Y Quan Cầm Thú

Chương 66: Q.1 - Chương 66: bốn hiền giả




Chương Bát Xảo vỗ vỗ lên đầu vai Đường Liệp, xoay người đi về hướng lữ quán, Phan Ân mang theo vẻ xấu hổ nhìn Đường Liệp liếc mắt, bước nhanh đi theo Chương Bát Xảo.

Đường Liệp nhìn bóng lưng bọn họ cười khổ lắc đầu nói: “ Chương Bát Xảo quả nhiên là lão già gian hoạt, đoán được phiền toái lần này do ta đưa tới, cho nên kịp lúc bỏ qua quan hệ với ta.”

Phỉ Na khinh thường hừ một tiếng: “ Như vậy cũng tốt, có lão cáo già này bên người luôn luôn phải đề phòng từng thời khắc.” Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, mỉm cười nói: “ Phan Ân mặc dù biết vị trí của Hoàng Kim chiến thuyền, nhưng không có chìa khóa hoàng kim, bọn họ cho dù tìm tới được nơi đó, cũng không cách nào mang đi được.”

Đường Liệp vô thức sờ vào trước ngực, hắn vốn đeo chìa khóa hoàng kim ngay trước ngực, nhưng giờ chạm vào đã rỗng tuếch, nguyên lai vừa rồi Chương Bát Xảo vỗ vai hắn, đã lặng yên trộm đi.

Phỉ Na nhìn thấy cử động của hắn lập tức hiểu ra, nhỏ giọng nói: “ Làm sao vậy? Không còn chìa khóa à?”

Đường Liệp gật đầu, lập tức mỉm cười nói: “ May mắn trước đó ta đã làm ra theo một chìa khóa giả, cái thật ta đã cất đi rồi.”

Nhã Dịch An cười nói: “ Không nghĩ tới lão gian hoạt như Bát Xảo tiên sinh lại bị trúng vào tròng của ngươi.”

Trong hải cảng đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, chính là một chiến thuyền đựng đầy dầu hỏa bị nổ tung, mặt đất kịch liệt chấn động.

Đường Liệp lớn tiếng nói: “ Chúng ta đi ra cảng khẩu nhìn xem, có lẽ có thể may mắn tìm được một con thuyền còn tồn tại.”

Tình huống trước mắt đích xác không còn lựa chọn khác, khắp cảng đều là người chạy loạn, bọn họ căn bản không biết trận tai nạn này tại sao lại đột ngột ập tới trên đầu của mình, Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân luôn đối với Hắc Bảo Tiều mặc kệ không quan tâm, đại quy mô tiêu diệt như vậy có lẽ là lần đầu tiên.

Trong cảng mặc dù vẫn còn vài chiếc thuyền vẫn chưa bị lửa lan tới, nhưng ở thời khắc sinh tử tồn vong, ánh mắt mọi người đều tập trung trên mấy chiếc thuyền này, vì muốn cướp được thuyền, thậm chí không tiếc liều mạng chém giết lẫn nhau.

Nhã Dịch An và Đường Liệp nhìn nhau, hai người đồng thời hướng đám người hỗn loạn phía trước phóng đi, với vũ lực bọn họ đối phó đám hải tặc tầm thường có thể nói chỉ là một bữa ăn sáng, ầm ĩ một trận loạn chiến qua đi, những hải tặc vây quanh lập tức hiểu rõ, Đường Liệp bọn họ mới là cường giả chân chính, hấp tấp bỏ chạy khỏi chiếc thuyền nhỏ, chuyển hướng tìm chiếc thuyền khác.

Nhã Dịch An hưng phấn hướng một gã hải tặc còn chưa kịp bỏ chạy đạp mạnh một cước: “ Mụ nội ngươi, không ngờ là dám tranh giành với ta!”

Phỉ Na và Huyền Ba nhờ Đường Liệp dìu lên thuyền, lúc này một gã hải tặc không biết sống chết xông lên chụp cánh tay Huyền Ba, bị Đường Liệp đánh một quyền vào mặt, ngã nhào vào trong nước biển.

Nhã Dịch An chèo thuyền, liều mạng lao ra biển, kỹ thuật thao túng thuyền của hắn thập phần thành thạo, linh xảo tránh né những vật bị thiêu đốt rơi xuống từ trên những chiếc thuyền lớn.

Phỉ Na thủ hộ trước người Huyền Ba, rất sợ nàng bị phát sinh chuyện không hay.

Đường Liệp tay cầm Đồ Long Đao, nhìn chăm chú vào động tĩnh chung quanh, để phòng ngừa có địch nhân đột nhiên xuất hiện.

