Ánh mắt Nham Thạch lạnh lùng đảo qua Đường Liệp, lướt qua bên người Bồ Ni và Bồ Thị, vừa nhìn thấy hai gã bán Tinh Linh nhân thì hắn tức khắc minh bạch chân tướng của chuyện này. Nhìn thấy hơn mười tộc nhân vẫn nằm dài trên mặt đất rên rỉ, lửa giận Nham Thạch không khỏi thiêu đốt lên, giận dữ hét: “ Món nợ đả thương tộc nhân của ta, ta nhất định sẽ thanh toán với ngươi.”
Đường Liệp lạnh lùng nói: “ Bọn họ đáng bị đòn!”
Nham Thạch tràn ngập lửa giận nhìn thẳng Đường Liệp.
Đường Liệp nói: “ Ở quốc gia của ta từng có một câu nói ai cũng nói trên miệng: “Củi đậu đun hột đậu, đậu trong nồi khóc kêu. Cùng sinh trong một gốc, bức nhau chi đến cùng.” Đây là Tào Thực thời Tam Quốc làm ra bài thơ trong bảy bước, Đường Liệp chộp tới để trích dẫn vô cùng thích hợp.
Mặc dù Nham Thạch không thể hoàn toàn hiểu được thực ý của bài thơ này, nhưng câu cuối cùng “cùng sinh trong một gốc, bức nhau chi đến cùng.” Thì hắn nghe đã hiểu.
Đường Liệp cầm cánh tay Bồ Thị nói: “ Các ngươi có tư cách gì kỳ thị bọn họ, bất hạnh của bọn họ là người phương nào tạo thành? Chính là do tộc nhân các ngươi mềm yếu vô năng, mới để cho tỉ muội của mình bị bắt, các ngươi không đi giải cứu các nàng, ngược lại vô tình vứt bỏ họ, thậm chí cừu hận họ cùng hậu nhân của họ!”
Cổ họng của Bồ Thị và Bồ Ni kịch liệt co rúm, ủy khuất chôn dấu trong lòng đã nhiều năm rốt cuộc đã có người đại biểu thay bọn họ nói ra.
Ánh sáng chói rực trong mắt Đường Liệp quét ngang đám Tinh Linh nhân đứng chung quanh: “ Các ngươi mở to mắt mà nhìn cho kỹ, trên người bọn họ cũng chảy máu của Tinh Linh nhân, mẫu thân bọn họ là tỷ muội của các ngươi, con gái của ngươi, chẳng lẽ tất cả Tinh Linh nhân đều lãnh huyết vô tình cả sao?”
Tinh Linh nhân chung quanh dưới ánh mắt trừng trừng của Đường Liệp vậy mà cả đám cúi đầu xuống, ánh mắt phẫn nộ của nham thạch từ từ chuyển biến thành một loại xấu hổ.
Đường Liệp giận dữ hét: “ Trong lúc đối mặt với bọn họ, các ngươi lẽ ra càng cảm thấy phải xấu hổ, mà không phải là cừu hận và vứt bỏ!”
Bồ Thị và Bồ Ni ưỡn ngực, ánh mắt của bọn họ tràn ngập kiêu hãnh và tự tin trước nay chưa từng có, chủ nhân nói đúng, đối mặt Tinh Linh nhân bọn họ không có lý do gì phải tự ti.
Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng khóc bi thương, cũng chính là Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa ngồi ở chỗ kia lớn tiếng khóc ồ lên.
Bồ Ni đi đến gần bên người lão nhân, nhẹ nhàng dìu hắn lên, không ngờ là những câu nói của Đường Liệp lại câu dẫn ra nỗi thống khổ trong ký ức của lão nhân.
Sự phẫn nộ của đám người vây quanh bất tri bất giác đã hạ xuống, Tinh Linh võ sĩ bị thương đã được tộc nhân dìu đi, hiện trường chỉ còn lại mấy người Đường Liệp.
Nham Thạch nhìn Đường Liệp chậm rãi gật gật đầu, không nói được một lời xoay người hướng phương xa đi đến.
Tiểu công chúa cười khúc khích đi tới trước mặt Đường Liệp: “ Nhìn không ra, không thể ngờ ngươi lại có thể nói hay như vậy!”
Đường Liệp nói: “ Ta đây là lý trực khí tráng!”
“ Khoa trương!” Tiểu công chúa nhịn không được muốn đánh ngã dáng vẻ bệ vệ của Đường Liệp.
Bồ Thị và Bồ Ni cũng giúp đỡ Mạc Thừa rời khỏi nơi đó.
Đường Liệp xoa cánh tay ê ẩm vì vận động quá sức, nói: “ Ngươi đối với lời nói vừa rồi của ta đến tột cùng là duy trì hay phản đối?”
Tiểu công chúa mỉm cười nói: “ Vốn cùng một gốc rễ, sao lại bức nhau tới cùng, ngày sau ta nhất định phải nói lại câu này cho phụ vương nghe một chút.”
Nham Thạch vừa mới rời đi lại lập tức quay lại, hắn đi thẳng tới Đường Liệp, tiểu công chúa còn tưởng rằng hắn muốn tìm Đường Liệp phiền toái, bèn tiến lên ngăn trở đường đi của hắn nói: “ Đại ca, chuyện tới đây coi như xong rồi!”
