Nhã Dịch An nói: “ Ta tưởng rằng chỉ có nam nhân háo sắc, không nghĩ tới đàn bà nếu háo sắc, còn dữ tợn hơn nam nhân.”
Hứa Diễm Nương trừng mắt nhìn Nhã Dịch An, nói: “ Ngậm lại miệng chó của ngươi, chọc giận lão nương, coi chừng ta bắt ngươi tới Xuân Phong Oa, hành hạ ngươi sống không bằng chết.”
Nhã Dịch An mặc dù xưa nay miệng không buông tha người, nhưng trước sự đe dọa của Hứa Diễm Nương cũng không khỏi cảm thấy rét lạnh, có câu cường long không áp nổi địa đầu xà, huống chi đây lại là con cọp mẹ ai thấy cũng sợ, hắn đành phải ấm ức ngậm miệng lại.
Trong lòng Đường Liệp cười thầm, Hứa Diễm Nương đối với Đường Liệp dị thường thân mật, mỉm cười nói: “ Vị này là ý trung nhân của ngươi phải không, thật xinh đẹp, cẩn thận bị người khác đoạt đi.”
Phỉ Na và Đường Liệp mặc dù đã sớm có tình ý, nhưng chưa bao giờ công khai trước mặt người khác, nàng xấu hổ xoay mặt sang nơi khác mỉm cười.
Đường Liệp cười nói: “ Ai dám giành giật với ta, ta sẽ bóp nát đầu của hắn.”
Hứa Diễm Nương yêu kiều cười nói: “ Tiểu ca ca, ta hâm mộ nhất là loại nam nhân như ngươi.” Nàng ta vẫn không quên hung hăng trừng Nhã Dịch An: “ So với tên ẻo lả mặt trắng nhỏ kia, chẳng biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần.”
Nhã Dịch An rốt cuộc không kìm chế được, trào phúng nói: “ Cho dù là ẻo lả mặt trắng cũng sẽ không xem trúng một con cọp mẹ thô lỗ vô lễ.”
Hứa Diễm Nương nắm chặt nắm tay bộ dáng như muốn liều mạng với Nhã Dịch An, Đường Liệp hấp tấp cách ly hai người, Phỉ Na nhẹ giọng nhắc nhở: “ Hoa thuyền đến rồi!”
Một chiếc thuyền được trang trí hoa tươi xinh đẹp dọc theo con sông lưu động chậm rãi tiến lên, ánh mắt của mọi người đồng thời bị cảnh tượng trước mắt hút lấy, Nhã Dịch An và Hứa Diễm Nương cũng tạm thời buông bỏ lòng đối địch, cùng chú ý cảnh sắc bên trong con sông.
Từng âm thanh tiếng trúc từ dưới mặt nước vang lên, ánh sáng dần dần phai nhạt xuống. Ở giữa sông vang lên tiếng ca, nhiều ngọn đèn được thắp sáng, lọt vào trong tầm mắt đều là những cảnh tượng kiều diễm. Trên con sông màu lam, hơn năm mươi chiếc phượng thuyền xuôi dòng chậm rãi trôi đến, hoa tươi trong hoa thuyền hiển nhiên chỉ vừa được hái, khi có gió thổi qua những hạt nước nhẹ nhàng rơi xuống như minh châu.
Trên mỗi chiếc thuyền có một thiếu nữ xinh đẹp đoan trang đang ngồi, các nàng nhẹ giọng ngâm xướng, hoặc múa quạt trúc. Dùng tài nghệ bản thân hấp dẫn ánh mắt của Hải tộc nhân chung quanh.
Đường Liệp thầm than, không nghĩ tới Hải tộc nữ hoàng tuyển phi so với hoàng đế Trung Quốc tuyển tú nữ còn long trọng hơn, đồng tính luyến ái không thể ngờ ở nơi này lại được hợp pháp hóa.
