Cảm giác xấu nhanh chóng chiếm cứ nội tâm mọi người, Lang Uyên run giọng hỏi: " Đế quân có phải là xảy ra chuyện?"
Hắc Thiếp Nhĩ buồn bã nói: " Ngài bị độc tiễn của Lam Đức đế quốc bắn trúng, bây giờ đã lâm vào trong hôn mê...lần này chỉ sợ..." Lời của hắn mặc dù còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn, tâm tình bi thương nhanh chóng lan ra trong lều lớn.
Đường Liệp mặc không có cảm tình gì đối với Huyền Tư Triết, nhưng hắn biết nếu Huyền Tư Triết bất hạnh bỏ mình, thái tử Huyền Diên sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế, vận mệnh của hắn và Huyền Ba nhất định sẽ mãi mãi trôi qua trong sự lẩn trốn.
Lang Uyên ức chế không nổi sự khiếp sợ trong nội tâm, lẩm bẩm nói: " Như thế nào như thế...như thế nào như thế..."
Phỉ Na rưng rưng nói: " Đại soái, y thuật của Đường Liệp cao minh, sao không cho hắn thử trị liệu cho đế quân, có lẽ có kỳ tích phát sinh?"
Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi lắc đầu nói: " Đã quá muộn, hết thảy đều đã quá muộn..."
Bên ngoài lại vang lên một chuỗi tiếng nổ, hạt mưa lớn như hạt đậu tương từ trên không trung trút xuống.
Vinh Tiểu Thanh lẳng lặng đứng trong mưa gió, nước mưa làm ướt đẫm khôi giáp màu bạc của nàng, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích.
Thái Đồ Nhĩ hấp tấp cởi áo ngoài của mình, xum xoe vọt tơi, muốn che mưa cho Tiểu Thanh, lại bị Vinh Tiểu Thanh quát lên: " Cút ngay!"
Thái Đồ Nhĩ thở dài, đứng ngay đối diện Vinh Tiểu Thanh, tràn ngập thâm tình nói: " Chân tình trong hoạn nạn rất khó được, nếu ngươi đứng đây một đêm, ta sẽ cùng ngươi đứng một đêm, nếu ngươi đứng cả đời, ta sẽ đứng cùng ngươi cả đời, ta nhất định phải dùng thành ý của ta đánh động nội tâm của ngươ."
Vinh Tiểu Thanh bị lời nói vừa chua xót vừa ngứa ngáy của hắn làm nổi da gà.
Đường Liệp chủ động xung phong nói: " Đường Liệp mặc dù không tinh thông y thuật, nhưng cũng cả gan mời đại soái để cho ta thử một lần!"
Hắc Thiếp Nhĩ rốt cuộc gật đầu, ngón tay cách không điểm tới ngọn đèn, ngọn đèn lóe quang mang chiếu sang cả gian lều lớn.
Phía sau Hắc Thiếp Nhĩ là một tấm màn che màu vàng kim, hắn đứng dậy giật ra màn che, nhìn thấy một lão niên hình dáng gầy gò đang lẳng lặng nằm trên đệm giường bằng da hổ, đúng là Huyền Vũ đế quốc hoàng đế, đế quân Huyền Tư Triết.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Mấy ngày này, ta thủy chung canh giữ bên người đế quân, ngự y trong quân đều đã bó tay hết cách, vì bảo trụ bí mật này, ta phải giết chết toàn bộ đám phế vật kia, để tránh cho việc bọn họ lộ ra tiếng gió."
Trong lòng Đường Liệp có chút phát lạnh, không khỏi có chút hối hận, đã biết làm chuyện này có khác gì tự tìm đường chết, nếu không thể cứu sống Huyền Tư Triết, chỉ sợ Hắc Thiếp Nhĩ cũng sẽ đem mình ra diệt khẩu.
Đi đến trước mặt Huyền Tư Triết, Đường Liệp nhìn thấy mặt hắn như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng như đang hấp hối, nắm cổ tay hắn, ngón tay phải nhẹ nhàng bắt mạch môn hắn, lập tức cảm giác được mạch tượng của Huyền Tư Triết cực kỳ yếu ớt, nhiệt độ của làn da rất thấp, Đường Liệp sơ bộ phán đoán ra Huyền Tư Triết đã có triệu chứng trúng độc.
Cởi ngực áo Huyền Tư Triết, Hắc Thiếp Nhĩ chủ động chỉ miệng vết thương cho Đường Liệp xem, nhìn thấy vị trí mũi tên độc bắn trúng, làn da đã biến thành đen thui, miệng vết thương vẫn đang chảy ra mủ huyết màu xanh biếc.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Độc tiễn bắn thủng trái tim của đế quân, chỉ sợ ngươi cũng không làm gì được."