Nham Thạch lạnh nhạt cười nói: “ Ta tìm Đường Liệp muốn hỏi một việc.”
Đường Liệp gật gật đầu.
Nham Thạch nói: “ Các ngươi trên đường gặp phải Hắc Ám kỵ sĩ, vũ lực hẳn là không tầm thường, nhưng khắp Mê Thất sâm lâm đều trải rộng những trạm gác của chúng ta, bọn họ tại sao có thể có điều kiện vòng qua trạm gác tiến vào trong bụng của chúng ta?”
Đường Liệp nói: “ Có chuyện ta có thể dám chắc, hai gã Hắc Ám kỵ sĩ mục đích thực sự chính là tiểu công chúa, với lại bọn họ cũng không có ý hạ sát thủ.”
Nham Thạch thấp giọng nói: “ Ý của ngươi là nói, bọn họ muốn bắt cóc Tiêm Vũ?”
Đường Liệp gật đầu.
Tiểu công chúa nói: “ Đại ca, bọn họ làm sao biết hành tung của ta?”
Đường Liệp bật thốt lên: “ Có lẽ trong nội bộ Tinh Linh tộc các ngươi có gian tế không chừng.”
Ánh mắt Nham Thạch chấn động, Đường Liệp đã nói trúng tâm tư của hắn.
Tiểu công chúa giận dữ nói: “ Nếu để cho ta tra ra là người nào đang âm thầm bán đứng chúng ta, ta nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn.”
Nham Thạch lạnh nhạt mỉm cười nói: “ Đường Liệp, lại nói, ta còn muốn cảm tạ ngươi đã cứu tiểu muội của ta.”
Tiểu công chúa không phục nói: “ Cho dù không có hắn, ta đối phó hai tên kia cũng dư sức.”
Đường Liệp cười nói: “ Cũng là do ta nhiều chuyện.”
Nham Thạch nói: “ Ngươi cứ việc yên tâm nghỉ ngơi ở chỗ của ta, ngày mai sáng sớm ta sẽ tự mình đưa tiễn mấy vị rời đi.”
Tiểu công chúa hướng Đường Liệp nói: “ Uy, Đường Liệp, ngươi đi theo ta!”
Đường Liệp chẳng biết nàng lại sinh ra chủ ý gì, nhìn thấy nàng ngoắc tay đành phải đi theo, đi đến phía tây nam của Minh Kính Cốc trong một mảnh rừng cây u tĩnh, hai Tinh Linh nữ nhân thủ vệ lối vào nhìn thấy tiểu công chúa, hấp tấp hành lễ.
Tiểu công chúa hướng Đường Liệp vẫy tay ra hiệu hắn đuổi theo bước chân của mình.
Đi vào trong rừng cây mới nhìn thấy trong đó thấp thoáng có một kiến trúc nhà gỗ ba tầng, biết là chỗ ở của tiểu công chúa.
Đường Liệp không khỏi miên man suy nghĩ: “ Tiểu nha đầu gọi ta đến đây để làm chi? Chẳng lẽ là bị vẻ anh hùng khí khái của ta đả động, định lấy thân báo đáp sao?” Nhìn thân thể mềm mại với đường cong lả lướt của tiểu công chúa, tâm thần không khỏi rung động, cô gái nhỏ này phát dục càng lúc càng có mùi vị của đàn bà.
Lúc này tiểu công chúa vừa vặn xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt khác thường của Đường Liệp, không khỏi ngẩn ngơ, sẵng giọng: “ Ngươi nhìn chằm ta làm cái gì?”
Đường Liệp nói: “ Ngươi đi phía trước ta, ta không nhìn ngươi còn có thể nhìn ai?”
Tiểu công chúa hung hăng trừng mắt liếc hắn, bước chân chậm dần sóng vai đi cùng Đường Liệp, nàng nhẹ giọng nói: “ Ta có vài món đồ vật muốn nhờ ngươi đưa cho Huyên nhi tỷ tỷ.”
Đường Liệp cười nói: “ Việc nhỏ, ta nhất định đưa đồ vật của ngươi đích tay giao cho nàng.”
Hai người đi vào phòng, Đường Liệp nhìn trang trí trong phòng phần lớn đều do gỗ chế tạo, những đồ trang trí mặc dù không phải do tài liệu xa hoa chế tác mà thành, nhưng lại chạm trổ tinh mỹ phi thường.
Tiểu công chúa lấy ra một cái hộp gỗ, đặt lên bàn nói: “ Ngươi đã đáp ứng chuyện của ta nhất định phải làm được.”
“ Yên tâm!”
Lúc này tiểu công chúa mới nhớ tới việc châm trà cho Đường Liệp, Đường Liệp vốn muốn đi, nhưng trải qua cuộc tranh đấu vừa rồi có chút miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng nên lưu lại uống vài chén, hơn nữa tiểu công chúa trời sinh lệ chất, xinh đẹp khả ái, cũng là lý do làm cho hắn lưu luyến.
Tiểu công chúa hiếu kỳ nói: “ Ngươi và Huyên nhi tỷ tỷ rốt cuộc có quan hệ gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, tức khắc cảm thấy có chút không ổn, gương mặt bay lên hai mảnh mây đỏ.
Đường Liệp cười nói: “ Quan hệ bằng hữu.”
