Tuần hoàn tập thị kim tiền, ý tứ của tiền bạc thương phẩm tuần hoàn không ngừng, trên thực tế chợ này cũng đích xác làm được, lúc ban đầu nơi này kinh doanh thương phẩm đủ chủng loại, nhưng từ khi Huyền Vũ quốc đế vương Huyền Tư Triết ban bố hợp pháp hóa việc buôn bán nô lệ, nơi này liền hấp dẫn đa số bọn buôn người và chủ nô, thương phẩm giao dịch khác tương đối bị giảm đi, trọng tâm giao dịch hoàn toàn là chuyển dời đến việc mua bán nô lệ.
Yến Nguyệt lặng lẽ rơi vào phía sau đội người, nàng tận tâm đi tới phía sau Đường Liệp, nhỏ giọng nhắc nhở: " Sau khi tiến vào chợ, ngươi ngàn vạn lần không thể nói lung tung, nếu chọc giận chủ nhân, cô ta vô cùng có khả năng sẽ đem ngươi bán ngay tại chỗ."
Đường Liệp cười nói: " Nếu người mua ta là một tuyệt thế đại mỹ nữ thiên kiều bá mỵ, ta tình nguyện bị cô ta bán đi!"
Yến Nguyệt thấp giọng nói: " Với thân hình và tướng mạo của ngươi chỉ sợ kỹ viện đối với ngươi càng cảm thấy hứng thú!"
Đường Liệp không ngừng gật đầu nói: " Chính hợp ý ta, loại công tác này ta tha thiết ước mơ đó."
Yến Nguyệt trộm chỉ một vị phu nhân béo mập cách đó không xa, nhỏ giọng nói: " Nếu bị bán vào kỹ viện, chiếu cố cho ngươi phần lớn là khách hàng như vậy!"
Quý phụ nhân trùng hợp quay đầu lại, con mắt cá chép đã nhìn thấy vẻ anh tuấn của Đường Liệp, lập tức phát ra ánh sáng khác thường, môi cười mở to, lộ ra hàm răng vàng xấu xí.
Đường Liệp không rét mà run, cực kỳ sợ hãi, đầu nhanh chóng cúi xuống, sợ nhìn thêm thì ngay cả cơm tối cũng ói ra.
Yến Nguyệt dịu dàng cười, chuyển hướng mấy tên đồng bạn nói: " Hội đấu giá lập tức bắt đầu rồi, chủ nhân vừa phân phó, Đường Liệp và hai Bỉ Đặc nhân này không tham gia đấu giá, chờ sau khi đấu giá thì đưa bọn họ về phủ."
Trong lòng Đường Liệp lén lút cười trộm, đây không chỉ đơn giản là mình không bị đấu giá, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn chính là hắn phát hiện mình không có như trước bụng đói ăn bậy, nhìn thấy quý phụ kia không ngờ lại sinh ra cảm giác chán ghét, còn hơn lúc trước nhìn thấy con báo cái mà cũng sinh ra tà niệm, hiển nhiên chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, xem ra dược hiệu của Tư Phổ Thụy ở trong cơ thể đã bắt đầu biến mất, dùng không bao lâu, chính mình có thể quay về làm vị bác sĩ Đường Liệp lý trí, văn nhã, tràn ngập hàm dưỡng mà có phong độ.
Bên tai vang lên tiếng nhạc cùng loại như kèn tây Scotland, Đường Liệp theo phương hướng thanh âm nhìn lại, nhìn thấy lối vào của chợ, bốn nữ nô dáng người xinh đẹp đang theo vũ điệu âm nhạc, trên người các nàng ăn mặc ít lại càng ít, chỉ có bộ vị trọng yếu thì dùng vải bố bao trùm, theo tiết tấu âm nhạc nhanh hơn, kỹ thuật nhảy của các nàng cũng trở nên nhiệt tình, vải bố dùng để che dấu chỗ ẩn mật thỉnh thoảng tung bay lên, mơ hồ hiện ra cảnh xuân trong đó, máu của Đường Liệp vừa lạnh xuống, ngay tức khắc sôi trào lên một lần nữa, con mắt giống như dính trên mông và ngực của mấy nữ nô, toát ra dục vọng nóng cháy cuồng dã.