Trong mắt Đường Liệp xẹt qua một tia bi ai khó nén, Hắc Thiếp Nhĩ nói đúng sự thật, dù y thuật của hắn có cao siêu, nhưng dưới điều kiện chữa bệnh lạc hậu này căn bản không thể nào cứu lại được tính mạng của Huyền Tư Triết. Độc tiễn bắn thủng trái tim của Huyền Tư Triết, chất độc đã sớm theo máu chảy rộng toàn thân của hắn, nếu có thiết bị thẩm tách( rửa), sau khi tình huống ổn định sẽ có thể tiến hành giải phẫu thay tim, có lẽ có điều kiện kéo dài sinh mạng của hắn. Nhưng phương án chữa bệnh tại thế giới này chẳng khác gì như đang nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tay phải của Đường Liệp nhạy cảm cảm giác được trái tim của Huyền Tư Triết không ngừng đập nhanh, hắn muốn buông cánh tay Huyền Tư Triết ra, lại không nghĩ tới bàn tay trắng bệch của Huyền Tư Triết lại chụp lấy cổ tay phải của Đường Liệp, biến cố đột ngột này làm cho mọi người đồng thời kinh hãi.
Đường Liệp không dám hất bàn tay của Huyền Tư Triết ra, ngơ ngác nhìn vẻ biến hóa trên mặt Huyền Tư Triết, một cỗ khí lưu từ cánh tay phải đột nhiên phát ra, không theo ý thức hắn khống chế, chậm rãi đưa vào trong kinh mạch của Huyền Tư Triết.
Huyền Tư Triết không biết là do có chuyển biến tốt đẹp hay là có hồi quang phản chiếu, vậy mà chậm rãi mở hai mắt, Hắc Thiếp Nhĩ và Lang Uyên đồng thời vui mừng kêu lên: " Bệ hạ!"
Trong mắt Huyền Tư Triết không chú ý những người khác, chỉ liếc một cái đã nhìn kỹ trên mặt Đường Liệp: " Ngươi...gặp Huyền Ba..."
Một loại cảm giác gần như bị bỏng từ đầu dây thần kinh truyền nhập vào trong cơ thể Đường Liệp, hắn thống khổ nhắm lại hai mắt, trong đầu dần hiện ra một đôi mắt âm lãnh tới cực điểm, trong ánh mắt tràn ngập tà ác giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim của hắn, hắn đã nhìn thấy một mũi tên đen kịt xuyên thấu bóng đêm xuyên qua chính cơ thể của mình, sự sợ hãi khôn cùng chiếm cứ nội tâm của hắn, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn ướt đẫm lưng Đường Liệp, hắn tựa như rơi vào trong một bóng đêm khôn cùng vô tận đáng sợ, liều mạng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác thống khổ này.
Không có bất luận ngôn ngữ gì, Huyền Tư Triết và Đường Liệp trong lúc đó thông qua phương thức mà người khác không thể giải thích được trao đổi, đồng thời với việc Đường Liệp phá vỡ thế giới nội tâm của Huyền Tư Triết, cũng đã đem toàn bộ kinh nghiệm bao nhiêu ngày nay của mình không hề che giấu truyền cho Huyền Tư Triết cảm nhận.
Hắn đã nhìn thấy một con kim long nổi giận bay lên, kiên cường xoay quanh trong bầu trời đêm, mũi tên màu đen xuyên qua chui vào trong cơ thể kim long, xuyên thủng trái tim của nó.
" A!" Đường Liệp không thể khống chế phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ.
Sắc mặt Huyền Tư Triết tái nhợt, thân thể kịch liệt run rẩy rốt cuộc cũng thả lỏng cổ tay Đường Liệp, té xuống mềm nhũn về phía sau, Hắc Thiếp Nhĩ tai mắt lanh lẹ, kịp thời ôm lấy thân hình của hắn.
Huyền Tư Triết kịch liệt thở dốc nói: " Ngươi thấy được..."
Vẻ sợ hãi trong đôi mắt Đường Liệp vẫn không thể rút đi, hắn kinh hồn vị định gật gật đầu.
Huyền Tư Triết nói với âm thanh tê ách: " Chỉ bằng vào thực lực của Lam Đức đế quốc, bọn họ căn bản không thể đánh bại ta..." Trong đôi mắt của hắn che kín tơ máu, thần thái có vẻ điên cuồng mà kinh khủng.
Hắc Thiếp Nhĩ mắt hổ rưng rưng nói: " Bệ hạ...ngài nghỉ một chút rồi hãy nói..."
Huyền Tư Triết dùng sức lắc đầu, hắn nắm chặt cánh tay của Hắc Thiếp Nhĩ: " Đám loạn thần tặc tử này, mỗi tên đều đáng tru chi..."
" Bệ hạ!"
Ngực của Huyền Tư Triết kịch liệt nhấp nhô, hiển nhiên tâm tình dị thường kích động: " Truyền lệnh ra ngoài, đại quân lập tức...hướng đế đô xuất chinh...ta...ta muốn...đích tay giết chết..." Tinh thần của hắn lâm vào trong trạng thái điên cuồng.
Hắc Thiếp Nhĩ nhìn Đường Liệp xin giúp đỡ.
Đường Liệp đang muốn tiến lên, không nghĩ tới giờ phút này tâm tình của Huyền Tư Triết lại trầm thấp xuống, hai hàng nước mắt vẩn đục chảy xuống gương mặt không sinh khí của hắn: " Chẳng lẽ...chẳng lẽ...trời muốn diệt ta..."