Hải tộc nhân hai bên bờ sông không ngừng chỉ trỏ, bình luận những vẻ đẹp bên trong hoa thuyền, hai bên bờ sông, tiếng hoan hô như sấm dậy. Sắc màu trên mặt sông rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Nhã Dịch An từ trước tới nay luôn háo sắc, cơ hồ đã quên nhiệm vụ chủ yếu khi đến đây, hai mắt không ngừng xẹt qua trên gương mặt từng mĩ nhân trúng cử, đối với vị nữ hoàng yêu thích đồng tính này đã tràn ngập hâm mộ.
Ánh mắt của Đường Liệp đột nhiên dừng lại ở trên một con thuyền trang trí hoa bạch lan, nhìn thấy những đóa hoa kì dị trang trí trên hoa thuyền, xen kẽ lẫn nhau, thanh nhã vô cùng. Một vị bạch y thiếu nữ đang lẳng lặng ngồi bên trong, đôi mắt đẹp màu lam tràn ngập mê võng nhìn xuống mặt nước, chẳng biết suy nghĩ gì, mái tóc dài màu vàng theo gió vũ động, tựa như lăng ba tiên tử muốn theo gió bay đi.
Toàn thân Đường Liệp kịch chấn, cô gái trong thuyền này chính là Huyền Vũ đế quốc Huyền Ba công chúa.
Phỉ Na cơ hồ cũng cùng lúc nhìn thấy được Huyền Ba, vô ý thức cầm lấy cánh tay Đường Liệp, Đường Liệp hận không thể lập tức xông lên phía trước, cứu Huyền Ba rời khỏi chiếc thuyền.
Hai bờ sông lúc này tiếng hoan hô như sấm dậy, kéo Đường Liệp trở lại hiện thực, muốn ở trước mắt bao người cứu ra Huyền Ba, chỉ sợ là chuyện không có khả năng. Phải bày ra phương án ổn thỏa, mới có thể ra tay cứu người.
Lúc này đôi mắt đẹp của Huyền Ba đúng lúc nhìn lên bờ, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Đường Liệp, sự kích động trong lòng của Đường Liệp khó có thể hình dung, hắn rất sợ Huyền Ba không nhìn thấy mình, khi mọi người đem minh châu ném lên đuôi thuyền, thì hắn bạo gan cầm minh châu hướng thân thể mềm mại của Huyền Ba bắn ra.
Đường Liệp vận dụng năng lượng thập phần xảo diệu, hắn nắm vững làm sao có thể để cho Huyền Ba chú ý, lại không làm tổn thương tới nàng, độ mạnh yếu khống chế thích hợp, lúc minh châu sắp tới gần thân thể của Huyền Ba, thình lình một đạo mũi nhọn lạnh như băng từ dưới nước bắn ra, chuẩn xác không lầm hướng minh châu đánh trúng nát bấy.
Nguyên lai bên dưới bốn phía mỗi chiếc thuyền hoa đều mai phục bốn gã Hải tộc võ sĩ, Hải tộc võ sĩ cường tráng từ đáy nước chậm rãi toát ra thân hình, trợn mắt dò xét Đường Liệp, tàn bạo nói: “ Còn dám vô lễ, sẽ bị trị tội!”
Đường Liệp xòe tay cười, mục đích của hắn đã đạt tới, lực chú ý của Huyền Ba hoàn toàn bị hắn hấp dẫn, đôi mắt đẹp thanh khiết không sinh ra bất luận biến hóa gì khi gặp Đường Liệp, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ánh mắt lại nhìn xuống mặt nước.
Đường Liệp không khỏi thất vọng, Phỉ Na cũng cảm thấy được sự dị thường của Huyền Ba công chúa, rõ ràng nàng đã nhìn thấy họ, nhưng lại không hề phản ứng, là do cố ý giả vờ trước mặt người khác, hay thật sự không nhận ra thân phận của bọn họ?
Trong lúc Đường Liệp còn đang mâu thuẫn, tiểu bạch long nằm trong túi da lặng yên chui ra, lúc Đường Liệp vừa ý thức được, tiểu bạch long đã như tia chớp chui vào trong mặt sông.