Yến Nguyệt đã nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, đã đoán được giờ phút này trong lòng hắn nghĩ đến cái gì, gương mặt hồng lên mỉm cười dùng vỏ đao điểm điểm hắn, quát lên: " Còn không mau đi? Trì hoãn thời cơ đấu giá, chủ nhân lại muốn trách phạt ngươi!"
Đường Liệp nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô cạn ẩn ẩn đau đớn, tay chân đều cảm thấy cảm giác ngứa ngáy, đây là phản ứng bình thường khi dược hiệu của Tư Phổ Thụy phát tác, cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể chạy chồm, nhưng khổ nỗi không tìm được nơi phát tiết, Đường Liệp vô cùng gian nan lao lực mới thu được ánh mắt từ mấy tên nữ nô trở về, lại cũng rất nhanh dừng lại trước ngực Yến Nguyệt.
Yến Nguyệt đã nhìn thấy ánh mắt mê đắm của hắn, không khỏi liên tưởng tới cảm xúc mãnh liệt khi hôn ở trên thuyền vừa rồi, phương tâm không khỏi thẳng thắn nhảy loạn, mặt cười chuyển nhìn sang một bên, tránh thoát ánh mắt nóng rực của Đường Liệp.
Đường phía bên phải đã dựng lên một tòa đài cao phong cách khác xa, trên đài cao đang đứng những nô lệ chuẩn bị đấu giá. Phòng đấu giá của Mai Thiến ở vào phía đài cao số hai bên tay trái. Đài cao mặc dù phong cách kiến trúc khác nhau, nhưng kết cấu lại thập phần nhất trí, tầng dưới đều dùng loại gỗ thô to làm thành, tất cả nô lệ lúc đến sẽ bị giam giữ ở chỗ này, đài cao bên trên là để biểu diễn nô lệ.
Ngoại trừ Đường Liệp bên ngoài, tất cả Bỉ Đặc nhân đều bị giam nhập vào tầng dưới chót của đài cao, bọn họ ý thức được chính mình lập tức sẽ đầu nhập vào trong đau khổ, cả đám ôm nhau một chỗ mà gào khóc.
Yến Nguyệt áp giải Đường Liệp đi vào phía sau Mai Thiến, vẻ mặt Mai Thiến trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, xem ra dược hiệu của phiến tả diệp trong cơ thể ả đã qua, cô ta nhẹ giọng nói với Yến Nguyệt: " Yến Nguyệt, lễ vật tặng cho các quan tiết đã chuẩn bị tốt chưa?"
Yến Nguyệt mỉm cười nói: " Tất cả đều chuẩn bị cho tốt rồi, ta đã để cho Lệ Châu đem lễ vật tặng qua. Khách nhân đặt hàng sau khi thu được tin tức, rất nhanh sẽ tới."
Mai Thiến hài lòng gật gật đầu, nhưng vẫn có vẻ nặng nề tâm sự.
Yến Nguyệt kề sát bên tai cô ả nhỏ giọng nói: " Lang lão tướng quân và phu nhân đang ở bên đó, ta định buổi tối qua chào hỏi."
Mai Thiến u nhiên thở dài một hơi, nói: " Nếu bọn họ đối đãi với ta được tốt chỉ bằng phân nửa ngươi, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi."
Yến Nguyệt an ủi cô ta, nói: " Hai vị lão nhân gia chỉ là đối với ngươi có chút hiểu lầm, tin tưởng một ngày nào đó bọn họ sẽ minh bạch nỗi khổ của ngươi."
" Chỉ hy vọng như thế!" Mai Thiến vô ý thức che ngực nhìn Đường Liệp, có thể nói cô ả một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ánh mắt của Đường Liệp vẫn đang chú ý tại nơi xa, đang tập trung trên vũ điệu gợi cảm của nữ nô, đôi mắt che kín tơ máu dục vọng.
" Sắc lang!" Trong lòng Mai Thiến thầm mắng một câu.
Chợt nghe Yến Nguyệt nhắc nhở, nói: " Chủ nhân, Sùng Văn Hầu và Phúc Long Hải đang đi đến hướng chúng ta."
Đôi mày thanh tú của Mai Thiến cau lại, thấp giọng nói: " Hai người bọn họ vì sao lại đi cùng một chỗ?"