Hắc Thiếp Nhĩ bi thanh khuyên nhủ: " Bệ hạ, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, chỉ chờ thân thể của ngài khang phục, vi thần liền cùng ngài đồng thời giết vào trong đế đô..."
Huyền Tư Triết bộc phát ra tiếng cười to thê thảm, hồi lâu mới bình phục xuống, giờ phút này đầu óc của hắn đột nhiên thanh tỉnh lại: " Kim long đã rời khỏi ta, ta...lại..làm sao có thể tiếp tục sống trên đời này..."
Trong nội tâm Hắc Thiếp Nhĩ cảm thấy một sự bi ai sâu sắc, Huyền Tư Triết trước mắt còn đâu là Huyền Tư Triết hùng cứ giang sơn của ngày xưa, ngạo cười sa trường một đời quân chủ, sinh mệnh của hắn đã sắp đi tới đường cùng, mà mình thì sao? Hắc Thiếp Nhĩ yên lặng tự hỏi mình, sinh mệnh của mình còn được bao nhiêu thời gian? Sinh thời mình còn có thể vì đế quân rửa sạch sỉ nhục lần này?
Huyền Tư Triết nhìn Đường Liệp nói: " Tìm được con gái của ta, đem cây quyền trượng này đích thân giao cho nó..."
Hắn từ bên cạnh lấy ra một cây quyền trượng dài bằng vàng ròng khảm đầy bảo thạch, giao vào trong tay Đường Liệp.
Mỗi người ở đây đều dị thường ngạc nhiên, Huyền Tư Triết có phải là gần kề cái chết, ý nghĩ đã trở nên hỗn loạn, vậy mà đem chuyện trọng yếu như thế giao cho một người ngoài.
Huyền Tư Triết run rẩy giao một phong mật chiếu đã viết sẵn đưa cho Hắc Thiếp Nhĩ: " Ta và ngươi là quân thần, cũng là huynh đệ, nếu như không có ngươi...nhiều năm qua tương trợ...ta cũng sẽ không ở trên ngôi báu...an an ổn ổn ngồi cho tới hôm nay..." Hắn nói một hơi, lúc này thể lực đã không còn duy trì được nữa, thở dốc một trận, mới tiếp tục nói: " Chuyện trọng yếu, ta đã viết hết trên đó...ngươi..ngươi nhất định phải giúp ta...làm tốt..."
Hai đầu gối của Hắc Thiếp Nhĩ quỳ rạp xuống trước mặt Huyền Tư Triết, cung kính tiếp nhận mật chiếu.
Huyền Tư Triết nói: " Sớm biết như thế, ta sẽ không xuất chinh..." Lời còn chưa dứt thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên giường, cánh tay vô lực buông xuôi xuống.
" Bệ hạ!" Hắc Thiếp Nhĩ lão lệ tung hoành.
Đường Liệp đưa tay sờ mạch môn Huyền Tư Triết, hắn lại dò xét nơi động mạch cổ, xác thực hắn đã chết, buồn bã nói: " Đế quân băng hà rồi!"
Phỉ Na nhẹ giọng khóc nức nở, Lang Uyên cũng là mắt hổ uẩn lệ, thổn thức không thôi.
Nội tâm của Hắc Thiếp Nhĩ mặc dù lâm vào trong sự bi thương lớn lao, nhưng vẻ mặt đã khôi phục lại sự trấn tĩnh thường ngày, hắn đưa tay vuốt hai mắt vẫn đang mở to của Huyền Tư Triết, hạ giọng nói: " Chuyện này không thể tiết lộ thêm cho người nào biết, nếu không ta sẽ lấy tính mạng của hắn!" Ánh mắt hạ xuống trên mặt Đường Liệp, hiển nhiên cho rằng, Đường Liệp là người có khả năng tiết lộ bí mật này nhất.
Đường Liệp cười khổ nói: " Ngươi không cần nhìn ta như vậy, bây giờ đem việc này tiết lộ ra ngoài, đối với ta không có bất luận ích lợi gì."
Hắc Thiếp Nhĩ hướng Lang Uyên hạ lệnh: " Ngươi lập tức trở ra chỉnh đốn đội ngũ, đêm nay chúng ta rút quân!"
" Rút quân?" Phỉ Na và Lang Uyên đồng thời kinh hãi.
Lang Uyên thấp giọng phản đối: " Đại soái, Hổ Cứ Quan dễ thủ khó công, chúng ta ở lại chỗ này sẽ có thể chống đỡ được Lam Đức đại quân, bây giờ rút quân chẳng phải là đưa cửa vào của đế quốc hoàn toàn mở rộng cho địch nhân?"
Hắc Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói: " Bệ hạ đã băng hà, chúng ta thủ tại Hổ Cứ Quan, lại là thủ cho người nào?"
" Nhưng mà Huyền Vũ quốc còn có vô số dân chúng..." Phỉ Na cân nhắc.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Lưu lại núi xanh, không sợ không củi đốt, muốn hoàn thành nguyện vọng của đế quân, liền phải bảo tồn thực lực của chúng ta, việc đế quân băng hà, sẽ không thể giấu được thời gian quá lâu, chúng ta cần phải trước khi bại lộ chuyện này, lui đến Mặc Vân Thành phương bắc, nơi đó thành tường cao rộng, có thể dễ thủ khó công, đất đai màu mỡ, lòng người trung thành, có thể cho chúng ta chỗ đặt chân sau này."