Đường Liệp thầm kêu không hay, lúc này sóng gió trên mặt sông đột nhiên tăng lên rất nhiều, Hải tộc nhân vây xem hai bên bờ sông không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng loạt né tránh về phía sau, cảnh tượng làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm xảy ra, mặt nước sông đột nhiên dâng lên. Hơn năm mươi chiếc thuyền hoa bị sóng lớn dâng lên xóc nảy không ngừng, những mĩ nữ ngồi trong thuyền phát ra từng trận kinh hô. Hải tộc võ sĩ phụ trách bảo vệ cũng ý thức được tình hình không đúng, hấp tấp từ dưới nước hiện lên.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh thuyền của Huyền Ba công chúa bỗng nhiên dâng lên một cỗ sóng lớn, hất lan thuyền của Huyền Ba lên giữa không trung, theo một tiếng thét kinh hãi của mọi người, lan thuyền bốc lên xoay tròn trên không trung mấy vòng, thân thể mềm mại của Huyền Ba bị hất văng ra khỏi lan thuyền, hướng trong đám người rơi đi.
Đường Liệp và Phỉ Na cơ hồ đều vọt tới cùng lúc, Đường Liệp mở ra cánh tay, vững vàng ôm lấy thân thể mềm mại của Huyền Ba, nước sông hướng hai bên bờ tràn lan ra, Hải tộc dân chúng đang vây xem liền lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Đôi mắt đẹp của Huyền Ba tràn ngập hoảng sợ nhìn Đường Liệp, thét to: “ Buông!”
Đường Liệp âm thầm kêu khổ, xem ra Huyền Ba không còn nhớ được mình nữa. Hai tên võ sĩ khởi lên hai cỗ nước chảy màu lam, không chế vòng xoáy nước, giơ lên trường mâu từ không trung hướng Đường Liệp đâm tới.
Phỉ Na quát một tiếng, mũi chân điểm lên mặt đất, thân thể mềm mại uyển như chim nhẹ nhàng bay lên, hai tay chuẩn xác nắm được trường mâu, thầm vận tiềm lực, vậy mà đem hai gã Hải tộc võ sĩ ném lên giữa không trung. Nương theo một tiếng kêu thảm của hai gã võ sĩ, Phỉ Na run run trường mâu, để cho thân thể bọn họ chàng vào một chỗ, vẻn vẹn chỉ một chiêu đã cướp được trường mâu vào trong tay.
Dòng nước chảy mất đi khống chế đánh úp về phía thân thể mềm mại của Phỉ Na, lúc sắp tới gần, tị thủy châu trên người Phỉ Na khởi lên tác dụng, nước chảy tản ra bốn phía, trên người Phỉ Na không hề bị dính nước.
“ Buông!” Huyền Ba tiếp tục kêu to.
Đường Liệp cả giận nói: “ Ta là Đường Liệp!”
“ Ngươi là hỗn đản!” Huyền Ba chụp cánh tay Đường Liệp há mồm định cắn.
Đường Liệp không tránh được vươn tay ra, thừa dịp Huyền Ba không đề phòng, đánh nàng ngất đi.
Khiêng nàng lên vai, xen lẫn trong đám người hướng ra phía ngoài thành bỏ chạy. Lại có hơn mười tên Hải tộc võ sĩ hướng Đường Liệp xúm lại, Phỉ Na đưa cho Đường Liệp một cây trường mâu, tay cầm cây còn lại, tư thế hiên ngang oai hùng đứng thẳng phía sau Đường Liệp, thấp giọng nói: “ Ngươi đưa công chúa đi trước, ta cản phía sau.”
Đường Liệp cười nói: “ Ngươi không đi, ta cũng không đi.” Hắn rống to một tiếng, trường mâu trong tay vẽ ra một vòng, tị thủy châu bức mở nước chảy, bởi vì thân mâu của hắn hất ra vùng khí lãng, hướng chung quanh nghiền ép đi.