Ánh bình minh bàng bạc đã đến, nước biển phía trước đột nhiên điên cuồng xoay tròn lên, Nhã Dịch An kịp thời lưu ý tình thế phía trước, liền chống thuyền nhỏ lách qua một bên.

Trong nước biển đột nhiên bắn ra một mảnh quang mang màu vàng, kim quang tỏa ra từ một thân hình mạn diệu chậm rãi lộ lên khỏi mặt nước, chợt nhìn thấy một vị mỹ nhân ngư cực kỳ xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng kim rối tung buông xõa trên vùng lưng trần, đôi mắt màu lam tràn ngập sự hấp dẫn hoang dã, hai ngọc nhũ dùng vỏ sò màu vàng xảo diệu che giấu lại, vùng bụng dưới che kín lân phiến màu vàng, vây đuôi nhẹ nhàng du động trong nước, khêu gợi tình dục nguyên thủy nồng cháy nhất của nam nhân.

Nhã Dịch An nhìn đến nỗi chảy nước miếng, ta kháo, mỹ nhân như xinh đẹp như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua. Vùng bụng dưới trắng noãn của mỹ nhân ngư toàn bộ bại lộ ngay trước mặt bọn hắn, cho dù Đường Liệp cũng không khỏi thầm khen, vị mỹ nhân ngư này đúng là vưu vật trời sinh. Mặc dù không có cặp đùi đẹp như loài người, nhưng vây đuôi khêu gợi của nàng cũng đủ lay động nội tâm của nam nhân. Huyền Ba nhìn thấy ánh mắt tham lam của Đường Liệp, trong lòng cảm thấy một trận ghen tuông, hung hăng véo mạnh một cái nơi cánh tay của Đường Liệp.

Đường Liệp kêu thảm một tiếng, làm cho mỹ nhân ngư nở nụ cười khanh khách, tiếng cười của nàng thanh uyển như thiên lại chi âm(âm thanh của trời), mềm mại nói: “ Ngươi thật to gan, không ngờ lại dám cưỡng đoạt quý phi tương lai của chúng ta ra khỏi cung!” Mặc dù là khởi binh hỏi tội, nhưng từ đôi môi đẹp như cánh hoa của nàng nói ra, cũng là một loại hưởng thụ khó được.

Nhã Dịch An nghe được cả người mềm nhũn, đây mới gọi là đàn bà, so sánh với con cọp mẹ Hứa Diễm Nương đúng là trời với đất.

Còn hơn Đường Liệp và Nhã Dịch An, ý nghĩ của Phỉ Na tỉnh táo hơn rất nhiều, từ khi mỹ nhân ngư nổi lên mặt nước, nàng liền biết kẻ đến bất thiện, hoàng kim nỗ lặng yên nhắm vào mỹ nhân ngư lạnh lùng nói: “ Tránh ra!”

Mỹ nhân ngư yêu kiều nói: “ Ta gọi là Tuệ Vân Lệ Ti, là một nhân ca giả( người ca hát), các ngươi có muốn nghe ta hát một bài không?”

Nhã Dịch An liên tục gật đầu.

Lúc này Đường Liệp đã từ trong mê loạn nhanh chóng tỉnh táo lại, biết rõ mỹ nhân ngư đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, lạnh nhạt cười nói: “ Đa tạ cô nương, đáng tiếc chúng ta có việc trong người, hôm nay chỉ sợ không có phúc phận đó.”

Tuệ Vân Lệ Ti mị nhãn như tơ, kiều mỵ nhìn Đường Liệp nói: “ Cũng không phải ai cũng có phúc phận được nghe ta hát cho một khúc nhạc, ta nghĩ muốn hát cho ngươi nghe, ngươi cũng không có đường lựa chọn!” Sóng mắt lưu chuyển, đảo qua trên mặt Đường Liệp và Nhã Dịch An, tiếng ca từ trong cổ họng nàng thật mạn diệu cất lên: “ Nước biển giống như đôi mắt màu lam đậm, lưu chuyển trên mặt biển mờ mịt khôn cùng, vạn nhu tình của ta, khắc sâu vào đá ngầm tịch mịch ngàn năm, ta nguyện nắm chặt cánh tay cường kiện hữu lực của ngươi, cho ngươi tan mất sự mỏi mệt…”

Tiếng ca uyển chuyển êm tai, Đường Liệp và Nhã Dịch An nghe được không khỏi ngây dại, mặc dù Huyền Ba, Phỉ Na thân là nữ nhi, cũng chìm đắm trong tiếng hát mạn diệu của Tuệ Vân Lệ Ti.