Đường Liệp từ lời nói của Hắc Thiếp Nhĩ hiểu được ý tứ của hắn, xem ra sự lo lắng chính thức của Hắc Thiếp Nhĩ là phải chịu hai mặt thụ địch, nếu thái tử Huyền Diên ở sau lưng cho hắn một kích, chỉ sợ sau này Hắc Thiếp Nhĩ sẽ không còn cơ hội xoay người.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Có đôi khi lui lại vị tất không tốt, bảo trụ thực lực cũng như có được thắng lợi lớn nhất."
Lang Uyên cung kính hướng Hắc Thiếp Nhĩ cáo từ: " Đại soái, ta phải đi an bài chuyện lui quân."
Đường Liệp đang muốn đi theo hắn ra ngoài, lại nghe Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Phỉ Na, ngươi chiếu cố tốt cho Đường tiên sinh, ngàn vạn lần đừng cho hắn lạc đường trong đại quân."
Đường Liệp đương nhiên biết rõ ý tứ của Hắc Thiếp Nhĩ là muốn cho Phỉ Na giám thị mình, hắn cũng không chú ý, dẫu sau liên tục xảy ra chuyện, Hắc Thiếp Nhĩ không giết chết mình diệt khẩu đã coi như là may mắn, huống chi có điều kiện sống chung một chỗ với Phỉ Na, với hắn cũng là một chuyện tốt.
Ba người trước sau đi ra doanh trướng, Lang Uyên chẳng quan tâm chào từ biệt Đường Liệp, liền quay đầu rời đi.
Trong mưa gió, Thái Đồ Nhĩ vẫn đang đứng cùng Vinh Tiểu Thanh, truy con gái truy tới tình trạng này, cũng là khó gặp.
Đã thấy Đường Liệp và Phỉ Na đi đến, Thái Đồ Nhĩ và Vinh Tiểu Thanh đồng thời nghênh đón, lớn tiếng hỏi: " Huynh đệ, sao lại đi lâu như vậy?"
Đường Liệp thấp giọng nói: " Đại soái bảo chúng ta đi theo Phỉ Na tướng quân đến chỗ nàng dừng chân."
" Cái gì?" Vinh Tiểu Thanh không tin lỗ tai mình, vốn tưởng rằng cuối cùng có thể thoát khỏi Thái Đồ Nhĩ đáng ghét này, không nghĩ tới đại soái lại hạ lệnh cho bọn họ đi tới nữ doanh.
Thái Đồ Nhĩ mừng rỡ, hắn có chút đắc ý nhìn Vinh Tiểu Thanh, nhưng từ vẻ mặt của Đường Liệp và Phỉ Na thì cũng mơ hồ cảm thấy tình huống có vẻ không tốt, tạm thời thu hồi xuân tình nhộn nhạo khắp đầu óc, cùng Đường Liệp đi theo hai người Phỉ Na hướng nữ doanh đi tới.
Mấy người còn chưa đi xa, liền nghe được chung quanh quân doanh truyền đến tiếng kêu thảm, đôi mày thanh tú của Phỉ Na cau chặt, không biết trong quân doanh lại xảy ra chuyện gì? Nàng nhỏ giọng hướng Vinh Tiểu Thanh nói: " Tiểu Thanh, ngươi đi xem có chuyện gì xảy ra?"
Vinh Tiểu Thanh lĩnh mệnh nhanh chóng đi vào doanh trướng phía trước, không bao lâu hốt hoảng chạy trở về, thất kinh nói: " Không hay rồi, không hay rồi!"
Phỉ Na hung hăng trừng nàng: " Đây là quân doanh, ngươi la lối cái gì?"
Vinh Tiểu Thanh cũng không thỉnh tội, tiếp tục nói: " Trong quân doanh rất nhiều binh lính đang kêu đau bụng, rất nhiều người đau đến lăn trên đất, xem ra là ăn phải thực vật không được làm sạch."
" Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Phỉ Na trợn tròn.
Đường Liệp dẫn đầu phản ứng: " Ngươi dẫn ta đi xem!"
Vinh Tiểu Thanh suất lĩnh bọn họ đi vào trong quân doanh phía trước, trong doanh trướng tiếng kêu rên liên tiếp, trong tiếng mưa gió hỗn loạn càng phát ra vẻ thê lương vô cùng.
Đường Liệp xốc lên một doanh trướng đi vào, nhìn thấy trong doanh trướng có sáu, bảy tên lính đang thống khổ lăn lộn trên mặt đất, ngọn đèn yếu ớt trong doanh trướng chiếu lên sắc mặt bọn họ đã biến thành màu xanh biếc, có người còn nghiêm trọng đến ói ra những chất tanh hôi màu xanh biếc.
" Là trúng độc!" Trong đầu Đường Liệp tức khắc hiện lên ý niệm như vậy.
Tình huống càng nghiêm trọng hơn Đường Liệp tưởng tượng, đại bộ phận trong mười lăm vạn đại quân đóng quân trong Hổ Cứ Quan đều bắt đầu phát bệnh, trong khoảng thời gian ngắn cả quân doanh lâm vào trong khủng hoảng cực độ.