Ba kị sa võ sĩ bất hạnh trở thành tấm bia cho Đường Liệp, nhìn thấy đối thủ công kích uy mãnh như thế, gương mặt bị dọa đến trắng bệch, thân thể thoát khỏi nghịch kích sa hướng ra phía sau bỏ chạy. Mũi mâu trong tay Đường Liệp chuẩn xác đâm ngập vào trán của nghịch kích sa, tiện tay rung lên, rút ra mũi mâu, thân hình thật lớn của nghịch kích sa từ trong cột nước thật lớn vô lực xụi lơ xuống.
Lại có hơn hai mươi kị sa võ sĩ hướng vị trí của bọn họ chen chúc mà đến, Đường Liệp và Phỉ Na nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương, mặc dù vũ lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng dù sao nơi này của là cảnh nội của Hư Hải, là nơi thống trị của Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân, một khi lâm vào sự vây kín của võ sĩ đối phương, cho dù bọn họ có lợi hại thế nào cũng sẽ có lúc bị sức cùng lực kiệt.
Lúc này nước sông vừa dâng lên đang thong thả rút xuống, đám người hỗn loạn đột nhiên bật lên tiếng kinh hô hoảng sợ, chỉ thấy một đạo tia chớp màu trắng tốc độ cao từ trong đám người thoát ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đường Liệp.
Chính là Tuyết Vực Thánh Chuế đã được Đường Liệp tạm thời gởi nhờ tại Linh Lung Lâu, không biết nó làm sao biết được chủ nhân đang lâm vào trong nguy nan, ở thời điểm mấu chốt xuất hiện nơi này.
Đường Liệp bất chấp, ôm lấy Huyền Ba nhảy lên lưng Tuyết Vực Thánh Chuế, Phỉ Na ném trường mâu, mũi mâu xuyên thủng vai phải của một gã kị sa võ sĩ. Đường Liệp điều khiển Tuyết Vực đi tới bên người Phỉ Na, Phỉ Na kịp thời nhảy lên, cánh tay ngọc ôm lấy eo Đường Liệp. Cổ họng Tuyết Vực phát ra một tiếng tê rống hung tàn, bộ lông dài màu trắng dựng thẳng lên, chân sau nhún mạnh, thân hình như con trâu nghé nhảy bắn ra ngoài, trên lưng mặc dù đang cõng ba người trưởng thành, nhưng hành động của nó cũng không hề bị chút trở ngại nào.
Một gã kị sa võ sĩ tay cầm trường mâu ngăn trở đường đi của Tuyết Vực Thánh Chuế, mũi mâu nhắm vào cổ của Tuyết Vực Thánh Chuế đâm tới. Đôi mắt màu bích lục của Tuyết Vực hoàn toàn biến thành đỏ như máu, thân hình nó linh xảo tránh thoát mũi mâu ám sát, trong thời gian ngắn đã vòng qua đuôi của nghịch kích sa, mở ra chiếc miệng lớn cắn vào vùng đuôi lớn của nghịch kích sa, cái cổ mạnh mẽ lắc mạnh, đã đem tên kị sa võ sĩ hất văng ra ngoài.
Đường Liệp lo lắng hung tích của Tuyết Vực bị kích khởi, tiếp tục dây dưa chiến đấu, quát to: “ Đi nhanh lên!”
Tuyết Vực đối với Đường Liệp thập phần nhu thuận, xoay người hướng ra phía cửa thành bỏ chạy.
Cửa thành bên trong đã chậm rãi đóng lại, nước biển từ khắp bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào ngoại thành, cả Thủy Tinh Thành trở thành một thế giới của nước biển.
Đường Liệp và Phỉ Na đeo tị thủy châu nên có tác dụng tránh né nước, còn Tuyết Vực trời sinh đã là dị thú tị thủy, nước biển ào ào hướng hai bên né tránh. Tốc độ thật nhanh của Tuyết Vực thực đã đạt tới cực hạn, nhưng kị sa võ sĩ đến truy kích đều đã bị bỏ rơi thật xa.