Tiếng hát của Tuệ Vân Lệ Ti giống như một sợi lông chim khiêu khích nội tâm mỗi người, ánh mắt Nhã Dịch An trở nên mê đắm, gắt gao nhìn thẳng bộ ngực đầy đặn của Tuệ Vân Lệ Ti, giữa lúc hoảng hốt, vậy mà hai vỏ sò bảo vệ ngọc nhũ tựa hồ biến mất không thấy, Tuệ Vân Lệ Ti ở trong mắt Nhã Dịch An vậy mà đã biến thành hoàn toàn trần truồng, hắn tức khắc cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, há to miệng, hít thở tựa hồ cũng trở nên vô cùng gian nan.

Lúc này Đường Liệp cũng không khá hơn Nhã Dịch An chút nào, tim của hắn nhảy theo tiếng hát của Tuệ Vân Lệ Ti, giờ phút này tiếng hát của Tuệ Vân Lệ Ti càng ngày càng cao vút. Trái tim Đường Liệp nhảy lên dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực hắn. Tiểu bạch long ở trong túi da tựa hồ cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngày càng gần, đột nhiên cách một lớp túi da hung hăng cắn mạnh lên hông Đường Liệp.

Đau đớn làm cho Đường Liệp nhíu mày, cũng giúp cho hắn tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của tiếng ca, ý nghĩ chỉ thoáng chốc phục hồi tỉnh táo. Mặc dù chỉ chốc lát, nhưng lại kéo Đường Liệp từ trong sinh tử trước mắt quay lại, hắn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm kêu may mắn, kiệt lực khống chế ý chí của mình, không nghe tiếp tiếng hát tràn ngập hấp dẫn của Tuệ Vân Lệ Ti, Đồ Long Đao trong tay như tia chớp hướng tới Tuệ Vân Lệ Ti chém xuống, hắn biết rõ mọi người đều bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu chậm trễ cắt đứt tiếng hát của Tuệ Vân Lệ Ti, chỉ sợ hậu quả không sao chịu nổi.

Năng lượng trong cơ thể truyền nhập vào trong Đồ Long Đao, đao diễm màu lam trong nháy mắt tăng vọt tới phạm vi một thước, cùng lúc với Đường Liệp toàn lực huy đao, đao diễm thật sâu chém xuống nước biển, năng lượng cường đại ở ngay trước thuyền hình thành một màn tường nước bốc cao.

Sóng âm của Tuệ Vân Lệ Ti cùng màn nước đánh cùng một chỗ, màn nước phát ra tiếng bạo liệt liên tục, văng tung tóe thành vô số bọt nước hướng bốn phía bắn đi. Mặc dù thành công đánh nát màn nước của Đường Liệp, nhưng tiếng hát của Tuệ Vân Lệ Ti cũng bị ảnh hưởng mà đứt quãng, Huyền Ba, Phỉ Na và Nhã Dịch An cũng thừa dịp này mà tỉnh táo lại, cả đám ngầm lau mồ hôi lạnh, tiếng hát của mỹ nhân ngư này có tác dụng mê huyễn cường đại, có thể thao túng nhịp tim của bọn họ, nếu không phải Đường Liệp kịp thời phản ứng, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bất tri bất giác bị tiếng ca của nàng chế trụ.

Đường Liệp không cho Tuệ Vân Lệ Ti bất cứ cơ hội nào, chân đứng thẳng trên sàn thuyền, cả người như con chim to lăng không bay lên, Đồ Ma Thất Thức nhanh chóng luân phiên chém ra, đao diễm màu lam cách không hướng thân thể mềm mại của Tuệ Vân Lệ Ti chém tới.

Tuệ Vân Lệ Ti nũng nịu cười nói: “ Tâm địa của ngươi thật độc ác!” Trong đôi mắt đẹp lại nhộn nhạo tình ý, cố gắng bắt lại ánh mắt của Đường Liệp, nhưng Đường Liệp đã biết thanh âm và ánh mắt của nàng có tác dụng mê hoặc cường đại, làm sao lại trúng vào tròng của nàng? Đao thế không hề do dự bổ tới.

Vây đuôi màu vàng của Tuệ Vân Lệ Ti đột nhiên từ dưới nước khởi lên, một cỗ cột nước màu lam nghênh hướng Đường Liệp bay tới.

