Y Quan Cầm Thú

Chương 4: Q.1 - Chương 4: ĐAU THỐNG KINH KHÓ THỂ MỞ MIỆNG




Lúc Đường Liệp bị đưa đến trước mắt Mai Thiến, thì mọi người cơ hồ không nhận ra người bị mặt mũi bầm dập nhếch nhác không chịu nổi này, chính là một nam tử có gương mặt anh tuấn khôi ngô.

Một luồng hương khí nhàn nhạt như hoa lan hấp dẫn sự chú ý của hắn, dường như có một đôi tay ôn nhu nhỏ bé đang trêu chọc khiêu khích tình dục của hắn, để cho hắn, thật vất vả mới làm lạnh xuống cảm xúc mãnh liệt lại một lần nữa bị thiêu đốt lên.

Đường Liệp nhìn lại nơi mùi hương phát ra, nhìn thấy Mai Thiến với tư thái ưu nhã đang ngồi trên chiếc ghế dài do gỗ thô khắc hoa văn, mặc y phục tơ lụa màu hồng nhạt, một đôi đùi đẹp trắng noãn ẩn ẩn lộ ra, đường cong ôn nhu, màu da bánh kem như trơn bóng, nhìn thấy làm Đường Liệp một trận đầu hoa mắt choáng, trong lòng thầm mắng chính mình: " Đường Liệp a Đường Liệp, ngươi thật sự là tinh trùng lên não, khắp đầu óc đều là chuyện tình dâm loạn không chịu nổi..." Mặc dù nói như vậy, ánh mắt của hắn lại kìm lòng không được nhìn hướng thân thể mềm mại của Mai Thiến.

Trên chân Mai Thiến cũng không có một dấu vết, mắt cá chân mượt mà hiện ra trước mặt Đường Liệp, trong suốt, thật sự là đắc ý tới cực điểm.

Đường Liệp từ chân của nàng chỉ thấy được bàn chân nhỏ, rồi lại tham lam nhìn bộ ngực của Mai Thiến, mặc dù nhìn không thấy hai gò phong nhũ mê người của nàng, nhưng trước ngực lộ ra da thịt trắng tuyết và chiếc cổ trắng ngần với đường cong ôn nhu, đã làm cho trống ngực Đường Liệp đập mạnh muốn điên.

Mai Thiến tràn ngập chán ghét nhìn Đường Liệp, cô ta chưa từng gặp qua người như vậy, rõ ràng thân đang hãm trong tay người khác, nhưng vẫn còn đang muốn chết.

Đường Liệp còn đang suy nghĩ lung tung, thình lình Mai Thiên cầm quyển da dê ném tới ở giữa mũi hắn, mặc dù quyển da dê không có sức nặng gì, nhưng đánh vào mũi hắn vừa chua xót vừa đau nhức, nước mắt Đường Liệp không tự chủ chảy ra.

Yến Nguyệt cùng vài tên mỹ nữ võ sĩ nhịn không được cười trộm.

Mai Thiến lạnh lùng nói: " Nói! Quyển da dê này, rốt cuộc ngươi lấy từ đâu ra?"

Nhìn thấy quyển da dê, Đường Liệp tức khắc hiểu được, bọc hành lý của mình nhất định bị Mai Thiến cầm đi, quyển da dê này là do lão bạch vượn đưa cho mình dùng để phục mệnh với hoàng đế Lam Đức đế quốc gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mai Thiến có điểm bất thiện, chính mình nên cẩn thận mới tuyệt vời.

Đường Liệp cố ý giả ra hình dáng mơ hồ: " Đây là cái gì?"

Mai Thiến nhìn ra Đường Liệp cố ý giả ngu, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi tốt nhất nên trung thực cho ta, ngươi có phải là gian tế do Lam Đức đế quốc phái tới?"

Đường Liệp trong lòng trầm xuống, từ câu hỏi của Mai Thiến có thể suy đoán ra, vị trí địa phương mình đang ở cũng không phải Lam Đức đế quốc, với lại cầm chắc là một phương đối địch với Lam Đức đế quốc, lần này phiền toái lớn, nếu như thật sự bị bọn họ xem thành gian tế, chính mình tránh không được sẽ trở thành tù nhân, làm không tốt còn bị rơi đầu.

Mai Thiến làm một dấu hiệu, Yến Nguyệt xuất ra bọc hành lý của Đường Liệp, đem vật bên trong đưa tới trước mặt của hắn.

Đường Liệp nhìn thấy vật phẩm mình mang đến, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhìn cây súng lục cách đó không xa, trong nội tâm Đường Liệp hiện ra một tia hy vọng, chỉ cần mình có điều kiện thuận lợi cầm được cây súng, nhất định có thể thay đổi được cục diện trước mắt.