“ Gạt người!”
Đường Liệp cố ý đùa nàng: “ Theo ngươi xem, ta và Huyên nhi là có quan hệ gì?”
“ Ta không biết, nhưng đúng là ta nhìn ra được, Huyên nhi tỷ tỷ đối với ngươi rất tốt…” Tiểu công chúa dù sao cũng chưa từng trải qua việc tình yêu, nhắc tới chuyện này cảm thấy ngượng ngùng, lông mi màu lam cụp xuống, thật sự là làm cho người ta thương mến.
Đường Liệp nhẹ giọng thở dài: “ Huyên nhi là nữ hài tử đối với ta tốt nhất trên thế giới này.”
“ Buồn nôn!” Tiểu công chúa nhẹ giọng nói, nàng ức chế không nổi lòng hiếu kỳ, nhẹ giọng nói: “ Lần này ngươi đi Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên làm gì?”
Đường Liệp chậm rãi buông chén trà nói: “ Tranh đấu trên phiến đại lục này đã làm cho ta cảm thấy chán ghét, nghe nói Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên là một nơi không tranh sự đời, ta định đến đó tìm kiếm một địa phương yên tĩnh, tìm cuộc sống tự do tự tại.”
Tiểu công chúa nhẹ gật đầu, do dự một chút, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “ Ngươi sẽ lấy Huyên nhi tỷ tỷ sao?”
Đường Liệp làm vẻ mặt ngạc nhiên: “ Ngươi nghĩ sao?”
Tiểu công chúa nhẹ giọng nói: “ Điều đó với ta có quan hệ gì?”
Đường Liệp cười ha ha, làm tiểu công chúa tức giận dậm chân nói: “ Ngươi không phải người tốt, không ngờ lại giễu cợt ta.”
Đường Liệp thấy sắc trời đã không còn sớm, ở lại lâu trong chỗ ở của tiểu công chúa chỉ sợ có người nói, đứng dậy: “ Ngày mai còn phải đi, Đường Liệp cáo từ.”
Hắn cầm lấy hộp gỗ trên bàn muốn rời khỏi.
Lại nghe được tiểu công chúa nói phía sau: “ Đường Liệp!”
Đường Liệp xoay người lại, đã thấy trong đôi mắt sáng trong veo như nước suối của tiểu công chúa toát ra quang mang chân thành tha thiết: “ Cảm ơn ngươi!”
Đường Liệp lộ ra nụ cười tràn ngập thoải mái.
Nụ cười tràn ngập mị lực nam tính lại làm cho phương tâm của tiểu công chúa rung động, không tự chủ được cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “ Ta tiễn ngươi!”
Đi ra ngoài cửa đã giăng sao đầy trời, chung quanh tiểu lâu truyền đến tiếng côn trùng kêu vang thật tiết tấu, lúc hai người đi ra tiểu lâu, vài con đom đóm từ trong bụi cỏ bay lên, tiểu công chúa vui vẻ nói: “ Đẹp quá a!”
Đường Liệp ngóng nhìn đom đóm bay múa ưu nhã trên không trung, trong lòng cảm thấy một ý nghĩ không màng danh lợi, hắn đã thật lâu không hề lưu ý ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên. Cách Lan Đế Á đại lục nguyên lai cũng có vẻ đẹp của nó, thậm chí nói vẻ đẹp này cũng không có ở thế giới nguyên lai của hắn, hắn lưu ý chỉ là huyết tinh và tàn khốc của phiến đại lục này, mà không hề để mắt tới vẻ đẹp ẩn chứa của nó.
Ánh mắt Đường Liệp vô ý thức nhìn về phía tiểu công chúa, nhìn thấy dưới ánh sao trời, gương mặt nàng như tranh, phong tư yểu điệu, nghiễm nhiên đã là một cô gái thanh xuân.
Tiểu công chúa nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của Đường Liệp, gương mặt nóng lên, loại cảm giác này nàng cũng chưa bao giờ cảm giác được, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Đường Liệp, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời phương xa, nhưng lại thấy một đạo ánh sáng màu đỏ đột nhiên từ bầu trời phía trên sơn cốc xẹt qua, nàng vui vẻ nói: “ Lưu tinh!”
Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt hắn cũng toát ra một tia vui mừng ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên lại bị kinh hãi thay thế.
Lưu tinh màu đỏ bay đến bầu trời phía trên sơn cốc, đột nhiên dừng lại, thể tích trong nháy mắt bành trướng, rồi sau đó phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Với lưu tinh làm trung tâm hóa thành ngàn vạn đóa lửa sáng lạn, từ trên cao rơi thẳng xuống. Đường Liệp nhanh chóng từ trong kinh hãi tỉnh táo lại, kéo tiểu công chúa ôm vào lòng, cùng lúc đó một hỏa cầu cỡ trái bóng rổ nặng nề đánh xuống vị trí đầu vai hắn.
Năng lượng trong cơ thể Đường Liệp lập tức ứng sinh, ở chung quanh thân thể hắn nhanh chóng hình thành một tầng giáp trụ ẩn hình, mặc dù như thế, vẫn không thể kịp thời chống lại hỏa cầu đột nhiên đánh xuống.
Đường Liệp lao xuống mặt đất ở phía trước, áp thân thể mềm mại tràn ngập thanh xuân của tiểu công chúa bên dưới người mình.