Đường Liệp nổi giận gầm lên một tiếng, đao diễm màu lam dẫn đầu cùng cột nước đánh vào một chỗ, hai cỗ năng lượng với tốc độ cao chàng vào nhau, lại sinh ra một lần nổ mạnh kịch liệt, bởi vậy mà hình thành vụ khí bao phủ cả phương viên mười thước ngoài khơi. Nương theo một tiếng cười yêu kiều của Tuệ Vân Lệ Ti, ngọc thể lả lướt của nàng biến mất trong hơi nước mờ mịt xa xa.

Đường Liệp làm một vòng chuyển ngoặt trên không trung, một lần nữa rơi xuống trên thuyền. Nhã Dịch An kinh hồn lạc giọng nói: “ Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Cô nàng có cái đuôi vàng này có lẽ cầm chắc là một trong bốn hiền giả, Thiên Âm hiền giả…”

Đôi mày thanh tú của Phỉ Na chau chặt nói: “ Ta cũng có nghe qua đại danh của bốn hiền giả, Thiên Âm, Mộng Dực, Hải Nộ, Huyền Băng đều có tuyệt nghệ của mình, là tứ đại hộ pháp của Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân.”

Đường Liệp tâm tình trầm trọng nói: “ Chẳng lẽ đúng như suy đoán của lão cáo già Chương Bát Xảo, bốn người bọn họ đều đến chứ?” Trong lòng cũng hiểu được, bốn hiền giả cùng đến có khả năng thật lớn, tấm thân xử nữ của Thủy Đại Nhân bị mình phá đi, đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho mình.

Sóng biển trong khoảnh khắc lớn hơn rất nhiều, một người khổng lồ tóc đỏ da màu xanh biếc cưỡi trên con Thanh Lân Phân Thủy Thú chậm rãi nổi lên mặt nước, thân cao tới ba thước, quanh thân cơ thể cực kỳ phát triển, so sánh với những vị tiên sinh thi kiện mỹ thể hình của Olympic cũng không khác nhiều lắm, một đôi tay cầm cây búa lớn bằng huyền thiết, mắt hắn vừa chuyển, lạnh lùng nhìn Đường Liệp dò xét: “ Tới đấu tay đôi!” Người này là một trong bốn hiền giả, Hải Nộ hiền giả Trác Luân Bố.

Đường Liệp đã hiểu rất rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường( ra tay trước vẫn hơn), hướng Tuyết Vực làm ra một thủ thế, Tuyết Vực từ trên thuyền nhảy xuống, Đường Liệp cũng nhảy lên lưng nó, mỉm cười nói: “ Đã nói là đấu tay đôi, không cho gọi người giúp đỡ.”

Hải Nộ hiền giả Trác Luân Bố cười lạnh nói: “ Trác Luân Bố ta khi nào lật lọng qua?” Hắn giơ cây búa lớn huyền thiết trong tay hướng đầu Đường Liệp bổ tới.

Đường Liệp từ khí lực của Trác Luân Bố đã sớm phỏng chừng hắn nhất định có thần lực kinh người, nhưng hắn dựa vào sự lợi hại sắc bén của Đồ Long Đao, không hề sợ lực công kích mạnh mẽ của đối phương, Đồ Long Đao giống như kinh thiên trường hồng hướng tới cây búa lớn nghênh đón.

Hai nguồn năng lượng giao phong trên hư không, hai cỗ năng lượng kịch liệt va chạm làm cho không khí chung quanh bài xích ra hướng bốn phương bắn mạnh.

Trác Luân Bố trời sinh thần lực xa xa vượt qua sự tưởng tượng của Đường Liệp, hai tay thừa nhận áp lực nặng như thái sơn, thân hình Đường Liệp trầm xuống phía dưới, Tuyết Vực bị nguồn lực lượng này đè xuống, cả thân hình chìm luôn xuống nước.

Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp mặc dù chém vào cây búa lớn, nhưng không thành công chém đứt lưỡi búa nặng nề, chỉ cắt ra một vết chém sâu chừng một ngón tay. Mặc dù như thế Trác Luân Bố cũng không khỏi chấn động, búa lớn huyền thiết của hắn chính là dùng huyền thiết ở trên Đông Hải sơn của Bắc Hải rèn luyện mà thành, từ trước tới nay luôn cứng rắn khôn cùng, hôm nay lại gặp phải Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp thì rõ ràng rơi xuống hạ phong, làm cho hắn vừa giật mình vừa đau lòng vô cùng.