Mai Thiến đã thấy Đường Liệp nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng nhìn về phía cây thiết khí quái dị, trong lòng điểm khả nghi sinh ra, đứng dậy cầm cây súng, để trong tay, bất quá cô ta cũng không hiểu phương thức sử dụng, họng súng lại hướng chính bản thân mình.

Trong lòng Đường Liệp sốt ruột, cô ta cầm như vậy chi bằng tự sát, một vị nữ lang xinh đẹp như vậy mà bị rơi rụng trước mắt hắn, ngẫm lại thật là có điểm luyến tiếc.

" Đây là vật gì vậy?" Mai Thiến tò mò hỏi.

Đường Liệp trong lòng biết đó là một hội tốt để xoay chuyển tình thế, cái khó ló cái khôn nói: " Đây là vật ta dùng để tập thể hình!"

" Vật tập thể hình?" Mai Thiên lặp lại từ ngữ xa lạ này, thật lâu cũng không biết hàm nghĩa chính thức của nó.

" Không bằng ta làm mẫu cho ngươi xem." Đường Liệp giảo hoạt nói.

Tính tình Mai Thiến thập phần cảnh giác, cô ta cầm cây súng lại: " Ngươi dùng tay hướng dẫn là được!"

Đường Liệp cảm thấy thất vọng, nhưng cơ hội cũng không có hoàn toàn đánh mất, hắn dùng ngón tay miêu tả hình dáng cây súng, cánh tay duỗi ra rụt lại nói: " Tập thể hình là thế này, rất thoải mái..."

Một tên nữ võ sĩ bên người Yến Nguyệt thất thanh kêu lên, cô ta lập tức phát giác mình thất thố, hấp tấp bịt miệng, gương mặt cười đến đỏ bừng.

Đường Liệp lập tức tỉnh ngộ, chính mình trong lúc vô ý làm ra động tác này thật sự có chút mập mờ, dám chắc đã để cho mỹ nữ võ sĩ này liên tưởng đến sự tình gì, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười mê đắm, lực liên tưởng của đàn bà quả nhiên phong phú, rõ ràng chỉ là hình dáng vũ khí, không thể ngờ lại bị các nàng liên tưởng đến chuyện khác.

Mai Thiến đã nhìn thấy bộ dáng của Đường Liệp, lại nhìn cây súng lục một chút, tức khắc liền minh bạch cái gì, cả giận nói: " Không biết xấu hổ, không thể ngờ lại là dám đùa ta! Đây rõ ràng là thứ để cho ngươi phát tiếc dâm dục gì đó, còn muốn gạt ta sao?" Cô ta vừa thẹn vừa giận, giơ cây súng lục chĩa vào trong ót Đường Liệp.

Đường Liệp bị dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng thầm kêu: " Bà cô, ngươi ngàn vạn lần đừng có bóp cò súng, ta còn chưa sống đủ đâu..."

Mai Thiến dùng họng súng gõ lên trán Đường Liệp hai cái, một lần nữa hạ họng súng xuống: " Ngươi đã không muốn nói lời nói thật, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, Yến Nguyệt! Hắn thân thể khỏe mạnh, nhốt trong khoang thuyền quá đáng tiếc rồi, bắt đầu ngày mai, để cho hắn phụ trách rửa sạch boong tàu."

Đường Liệp bị áp đi, Yến Nguyệt đi đến bên người Mai Thiến, nhỏ giọng nói: " Chủ nhân, ngài không phải nói hắn là Thánh thổ nhân hay sao? Nếu chúng ta giữ lại hắn ở trên thuyền, có lẽ sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái."

Mai Thiến xem thường nở nụ cười: " Sở dĩ ta nói hắn là Thánh thổ dân, chẳng qua là để lừa gạt Mã Không Hành tên gian xảo kia, bề ngoài của hắn mặc dù rất giống Thánh thổ dân, nhưng màu da xa xa còn không được trắng nõn như Thánh thổ dân, là màu lam ta chưa từng thấy qua, với lại, khẩu âm của hắn có chứa vị đạo phương bắc rất nặng."

" Có lẽ hắn, vẫn luôn có cuộc sống bên ngoài Thánh thổ?"

Mai Thiến lắc lắc đầu: " Lớn nhất có thể là Thánh thổ dân và chủng tộc khác hỗn huyết sinh ra, bất quá từ quyển da dê này xem, người này hẳn là có quan hệ tương đương mật thiết với Lam Đức đế quốc, ta nhất định tra rõ ràng, nếu chứng thật hắn là gian tế do Lam Đức đế quốc phái tới, ta sẽ không chút do dự giết chết hắn!"

Trong lòng Yến Nguyệt rùng mình, trong ánh mắt toát ra vẻ không đành lòng.

Mai Thiến đưa cây súng cho nàng: " Yến Nguyệt, cầm cái thứ dâm cụ xấu xa này ném xuống biển."

Yến Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận súng lục, vừa muốn rời khỏi, không nghĩ Mai Thiến lại cải biến chủ ý: " Hay là trước tiên ngươi đem nó thu lại, thứ hỗn đản kia thật sự quá mức xảo trá, đồ vật này cũng không đơn giản như vậy."