Đột nhiên phát sinh trạng huống khiến cho khắp nơi trong Hổ Cứ Quan đều che kín mùi vị của cái chết.
" Đã có hơn năm ngà tướng sĩ tử vong..." Vinh Tiểu Thanh lặng yên truyền lại tin tức mới nhất cho Phỉ Na.
Đường Liệp sắc mặt nghiêm trong quan sát cơm thừa bên trong tô chén, tất cả binh lính phát bệnh đều là sau khi ăn xong cơm chiều không bao lâu, bọn họ ăn lương thực do Lang Uyên vận chuyển tới.
Phỉ Na nhỏ giọng hỏi Đường Liệp: " Có phải là ôn dịch?"
Đường Liệp không nói gì, con ngựa ngay trước mặt hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, khóe miệng toát ra nước bọt màu xanh biếc, co quắp ngã trên mặt đất.
Đường Liệp mím môi, thấp giọng nói: " Ta vừa mới cho nó ăn lương thảo."
Trái tim Phỉ Na phút chốc trầm xuống, nàng hiểu được ý nghĩa câu nói của Đường Liệp.
Thái Đồ Nhĩ tò mò hỏi: " Vì sao Lang Uyên phải hạ độc trong lương thảo?"
Đường Liệp bỗng nhiên xoay người lại: " Không phải Lang Uyên! Làm ra chuyện này nhất định là người khác."
Phía sau phát ra một trận hỗn loạn, cũng là đại soái Hắc Thiếp Nhĩ nghe tin đã tới, Phỉ Na hấp tấp nghênh đón, đem tình huống họ vừa phát hiện kể lại cho Hắc Thiếp Nhĩ.
Trong nội tâm Hắc Thiếp Nhĩ tuôn ra bi ai khó tả, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, không ngờ hắn vẫn bị địch nhân đâm lén một đao như vậy. Mưa gió làm cho mái tóc hoa râm của hắn bết sát gương mặt cương nghị của hắn, Hắc Thiếp Nhĩ đột nhiên giận dữ hét: " Tìm Lang Uyên tới cho ta..." Binh lính thủ hạ còn chưa kịp hành động, bởi vì bọn họ nhìn thấy Lang Uyên cưỡi Độc Giác Thú phi nhanh tới.
Không chờ đi tới trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ, Lang Uyên xoay người nhảy xuống, hai đầu gối quỳ rạp dưới đất bùn, trong mắt hổ hàm chứa nước mắt áy náy: " Đại soái! Lang Uyên tạo ra sai lầm lớn, cam nguyện thừa nhận hết thảy trách phạt!"
Hắc Thiếp Nhĩ căm tức Lang Uyên, bước tới trước mặt của hắn, bỗng nhiên giơ lên chân phải hung hăng đá Lang Uyên ngã dưới đất: " Đồ vô liêm sỉ, không ngờ lại xếp đặt hại ta!"
Lang Uyên rơi lệ nói: " Lang Uyên không phải muốn trút trách nhiệm, ta thật sự không biết vận chuyển lương thảo tới lại tạo thành mối họa lớn như thế!"
" Không biết?" Hắc Thiếp Nhĩ giống như một con sư tử đang nổi giận: " Tại sao ngươi lại không có việc gì?"
Lang Uyên nói: " Đại soái, dựa theo chế độ, lương thảo chúng ta sử dụng trên đường và lương thảo vận chuyển là khác nhau."
Hắc Thiếp Nhĩ nhìn quân doanh bốn phía, chỉ thấy vô số tướng sĩ đang quay cuồng kêu rên, phẫn nộ trong lòng càng thêm khó thể khống chế, bàn tay hắn chậm rãi hạ xuống loan đao bên hông.
Lang Uyên bi rống một tiếng: " Không nhọc đại soái động thủ, Lang Uyên tự kết liễu mình!" Hắn nhanh như chớp rút ra đoản đao bên hông, nhắm lại hai mắt toàn lực đâm vào ngực mình.
Mọi người cùng kinh hô, một đao này của Lang Uyên không có đâm xuống, sớm đoán ra hắn sẽ có cử động như lần này nên Đường Liệp từ phía sau vững vàng ôm lấy thân thể hắn, ngăn trở hành động tự sát của Lang Uyên.
" Buông!" Lang Uyên rống lớn.
Đường Liệp cả giận nói: " Lang Uyên, ngươi không có làm, vì sao phải chết?"
Lang Uyên rưng rưng nói: " Cả sự kiện do ta mà ra, ta phải phụ trách chuyện này!"
Đường Liệp cười ha ha, hắn dùng lực lắc đầu nói: " Ngươi nghĩ là dùng tính mạng đền bồi là có thể triệt tiêu ảnh hưởng của chuyện này hay sao?"
Lang Uyên yên lặng lắc đầu.
Đường Liệp nói: " Nếu là hán tử, phải ưỡn ngực bồi thường lại khuyết điểm mình phạm phải, bây giờ tự sát và trốn tránh trách nhiệm thì có ích lợi gì?"