Đường Liệp theo ánh mắt Mai Thiến nhìn lại, nhìn thấy hai trung niên nhân quần áo hoa lệ đang sóng vai hướng bàn đấu giá đi tới, người bên trái thân cao hai thước, vóc người hùng vĩ, râu tóc giống như lửa cháy, gương mặt giống như đá cẩm thạch phù điêu có đường viền rõ ràng, hai mắt màu lam tràn ngập vẻ âm u, vừa nhìn thì biết người này có lòng dạ sâu đậm, hắn chính là Sùng Văn Hầu Chu Dực, cũng là một trong những người có quyền thế nhất đế đô.
Phúc Long Hải mặc dù so với Sùng Văn Hầu Chu Dực thấp hơn một cái đầu, nhưng khí lực cũng không chút hạ phong, cổ rất ngắn, đầu tròn vo giống như được tạc trên bả vai, bụng hở, y như một phụ nữ có thai chín tháng. Màu da cực kỳ trắng nõn nhẵn nhụi, đôi mắt nhỏ khảm trên gương mặt béo phình càng thấy thật nhỏ, chòm râu thưa thớt tùy ý sinh trưởng dưới cằm hắn. Trên mặt thủy chung lộ ra vẻ mỉm cười hàm hậu và hòa khí, làm cho người ta rất khó đưa hắn cùng thương nhân hai chữ liên lạc vào nhau, nhưng hắn lại chính là thương nhân giàu có của đế đô.
Mặc dù khoảng cách của Chu Dực và Phúc Long Hải còn cách bàn đấu giá rất xa, Mai Thiến cũng đã mỉm cười đứng dậy, chủ động hướng bọn họ nghênh đón, yêu kiều cười nói: " Hai vị thần tài tới thật sớm!"
Sùng Văn Hầu Chu Dực nhàn nhạt gật gật đầu, từ trước tới nay hắn luôn luôn lãnh đạm, bất luận cái gì thì cũng có bộ dáng lạnh như băng.
Phúc Long Hải lại hoàn toàn khác với hắn, cười tủm tỉm nói: " Hành viện của hầu gia mới làm xong, ta đến mua một đám nô lệ cho ngài."
Mai Thiến đối với Phúc Long Hải thập phần hiểu rõ, biết hắn giỏi về kinh doanh, cùng vương công quý tộc của đế quốc tại đại đô đều có quan hệ, lần này tất nhiên thừa dịp cơ hội phủ đệ của Sùng Văn Hầu Chu Dực làm xong mà hướng hắn kéo thêm quan hệ cho tốt.
Sùng Văn Hầu Chu Dực lạnh nhạt cười nói: " Phúc lão bản thật sự quá khách khí, bất quá thịnh tình không thể chối từ, ta đành phải đáp ứng xuống tới."
Vẻ mặt Phúc Long Hải cười tươi: " Ta đã tính chỉ hai ngày là Mai lão bản hẳn sẽ trở về, quả nhiên ta tính đúng, lần trước lúc ngươi đi, ta liền ủy thác ngươi tìm chút Bỉ Đặc nô lệ trở về."
Mai Thiến cười nói: " Phúc lão bản phân phó, sao ta dám quên. Đây là một trăm sáu mươi tám tên Bỉ Đặc nhân đều là tuổi còn trẻ khỏe mạnh, Phúc lão bản cứ lựa chọn."
Phúc Long Hải chậm rãi đi vào lồng giam phía trước, đi chung quanh chỗ đấu giá một vòng, ngón tay mập mạp nhẹ nhàng vân vê chòm râu thưa thớt, mỉm cười gật gật đầu nói: " Không tệ, Bỉ Đặc nhân mặc dù vóc người thấp bé, nhưng trồng hoa và cây cảnh cũng là bản lãnh bẩm sinh, hoa phòng của hầu gia ít nhất phải có năm mươi tên nô lệ, như vậy đi, ta chọn lựa sáu mươi tên nô lệ cường tráng tặng đi, hẳn là đủ rồi."
Sùng Văn Hầu Chu Dực đối với việc buôn bán Bỉ Đặc nhân nô lệ thập phần hài lòng, gật gật đầu nói: " Không tệ, cứ định như vậy."
Phúc Long Hải nói: " Mai lão bản, giá cả có phải vẫn như cũ?"
Mai Thiến gật gật đầu, Phúc Long Hải là khách hàng cũ của cô ta, giá cả thì cô ả sẽ không dùng tâm kế gì.
Phúc Long Hải nói: " Mai lão bản giúp ta chọn lựa một chút, rồi cho người trực tiếp đưa đến hành quán của hầu gia." Hắn phất phất tay, quản gia Phúc Lâm phía sau liền lấy ra ba trăm kim tệ giao vào trong tay Mai Thiến.