Đường Liệp mặc dù mỗi ngày phải làm công việc nặng nề, nhưng so với đám Bỉ Đặc nhân mà nói, hắn không nghi ngờ là may mắn hơn. Ít nhất có thể hít thở không khí mới mẻ một chút, trong khi làm việc còn có thể rình xem những mỹ nữ võ sĩ trên thuyền.

Đám mỹ nữ võ sĩ thủ hạ của Mai Thiến, đa số đều là tính tình phong tao( lẳng lơ), trong lúc đi qua bên người Đường Liệp, nếu chung quanh không có ai, liền trộm cọ sát vào người hắn vài cái, khiến cho Đường Liệp từng thời khắc đều bị dục hỏa tăng vọt, chỉ tiếc là những mỹ nữ này tay chân cực nhanh, không ai thực có can đảm sau lưng chủ tử mà yêu đương vụng trộm.

Giữa trưa nắng chiếu nóng rực, không trung không có một áng mây, mặt trời chói chang thẳng đứng chiếu lên boong, gió thổi trên biển cũng có vẻ mềm yếu vô lực. Đường Liệp mặc quần ngắn quỳ gối trên boong tỉ mỉ lau chùi tro bụi kẽ hở trên boong tàu, trong lòng không ngừng nguyền rủa Mai Thiến: " Tiện nhân chết tiệt, ngày sau chỉ cần để cho ta nắm được cơ hội, ta nhất định lột hết y phục của ngươi, đem ngươi chơi tới chết..."

Hai tay hắn đột nhiên ngừng lại, ngay cả bản thân cũng bị ý nghĩ ác độc đột nhiên toát ra của mình làm hoảng sợ, hắn là một bác sĩ được tiếp nhận sự giáo dục cao đẳng, như thế nào bây giờ lại trở nên thấp kém không chịu nổi như thế, trong đầu tất cả đều là tà niệm ác độc, chẳng lẽ xuân dược quá lượng trong bất tri bất giác cải biến thân thể hắn, thậm chí ảnh hưởng tới đầu óc của hắn, ý nghĩ này làm cho Đường Liệp không rét mà run, cực kỳ sợ hãi.

" Ba!" Một tiếng giòn vang, Đường Liệp cảm thấy trên lưng rát buốt đau đớn, một tên mỹ nữ võ sĩ huy vũ roi da hung hăng đánh vào thân trần của Đường Liệp.

Đường Liệp đau đến kêu thảm một tiếng, xoay người sang chỗ khác giận dữ nhìn về phía cô ta.

Cô ả gọi là Lạc Thải, là lúc Đường Liệp giải thích về công năng của súng lục, thất thanh kêu lên, trong phần đông những nữ võ sĩ, cũng là kẻ hoan hỉ quấy rầy ngược đãi Đường Liệp nhất.

Đôi mắt đẹp màu lam của Lạc Thải nhộn nhạo ra sóng mắt cực độ kích thích hưng phấn, đã thấy vết máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra trên da thịt Đường Liệp, cô ả không chịu nổi, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại, liếm liếm môi trên với vẻ tao mị tận cùng.

Đường Liệp ở trước mặt đàn bà mị thái thì sức chống cự bằng không, cừu hận trong mắt nhanh chóng chuyển hóa thành tình dục nồng đậm.

Lạc Thải cúi người xuống, hai vú đầy đặn ở trước ngực đè ép ra một cái rãnh sâu, kiều mỵ nói: " Ngươi có phải là rất muốn ta?"

Đường Liệp nuốt ngụm nước bọt, mặc dù không nói gì, hưng khát vọng trong mắt và cảm xúc mãnh liệt đã đưa đáp án của hắn lõa lồ không bỏ sót.

Lạc Thải đã thấy chung quanh không người, nhẹ nhàng xốc lên quần dài, lộ ra hai đùi ngọc.

Ánh mắt Đường Liệp theo làn váy cô ả nâng lên mà dao động, hắn rốt cuộc ức chế không nổi dục vọng trong nội tâm, bỗng nhiên thình lình nhào tới, hai tay ôm lấy đùi ngọc của Lạc Thải, gò má áp sát vào trên da thịt mềm mại trắng mịn của cô nàng, tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể cô ta, nhưng một cỗ hương khí từ phía phương hướng khác chỗ bọn họ đang đứng bay đến.

Đường Liệp giương đôi mắt, đã thấy Yến Nguyệt đứng phía sau Lạc Thải cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt nhìn cử động của bọn họ.

Lạc Thải nhạy cảm nhận ra được sự biến hóa của Đường Liệp, xoay người sang chỗ khác, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô ả ứng biến rất nhanh, huy bàn tay hung hăng tát vào trên mặt Đường Liệp: " Đồ thấp hèn xấu xa, không ngờ là dám phi lễ với ta!"