Bởi vì đau đớn làm cho thân thể Đường Liệp kịch liệt co quắp một chút, liên tiếp hỏa cầu rơi xuống bên người bọn họ. Đường Liệp cố nén đau đớn từ thân thể mềm mại của tiểu công chúa bò lên, run giọng nói: “ Ngươi có bị thương không?”
Tiểu công chúa kinh hồn lạc phách lắc đầu, lúc này bên người đã bị thiêu đốt lên, mưa sao sa thiêu đốt trên không trung vẫn đang không ngừng hướng mặt đất trút xuống.
Đường Liệp ôm tiểu công chúa trốn vào dưới đại thụ, không chờ bọn họ nghỉ hơi, tán cây đã bị hỏa cầu đánh trúng nhanh chóng thiêu đốt lên.
Đường Liệp rút ra Đồ Long Đao, vẻ mặt ngưng trọng mà kiên nghị, hắn đã suy đoán ra đây cũng không phải thiên tai ngẫu nhiên phát sinh. Đồ Long Đao chuẩn xác không lầm bổ văng hỏa cầu hướng tới bọn họ, Đường Liệp lớn tiếng nói: “ Ngươi có sợ không?”
Trong lòng tiểu công chúa đột nhiên dâng lên một cảm giác an toàn khó có thể hình dung, dùng sức lắc đầu nói: “ Không sợ!”
Đường Liệp mỉm cười nói: “ Tốt! Chúng ta nhất định có thể chạy ra ngoài!” Hắn dùng thân thể che chở cho tiểu công chúa hướng ngoài bìa rừng chạy đến, lúc này rừng cây đã hoàn toàn thiêu đốt lên, chim chóc hoảng sợ hướng chung quanh bay tán loạn, nơi nơi tràn ngập khói đặc và mùi vị cháy khét.
Đường Liệp dùng Đồ Long Đao không ngừng hất văng hỏa cầu rơi xuống trên đỉnh đầu, năng lượng trên cơ thể tạo thành một tầng giáp trụ ẩn hình chung quanh, hộ vệ tiểu công chúa ở trong biển lửa chậm rãi tiến lên.
Rốt cuộc đi ra khỏi phạm vi của rừng cây, bên tai truyền đến tiếng khóc hảm lớn tiếng và tiếng thét chói tai.
Trên mặt đất phía trước nằm đầy thi thể, đa số thi thể đều đang thiêu cháy, Minh Kính Cốc vừa rồi thật yên tĩnh an nhàn, giờ phút này đã trở thành nhân gian luyện ngục.
Một Tinh Linh nữ lang còn chưa kịp chạy tới nơi an toàn, liền bị một hỏa cầu đường kính chừng một thước đánh trúng đầu, cả thân hình bị lực va đập cường đại nghiền thành thịt nát, thi thể bị ngọn lửa bén trúng, nhanh chóng thiêu đốt lên.
Tiểu công chúa nhìn thấy thảm trạng của tộc nhân, nước mắt thương tâm đã tuôn ra đầm đìa từ đôi mắt đẹp.
Đường Liệp so với nàng thật tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn quanh bốn phía, từ trong biển lửa nhìn thấy được vị trí của đá núi phía trước, nơi đó có đá núi nhô ra, có thể ngăn trở hỏa cầu trút xuống từ trên bầu trời.
Đường Liệp huy vũ Đồ Long Đao, ở trong thời gian ngắn nhất mang theo tiểu công chúa vọt tới dưới đá núi, nơi đó đã có nhiều Tinh Linh tộc nhân đang trú ẩn. Tất cả bọn họ đều đã bị tai nạn đột nhiên kinh sợ, những Tinh Linh nhân mất đi thân nhân lớn tiếng khóc thảm.
Quần áo trên thân Đường Liệp đã bị ngọn lửa đốt thành lỗ lớn, hắn xé luôn áo, xả thành vải quấn quanh bàn tay cầm đao, từ đám người chung quanh không tìm được Bồ Ni và Bồ Thị huynh đệ.
Trải qua việc phá vòng vây của biển lửa vừa rồi, Đường Liệp đã có tin tưởng với giáp trụ ẩn hình bên ngoài thân thể, hắn chuyển hướng công chúa nói: “ Ngươi ở lại chỗ này!” Hắn nhanh chóng hướng biển lửa phóng đi.
Tiểu công chúa không ngờ Đường Liệp lại làm ra cử động như vậy, kinh hô: “ Ngươi đi đâu vậy?”
“ Đi tìm các huynh đệ của ta!” Đường Liệp lớn tiếng đáp lại.
“ Nhưng ngươi đi như vậy chỉ có đi chịu chết!” Trái tim tiểu công chúa trong phút chốc chẳng biết tại sao lại lo lắng cho Đường Liệp.
Lúc này đã nhìn thấy ở bên trong biển lửa, hai thân ảnh đang lảo đảo hướng bọn họ chạy tới, Đường Liệp nhìn thấy rõ ràng, đúng là Bồ Thị huynh đệ, trên lưng Bồ Thị còn đang cõng theo Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa.
Đường Liệp hấp tấp vọt tới, đón ba người bọn họ.
