai muốn ngủ một chỗ với ngươi đêm đêm, ngươi nếu tiếp tục hồ đồ, từ giờ trở đi ta không để ý tới ngươi." Nàng sau khi nói xong câu đó, hơn hồi lâu không nghe Đường Liệp nói chuyện, trong lòng Yến Nguyệt không khỏi kỳ quái, khe khẽ mở cửa nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Đường Liệp cuộn lại thành một đoàn, thân thể không ngừng phát run, trong lòng không khỏi bối rối: " Ngươi...làm sao vậy..."
Đường Liệp run giọng nói: " Trong lòng ta khó chịu vô cùng...xem ra là không sống nổi..."
Yến Nguyệt do quá quan thiết, làm sao còn suy nghĩ có phải Đường Liệp giở trò hay không, hấp tấp mở cửa đi ra bên người Đường Liệp, không nghĩ tới Đường Liệp đột nhiên ôm lấy nàng bế vào trong phòng.
Yến Nguyệt vừa thẹn vừa vội: " Ngươi thật là vô liêm sỉ, không ngờ là...dám dùng thủ đoạn hèn hạ này gạt ta, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ lớn tiếng kêu lên đó."
Đường Liệp thấp giọng cười nói: " Ngươi không sợ bị người biết, thì kêu mọi người đến đi!"
" Ngươi..." Yến Nguyệt đối với Đường Liệp không hề có biện pháp.
Cánh tay trái Đường Liệp ôm vòng eo nhỏ nhắn của Yến Nguyệt, cánh tay phải câu dẫn chân của nàng, ôm lấy thân thể mềm mại mê người của nàng lên, quay đầu lại nhìn bốn phía một chút, vững tin không có người, nên đi nhanh vào trong phòng.
Yến Nguyệt bị Đường Liệp bế lên cả người mềm nhũn, với vũ lực của nàng thì chỉ cần nguyện ý, đã có thể ung dung giãy ra khỏi ngực Đường Liệp, nhưng khí tức nam tử mạnh mẽ của Đường Liệp tỏa ra đối với nàng giống như làm ma pháp, Yến Nguyệt chỉ cảm thấy nội tâm ngọt ngào không thôi, vậy mà lại chủ động ôm cổ Đường Liệp.
Đường Liệp nghĩ tới dục vọng đau khổ giày vò nhiều ngày sắp được phát tiết, kích dộng đến thanh âm cũng đều thay đổi: " Nguyệt nhi ngoan, nàng chờ ta đóng cửa phòng lại..."
Hắn cẩn thận đặt thân thể mềm mại của Yến Nguyệt trên đệm giường, xoay người nhanh chóng đóng cửa lại, đi vào trước bàn thổi tắt đèn, vọt tới giường của Yến Nguyệt với tốc độ chạy nước rút trăm mét.
Ma trảo vừa chụp tới thân thể mềm mại của Yến Nguyệt, lại bị Yến Nguyệt chụp được hai tay, dịu dàng nói: " Ngươi đúng là tên da mặt dày, không phải vừa rồi mới nói mình không sống nổi sao? Như thế nào bây giờ có bộ dáng như rồng như hổ thế này?"
Đường Liệp thấp giọng nói: " Nguyệt nhi ngoan, nàng ở trên thuyền cũng đã thấy, phía dưới của ta đã đứng thẳng suốt mấy ngày đêm, nếu nàng không cứu ta, phỏng chừng từ nay về sau ta phải làm một phế nhân."
" Vậy có quan hệ gì với ta?" Yến Nguyệt xấu hổ ngượng ngùng nói.
Đường Liệp cúi người xuống, miệng hôn lên môi anh đào của Yến Nguyệt, nhẹ giọng nói: " Mai Thiến đã hứa gả nàng cho ta, nếu thân dưới của ta mất đi công năng, ngày sau thế nào ta mới làm bụng nàng lớn, để cho nàng sinh con dưỡng cái cho ta?"
" Ai muốn sinh con cho ngươi..." Thanh âm của Yến Nguyệt từ từ thấp xuống.