Đường Liệp bị cô ta đánh cho té lăn trên đất, khóe môi rỉ ra một tia máu tươi.

Lạc Thải huy vũ roi da muốn quất xuống, thình lình bị Yến Nguyệt chụp lấy cổ tay.

" Muội muội, ngươi không cần lo cho ta, hôm nay ta phải đánh chết tên vô liêm sỉ này!" Không thể tưởng được người đàn bà lẳng lơ này lại diễn kịch xuất sắc như thế.

Yến Nguyệt vừa rồi đã nhìn thấy rõ mọi chuyện, lạnh lùng nói: " Lạc Thải, ngươi ta làm tỷ muội nhiều năm, ở trước mặt ta, ngươi cần gì phải diễn trò?"

Lạc Thải nghe được Yến Nguyệt nói như thế, tức khắc hiểu được nàng đã nhìn thấy rất rõ ràng, lập tức chuyển thành bộ mặt điềm đạm đáng yêu: " Muội tử, vừa rồi ta chỉ là chơi đùa tên kia một chút, ngươi ngàn vạn lần không nên đem việc này nói cho chủ nhân..."

Yến Nguyệt mặt không chút thay đổi nói: " Từ nay về sau ngươi không nên đến gần nô lệ này, còn làm như thế nào, trong lòng ta tự có chừng mực!"

Lạc Thải gật gật đầu, hấp tấp rời đi, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt tức khắc liền thay đổi thành bộ dáng oán hận không thôi, cô ta đã sớm đố kị ghen ghét Yến Nguyệt được chủ nhân sủng ái, bây giờ lại bị Yến Nguyệt đánh vỡ chuyện tốt, trong lòng tức giận đến cực điểm, đi vào góc tối nhìn lại, lại thấy Yến Nguyệt đưa tay kéo Đường Liệp từ trên boong đứng lên, trong lòng thầm mắng: " Thần khí cái gì? Ngươi tất nhiên là trúng ý tên nô lệ đó."

Đường Liệp xóa đi vết máu ở khóe miệng, thấp giọng nói: " Cảm ơn!"

Yến Nguyệt đã nhìn thấy bộ dáng tán loạn nhếch nhác của hắn, trong lòng nảy sinh sự đồng tình, ôn nhu nói: " Nếu ngươi quá đau, thì sớm quay về khoang ngủ đi."

Đường Liệp lắc lắc đầu: " Ta không sao, cảm ơn sự quan tâm của ngươi." Đã thấy bộ dáng của Yến Nguyệt, dục vọng trong nội tâm vừa mới hạ thấp trong nháy mắt lại dâng lên, Đường Liệp hấp tấp nhìn ra biển rộng để dời đi lực chú ý của mình, không biết đau khổ của mình khi nào mới có thể chấm dứt.

Yến Nguyệt nhẹ giọng nói: " Rốt cuộc ngươi có phải là gian tế của Lam Đức đế quốc hay không?"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Không phải!"

" Nhưng tại sao trên người ngươi lại có quyển da dê do chính tay hoàng đế Lam Đức viết ra, bên trên còn có ấn tỷ của hắn?"

Đường Liệp xoay người sang chỗ khác, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn thẳng Yến Nguyệt: " Ta đã nói qua, mấy thứ kia đều là người khác đưa cho ta, nhưng các ngươi lại không tin ta."

Yến Nguyệt u nhiên thở dài một hơi: " Đáng tiếc chủ nhân đối với ngươi không có bất luận hảo cảm gì, lời của ngươi đến tay nàng, cô ấy sẽ không tin tưởng."

Đường Liệp nhịn không được mắng: " Nữ nhân nơi này đều là người không có não, nếu ta là gian tế *** chó vô dụng gì đó của Lam Đức đế quốc, chui vào một cái đảo nhỏ thì có thể làm ra âm mưu quỷ kế gì?"

Yến Nguyệt nghe được ngôn từ thô lỗ của hắn, gương mặt thoáng đỏ lên.

Đường Liệp nhìn thấy bộ dáng kiều mỵ của nàng trong lòng không khỏi rung động, may là trong đầu vẫn còn một tia lý trí, nếu không đã sớm trùng xông tới ôm nàng vào lòng.

" Ngươi tên gì?" Yến Nguyệt nhẹ giọng nói.

" Đường Liệp! Đường của chữ đường đi, liệp của săn bắn!" Đường Liệp đối với sự ôn nhu của Yến Nguyệt không ngờ sinh ra hảo cảm, âm thầm nghĩ, nếu lúc trước ở suối nước nóng gặp phải Yến Nguyệt ôn nhu động lòng người, nói vậy sẽ không phải rơi xuống sự thê thảm như bây giờ.

Còn đang suy nghĩ lung tung, Yến Nguyệt đột nhiên dùng hai tay đỡ lấy vị trí huyệt thái dương, đôi mày thanh tú cau chặt, có vẻ dị thường thống khổ.