Tuyết Vực Thánh Chuế trồi lên khỏi mặt nước, hai tròng mắt màu lam của nó đã nhiễm hồng, hung tính của nó đã bị hoàn toàn kích phát, bộc phát ra một tiếng rống giận như tiếng sấm, trong nước biển thình lình lủi lên, mở ra chiếc miệng to như bồn máu hướng vùng gáy Trác Luân Bố táp tới.

Đường Liệp và Tuyết Vực không đạt tới sự phối hợp ăn ý, ở thời khắc mấu chốt mà lại xuất hiện cục diện hai bên tự mình chiến đấu. Hắn sợ Tuyết Vực bị Trác Luân Bố đánh bị thương, liền giành nhảy lên lưng Tuyết Vực trước, hai tay nâng lên Đồ Long Đao từ trên cao bổ xuống đỉnh đầu của Trác Luân Bố.

Với khả năng của Trác Luân Bố, cũng không dám xem thường một kích lôi đình vạn quân của Đường Liệp, cổ họng phát ra một tiếng quái dị thần kỳ, Thanh Lân Phân Thủy thú đột nhiên lùi vào trong nước, chiếc đuôi thật dài ở dưới nước hướng chân sau của Tuyết Vực Thánh Chuế bay tới.

Tuyết Vực Thánh Chuế đối với sự nguy hiểm có khứu giác siêu cường nhạy cảm, một lần xoay người linh xảo đã tránh thoát sự công kích của Thanh Lân Phân Thủy thú, quay đầu hướng chiếc đuôi dài của nó táp tới.

Đuôi dài của Thanh Lân Phân Thủy thú co rút thật tự nhiên, thân thể cao lớn chuyển động dưới nước dị thường linh hoạt, hai linh thú truy đuổi lẫn nhau, chủ nhân của chúng nó cũng là lần thứ hai giao thủ trong nước.

Trác Luân Bố thân ở dưới nước hay trên mặt nước cũng không có gì khác nhau, tốc độ ra chiêu cũng không bị ảnh hưởng chút nào, ở trong nước đánh nhau cũng không phải là thế mạnh của Đường Liệp, nhưng Đồ Long Đao trong tay hắn sắc bén dị thường, dựa vào thế mạnh của binh khí dễ dàng hóa giải được nhiều lần công kích của Trác Luân Bố.

Trác Luân Bố đối với Đồ Long Đao trong tay Đường Liệp có nhiều kiêng kỵ, cây búa lớn huyền thiết xưa nay hắn rất quý trọng, vừa rồi là vì thiếu sự chuẩn bị, cho nên mới bị Đường Liệp làm hư tổn cây búa, trong lòng tiếc hận không thôi, bây giờ ra tay bắt đầu trở nên vô cùng cẩn thận.

Mà Đường Liệp lại nhìn ra điểm này, lợi dụng lòng yêu quý binh khí của Trác Luân Bố, liên tục phát động công kích, trong miệng Trác Luân Bố không ngừng gầm gừ, Đường Liệp ở trong nước không nghe rõ hắn nói cái gì, phỏng chừng cũng không phải là lời gì tốt.

Thanh Lân Phân Thủy thú và Tuyết Vực Thánh Chuế chiến đấu đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, mỗi một lần nó hành động công kích đều bị tiểu bạch long từ một nơi gần đó đem tin tức truyền lại cấp Tuyết Vực Thánh Chuế, cán cân lực lượng đối lập đã hoàn toàn nghiêng về phía Tuyết Vực Thánh Chuế.

Trác Luân Bố sợ ném chuột vỡ đồ, có một thân khí lực lại không thể sử dụng, tức giận đến mắng to nói: “ ***, mười tám đại tổ tông nhà ngươi, lão tử không chơi!” Bởi vì ở trong nước, lời hắn mắng ra chỉ có thể chính bản thân hắn nghe được.

Thanh Lân Phân Thủy thú cũng đã nhìn thấy được từng cử động của mình đều rơi vào trong tính toán của đối thủ, trong lòng đã sớm sinh ra sự sợ hãi, Trác Luân Bố phóng ra tín hiệu muốn lưu lại, Thanh Lân Phân Thủy thú liền hướng vào nước sâu lặn xuống.

Đường Liệp cưỡi Tuyết Vực lướt trên mặt nước liền nghe được thanh âm của đồng bạn hoan nghênh hắn trở về, Đường Liệp cười nói: “ Hải Nộ hiền giả mặc dù tứ chi phát triển, nhưng đầu óc cũng không đơn giản, hắn chỉ là đau lòng cho vũ khí của mình, cho nên mới rút lui, bất quá đây cũng chứng minh nhất định còn có đối thủ lợi hại hơn đang chờ chúng ta.”