Đường Liệp ngầm thở một hơi dài, lúc này mới không nhìn thấy được Nhã Dịch An, trong lòng thầm kêu không hay, vừa rồi chỉ lo cứu Huyền Ba công chúa, nhưng không nghĩ tới hắn, chỉ sợ Nhã Dịch An dữ nhiều lành ít rồi.
Nhã Dịch An cũng khôn khéo, nhìn thấy mặt sông đột nhiên bị sóng lớn, Huyền Ba công chúa không ngờ lại bị hất ra khỏi thuyền, liền biết không hay, khi Đường Liệp ôm lấy Huyền Ba bỏ chạy, hắn đang đứng bên cạnh, rất sợ bị người khác nhìn ra hắn và Đường Liệp là đồng bọn, nên lẫn vào đám Hải tộc chung quanh định chạy trốn. Nhưng chỉ mới chạy được vài bước, cánh tay liền bị một bàn tay nắm chặc, thanh âm lãnh khốc của Hứa Diễm Nương vang lên bên tai: “ Muốn chạy trốn? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!”
Nhã Dịch An ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Diễm Nương dữ tợn hung hãn, hắn cười khổ nói: “ Nói gì vậy? Tất cả mọi người đều trốn, sao ta không được?”
Hứa Diễm Nương lạnh lùng nói: “ Đồng bạn của ngươi cướp đi sủng phi của nữ hoàng, ta muốn bắt ngươi tới trước mặt nữ hoàng bệ hạ hỏi tội!”
Nhã Dịch An cả giận nói: “ Ta kháo, hắn có quan hệ gì tới ta? Ngươi *** không được vu hãm lung tung.”
Hứa Diễm Nương mỉm cười nói: “ Có vấn đề gì hay không, về rồi sẽ biết, nếu ngươi qua được bảy mươi hai loại cực hình của hạ trọc công, Hứa Diễm Nương ta từ nay về sau không bao giờ tìm ngươi phiền toái nữa!”
Thân hình nhỏ bé của tiểu bạch long từ trong nước đột nhiên chạy đến, nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh đầu của Tuyết Vực, con ngươi màu lam đậm chuyển vòng vo, đầu lưỡi đỏ tươi liếm chiếc mũi như củ tỏi, ra vẻ đắc ý.
Đường Liệp đối với tiểu bạch long thật sự thay đổi cách nhìn, nhìn không ra hình dáng nó nhỏ xíu yếu ớt như thế, vậy mà có thể nhấc lên sóng gió cao như vậy, dù sao cũng là hậu nhân của rồng a. Nhưng tại sao nó lại lao ra cứu Huyền Ba trước? Chẳng lẽ nó có thể cảm giác được trong cơ thể Huyền Ba chảy xuôi dòng máu của đế quân Huyền Tư Triết?
Huyền Ba vẫn đang hôn mê, trong lòng Đường Liệp có chút áy náy, một quyền vừa rồi đại khái quá nặng.
Tiểu bạch long đột nhiên nhanh chóng bò sát vào người Đường Liệp, chui tọt vào túi da của nó. Tuyết Vực cơ hồ nhạy cảm nhận ra được nguy hiểm, tốc độ tiến tới của nó chậm rãi giảm bớt, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn thẳng cửa thành cách đó không xa.
Trên con đường thủy tinh, một thiếu nữ hắc y đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, hình thể của nàng ta cực kì sung mãn, mái tóc dài màu đen buông xõa xuống tận eo thon, đôi tay nhỏ bé chắp sau lưng, với bộ y phục màu đen càng phát ra vẻ trắng bệch yếu ớt.
Đường Liệp mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo của nàng ta nhưng chỉ cần từ bóng lưng đã cảm giác được một loại hào khí âm trầm, Tuyết Vực cơ hồ không chịu nổi sát khí thê lãnh từ trên người cô ta truyền đến, vô thức lui ra sau một bước, hít thở cũng trầm trọng vô cùng.