Đường Liệt thân thiết hỏi: " Ngươi làm sao vậy?"

Yến Nguyệt thấp giọng nói: " Bệnh đau đầu lại tái phát, không sao, ta nhịn một chút sẽ qua." Bệnh đau đầu của nàng từ nhỏ đã có, hàng năm đều phải phát tác vài lần, lần này đau đến lợi hại, hai tay Yến Nguyệt cầm lấy lan can thuyền, trên trán đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Đường Liệp nhìn thấy gương mặt nàng đỏ lên, trong đôi mắt đẹp đã thấy tơ máu li ti, thấp giọng hỏi: " Ngươi có phải đau đầu muốn choáng, chiếc lưỡi khô khốc."

Yến Nguyệt nhịn đau gật gật đầu.

Đường Liệp cả gan nói: " Nếu Yến cô nương tin được ta, có thể đưa cổ tay cho ta không?"

Yến Nguyệt do dự một chút, đưa cổ tay cho hắn, Đường Liệp cầm cổ tay nõn nà của Yến Nguyệt, trong lòng nhảy loạn một trận thình thịch, thật vất vả mới khống chế được mình, nhận ra mạch tượng của Yến Nguyệt, trong lòng đối với bệnh tình của Yến Nguyệt đã có nắm chắc, thấp giọng hỏi: " Ngươi có phải là đầu lưỡi đỏ lên, mà lưỡi thì phát vàng? Nước tiểu màu nâu nhạt?"

Yến Nguyệt gương mặt tức khắc đỏ hồng tới mang tai, không nghĩ tới Đường Liệp lại đem chuyện bí ẩn như thế nói ra, bất quá nàng cảm thấy ngạc nhiên chính là Đường Liệp nói không sai chút nào, hoàn toàn ăn khớp với bệnh trạng của mình, xấu hổ gật đầu, thấp giọng: " Ân!" một câu.

Đường Liệp nở nụ cười: " Yến cô nương không cần thẹn thùng, thân phận chân thật của ta là một đại phu, ngươi bị bệnh chính là gió nhiệt đau đầu, trị hết bệnh này cũng không khó!"

Yến Nguyệt nửa tin nửa ngờ nói: " Vì bệnh này ta từng tìm không ít danh y cầu chẩn bệnh, nhưng mặc dù bọn hắn ra cho ta không ít phương thuốc, nhưng lại chưa từng có bất luận hiệu quả gì."

Đường Liệp trong lòng cười thầm, xem ra tiêu chuẩn chữa bệnh trên thế giới này thật sự quá kém, ngay cả bệnh đau đầu đơn giản nhất cũng trị không được. Hắn thử thăm dò nói: " Nhưng đồ vật dùng để chữa bệnh của ta đều bị các ngươi thu hết, nếu ngươi có thể giúp ta..."

Yến Nguyệt tức khắc cảnh giác, lạnh lùng nói: " Ta còn tưởng ngươi thật sự là thầy thuốc gì, nguyên lai là muốn đặt ra cái bẫy, gạt ta nhập vào!"

Đường Liệp hấp tấp giải thích: " Đã Yến cô nương không tin, ta cũng không có cách nào, nhưng vừa rồi ngươi đã giúp ta, về tình về lễ ta đều phải biểu đạt một chút lòng biết ơn, nơi này các ngươi có cây hoa cúc, cam thảo, bạc hà, thông khí, bạch chỉ, đường phèn các loại dược vật hay không?"

Yến Nguyệt tràn ngập mê võng nói: " Thông khí, bạch chỉ ta không có nghe nói qua, còn mấy đồ vật khác ta cũng có, bất quá cũng không phải là thuốc, chỉ là phụ liệu nhà bếp dùng làm thức ăn."

Đường Liệp cười nói: " Yến cô nương nếu tin tưởng ta, mấy thứ đó dùng để pha trà uống, ta bảo đảm bệnh đau đầu của ngươi rất nhanh sẽ giảm bớt."

Yến Nguyệt hiển nhiê cũng không tin chuyện ma quỷ của Đường Liệp, nàng còn chưa từng nghe nói qua uống trà có thể chữa bệnh.

Đường Liệp lại dặn dò nàng: " Nếu ta không có đoán sai, Yến cô nương bình thường rất ít uống nước, đây cũng là một trong những nguyên nhân gây bệnh đau đầu, ngày sau nếu không muốn bị lại bệnh này, nhất định phải uống nước nhiều hơn. Được rồi, dùng bạc lá sen chà vào hai bên huyệt thái dương sẽ nhanh chóng giảm bớt thống khổ của ngươi."