Phỉ Na tràn đầy đồng cảm gật đầu, lại nghe được Nhã Dịch An kinh hô: “ Các ngươi xem!”

Bọn họ theo phương hướng Nhã Dịch An nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy phương viên chung quanh chừng năm trăm thước trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một vòng tròn thật to màu trắng, nhiệt độ không khí chợt hạ thấp xuống.

Tuyết Vực nhanh chóng nhảy lên thuyền, hai mắt tràn ngập kinh hãi nhìn biến hóa ngoài khơi.

Huyền Ba kinh hô: “ Là băng a, ngoài khơi vậy mà bị kết băng!”

Phỉ Na nhẹ giọng nói: “ Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng!”

Mặt băng đã ngưng kết đột nhiên xuất hiện một nam tử thon gầy, hắn cao chừng một thước tám mươi lăm, tóc dài màu bạc rối tung trên đầu vai, trong tay cũng không cầm vũ khí, một đôi chân to trần trụi đi trên mặt băng, mỗi bước đi, băng tầng liền điên cuồng hướng trung tâm ngưng kết. Thủy khí chung quanh cũng đọng lại hình thành bông tuyết, chung quanh xoay tròn quanh thân hình hắn.

Nhã Dịch An thè lưỡi nói: “ Ta kháo! Thật lợi hại, Đường Liệp, xem ra còn cần ngươi đối phó.”

Thuyền dừng lại, nước biển bên dưới thực đã ngưng kết thành băng.

Phỉ Na quát một tiếng, hoàng kim nỗ trong tay liên tục bắn ra bảy mũi tên lao nhanh tới ngay mặt Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng.

Đôi mắt màu xám trắng của Hạ Ngôn Băng chợt bắn ra quang hoa thê lãnh, mái tóc trắng giống như quỷ mị bay tung lên cao. Bảy mũi tên ở trên hư không bay tới với tốc độ cực nhanh, ma xát với không khí với tốc độ cao phát ra tiếng rít nhè nhẹ, đột nhiên sương giá màu trắng bao phủ trên thân tiễn, nhiệt độ thấp làm cho tính chất của kim loại trở nên vô cùng thanh thúy, lúc đi tới trước người Hạ Ngôn Băng, hắn hời hợt huy ra một chưởng, bảy mũi tên tức khắc hóa thành một chùm băng tuyết.

Đường Liệp hít vào một hơi lãnh khí, đối mặt đối thủ cường hãn như thế, hắn cũng không nắm chắc có thể thủ thắng.

Hạ Ngôn Băng hai tay ở trên hư không hình thành một hình cung, từng đường kính ước chừng hai thước hình thành một hình cầu bông tuyết thật lớn, nương theo một tiếng bạo rống, bông tuyết hình cầu rời tay bay ra, hướng chiếc thuyền Đường Liệp bọn họ ném tới.

Ngay tích tắc hắn ra tay thì Đường Liệp đã bay lên, ngưng tụ lực lượng toàn thân vào quyền phải nhắm vào vị trí bông tuyết hình cầu thình lình oanh tới.

Đường Liệp thường thường là dưới tình huống đối thủ càng cường đại, thì sẽ có điều kiện kích phát năng lượng xuất từ bản thân, lần này là bởi vì phải bảo vệ đồng bạn ở phía sau, càng dùng hết lực lượng toàn thân.

Quang mang màu lam bao vòng quanh cả cánh tay phải của Đường Liệp, khi bông tuyết hình cầu thật lớn có khoảng cách không ngừng gần hơn thì thân thể cảm thấy giống như bị rơi vào sự rét lạnh. Một quyền đủ để khai sơn phá đá của Đường Liệp chuẩn xác không lầm oanh kích vào bông tuyết hình cầu, nương theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, thân hình của Đường Liệp bị băng vụ bao phủ trong đó, nhiệt độ chợt giảm xuống làm do máu huyết của hắn cơ hồ muốn ngưng kết. Từ vùng đan điền một dòng nước ấm chảy ra, nhanh chóng lưu chuyển quanh toàn thân của hắn.

Bông tuyết hình cầu mặc dù bị Đường Liệp thành công đánh nát, nhưng lực lượng thật lớn trong đó làm cho thân hình của Đường Liệp rơi xuống dưới, hai chân nặng nề rơi xuống trên mặt băng, lực rơi cường đại làm cho mặt băng nhanh chóng nứt ra, với thân thể Đường Liệp làm trung tâm, từng đạo mạng nhện giống như vết rạn hướng quanh thân bắn ra.