Phỉ Na bám vào bên tai Đường Liệp nói: “ Đưa công chúa đi trước, ta đến đối phó cô ta!”
Vài luồng nước chảy tạo thành suối nhỏ ở sau lưng cô gái đột nhiên hình thành xoắn ốc tụ tập lại, đã tạo thành một tấm thuẫn màu lam bằng nước xoay tròn, thân hình cô gái vì vậy mà trở nên thật mông lung.
Một cô gái nhu nhược mà có can đảm một mình đến đây ngăn trở đường đi của bọn họ đã làm cho Đường Liệp và Phỉ Na xem trọng. Phỉ Na quát một tiếng, trường mâu trong tay phá không khí và nước chảy, mũi mâu thật đã tiếp xúc với thủy thuẫn(tấm thuẫn nước) màu lam, mũi mâu vừa tiếp xúc với thủy thuẫn liền bị lực lượng thật lớn nổ ra, hơi nước mờ mịt hướng thân thể mềm mại của Phỉ Na bao phủ tới.
Phỉ Na đột nhiên ngửi được một mùi thơm thấm vào tận phế phủ, khoảnh khắc sung sướng ngắn ngủi qua đi, đột nhiên tỉnh ngộ trên người mình rõ ràng đang đeo tị thủy châu, vì sao hơi nước vẫn có thể tới gần thân thể của mình, nàng thầm kêu không hay, trong ý nghĩ đột nhiên cảm thấy mơ hồ, thân thể mềm mại té xuống.
Đường Liệp quá sợ hãi, xông lên phía trước ôm lấy thân thể của Phỉ Na. Lúc này hắc y thiếu nữ đã chậm rãi xoay người lại, gương mặt nàng ta phủ một tấm sa màu đen, đôi mắt đẹp hiện lên một tia quang mang ngạc nhiên, Yên Vũ Thuẫn của nàng ta dù là tị thủy châu cường đại nhất cũng không cách khắc chế, nhưng Đường Liệp rõ ràng nằm trong phạm vi bao phủ của Yên Vũ thuẫn, nhưng không có bất luận phản ứng trúng độc nào, chẳng lẽ thể chất của nam tử này khác hẳn với thường nhân?
Đường Liệp giận dữ hét: “ Hèn hạ, không ngờ ngươi dám hạ độc.”
Hắc y thiếu nữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Liệp, cánh tay vung lên trên không trung, một đạo nước chảy trên hư không hình thành thanh trường kiếm trong suốt.
Không nghĩ tới cô ta tuổi còn trẻ, mà kiếm thuật đã đạt được cấp bậc ngự thủy thành kiếm, trong lòng Đường Liệp thầm than, thu hồi phẫn nộ trong lòng, tâm tình khôi phục bình tĩnh, hắn cẩn thận đặt Phỉ Na qua một bên, cúi người nhặt lên trường mâu, một cánh tay giơ trường mâu, ánh mắt lãnh khốc mà trầm tĩnh dò xét gương mặt của hắc y thiếu nữ.
Đôi mắt màu đen của hắc y thiếu nữ xẹt qua một tia hâm mộ, đối thủ có thể trong thời gian ngắn trấn tĩnh, đủ thấy hắn đã có tiềm chất của một đại tông sư.
Bởi vì nhìn thấy Phỉ Na vốn là hoàng kim võ sĩ mà chỉ trong một hiệp đã bị đối thủ ám toán, Đường Liệp lấy thủ thế làm chính, dùng kỹ xảo của Mặc thị. Hắn chưa bao giờ luyện tập qua thuật dùng thương, trường mâu cầm trong tay xuất ra cũng là chiêu thức của Mặc Tử kiếm pháp.