Trong lòng Lang Uyên kịch chấn, mắt đầy lệ nóng nhìn Đường Liệp.
Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng nói: " Đường Liệp nói đúng! Là hán tử thì mau nhanh bổ cứu chuyện này, chờ chuyện xong xuôi, chết cũng không muộn!"
Vinh Tiểu Thanh hung hăng trừng Thái Đồ Nhĩ một cái, tên da đen tóc đỏ này thực là đáng ghét.
Phỉ Na nhìn Đường Liệp, trong đôi mắt đẹp toát ra quang mang hâm mộ, Đường Liệp ở thời khắc mấu chốt biểu hiện ra vẻ quyết đoán vượt qua người thường, đây mới là nam tử hán chân chính.
Lúc này Hắc Thiếp Nhĩ đã bình tĩnh trở lại, Lang Uyên là võ tướng mà hắn thưởng thức nhất, phụ thân của Lang Uyên chính là Lang Huân Kỳ vừa là bằng hữu tốt nhất của mình, Hắc Thiếp Nhĩ cũng sẽ không tin Lang Uyên phản bội hắn, nhưng cục diện hỗn loạn trước mắt làm sao mà thu thập? Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Liệp: " Ngươi thật to gan!"
Trong lòng Phỉ Na cả kinh, tưởng rằng Hắc Thiếp Nhĩ muốn giận chó đánh mèo vu cho Đường Liệp, vừa muốn đi khuyên bảo Hắc Thiếp Nhĩ, Hắc Thiếp Nhĩ đã xoay người nói: " Chuyện này các ngươi tự mình xử trí!" Hắn bỏ đi về hướng đại doanh.
Phỉ Na nhìn Đường Liệp cầu cứu, Đường Liệp nói: " Chuyện này có chút khó giải quyết, chúng ta đầu tiên cần cam đoan binh lính trúng độc sẽ không gia tăng thêm."
Vinh Tiểu Thanh nói: " Vừa rồi đã sớm cho người truyền lệnh xuống, tất cả binh lính không dùng cơm nữa, điểm danh số lượng binh lính bị trúng độc, sẽ rất nhanh báo cáo lên."
Đường Liệp gật đầu nói: " Trước mắt ta không thể kết luận trong lương thảo bị trộn lẫn loại chất độc gì, chỉ có thể dựa theo bình thường rửa sạch dạ dày của binh lính, nhìn xem có thể làm chậm lại bệnh trạng của bọn họ hay không."
Chọc ra đại họa lớn như vậy, Lang Uyên đã sớm mất đi chủ ý, lúc này tâm tình mới thoáng ổn định, thấp giọng nói: " Đường Liệp, lần này dù sao ngươi cũng phải giúp ta."
Đường Liệp an ủi vỗ vai hắn: " Vừa rồi ta quan sát qua, trong thành có không ít Xa Lung Thảo và Phục Địa Quyết, ngươi cho những binh lính không trúng độc tận lực sưu tập hai loại dược thảo này, càng nhiều càng tốt!"
" Ta lập tức đi ngay!" Lang Uyên trong thời gian ngắn có thể đối mặt với sự thật, biểu hiện ra nội tâm kiên cường của hắn.
Trong thời gian ngắn bên trong doanh địa đã chồng chất dược thảo như núi, Đường Liệp và Phỉ Na tự mình dẫn dắt cho hai trăm nữ binh tinh nhuệ, ở sân rộng nấu mười nồi thuốc, bỏ vào dược thảo, trong không khí doanh địa tràn ngập hương thuốc nồng nặc.
Thái Đồ Nhĩ đi vào bên người Đường Liệp, tò mò dò hỏi: " Thuốc này có tác dụng gì?"
Đường Liệp nói: " Xa Lung Thảo và Phục Địa Quyết có thể khiến cho dạ dày con người có phản ứng kịch liệt, dùng vào sẽ trên ói dưới tả( đi tiêu), có tác dụng rửa sạch dạ dày, bởi vì ta thiếu thốn khí cụ kiểm tra, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy."
Thái Đồ Nhĩ thở dài nói: " Đó không phải nói, những binh lính bị trúng độc này muốn hy vọng khỏe lại sẽ thập phần xa vời? Nếu bây giờ đại quân của Lam Đức đế quốc đánh tới, Hổ Cứ Quan khẳng định phải xong đời!"
Vinh Tiểu Thanh đứng cách bọn họ không xa hỗ trợ phân phát chén thuốc, nghe được những lời của Thái Đồ Nhĩ, không khỏi căm tức nói: " Ngươi thật hy vọng Lam Đức đế quốc đánh tới?"
Thái Đồ Nhĩ cười nói: " Người Lam Đức đánh tới có chỗ tốt gì cho ta? Bây giờ chúng ta ngồi chung một chiếc thuyền, ta sẽ cùng ngươi sống đến bạc đầu, trăm năm hảo hợp." Hắn không buông tha bất cứ cơ hội nào để quấy rầy Vinh Tiểu Thanh.
Vinh Tiểu Thanh đã sớm không biết làm sao với tính cách không biết xấu hổ của hắn, hừ một tiếng, cũng không tiếp tục truy cứu.