Đường Liệp thầm kêu không hay, thế rơi vẫn không hạ thấp, nửa thân thể đã rơi vào trong nước biển lạnh như băng, nước biển chung quanh lại nhanh chóng đọng lại, vây thân thể Đường Liệp ở trong băng tầng.

Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Huyền Ba bọn họ, chiếc thuyền của các nàng cũng rơi vào trong khe nứt của băng.

Trên môi Hạ Ngôn Băng hiện lên một tia mỉm cười lãnh khốc, trong thế giới băng tuyết, hắn vĩnh viễn là người mạnh.

Trên không trung truyền đến một tiếng cười lạnh nhạt, Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật đang xoay quanh tại giữa không trung, nhịn không được nhíu mày phát ra một tiếng hừ lạnh nói: “ Tiểu Trang, chuyện của ta hình như không cần ngươi nhúng tay.”

Gương mặt tuấn dật của Trang Phi Dật vẫn lộ ra nụ cười tiêu sái, cánh chim màu đen giãn ra, làm cho không khí lạnh lẽo chịu tải sức nặng của thân thể hắn, tự do trôi trong bầu trời: “ Nữ hoàng nói qua, giết không tha!”

“ Chính tay ta làm!” Hạ Ngôn Băng giơ cánh tay ra phía trước, bông tuyết nhanh chóng hình thành tụ tập, một thanh lợi kiếm do bông tuyết tạo thành xuất hiện ở trong tay hắn.

Phỉ Na và Huyền Ba đã nhảy xuống thuyền, đồng thời hướng Đường Liệp đang bị vây trong băng tầng phóng đi, cố gắng cứu Đường Liệp ra khỏi băng tầng trước khi Hạ Ngôn Băng ra tay.

Trang Phi Dật từ trên cao tựa như lưu tinh hướng ba người bay vút đi, người ở trong hư không đã liên tục hướng bọn họ bắn ra cả mười hai mũi tên.

Phỉ Na bảo vệ Huyền Ba, ngọc bích đao của nàng bị mất tại Thủy Tinh Thành, bây giờ chỉ sử dụng một thanh loan đao tầm thường, huy lên khởi ra một luồng quang mang thê mỹ, cuốn lấy mười hai mũi tên vào trong dòng xoáy, ánh đao đã cắt nát những mũi tên.

Trang Phi Dật cười lạnh một tiếng, hai cánh mạnh mẽ vẫy động, lại có vô số mũi tên từ trong cánh chim của hắn ào ào bắn ra.

Nhã Dịch An kinh hô: “ Dực tộc nhân!”

Trong khi mấy người Phỉ Na bị Trang Dật Phi ngăn chặn, Hạ Ngôn Băng đã bức tới trước người Đường Liệp, huyền băng kiếm gào thét hướng ngay cổ Đường Liệp chém tới.

Thân thể Đường Liệp bị băng tầng giữ chặt, mắt thấy huyền băng kiếm bổ về phía mình, nhưng lại hoàn toàn không thể di động, trong lúc chỉ mành treo chuông, một đạo màu trắng loang loáng với tốc độ vô hạn hướng trước ngực Hạ Ngôn Băng vọt tới, khiến cho Hạ Ngôn Băng phải buông tha sự đuổi giết với Đường Liệp, dùng huyền băng kiếm hướng đạo bạch quang nghênh tới.

Bạch quang đánh lên thân huyền băng kiếm, dấy lên ngọn lửa nóng cháy, gương mặt Hạ Ngôn Băng biến sắc, thấp giọng nói: “ Sí Diễm tiến!” Huyền băng kiếm hóa thành một đoàn băng vụ hoàn toàn bao trùm ngọn lửa.

Hắn ngẩng đầu hướng không trung nhìn lên, nhìn thấy một nam tử tóc bạc đang vỗ cánh bay lượn tại giữa không trung, trường cung hợp kim trong tay nhắm ngay lồng ngực của hắn, bảy mũi tên theo thứ tự nằm sẵn trên dây cung chờ phát động. Phía sau hắn còn có sáu gã Dực tộc võ sĩ, tất cả đều đã lên dây cung, giương mắt nhìn vào chính mình.

Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật lúc này tình huống cũng không tốt hơn Hạ Ngôn Băng chút nào, một đàn chim màu trắng đang bao quanh hắn, che ở tầm mắt, với lại đàn chim càng tụ càng nhiều, xoay quanh thân hắn, cũng không vội khởi lên tiến công, tựa hồ chỉ muốn vây khốn hắn.