Đường Liệp thầm tính, lợi nhuận mua bán nô lệ quả nhiên thật lớn, mới bán đi sáu mươi Bỉ Đặc nhân, tiền vốn cơ hồ đã trở lại, khó trách con quỷ nhỏ độc ác này mê muội lương tâm đi làm chuyện buôn người.
Ánh mắt Sùng Văn Hầu Chu Dực đột nhiên hạ xuống góc lồng giam, hắn tự tay chỉ hướng một Bỉ Đặc nô lệ trong đó, giận dữ hét: " Ngươi! Xoay người lại cho ta!"
Mai Thiến nao nao, theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, tên Bỉ Đặc nhân đang run cầm cập kia chính là A Đạt mà Đường Liệp điểm danh lưu lại.
A Đạt bưng mặt không dám quay đầu lại, Mai Thiến ra dấu bằng mắt, hai nữ võ sĩ nhảy vào trong lồng, lôi A Đạt đang bị sợ đến hồn bất phụ thể ra ngoài.
Chu Dực một cước đá mạnh thân thể gầy nhỏ của A Đạt lăn ra, sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, giận tím mặt nói: " Ta tưởng là ai? Quả thật là súc sinh ngươi!"
A Đạt khóc hào quỵ té trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói: " A Đạt tội đáng chết vạn lần, cầu lão gia tha mạng!"
Phúc Long Hải có chút tò mò hỏi: " Hầu gia nhận ra Bỉ Đặc nhân này?"
Chu Dực nổi giận đùng đùng gật gật đầu nói: " Hắn có hóa thành tro ta cũng nhận được, ngày đó là hắn làm chết Kim Ti Mẫu Đơn của ta, sợ tội chạy ra hầu phủ."
Trong lòng Mai Thiến cả kinh, không nghĩ tới A Đạt nguyên lai đúng là nô lệ của Chu Dực, tất cả mọi người đều biết Sùng Văn Hầu Chu Dực coi hoa như mạng, nơi nơi sưu tập các loại hoa và cây cảnh quý báu, theo lời hắn Kim Ti Mẫu Đơn là hoa cỏ hắn trân ái nhất, ba năm trước đây từng tại hội hoa xuân của đế đô đoạt giải quán quân, nhưng sau khi đoạt giải quán quân không lâu thì chết héo ngoài ý muốn, Chu Dực vì thế đem hết những Bỉ Đặc nhân phụ trách dưỡng hoa đem giết hết sạch sẽ, không nghĩ tới A Đạt lại may mắn đào thoát.
Dưới sự nổi giận của Chu Dực, bỗng nhiên hắn thình lình rút ra đoản đao khảm hột đá quý, nghiến răng nghiến lợi nói: " Hôm nay ta nhất định phải đem ngươi bằm thây vạn đoạn, phương giải mối hận trong lòng của ta."
Đã thấy Sùng Văn Hầu thật sự nổi giận, Mai Thiến đám người không ai dám lên tiếng, với địa vị của bọn họ sao dám đắc tội vị nhân vật thực quyền này của đế quốc.
A Đạt mặt xám như tro tàn, bị dọa té dài trên mặt đất, chỉ có nhắm mắt chờ chết.
Sắc mặt của Phúc Long Hải trở nên có chút xấu hổ, hắn vốn định đem lễ tặng để níu kéo quyền quý, không nghĩ tới lại mang một bụng tức giận đến cho Sùng Văn Hầu.
Đường Liệp đã thấy dưới đài thay đổi bất ngờ, đang muốn lao ra, lại bị Yến Nguyệt từ phía sau gác đao lên cổ, thấp giọng nói: " Nơi này không phải chuyện của ngươi, nếu dám trêu phiền toái, ta một đao giết ngươi!"
Lúc này một thân ảnh thấp bé giãy dụa từ trong lồng giam lết ra ngoài, chính là Áo Tư Tạp bị gãy chân, hắn vừa gọi, vừa giãy ra khỏi sự trì kéo của đám võ sĩ, muốn lết tới bên cạnh A Đạt như bảo vệ hắn.
Mai Thiến không khỏi động dung, cô ả không nghĩ tới Bỉ Đặc nhân lại có tình cảm chân thành như vậy tồn tại.