Nước biển hình thành trường kiếm trong suốt hướng ngay mặt Đường Liệp đâm tới, bàn tay Đường Liệp cầm trường mâu, cổ tay giũ ra một vòng tròn thật to, năng lượng trong cơ thể rót vào trong vòng tròn, quang hoa màu lam chảy xuôi trên mũi mâu. Thần tình trong đôi mắt hắc y thiếu nữ càng phát ra ngạc nhiên, trường kiếm đâm vào trung tâm vòng tròn, khuỷu tay Đường Liệp thu về, vòng tròn hướng trung tâm nhanh chóng co rút lại, đây chính là trong bộ Mặc Tử kiếm pháp, chiêu thức “ Thu” cực kì điển hình.
Trường kiếm uyển như mây như khói giống như tan thành mây khói, Đường Liệp lo lắng cô ta lại diễn lại trò cũ, hấp tấp dùng tay trái bịt lại mồm mũi. Nhưng nhìn thấy nàng ta cũng không có ý tứ tiếp tục tiến công, lẳng lặng đứng tại phía trước, đôi mắt đẹp nhìn thẳng hai mắt của Đường Liệp, thấp giọng nói: “ Ngươi là hậu nhân của Mặc thị?”
Đường Liệp rung động, không nghĩ ra cô gái này từ chiêu số của mình đã phân biệt được lai lịch dùng thương của mình.
Trong nháy mắt hắc y thiếu nữ làm ra một quyết định, lạnh lùng nói: “ Mang theo bằng hữu của ngươi rời đi nơi này lập tức, nếu cả bốn hiền giả chạy tới, chỉ sợ ngay cả tính mạng của ngươi cũng không giữ được.”
Đường Liệp mím môi, ôm lấy Phỉ Na, đi tới trước mặt Tuyết Vực Thánh Chuế, lại nghe hắc y thiếu nữ nói: “ Lưu lại Huyền Ba, nếu không ta sẽ không bận tâm mặt mũi của Mặc thị!”
Đường Liệp ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía hắc y thiếu nữ, nhưng hắn cũng không hồ đồ, với tình cảnh trước mắt của chính mình, muốn mang theo hai cô gái đang hôn mê rời đi, căn bản là người si nói mộng.
Hắn vô cùng lưu luyến nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ của Huyền Ba, nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, ngầm nói: “ Huyền Ba, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi.”
Hắn ôm lấy Phỉ Na đang hôn mê, thả người nhảy lên lưng Tuyết Vực, hướng ra ngoài cửa thành phóng đi. Lúc đi ngang người hắc y thiếu nữ, bàn tay cô ta ném một bình ngọc mỡ dê màu trắng cho Đường Liệp, Đường Liệp đưa tay tiếp lấy.
“ Đem dược hoàn bên trong hòa tan trong nước cho nàng ta ngâm một canh giờ, độc tố mê dược trong cơ thể có thể quét sạch.” Hắc y thiếu nữ xem ra cũng không ác ý nhiều lắm đối với Đường Liệp, Đường Liệp không khỏi sinh ra lòng hiếu kì đối với thân phận của nàng ta, nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu nguyên do, hắn vỗ một cái lên mông Tuyết Vực, Tuyết Vực Thánh Chuế điên cuồng hét lên một tiếng, hướng phương xa chạy vội đi….
Thẳng đến khi bóng lưng của Đường Liệp hoàn toàn biến mất, hắc y thiếu nữ mới đưa mắt nhìn xuống trên người Huyền Ba, ánh mắt nhìn có vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Huyền Ba, giọt nước mát mẻ làm cho lông mi của Huyền Ba hơi rung động, nàng rốt cuộc tỉnh lại, xoa xoa gáy ngọc bị Đường Liệp đánh trúng đau nhức, như ở trong mộng mới tỉnh, nói: “ Sao lại thế này? Vừa xảy ra chuyện gì?”
Hắc y thiếu nữ lạnh nhạt nói: “ Sự tình gì cũng không có phát sinh, ngươi chuẩn bị một chút, nữ hoàng sẽ rất nhanh triệu kiến ngươi.”