Yến Nguyệt y theo phương pháp của Đường Liệp, giã nát hoa cúc, cam thảo, bạc hà, đường phèn dùng để pha trà, vốn chỉ mang lòng thí nghiệm, nhưng không nghĩ ra phương pháp này thập phần hữu dụng. Chẳng những bệnh đau đầu được cải thiện, với lại làm cho nàng bị mất ngủ lâu ngày cũng đã khỏi hẳn, Yến Nguyệt đối với Đường Liệp hảo cảm càng gia tăng rất nhiều, nhưng nàng thấy chủ nhân đối với Đường Liệp hận thấu xương, trước mặt người khác vẫn đối xử lạnh lùng với Đường Liệp, nhưng thật ra sau lưng lại cấp cho Đường Liệp không ít chiếu cố.

Thức ăn của nô lệ đều có tiêu chuẩn thống nhất, một ngày chỉ có hai bữa, mỗi bữa là hai cái bánh tráng, một chén cháo, mỗi bữa chia cho một cây cải, căn bản không thể no bụng, đám Bỉ Đặc nhân tuy vóc người nhỏ lùn nhưng ăn mạnh vô cùng, điểm ấy thức ăn căn bản không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng, sau khi ở lại trên thuyền vài ngày, cả đám đều bị đói, oán khí tận trời.

Sau khi Đường Liệp cùng bọn họ phát sinh xung đột, không quan hệ lẫn nhau, ban ngày hắn làm việc trên boong, buổi tối cuộn lại một góc khoang đáy nghỉ ngơi, so với đám Bỉ Đặc nhân suy yếu vô lực, tự nhiên cũng không còn trêu chọc gì hắn.

Mỗi ngày lúc giờ ngọ, Yến Nguyệt thừa dịp chung quanh không ai chú ý, lại lén lút kín đáo đưa cho Đường Liệp bánh tráng cuộn thịt bò, Đường Liệp như gió cuốn mây tan trong khoảng thời gian ngắn ăn sạch bánh tráng không còn một mảnh, mỗi lần vậy vỗ bụng nhìn Yến Nguyệt đang cười. Theo tiếp xúc với Yến Nguyệt tăng nhiều, trong lòng Đường Liệp từ từ sinh ra ý nghĩ, Mai Thiến hiển nhiên đối với việc mình cưỡng gian nàng không được canh cánh trong lòng, ngày sau còn không biết sẽ làm nhục mình như thế nào, nhìn sự ưu ái của Yến Nguyệt đối với mình như thế, hiển nhiên đối với mình sinh ra hảo cảm, nếu có thể có điều kiện tiến thêm một bước đả động trái tim của nàng, có lẽ có điều kiện dưới sự trợ giúp của nàng mà thoát đi khỏi sự khống chế của Mai Thiến.

Đường Liệp vừa lau rửa boong tàu, vừa tính toán đại kế bỏ trốn của mình, không có lưu ý Lạc Thải lặng yên đi tới bên cạnh hắn, vô tình làm vẩy nước lên người của cô ả.

Đường Liệp ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hấp dẫn của Lạc Thải, Đường Liệp hấp tấp cúi đầu xuống, dời thùng nước qua một bên, chừa cho nàng một con đường đi.

Lạc Thải tao mị hấp dẫn nói: " Mấy ngày không thấy, không nghĩ tới ngươi không gầy đi, ngược lại càng cường tráng!"

Từ sự tình lần trước trải qua, Đường Liệp đối với cô ả đã tràn ngập phản cảm, cũng không để ý gì tới cô nàng, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục lau chùi sự dơ bẩn trên boong.

Lạc Thải đột nhiê một cước đá thùng nước ngã lăn, nước dơ văng đầy mặt Đường Liệp, Đường Liệp yên lặng lau nước dơ trên mặt, trong lòng mắng thầm: " Bà tám, lão tử nếu bắt được cơ hội, nhất định phải đem ngươi giết chết!" Ý niệm tà ác cứ tự nhiên sinh ra trong đầu, căn bản không để cho lý trí khống chế.

Lạc Thải cười nói: " Ta thích hình dáng tức giận của ngươi, nam nhân phải có điểm tính cách mới được xưng tụng đáng yêu."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Ngươi tìm ta có việc?"

Lạc Thải lắc đầu, có chút tiếc hận thở dài nói: " Lần này là chủ nhân nhà ta tìm ngươi, chỉ sợ sự trách phạt thì không thể thiếu."

Đường Liệp cúi đầu đi theo cô ta vào đầu thuyền, nhưng đã thấy Mai Thiến đứng ở đầu thuyền nhìn ra biển, không có những người khác ở một bên, trong lòng hắn bất an, Mai Thiến cho Lạc Thải đem mình tới, rốt cuộc muốn làm gì?