Sùng Văn Hầu Chu Dực khóe môi lộ ra một tia cười trào phúng, lạnh lùng nói: " Buông hắn ra, ta muốn xem hắn muốn làm gì?"
Hai tên võ sĩ do dự thả Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp khó khăn lết tới bên người An Đạt, dùng thân hình thấp lùn mập mạp của mình che ở trước mặt A Đạt, chỉ chỉ vào ngực mình, lại chỉ chỉ A Đạt, hắn là muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy A Đạt.
Cho dù là con buôn như Phúc Long Hải, giờ phút này cũng không khỏi vì tình cảm của hai gã Bỉ Đặc nhân nô lệ mà cảm động, hắn cúi đầu xuống, không đành lòng nhìn tiếp tục.
Sùng Văn Hầu Chu Dực cười lạnh nói: " Được! Không thể tưởng được đám ngu xuẩn ti tiện các ngươi lại có vài phần tình ý, hôm nay ta thành toàn cho các ngươi!" Hắn huy đao hướng đỉnh đầu Áo Tư Tạp bổ tới.
Lúc này trên bàn đấu giá đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ: " Ngươi dù sao cũng đứng hàng vương hầu, chẳng lẽ là mắt vô vương pháp, muốn ở ban ngày ban mặt mà giết người sao?"
Đoản đao trong tay Sùng Văn Hầu Chu Dực ngưng trệ cách đầu Áo Tư Tạp chừng hai tấc, đao khí âm lãnh đã cắt đứt tóc của Áo Tư Tạp.
Hắn phẫn nộ ngẩng đầu lên, ở đế đô dám dùng khẩu khí như vậy đối với hắn vốn là không nhiều người lắm.
Gương mặt của Yến Nguyệt tức khắc mất đi huyết sắc, nàng vẫn còn không thể ngăn trở Đường Liệp.
Đường Liệp chậm rãi đẩy ra loan đao trên cổ mình, chậm rãi đi xuống cầu thang, mọi người từ vòng xích trên chân hắn cũng nhìn ra thân phận của hắn là một tên nô lệ. Ánh sáng mặt trời bắn thẳng lên khuôn mặt anh tuấn của Đường Liệp, thần thái của hắn kiêu ngạo mà kiên nghị, trong ánh mắt không có chút sợ hãi hay bất an.
Sắc mặt Chu Dực biến thành đen thui, trước mắt bao người không thể ngờ là bị một tên nô lệ răn dạy, chuyện này nếu truyền ra, nhất định sẽ trở thành trò cười của đế quốc. Ánh mắt hắn đỏ ngầu lên, quanh thân tràn ngập sát cơ mãnh liệt.
Trong lòng Mai Thiến trầm xuống, tràng diện đã không thể thu thập, tuy ả cũng không thích Đường Liệp, nhưng cũng không muốn hắn vì vậy mà chết đi. Cô ả quát lên: " Người đâu, đem tên vô liêm sỉ làm bậy này lôi xuống cho ta, ta nhất định phải đánh chết hắn!" Tất cả mọi người nghe ra cô ta mặc dù đang quát mắng Đường Liệp, kỳ thật là để bảo vệ cho hắn.
Sùng Văn Hầu Chu Dực cười lạnh nói toạt ra: " Mai lão bản muốn bao che khuyết điểm sao?"
Mai Thiến nhất thời nghẹn lời, nhưng đã thấy Đường Liệp tách mọi người đi tới bên Áo Tư Tạp và A Đạt, vỗ nhẹ vào đầu vai bọn họ, mỉm cười nói: " Trời sập xuống, cũng phải ngẩng cao đầu đón đợi!"
Sùng Văn Hầu Chu Dực bước đến bên người Đường Liệp: " Ngươi giáo huấn ta?"
Đường Liệp gật gật đầu, nhưng trong lòng thời khắc đều đề phòng đoản đao trong tay Chu Dực, hắn từng luyện tập vật lộn, nhưng tay không đoạt đao sắc thì hắn chưa từng có kinh nghiệm.
Trên bàn đấu giá Yến Nguyệt nhìn thấy trước mắt tối sầm, hấp tấp vịn vào trụ hành lang, dựa vào nó chống đỡ mới không bị té ngã xuống.