Bồ Thị và Bồ Ni trên người đều bị bỏng nhiều chỗ, trên người Mạc Thừa còn bỏng nghiêm trọng hơn, miệng há ra khép lại, hơi thở trở nên yếu ớt mỏng manh vô cùng.
Đường Liệp bắt mạch môn của Mạc Thừa, mạch đập của Mạc Thừa vô cùng tán loạn yếu ớt, sau lưng hắn đã bị đốt cháy, muốn cứu hắn chỉ sợ không có khả năng.
Đường Liệp buồn bã lắc đầu, ánh mắt Mạc Thừa thủy chung nhìn chăm chú vào Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ, tay trái hắn run rẩy thò vào trong ngực, Bồ Thị trợ giúp hắn xốc vạt áo lên, từ bên trong lấy ra một đôi giày rơm.
Mạc Thừa dùng sức nắm được bàn tay của Bồ Thị, tê ách nói: “ Cho các ngươi…”
Bồ Thị rưng rưng nói: “ Tại sao?”
Mạc Thừa gian nan nói: “ Liên…Chúc…là…là con gái…của…ta…”
Bồ Thị và Bồ Ni nghe được những lời của Mạc Thừa, hai người đồng thời quỳ sụp xuống bên người Mạc Thừa, Bồ Thị khàn giọng hô lớn: “ Ngoại công…ngươi…ngươi là ngoại công của chúng ta…”
Mạc Thừa rưng rưng gật đầu: “ Ta có lỗi…nàng…”
“ Ngoại công!” Bồ Ni rơi lệ hô lớn.
“ Ngoan…đôi giày rơm…ta không kịp…” Lời nói của lão nhân đột nhiên dừng lại, tính mạng đã rời khỏi thân thể hắn.
Bồ Thị và Bồ Ni cùng sụp xuống bên người Mạc Thừa gào khóc, bọn họ vốn không có nghĩ tới bị Tinh Linh lão nhân vẫn làm bạn bên người mình lại chính là ngoại công của bọn họ.
Đường Liệp không khỏi rung động, trong mắt tuôn ra lệ nóng.
Tiểu công chúa sớm bị tình cảnh trước mắt làm cảm động, che mặt bật khóc nức nở.
Thân ảnh to lớn của Nham Thạch xuất hiện ở trong đám người, lúc này thế công của hỏa cầu trên bầu trời dần dần ngừng lại, ánh lửa hằn lên trên gương mặt bi thống mà phẫn nộ của mỗi Tinh Linh nhân.
Nham Thạch tràn ngập bi thương nói: “ Đây là một hồi chiến tranh! Vô luận kẻ tập kích chúng ta là ai, Tinh Linh nhân chúng ta chắc chắn phải cho bọn họ trả giá thật thảm trọng!” Trong lòng của hắn dâng lên nỗi bi ai vô hạn, bộ lạc thương vong thảm trọng như thế, vậy mà bọn họ còn không biết là ai khởi xướng việc công kích hèn hạ lần này.
Ánh mắt Đường Liệp dừng lại trên bầu trời đêm nhuộm ánh lửa, một đám thân ảnh màu đen xuất hiện ở phía chân trời.
Nham Thạch đồng thời chú ý biến hóa trên bầu trời, công kích vừa rồi cũng chỉ là mở màn, địch nhân toàn diện tiến công đã muốn triển khai. Nham Thạch rống lên: “ Các huynh đệ! Cầm vũ khí của các ngươi, để cho đám hung thủ hèn hạ vô sỉ, đã làm cho chúng ta đổ máu và hy sinh phải trả giá thật thảm trọng!”
Bồ Thị chậm rãi vuốt mắt cho ngoại công, lấy một chiếc giày rơm cẩn thận cất vào trong lòng, đưa một chiếc cho huynh đệ của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Đám súc sinh này, ta phải cho các ngươi sống không bằng chết!”
Điểm đen trên bầu trời đã hình thành một vòng tròn thật lớn, công kích của bọn họ rất nhanh sẽ bắt đầu.
Nham Thạch lớn tiếng mệnh lệnh: “ Mê Vụ Đạn chuẩn bị!”
Nương theo tiếng ra lệnh của hắn, hơn trăm cung thủ đồng thời bắn Mê Vụ Đạn vào trong đống lửa, Mê Vụ Đạn dưới nhiệt độ cao thiêu đốt phát ra âm thanh giòn tan, sương mù màu trắng nhanh chóng tràn ngập Minh Kính Cốc. Lúc này tầm nhìn của Minh Kính Cốc càng thấp hơn, ưu thế trên không trung của đối phương càng bị giảm đến thấp nhất.
Nham Thạch thấp giọng nói: “ Lực Tháp!”
“ Dạ!” Một Tinh Linh võ sĩ nhỏ con đi tới bên người Nham Thạch, Nham Thạch mệnh lệnh: “ Ngươi mang theo những người già trẻ em và phụ nữ trong tộc cùng nhanh chóng lui lại hướng Nguyên Thần Phong.” Ý của Nham Thạch là để cho Đường Liệp mang theo Bồ Thị huynh đệ cùng rời đi, nhưng Bồ Thị huynh đệ bởi vì cái chết thảm của ngoại công, kiên quyết lưu lại để đòi nợ máu.