Số lượng cụ thể binh lính trúng độc rốt cuộc đã điều tra rõ, vậy mà đạt tới chín vạn năm ngàn người, coi như đã làm giảm đi phân nửa sức chiến đấu toàn cục của Hổ Cứ Quan, ý nghĩa sức chiến đấu trong thời gian ngắn đã giảm xuống hơn phân nửa.
Đường Liệp phân phát thuốc cho binh lính trúng độc dùng, cơ hồ sau khi dùng thì nôn ói và đi tiêu, tuy có thể giảm bớt tổn hại của chất độc trong cơ thể bọn họ, nhưng cũng làm cho thể chất của bọn họ cấp tốc giảm xuống, cho dù Đường Liệp dùng phương pháp này giải độc thành công cho bọn họ, nhưng thân thể của binh lính suy yếu cũng chưa thể nhắc tới bất luận sức chiến đấu gì.
Hắc Thiếp Nhĩ đại soái đứng trên thành tường nguy nga hùng tráng của Hổ Cứ Quan, yên lặng nhìn tới phương hướng của quân doanh, tiếng thê thảm gào thét không dứt bên tai, trong đêm yên tĩnh càng phát ra vẻ thê lương. Cả đời hắn trải qua không biết bao nhiêu chiến dịch lớn nhỏ, gặp qua vô số tuyệt cảnh hung hiểm, nhưng trong nội tâm hắn chưa từng nghĩ đến hai từ thất bại.
Nhưng lần này lại hoàn toàn khác hẳn, hắn đột nhiên có một loại cảm giác thất bại khó tả, đây không chỉ vì thuộc hạ đại bộ phận bị trúng độc, cũng không phải bên ngoài thành có ba mươi vạn đại quân của Lam Đức đang nhìn chằm chằm. Là bởi vì hắn đột nhiên mất đi mục tiêu, mất đi phương hướng.
Đế quân ra đi tại lúc này đối với Hắc Thiếp Nhĩ là đả kích thật lớn, trong tim của hắn đế quân là Long chiến sĩ cường đại nhất của đế quốc, là chiến hữu thân thiết nhất của hắn, nhưng mũi tên bắn lén thình lình xảy ra bắn thủng trái tim của đế quân, cũng là bắn thủng niềm tin tưởng mạnh mẽ mà Hắc Thiếp Nhĩ tích lũy cả đời, hắn mất đi đế quân, tựa như con cá rời khỏi biển rộng đang sinh tồn, tương lai hắn phải đi con đường nào?
Một trận gió đêm thổi tới, Hắc Thiếp Nhĩ nhịn không được rùng mình một cái, hắn dùng lực khép chặt áo lông cừu, lúc này mới lưu ý bên người có tiếng hô hấp mềm nhẹ, Phỉ Na lặng yên đứng ở phía sau hắn đã rất lâu.
Hắc Thiếp Nhĩ mấp máy đôi môi khô nứt: " Ra sao?"
Gương mặt thanh lệ của Phỉ Na toát ra vẻ vui mừng: " Đường Liệp quả nhiên y thuật cao minh, dựa theo phương pháp của hắn sau khi dùng thuốc, tướng sĩ trúng độc đều ói mửa đi tiêu, độc tố trong cơ thể phần lớn đã thuận lợi bài xuất, số lượng tướng sĩ tử vong không vượt qua sáu ngàn người, xem ra tình huống sẽ không tiếp tục chuyển xấu..."
Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi lắc đầu.
Phỉ Na không rõ vì sao hắn làm ra động tác như vậy, tràn ngập mê võng nhìn hắn.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Tập hợp tướng sĩ không bị trúng độc, lui lại hướng Mặc Vân Thành."
Phỉ Na không giải thích được, khó hiểu nói: " Đại soái, nhưng bây giờ đại đa số tướng sĩ suy yếu cực độ, bây giờ rút quân chẳng khác gì đem Hổ Cứ Quan dâng tặng cho Lam Đức quốc."
Hắc Thiếp Nhĩ bùi ngùi thở dài: " Ngươi cho là tòa thành này còn giữ được sao?"
Phỉ Na trầm mặc xuống, với trạng huống bây giờ của bọn họ, sĩ khí thấp, lương thảo hết, nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng ba ngày.
Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Nếu tất cả đều bị vây ở chỗ này chờ chết, không bằng trước khi Lam Đức quốc khởi binh tấn công, trước hãy bảo tồn được binh lực đã."
Phỉ Na nói: " Đại soái, Phỉ Na nguyện lưu lại thủ thành!"
Đôi mắt thâm thúy của Hắc Thiếp Nhĩ tựa hồ xem thấu tâm ý của nàng, thấp giọng nói: " Ngươi lưu lại có phải vì Đường Liệp?"
Trái tim Phỉ Na đập mạnh, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: " Phỉ Na không đành lòng nhìn thấy hơn chín vạn binh sĩ hy sinh thân mình ở lại Hổ Cứ Quan, nếu ta có thể thủ lại một ngày, đại soái có thể chỉ huy bọn họ thoát được xa hơn một chút."
Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi đến sát bên lan can tường thành, hai tay chống lên, nhìn về hướng đại quân của Lam Đức đế quốc, trong bầu trời đêm mênh mông, trong trận doanh lấp lánh đèn dầu của Lam Đức đế quốc, tựa những ngôi sao giữa sông ngân hà giống như không nhìn tới cuối. Trong tay hắn chỉ có không tới sáu vạn chiến sĩ còn sức chiến đấu mà phải đối kháng với ba mươi vạn đại quân của đối phương, không khác gì người si nói mộng, Hắc Thiếp Nhĩ không phải sợ chết, mà là hắn không thể quên được sự nhắc nhở của đế quân trước khi lâm chung, mình lại là hy vọng duy nhất thực hiện nguyện vọng của hắn, nếu hắn và sáu vạn binh sĩ toàn quân bị diệt tại Hổ Cứ Quan, nguyện vọng của đế quân sẽ hoàn toàn tan biến.
Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Đại soái có nghĩ, lần này thực lực của Lam Đức đại quân hoàn toàn biến hóa kinh người so với trước kia, vô luận là chiến thuật hay là trang bị đều có tiến bộ nhảy vọt."
Hai tay Hắc Thiếp Nhĩ vỗ lên lan can tường thành: " Sau lưng người Lam Đức nhất định có lực lượng thần bí đang trợ giúp bọn họ!" Kỳ thật trước khi đế quân Huyền Tư Triết lâm chung từng nói qua, chỉ bằng vào thực lực của Lam Đức nhân tuyệt đối không thể đánh bại hắn.
Phỉ Na yên lặng gật đầu: " Ta hoài nghi hết thảy những chuyện này có phải là có quan hệ với Ma Đế Thu Thiện?"
Nghe được tên này, cho dù cường hãn như Hắc Thiếp Nhĩ, trong ánh mắt cũng không khỏi toát ra quang mang hoảng sợ, hồi lâu mới nói: " Một ngày không tìm được Huyễn Hải Vân Cung, Ma Đế Thu Thiên không có cơ hội chạy thoát phong ấn..."
Một tiếng nổi trống chấn triệt thiên địa cắt ngang lời nói của Hắc Thiếp Nhĩ, hắn và Phỉ Na đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng trận doanh của địch quân, nhìn thấy trận doanh của Lam Đức đại quân bắt đầu phân tán rồi tụ tập, đang bắt đầu trận tiến công lúc bình minh lên.
" Nhận lấy!" Hắc Thiếp Nhĩ lưu lại những lời này xong, không chút do dự hướng dưới tường thành đi đến.
Đường Liệp nhu nhu hai mắt, hắn đã không chợp mắt một đêm, vô luận thể lực hay tinh lực đều ở trong trạng thái tiêu hao.
Thái Đồ Nhĩ mất tích cả buổi từ trong đám người xông ra, bưng một chén nước lớn đi tới bên người Đường Liệp: " Huynh đệ, uống nước!" Đường Liệp cười nhận lấy.
Thái Đồ Nhĩ nói: " Nước này là Phỉ Na bảo ta đưa tới, bên trong cất giấu một mảnh tình ý của nàng đối với ngươi."
Đường Liệp cười nói: " Vì sao nàng không tự mình đưa tới?" Rồi mở miệng uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Thái Đồ Nhĩ thần thần bí bí kéo Đường Liệp đến chỗ không người, thấp giọng nói: " Huynh đệ, thế cục không đúng rồi, ta nghe nói Hắc Thiếp Nhĩ đã dẫn người lui lại phía cửa bắc, chúng ta nên suy nghĩ có nên đi hay không."
Đường Liệp nao nao, từ hành động của binh lính đế quốc hắn đã nhận thấy được đại quân đang bắt đầu lui lại, nhưng không nghĩ tới Hắc Thiếp Nhĩ thân là thống soái lại dẫn đầu bỏ chạy.
" Làm sao ngươi biết?"
" Ta từ trong miệng của Vinh Tiểu Thanh nghe được..." Thái Đồ Nhĩ đột nhiên nhìn thấy Lang Uyên hướng bọn họ đi nhanh tới, hấp tấp ngậm miệng lại.
Lang Uyên đi tới bên cạnh hai người nói: " Ta đang tìm hai người các ngươi!"
Đường Liệp giả ra hình dáng không có việc gì, chỉ hướng binh lính phía trước nói: " Bắt đầu lui lại rồi sao?"
Lang Uyên không chút che giấu gật đầu, thấp giọng nói: " Đại soái đã quyết định lui lại, lúc bình minh thì nhóm thứ hai sẽ rút khỏi, do ta phụ trách thống lĩnh, các ngươi theo ta rời đi thôi."
Đường Liệp nhìn chung quanh thấy những binh lính vẫn đang suy yếu vô lực té trên mặt đất nói: " Bọn họ làm sao bây giờ?"
Trên mặt Lang Uyên lộ ra vẻ cực kỳ không đành lòng, hạ giọng nói: " Những binh lính vô lực đại khái hơn ba vạn người, đại soái quyết định để cho bọn họ tạm thời ở lại trong Hổ Cứ Quan điều dưỡng, thuận tiện trợ giúp Phỉ Na tướng quân thủ thành."
" Cái gì?" Đường Liệp mở to hai mắt nhìn: " Phỉ Na không đi sao?"