Đường Liệp hôn xuống vầng cổ trắng của Yến Nguyệt như mưa: " Cứu ta..."
" Ân..." Yến Nguyệt phát ra tiếng rên rỉ nhu nhược uyển chuyển, dưới sự hôn môi và vuốt ve nhiệt tình của Đường Liệp, cuối cùng Yến Nguyệt hoàn toàn buông bỏ được sự rụt rè của con gái. Ngọc thể giống như hoa lan trắng óng ánh trong bóng đêm, trong niềm xấu hổ nở rộ ra.
Thân thể đói khát nhiều ngày của Đường Liệp rốt cuộc đạt được ước muốn, dục vọng mênh mông mãnh liệt trong cơ thể làm cho hắn quên đi cả việc thương hương tiếc ngọc, hơi thô bạo toàn diện xâm lược thân thể mềm mại của Yến Nguyệt.
Hai người đã sớm quên lễ nghi của thế tục, tận tình tận hưởng, Yến Nguyệt sau khi nếm thử tư vị đau đớn ngắn ngủi, dần dần bị cảm xúc nóng cháy mãnh liệt của Đường Liệp câu dẫn ra xuân ý trong nội tâm. Cặp môi thơm triền miên trên thân hình cường tráng của Đường Liệp, thân thể mềm mại với đường cong lả lướt giống như là thuốc tiên thôi tình, để cho dục hỏa của Đường Liệp tăng vọt, trở nên càng không thể tự kiềm chế.
Đường Liệp tận tình buông thả ra tình dục của mình, sau nhiều lần triền miên, dục vọng cuồng dã hành hạ hắn nhiều ngày rốt cuộc tạm thời tìm được phóng thích, hắn nhẹ nhàng buông Yến Nguyệt, Yến Nguyệt với sự xâm lược liên tiếp của hắn, thân thể mềm mại cũng đã yếu ớt vô lực, bò trên người Đường Liệp, thân thể mềm mại kề sát trên lồng ngực cường kiện của Đường Liệp, dịu dàng nói: " Ta hoài nghi ngươi là sắc quỷ đầu thai..."
Đường Liệp nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ lên ngực nàng một cái, thấp giọng nói: " Cứu người cứu tới cùng, thừa dịp còn có thời gian, chúng ta có phải là..."
Yến Nguyệt bị dọa lắc đầu liên tục: " Ta sợ ngươi rồi, ngày mai ngươi định không cho ta đi đường hay sao."
Nam nhân nghe được câu nói này của nữ nhân đều sẽ có cảm giác thỏa mãn, Đường Liệp cũng không ngoại lệ, hôn lên môi anh đào mê người của Yến Nguyệt, cuối cùng buông tha cho nàng, mặc lại áo ngủ, Yến Nguyệt ngồi lên ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói: " Ta còn chưa từng lưu ý qua, từ khi nào trên cánh tay ngươi có hoa văn của lam long?" Trải qua sự nhắc nhở của nàng Đường Liệp cũng lưu ý đến hình xăm trên cánh tay vừa lại trở nên rõ ràng hơn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ khi tâm tình mình kích động thì con rồng này sẽ trở nên rõ ràng? Sẽ không có liên quan gì tới hormone trong cơ thể đó chứ? Trong lúc nhất thời cũng không cách giải thích.
Yến Nguyệt lưu luyến không rời ôm hắn từ phía sau, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy trong túi tùy thân ra một cái túi da, đưa tới trong tay Đường Liệp: " Thứ này có thể đối với ngươi thập phần trọng yếu, ngày ấy ta trộm giấu đi, bây giờ đưa cho ngươi!"
Đường Liệp mở túi da, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy bên trong chính là cây súng lục, cả hộp đạn, bên trong còn có mười viên. Hắn ôm siết Yến Nguyệt vào lòng, hung hăng hôn hai cái, ở trên phiến đại lục này, ý nghĩa của súng lục tuyệt đối không tầm thường. Nghĩ đến sắc trời mau sáng, hấp tấp quan sát động tĩnh ngoài cửa sổ một chút, lúc này mới mặc quần áo lặng lẽ đi về phòng của mình.