Sùng Văn Hầu Chu Dực đột nhiên bộc phát ra tiếng cười điên cuồng, hắn căm tức trừng mắt nhìn Đường Liệp nói: " Ta sẽ làm cho ngươi hối hận đi vào trên đời này!" Lời còn chưa dứt, đoản đao trong tay như tia chớp hướng tới ngực Đường Liệp, mọi người đồng thanh phát ra kinh hô, lại nhìn thì, tay phải của Đường Liệp đã vững vàng bắt được lưỡi đao, trong chốc lát đoản đao lóng lánh ra một tia lam mang nhỏ xíu lấp lánh.
Đường Liệp bất khả tư nghị nhìn tay phải của mình, một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ dọc theo cánh tay phải của hắn cuồn cuộn truyền ra không dứt, tùy theo mà tới làm cho làn da của hắn đau đớn như bị xé rách, cánh tay hắn dường như đang muốn vỡ vụn, loại thống khổ này làm cho hắn phải buông lưỡi đao đang nắm trong tay ra.
Sùng Văn Hầu Chu Dực lớn tiếng rống giận, đoản đao lần thứ hai hướng ngực Đường Liệp đâm tới.
Phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài u nhiên, một thanh âm mềm mại uyển chuyển, tựa như rung động lòng người, một giọng nữ quyến rũ từ nơi gần đấy truyền đến: " Mai lão bản, hai gã Bỉ Đặc nhân là ngươi mang đến cho ta phải không?"
Tất cả mọi người ngẩn ra, đám người tách ra, nhìn thấy một vị tuyệt thế mỹ nữ phong nhã hào hoa từ từ đi tới, nàng tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, màu tóc dài hồng tím cao cao buộc lên, trên đỉnh đầu kết thành búi tóc hình cánh hoa, màu da u uyển ánh nhũ nhẵn nhụi bóng loáng, đường cong sau gáy vô cùng uyển chuyển, mặc một chiếc quần dài màu vàng, hình thể cao to, tinh xảo với thân thể mềm mại lả lướt, chiếc quần xẻ tận lên mông, có chút giống như sườn xám kiểu Trung Quốc, nhẹ nhàng hoạt động theo bước chân, một đôi đùi đẹp thon dài lúc ẩn lúc hiện, lay động tầng dục vọng sâu nhất của nam nhân.
Ánh mắt của Đường Liệp tham lam truy đuổi theo mỗi một tấc trên thân thể nàng, nếu nói đến khuyết điểm, ngực của mỹ nữ này hơi nhỏ, bất quá ngoại hình no đủ lả lướt, đường viền đường cong cũng cực kỳ đắc ý, dựa theo Đường Liệp nhìn ra, nàng này thân cao phải ngoài một thước bảy mươi lăm, là người làm mẫu trang phục tuyệt hảo. Dáng đi của nàng chập chờn sinh tư, dáng vẻ muôn phương, nhìn quanh lúc đó, mị quang bắn ra bốn phía, nếu sinh tại thế giới của Đường Liệp, nói không chừng đã trở thành siêu cấp người mẫu thế giới.
Ngoại trừ Đường Liệp mê đắm nhìn thẳng vị nữ lang này, những người khác đều cụp mắt xuống, đủ thấy thân phận nữ lang này không giống tầm thường.
Đôi mắt đẹp màu lam của nữ lang phong tình vạn chủng nhìn Đường Liệp liếc mắt một cái, Đường Liệp mất phong độ nuốt ngụm nước bọt, nhìn thấy mỹ nữ tao mị tận xương như vậy, Đường Liệp tức khắc ngay cả thân mình đang ở hiểm cảnh mà cũng đã quên không còn một mảnh.
Sùng Văn Hầu Chu Dực cũng không thể không tạm thời thu hồi sự phẫn nộ của hắn, cùng Phúc Long Hải khom mình hành lễ, cung kính nói: " Thần không biết trưởng công chúa đã tới, có chỗ thất lễ mong thứ tội!"
Nguyên lai vị nữ lang quyến rũ diễm tuyệt nhân hoàn này không ngờ lại là em gái ruột thịt của Huyền Vũ quốc đế vương Huyền Tư Triết, Thái Bình công chúa Huyền Tư Linh, Huyền Tư Triết mặc dù đông huynh đệ, nhưng muội tử lại chỉ có một mình nàng, từ trước tới nay luôn đối với nàng vô cùng sủng ái, Huyền Tư Linh từng gả cho đế quốc đại tướng quân Phách Đồ làm vợ, nhưng sau khi thành hôn, Phách Đồ bị giết chết trong cuộc chinh chiến với Lam Đức đế quốc, Huyền Tư Linh vẫn thủ tiết cho tới bây giờ.