Một thanh âm mềm mại lên tiếng: “ Ngươi là người của Dực tộc? Vì sao phải trợ giúp Hải tộc đối phó bằng hữu của ta?”

Trang Phi Dật nhìn chim chóc bay khắp bầu trời, trong ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ những con chim này đều do cô gái này sai khiến mới làm ra hành động vây khốn mình? Mặc dù có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhưng cũng không làm ra thêm cử động nào. Trang Phi Dật lạnh nhạt cười nói: “ Ngươi cho rằng những con chim này có thể vây khốn ta sao?”

Một thanh âm lãnh khốc nói: “ Đàn chim mặc dù vây khốn không được ngươi, nhưng nếu ngươi làm ra bất cứ động tác gì, hai trăm mũi Sí Diễm tiến sẽ bắn hết vào trên thân thể của ngươi, nếu có gan, ngươi có thể làm thử xem!”

Nội tâm Trang Dật Phi hơi trầm xuống, quả nhiên cũng không dám làm ra thêm cử động nào.

Bàn tay Đường Liệp dùng sức giãy khỏi sự trói buột của băng tầng, hai tay chống lên mặt băng, rướn người leo lên. Lại nhìn thấy Lăng Ưng đã lâu không gặp đang xoay quanh trên không trung, gương mặt lạnh lùng hướng tới mình lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “ Đã biết mạng ngươi có phúc lớn, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!”

“ Chủ nhân!” Bên tai vang lên tiếng nói mềm mại động lòng người của Huyên nhi, Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy Huyên nhi giống như lăng ba tiên tử nhẹ nhàng đáp xuống phía trước hắn, trong đôi mắt đẹp màu lam nhộn nhạo lệ quang trong suốt, nhiều ngày không gặp, gương mặt tuyệt mỹ của nàng có vẻ hao gầy rất nhiều, xem ra từng thời khắc đều nhớ nhung mình.

Huyên nhi chạy đến trước mặt Đường Liệp, kềm chế sự kích động từ trong nội tâm dừng chân lại, nhưng sự tưởng niệm trong đôi mắt đẹp đã sớm biểu lộ không bỏ sót.

Đường Liệp nhìn Huyên nhi khéo hiểu lòng người, tình yêu lặng yên trỗi lên, thấp giọng nói: “ Những ngày qua, muội đã bị không ít ủy khuất.”

Huyên nhi yên lặng lắc đầu nói: “ Có thể nhìn thấy chủ nhân bình an, Huyên nhi có khổ hơn cũng đáng.”

Huyền Ba tiến lên cầm tay Huyên nhi, các nàng cộng đồng hoạn nạn, có tình cảm rất sâu, nhẹ giọng hỏi về những chuyện đã xảy ra.

Lăng Ưng nhắc nhở bọn họ: “ Bây giờ không phải lúc ôn chuyện cũ, chúng ta rời đi nơi này trước rồi hãy nói.”

Hắn mang đến hai mươi Dực tộc võ sĩ, có ba người cùng đáp xuống trên mặt băng, mang theo Nhã Dịch An, Phỉ Na và Tuyết Vực Thánh Chuế bay ra ngoài khơi, Huyên nhi mang theo Huyền Ba công chúa bay lên, Lăng Ưng tự mình mang theo Đường Liệp.

Thẳng đến khi bọn họ biến mất nơi chân trời phương xa, đàn chim quay chung quanh người Trang Dật Phi mới chịu tán đi, Trang Dật Phi tràn ngập mê hoặc nhìn về phía bầu trời, ánh mắt có vẻ như bị mất mác.

Huyền Băng hiền giả Hạ Ngôn Băng lạnh lùng đi tới bên cạnh hắn, âm trầm nói: “ Tiểu Trang, Dực tộc nhân này có phải là đồng tông với ngươi?”

Trang Phi Dật khinh thường nhìn Hạ Ngôn Băng, cười lạnh nói: “ Ngươi có phải là muốn hỏi, ta và bọn họ có phải là đồng bọn hay không?”

“ Hy vọng ngươi có điều kiện giải đi hiềm nghi!”

Trang Phi Dật cười ha ha nói: “ Ta giống như không cần phải giải thích với ngươi!” Rồi vỗ cánh hướng không trung bay đi.

Hạ Ngôn Băng tràn ngập oán độc ngóng nhìn theo bóng lưng từ từ nhỏ dần đi của Trang Dật Phi, hồi lâu nghiến răng nghiến lợi nói: “ Ta nhất định sẽ cho ngươi trả giá đắt vì chuyện hôm nay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.