Tiểu công chúa vốn định ở lại cùng huynh trưởng và Đường Liệp bọn họ sóng vai chiến đấu, lại bị Nham Thạch quát lớn, nàng là tiểu muội duy nhất trong các huynh đệ, tự nhiên không hy vọng nàng nhập vào trong nguy hiểm.
Đôi mắt của tiểu công chúa trông mong nhìn Đường Liệp liếc mắt một cái, đành phải đi theo Lực Tháp và những tộc nhân khác cùng rời đi trước.
Đường Liệp cũng bị đám địch nhân tàn nhẫn này khơi dậy phẫn nộ, quyết định lưu lại cùng đám Tinh Linh võ sĩ sóng vai chiến đấu.
Lực Tháp suất lĩnh tộc nhân già yếu từ đường nhỏ lặng yên rời khỏi cốc khẩu, Nham Thạch lớn tiếng nói: “ Bắn tên!”
Năm trăm Tinh Linh võ sĩ còn lưu lại đồng thời giơ cung hướng trên bầu trời vọt tới, mưa tên phá không phát ra tiếng rít gió, thanh âm này đã tràn ngập sự phẫn nộ và cừu hận khắc cốt của Tinh Linh nhân.
Trận hình của địch nhân trên không trung đang từ từ tập trung ở trung tâm, Tinh Linh nhân mặc dù giỏi bắn tên, nhưng bởi vì vị trí độ cao vượt ngoài tầm bắn của bọn họ, xạ kích của mưa tên hoàn toàn bại lui.
Công kích của địch nhân đã chính thức triển khai sau đợt xạ kích đầu tiên của Tinh Linh võ sĩ.
Hắc y võ sĩ cưỡi trên dực long màu đen, tựa như u hồn trong đêm đen, từ trên không trung bay nhanh hướng phía dưới lao xuống, công kích đầu tiên hướng ngay cung tiễn thủ, trường cung màu đen trong tay kéo căng như vầng nguyệt, mưa tên màu đen thiêu đốt lên ngọn lửa quỷ dị màu xanh biếc, hơn trăm hỏa tiễn đồng thời hướng nơi ẩn thân của Tinh Linh võ sĩ vọt tới.
Hỏa tiễn xé rách sương mù, trên không trung hình thành từng đạo quỹ tích thiêu đốt màu xanh biếc.
“ Bắn!” Nham Thạch lớn tiếng mệnh lệnh, trận xạ kích thứ hai mới là thực lực chân chính của bọn họ, nhãn lực tinh chuẩn của Tinh Linh nhân nhắm ngay quỹ tích màu xanh biếc của hỏa tiễn trên không trung, mưa tên phẫn nộ theo hướng quỹ tích hướng không trung vọt tới với tốc độ cao nhất.
Trận xạ kích đầu tiên của địch nhân bị dây leo tạo thành vách tường ngăn cản bên ngoài, vách tường bằng dây leo sau khi bị hỏa tiễn bắn trúng, nhanh chóng thiêu đốt lên.
“ Lân hỏa!” Đường Liệp kinh hô, từ sau khi hắn chạy ra khỏi Huyền Vũ đế quốc Long Đức đế đô, đã cảm nhận được sự lợi hại của lân hỏa.
Trận xạ kích thứ hai của Tinh Linh nhân bắn trúng không ít địch nhân, trên không trung truyền đến không ít tiếng kêu thảm.
Một bóng đen thật lớn bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Đường Liệp, cũng chính là một con dực long bị tên bắn trúng cổ, mang theo chủ nhân nó từ trên không trung rơi xuống.
Hắc y võ sĩ không vì sự rơi xuống của dực long mà cảm thấy bất luận sợ hãi gì, thân hình cao lớn đứng vững trên dực long, xương thương màu trắng dài hai thước trong tay thẳng ngay trước ngực Đường Liệp, coi như trước khi bị rơi xuống tan thây nát cốt, hắn cũng phải đoạt đi tính mạng của đối thủ.
Đường Liệp đang chuẩn bị đón đánh, Nham Thạch đã giành làm khó dễ trước, nhắm vào đầu lâu của hắc y võ sĩ bắn ra một mũi tên, mũi tên trực diện giống như trúng ngay mắt trái của hắc y võ sĩ, đuôi tên đâm thật sâu vào trong sọ của hắn, dư lực đã tiêu, nên từ ót của hắn xuyên thủng ra. Lực đánh vào cường đại làm cho công kích của hắc y võ sĩ còn chưa kịp hình thành thì thân thể đã ngửa ra sau rơi xuống đất.
Đường Liệp huy động Đồ Long Đao, đem đầu lâu của dực long đã sắp rơi trúng mình chém đoạn tận gốc.
Đồ Long Đao sau khi uống no máu tươi của dực long, cả thanh đao toát ra quang hoa màu lam mỹ lệ.
Bồ Thị tiến lên một bước đạp nát đầu lâu của hắc y võ sĩ, nhặt lên xương thương màu trắng.
Lúc này nghe được tiếng kinh hô của Bồ Ni, hai gã hắc y võ sĩ khống chế dực long từ trên cao hướng Bồ Thị hạ xuống, một trái một phải, xương thương nhắm vào chỗ yếu hại của Bồ Thị đâm tới.