Lại nói tiếp Sùng Văn Hầu Chu Dực nguyên lai chỉ là một tướng lãnh thủ hạ của Phách Đồ, chỉ hai năm một bước lên mây tới được địa vị tôn sùng như vậy, đối với Huyền Tư Linh còn có vài phần kính sợ hơn người khác.
Mai Thiến và Huyền Tư Linh cũng không có kết giao nhiều, chỉ là nghe nói vị trưởng công chúa này từ sau tang chồng thì ở góa, sinh hoạt cá nhân cực kỳ không kiềm chế, cùng nhiều vị đại thần đế quốc cấu kết, tên phóng đãng truyền khắp đế đô.
Huyền Tư Linh cũng không để ý gì tới sự ân cần thăm hỏi của Chu Dực và Phúc Long Hải, ánh mắt hạ xuống trên người Áo Tư Tạp và A Đạt, nhẹ giọng thở dài: " Hai Bỉ Đặc nhân này xem ra thập phần trung thành, ta phi thường thích, chẳng biết Mai cô nương muốn lấy giá bao nhiêu?" Không đợi Mai Thiến trả lời, nàng đưa tay nói: " Như vậy đi, ta cho ngươi hai trăm kim tệ!"
Thị tỳ phía sau xuất ra túi tiền hai trăm kim tệ đưa đến trong tay Mai Thiến.
Trong lúc nhất thời Mai Thiến đứng trụ nơi đó, trong thời gian ngắn đối với nàng mà nói có thể nói là kinh tâm động phách, cô ả thật không ngờ A Đạt là nô lệ chạy ra từ trong phủ Chu Dực, càng không nghĩ tới một hồi thảm kịch muốn phát sinh, Thái Bình công chúa Huyền Tư Linh đột nhiên xuất hiện.
Sùng Văn Hầu Chu Dực khuôn mặt hoàn toàn biến thành đen thui, Thái Bình công chúa làm như vậy, rõ ràng là muốn đối lập với hắn, nhưng địa vị của đối phương quá lớn, mình nào dám đắc tội, chỉ có cưỡng chế cơn tức này.
Ánh mắt Huyền Tư Linh lần thứ hai hạ xuống trên người Đường Liệp, nhẹ giọng cười nói: " Ngươi tên gì?"
" Đường Liệp!" Ánh mắt Đường Liệp lâm vào trong sóng mắt ôn nhu quyến rũ của Huyền Tư Linh, căn bản vô lực rút ra.
" Lá gan ngươi thật lớn a, không thể ngờ lại dám đối lập cùng hầu gia! Còn không mau bồi tội với hầu gia, nếu không ta nhất định phải phạt ngươi!" Huyền Tư Linh một câu nói đã đem tội chống đối của Đường Liệp hóa thành vô hình.
Đường Liệp vốn thông minh, hắn đã sớm nhìn ra vị nữ lang gợi cảm này địa vị cao quý, nếu có thể có điều kiện tìm được sự che chở của nàng, nói vậy ngày sau ở chỗ này xuất đầu hẳn là thập phần dễ dàng, liền giả ra một bộ dáng thành khẩn hướng Sùng Văn Hầu Chu Dực khom người bồi tội nói: " Đường Liệp mới đến, có mắt như mù, mong hầu gia tha thứ!"
Sùng Văn Hầu Chu Dực đương nhiên không biết có mắt như mù là ý tứ gì, bất quá Đường Liệp đang xin lỗi thì hắn biết.
Huyền Tư Linh đã thấy vẻ mặt của Chu Dực cứng ngắc, biết nội tâm hắn vẫn canh cánh, mỉm cười nói: " Hầu gia thân phận thế nào, sao lại so đo với tên tiểu tử liều lĩnh như ngươi?"
Chu Dực nhìn ra hôm nay Huyền Tư Linh nhất tâm muốn bảo hộ Đường Liệp, nếu mình còn kiên trì đi xuống, cũng rất khó đòi lại mặt mũi, lạnh lùng nói: " Trưởng công chúa nói đúng, sao ta lại chấp nhặt với ngươi." Mặc dù nói như thế, nhưng cơn tức trong lòng không cách nào dễ dàng nuốt xuống, sau khi hướng Huyền Tư Linh cáo từ xong, cùng với Phúc Long Hải đang lo âu thấp thỏm xoay người rời đi.