Đôi mắt đẹp màu lam của Huyền Ba tràn ngập mê võng, nàng tựa hồ như cố gắng suy nghĩ cái gì, nhưng đến cuối cùng, trong đầu vẫn một màu trắng xóa, lắc đầu nói: “ Ta mệt mỏi quá…”
Tuyết Vực Thánh Chuế dùng tốc độ nhanh nhất trồi lên mặt biển bên trên Thủy Tinh Thành, ánh sáng mặt trời đã lâu không nhìn thấy làm cho Đường Liệp không chịu nổi kích thích mà gắt gao nhắm lại hai mắt, Hư Hải màu lam thổi qua một trận gió nhẹ, làm cho người ta từng trận sảng khoái, nhưng tâm tình của Đường Liệp lúc này lại buồn bực tới cực điểm, trong một khắc sắp cứu ra được Huyền Ba, không ngờ lại là uổng công, đối với hắn mà nói là một trận đả kích thật lớn.
Tiểu bạch long cũng từ trong túi da chui ra leo lên đầu của Tuyết Vực, lật ngửa cái bụng nhỏ, khoái trá phơi nắng. Nhìn bộ dáng tự đắc nhàn nhã của nó, Đường Liệp không khỏi nổi cơn tức trong lòng, cả giận nói: “ Đều là chuyện tốt của tiểu hỗn đản ngươi, phá hư kế hoạch của ta rối tinh rối mù, bây giờ tốt quá, Huyền Ba bị bắt trở về, địch nhân đã sinh ra lòng đề phòng, Phỉ Na lại trúng độc, tiểu tử làm hư việc nhiều hơn là thành công!”
Tiểu bạch long làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Đường Liệp. Đường Liệp không tránh được lắc đầu: “ Đàn gảy tai trâu!”
Hắn không thèm để ý tiểu bạch long, ôm lấy thân thể mềm mại của Huyền Ba sửa sang mái tóc dài màu vàng một chút, ánh mắt đảo chung quanh tìm kiếm địa phương có thể lên bờ. Trên biển rộng mênh mông muốn tìm một mảnh lục địa vô cùng khó khăn, trong tầm nhìn xa xa đều là nước biển xanh thẳm, căn bản nhìn không rõ vị trí của chính mình đang ở đâu.
May là công phu lướt nước của Tuyết Vực cũng thập phần cường hãn, mang theo Đường Liệp và Phỉ Na, không biết mệt mỏi lướt trong biển rộng, Đường Liệp còn chưa minh xác nên đi đâu, đành thành thật ngồi trên người Tuyết Vực, mặc cho nó tự do đi tới.
Chẳng biết từ khi nào Đường Liệp đã ghé lên lưng của Tuyết Vực ngủ thật say, trong mông lung, mơ thấy Huyền Ba chìa ra chiếc lưỡi thơm tho xinh đẹp, nhẹ liếm vào vành tai của mình, Đường Liệp ngứa ngáy bật cười, mở mắt vừa nhìn, thì ra là tên vô sỉ Tiểu Bạch đang dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên mặt mình.
Đường Liệp hét to một tiếng, ngồi dậy, lúc này đã sắp hoàng hôn, phóng mắt nhìn thấy trời chiều đang chìm dần xuống ngoài khơi xa, bóng đêm sắp đến. Trời chiều nhiễm mặt nước thành màu vàng, Đường Liệp dụi mắt, vững tin phía chân trời có một điểm nhỏ màu đen đang hướng vị trí của mình lướt nhanh tới, hắn nhanh chóng phán đoán ra, đó hẳn là một con thuyền.
Theo khoảng cách không ngừng tiếp cận, hắn rốt cuộc nhìn thấy rõ hoàn cảnh con thuyền, đó là một thuyền buồm năm cột thật lớn, thân thuyền bởi vì thời gian quá dài, đã nhìn không ra màu sơn, hiện ra một loại màu sắc âm u, buồm cũng màu đen, trên cột buồm hiện ra dấu hiệu của một cái đầu lâu bắt chéo.
“ Thuyền hải tặc!” Trong lòng Đường Liệp thầm kinh hô.