Bồ Thị trở tay vung xương thương hung hăng đâm vào cổ họng của dực long bên trái, lực đánh cường đại của dực long bị tắt nghẽn, thân thể bỗng nhiên thình lình ngẩng lên, hắc y võ sĩ khống chế thân thể nó cũng bị ngửa ra sau, phương hướng tiến công của hắc y võ sĩ tức khắc liền thất bại, sáu mũi tên từ những góc độ khác nhau bắn về phía thân thể hắn, làm cho Tinh Linh nhân giật mình chính là mũi tên của bọn họ không thể xuyên thấu thân thể của hắc y võ sĩ. Nham Thạch quát lớn: “ Nhắm vào mắt của hắn, nơi đó mới là nhược điểm!”
Đường Liệp và Bồ Ni cơ hồ đồng thời vọt tới bên người Bồ Thị, Đường Liệp huy động Đồ Long Đao, đao thế khởi ra, sát khí cường đại bức bách ra bốn phía, một đạo đao diễm màu lam thoát ly khỏi thân đao hướng hắc y võ sĩ đang muốn đánh lén Bồ Thị vọt tới.
Tên hắc y võ sĩ bất đắc dĩ thay đổi xương thương cố gắng ngăn trở công kích của đao diễm, xương thương cứng cỏi tiếp xúc đao diễm đã nhanh chóng thiêu đốt lên. Đường Liệp nao nao, hắn lần đầu tiên giao thủ với Hắc Ám Long Sử, thì xương kiếm của đối phương có thể đối kháng với Đồ Long Đao của mình, nhưng thật không ngờ xương thương lại không chịu được một kích như thế, kỳ thật xương thương và xương kiếm đều dùng một loại gỗ chế tác mà thành, không chặt đứt được chúng cũng không phải vì Đồ Long Đao không đủ sắc bén, mà là bởi vì Đồ Long Đao đúng lúc không thể chặt được loại gỗ này, nhưng Đồ Long Đao sau khi uống long huyết, thì lại xảy ra biến hóa, hơn nữa đao diễm của Đường Liệp thúc đẩy, rốt cuộc đã thăng cấp.
Trong tích tắc tên Hắc Ám Long Sử đã hướng xương thương đang thiêu đốt tới Đường Liệp, lưỡi đao của Đường Liệp hơi đổi, đẩy xương thương đang cháy sang một bên, thuận thế một đao, chém vào trên cánh trái của dực long.
Bồ Ni nhân cơ hội này đã tiến tới bên người của hắc y võ sĩ, nhảy lên lưng dực long, cánh tay mạnh mẽ hữu lực từ phía sau hung hăng siết chặt vùng cổ của tên Hắc Ám Long Sử. Dưới sự áp bách toàn lực, vùng cổ của Hắc Ám Long Sử phát ra tiếng giòn tan răng rắc, vậy mà Bồ Ni đã bẽ gãy cổ của hắn.
Hai trăm Hắc Ám Long Sử đồng thời xuyên qua sương mù nhanh chóng tiếp cận khu vực phòng thủ của bọn họ.
Tinh Linh võ sĩ bắn ra mũi tên rất ít có điều kiện chuẩn xác đánh trúng con mắt của bọn họ, một gã Tinh Linh võ sĩ liên tục ba mũi đều không bắn trúng chỗ yếu hại của Hắc Ám Long Sử, đối thủ đã bay đến gần vị trí đỉnh đầu của hắn, xương kiếm trong tay hướng phía dưới bổ trúng đầu vai hắn, chém Tinh Linh võ sĩ này thành hai nửa.
Nham Thạch mỗi mũi tên đều không sai lầm, thuật bắn tên của hắn là đệ nhất trong mọi người, đối phương rất nhanh liền phát hiện uy lực của hắn, sáu gã Hắc Ám Long Sử đồng thời huy động xương thương hướng Nham Thạch vây công mà đến, Nham Thạch hừ lạnh một tiếng, trở tay từ phía sau rút ra bảy mũi tên, khoát lên trên dây cung, gạt ra hình quạt, canh chuẩn vào sáu gã địch nhân trên không trung, ngón tay nhanh chóng điều chỉnh góc độ của mũi tên. Cung căng tròn, tên như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, phân biệt bắn về sáu gã địch nhân trên không trung.
Sáu mũi tên chuẩn xác không lầm bắn trúng con mắt sáu gã Long Sử, vẫn tiếp tục hướng phía sau bay tới, sáu Hắc Ám Long Sử đang chuẩn bị cấp cho Nham Thạch một kích trí mạng, sau khi sáu người bị bắn trúng, đã bại lộ, đồng tử tràn ngập kinh hãi trong nháy mắt bị mũi tên sắc bén lạnh như băng chui vào, đã thấy rõ uy lực của Nham Thạch xa xa vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Đường Liệp tay cầm Đồ Long Đao uy thế không đỡ nổi, vận dụng Đồ Ma Thất Thức học được tại Ma Kiếm Khánh Đạt lúc trước, uy lực đánh cận chiến là cường đại nhất, Đồ Long Đao như tia chớp thiết nhập vào trong ngực một gã Hắc Ám Long Sử, tay trái một quyền đánh lên mặt tên Long Sử, lực lượng cường đại làm cho xương cốt gương mặt đối thủ hoàn toàn vỡ nát.
Đồ Long Đao nhiễm càng nhiều máu tươi, quang huy phát ra càng mãnh liệt, Hắc Ám Long Sử hiển nhiên ý thức được sự đáng sợ của Đường Liệp, cả đám né khỏi mũi nhọn của hắn, ngược lại đi đối phó những người khác.
Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ phân ra cầm hai cây xương thương đã cướp được, bọn họ ôm lòng báo thù cho ngoại công, xuống tay hung ác hơn những người khác rất nhiều, Bồ Thị giết chết một tên Hắc Ám Long Sử nhưng trong lòng vẫn không thể giải hận, bàn chân vẫn hung hăng đạp lên đầu lâu của hắn, đánh cho vỡ tan đầu của hắn mới cam tâm.
Sương mù và huyết tinh hỗn tạp cùng một chỗ, ngọn lửa và máu tươi chiếu ra màu đỏ thật thê mỹ.
Mỗi người trong trận chiến đều đã chìm vào trong giết chóc không thể tự thoát ra được, lúc này trên đỉnh núi phía trên Minh Kính Cốc, một đội ngũ Tinh Linh nhân chiếm cứ vị trí có lợi, cầm đầu chính là Tinh Linh nhị vương tử Phá Không, hắn lớn tiếng quát: “ Giết sạch đám hung thủ này!” Hắn liên tục bắn ra mười hai tiễn, đầu đuôi từng mũi tên đều tương liên lẫn nhau, sau khi bắn trúng Hắc Ám Long Sử đang nhằm phía chính mình, thì mũi tên cắm vào đầu Hắc Ám Long Sử lập tức nổ mạnh ra, những mũi tên phía sau tiếp tục hướng phía trước bay đi, những mũi tên của hắn sử dụng đều là đặc chế, sau khi tiến vào trong cơ thể đối phương sẽ phát sinh nổ mạnh, thuật bắn tên tinh diệu như vậy, làm cho đối thủ thật sâu kinh hãi.
Phá Không và những Tinh Linh võ sĩ sau khi gia nhập trận chiến, thì cả chiến cuộc lập tức đổi mới, phía Tinh Linh nhân đã hoàn toàn chiếm cứ chủ động.
Sau khi Hắc Ám Long Sử bị bắn trúng, liên tiếp rơi xuống mặt đất, không chờ bọn hắn đứng lên, Đường Liệp suất lĩnh những võ sĩ phụ trách tác chiến gần nhất vọt tới chém đứt đầu lâu bọn chúng.
Trên không trung phát ra tiếng hô trầm thấp, những Hắc Ám Long Sử còn tồn tại hấp tấp tay đổi phương hướng, vội vàng thoát khỏi chiến trường.
Đường Liệp đi tới trước mặt một gã Hắc Ám Long Sử chưa chết, một tay nắm hắn đứng lên từ trên mặt đất, kéo mặt nạ của hắn ra, nhìn thấy người này gương mặt trắng bệch yếu ớt, mái tóc màu vàng óng ánh, hai tai lại hình lá hạnh, điển hình là bộ dáng của Tinh Linh nhân, trong lòng Đường Liệp cả kinh.
Lúc này Nham Thạch và Phá Không hai huynh đệ cũng đã đi tới bên người Đường Liệp, nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều chấn động. Phá Không một phát nắm bả vai tên Long Sử hô lớn: “ Lộ Đức Nhĩ, ngươi…” Dưới sự chấn kinh hắn cũng nói không ra lời.
Nham Thạch giận dữ hét: “ Đồ vô liêm sỉ, vậy mà dám bán đứng tộc nhân của chúng ta!”
Hai mắt màu lam của Lộ Đức Nhĩ đã tràn ngập vẻ đờ đẫn như bị thần kinh, hắn điên cuồng cười nói: “ Cuộc sống diệt vong đã không còn xa nữa, không ai có thể đối kháng với Ma Đế vĩ đại….”
“ Thúi lắm!” Nham Thạch một quyền giã lên trên mặt của hắn, máu tươi từ khóe môi của Lộ Đức Nhĩ ồ ồ chảy ra, hắn vẫn đang cười điên cuồng: “ Các ngươi đều sẽ chết…”
Nham Thạch huy quyền còn định đánh tiếp, lại bị Đường Liệp kéo lại cánh tay của hắn, Đường Liệp tỉnh táo nói: “ Dáng vẻ của hắn giống như bị mê thất tâm trí.”
Phá Không yên lặng đi tới một bên, kéo mặt nạ trên một thi thể, để cho hắn kinh hãi chính là, trong đó đa số đều là võ sĩ Tinh Linh tộc, hắn không rõ, tại sao bọn họ lại đối phó với tộc nhân của mình tàn nhẫn như vậy, lại ác độc như thế.
Nham Thạch rút ra đoản đao để ngay trước ngực Lộ Đức Nhĩ: “ Nói! Là ai bảo các ngươi làm như vậy?”
Lộ Đức Nhĩ điên cuồng cười lớn, tiếng cười của hắn đột nhiên gián đoạn, sắc mặt trở nên trầm xuống, tứ chi co quắp ngã trên mặt đất.
Đường Liệp tiếp lấy đoản đao của Nham Thạch, mở khớp hàm của Lỗ Đức Nhĩ đang ngậm chặt, nhìn thấy khoang miệng và đầu lưỡi của hắn đã hoàn toàn biến thành màu xanh đen: “ Là trúng độc!” Đường Liệp thấp giọng nói.