Mai Thiến xoay người lại, nhìn nam tử trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, mấy ngày không thấy, vết thương trên mặt hắn đã biến mất, da thịt vốn màu lam, cũng dần dần phai màu, phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang đã làm cho màu da của hắn bắt đầu trở nên đen, chỉ có chân tay vẫn còn thấy được màu lam nhợt nhạt. Thân thể cơ bắp cân xứng kiện mỹ, đường viền bộ mặt anh tuấn cương nghị, đích thật là một nam tử động lòng người, nhưng liên tưởng tới việc ngày ấy trên đảo xúc phạm tới mình, Mai Thiến sinh ra cảm giác chán ghét mãnh liệt, lạnh lùng nói: " Xem ra cuộc sống ngươi không tệ!"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Thừa mong tiểu thư chiếu cố!"

Mai Thiến cười lạnh nói: " Chỉ sợ có người khác chiếu cố cho ngươi!"

Đường Liệp trong lòng cả kinh, bây giờ mới hiểu được Mai Thiến tìm mình là có ý gì, xem ra Yến Nguyệt trộm thực vật cấp cho mình, cô ta đã biết. Nhưng vẫn biểu hiện ra hình dáng mê võng: " Ta không rõ tiểu thư nói cái gì?"

Mai Thiến ha hả nở nụ cười: " Ngươi quả nhiên giảo hoạt! Nhưng trong khoảng thời gian này đích xác ủy khuất ngươi rồi." Cô ta hướng Lạc Thải ra dấu, Lạc Thải lập tức hiểu ý, bưng một chén nước trà chuẩn bị sẵn, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Đường Liệp.

Đường Liệp thầm kêu khổ, như thế nào lại giống có điểm cung đình phiến, Mai Thiến không phải là muốn độc chết chính mình a!

Mai Thiến nhẹ giọng nói: " Chén trà này đại diện sự áy náy của ta đối với ngươi, ngươi uống vào, cũng ý nghĩa như tìm được tự do!"

Đường Liệp nửa tin nửa ngờ nhìn Mai Thiến, đôi mắt đẹp của cô ta thâm thúy mà sáng, nhìn không ra trong nội tâm cô ta giờ phút này đang nghĩ gì, bất quá có đánh chết Đường Liệp hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng nữ nhân này dễ dàng buông tha cho hắn.

Mai Thiến lạnh lùng nói: " Bây giờ cơ hội xảy ra trước mắt của ngươi, nếu ngươi không quý trọng, chỉ sợ ngày sau cả đời làm nô!"

Đường Liệp do dự tiếp nhận chén nước trà, ở dưới nhà người, không thể không cúi đầu, nếu mình cự tuyệt không uống, nữ nhân này lại không biết sinh ra ý niệm ác độc gì trong đầu để hành hạ mình, nhiều nhất chỉ là chết, có gì phải sợ, Đường Liệp nhắm mắt lại, đem chén trà uống một hơi.

Vừa vào miệng liền cảm giác được một cỗ vị đạo quái dị, cổ họng vì sinh ra kích thích mà có cảm giác ác tâm, tràng dạ dày giống như sôi trào, thực vật mới ăn không lâu, bị hắn " Oa" một tiếng phun ra.

Mai Thiến sớm xoay người sang chỗ khác, cô ta không muốn nhìn thấy tràng diện hỗn độn này.

Lạc Thải che miệng mũi, chịu đựng sự chán ghét trong lòng, nhìn kỹ vật Đường Liệp nhổ ra, bẩm báo: " Chủ nhân, quả nhiên hắn mới ăn xong, bên trong còn có thịt bò và bánh tráng!"

Mai Thiến không nhịn được phất phất tay, hít một hơi gió lạnh tươi mát, lạnh nhạt nói: " Nhanh bảo họ dọn dẹp sạch sẽ nơi này, đem hắn vào phòng hoa gặp ta!"

Phòng hoa, chính là một khoang thuyền dài chừng ba trượng, ở giữa có một cây cột, bên trên vết máu loang lổ, một bên treo đủ các loại roi da.

Đường Liệp bị áp tới phòng này, lập tức hiểu được nơi này thực tế là nơi tra tấn bức cung.

Lạc Thải và một tên nữ võ sĩ trói Đường Liệp vào cột, Mai Thiến tư thái ưu nhã ngồi đối diện Đường Liệp, bưng một chén trà thơm, uống một ngụm.

Đường Liệp mặc dù biết rõ mình gặp tai vạ đến nơi, nhưng nhìn đôi môi mịn màng khép mở của Mai Thiến, lại không nhịn được ý nghĩ kỳ quái, nếu có điều kiện nhấm nháp môi anh đào mê người của Mai Thiến, là một loại hưởng thụ như thế nào, trong đầu hiện ra một màn cực kỳ dâm mỹ, Mai Thiến giống như con chó nhỏ ghé vào hông mình mà liếm láp da thịt của hắn.

Mai Thiến đã nhìn thấy ánh mắt mê đắm của hắn, phương tâm lập tức giận dữ, người này thật sự là ti tiện vô sỉ tới cực điểm, dưới ánh mắt dâm tà của hắn, Mai Thiến tức khắc cảm thấy cả người không được tự nhiên, dường như chính mình đang trần như nhộng đứng ngay trước mặt của hắn.

Mai Thiến cả giận nói: " Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Đường Liệp bật thốt: " Muốn chơi ngươi!" Những lời này căn bản không có trải qua suy nghĩ đã nói ra, hắn thầm mắng chính mình vô sỉ, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dính trên bộ ngực của Mai Thiến.

Lạc Thải và vài tên nữ võ sĩ nghe được câu trả lời cả gan của Đường Liệp, cả đám trợn mắt há hốc mồm, trong lòng muốn cười, cũng không dám biểu lộ ra, vẻ mặt quái dị tới cực điểm.

Mai Thiến phẫn nộ ném chén trà trên mặt đất nát bấy, quát: " Lạc Thải, tát miệng hắn cho ta!"

Lạc Thải lĩnh mệnh vọt tới, trở tay cho Đường Liệp mấy cái tát vang dội, cô ta xuống tay không lưu tình chút nào, nhất thời đánh cho gò má Đường Liệp sưng cao, Mai Thiến cũng không nói ngừng, cô ả đành phải liên tiếp đánh không ngừng, máu tươi từ khóe môi Đường Liệp ồ ồ chảy ra, lửa giận trong lòng hắn bị kích khởi, trong miệng mắng chửi không dứt.

Mai Thiến phất phất tay, tỏ ý bảo Lạc Thải dừng lại, giận dữ nói: " Ngươi thành thật nói, rốt cuộc là ai đưa thực vật cho ngươi?"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Có phải là ta nói ra, ngươi sẽ thả ta?"

Mai Thiến không thể ngờ là gật gật đầu.

" Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"

Mai Thiến chỉ chỉ roi da trên vách tường: " Ta cam đoan với ngươi, ngươi nhất định sẽ nói. Nếu chờ ta bức ngươi nói, không bằng bây giờ chủ động thừa nhận là tốt!"

Ánh mắt Đường Liệp chuyển hướng Lạc Thải nói: " Là cô ta! Tiểu kỹ nữ này muốn theo ta yêu đương vụng trộm, cho nên đem thực vật tới dụ dỗ ta!" Hắn nguyên lai từ trước tới nay tấm lòng rộng lớn, ăn nói mười phần nhu nhã, nhưng từ sau khi bị tiêm vào đại lượng xuân dược, cơ hồ từng câu đều là thô tục, lòng trả thù cũng trở nên dị thường mãnh liệt.

Lạc Thải bị dọa sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: " Nô tài, không ngờ ngươi dám ngậm máu phun người!" Cô ả vung roi da muốn quất xuống hướng Đường Liệp.

Mai Thiến lạnh lùng nói: " Ta cho ngươi động thủ hay sao?"

Lạc Thải tay cầm roi da dừng lại giữa không trung, hấp tấp giải thích: " Chủ nhân, thực vật rõ ràng là Yến Nguyệt cho hắn, không có quan hệ gì tới ta."

Mai Thiến đã tỉnh táo lại từ sự phẫn nộ vừa rồi, từ vẻ mặt của cô ta đã nhìn không ra vui buồn, bình tĩnh nói: " Không có căn cứ chính xác, làm sao có thể tùy tiện hoài nghi người khác?"

Lạc Thải nói: " Ta rõ ràng đã thấy Yến Nguyệt từ bên trong phòng bếp trộm thực vật..."

Đường Liệp bây giờ mới biết rõ ràng, hết thảy chuyện tình đều là người đàn bà đê tiện này làm ra, trong lòng càng phát ra chán ghét đối với ả, cười lạnh nói: " Lạc Thải, ngươi làm vì sao không dám thừa nhận, ngươi chẳng những cho ta thực vật, còn đáp ứng ta, chờ thuyền cập vào bờ, tìm cơ hội liền mang ta rời đi!"

Lạc Thải cả giận nói: " Ngươi vu hãm ta!"

Đường Liệp cười nói: " Ta cuối cùng minh bạch rồi, lần trước ngươi vén váy lên để cho ta chơi ngươi, lại bị ta cự tuyệt, ngươi nhất định là ghen ghét ta không tiếp thụ tình ý của ngươi, ghi hận trong lòng, lần này cố ý gài bẫy đến hại ta!"

" Ta không có..."

" Ngươi này tiện nhân, tâm địa ác độc như thế, cho dù có cởi hết quần áo trần truồng đứng trước mặt ta, ta cũng không thèm chơi ngươi."

Lạc Thải bị hắn mắng đến nhục nhã quá thành giận, không còn quản đến Mai Thiến đang ở một bên, huy roi da trút xuống Đường Liệp. Roi da rơi xuống từ trên vai trái đến bụng làm cho da tróc thịt bong, hắn đau đến kêu thảm một tiếng, suýt nữa ngất đi.

Kỳ thật Mai Thiến sớm biết rõ chân tướng mọi chuyện, chỉ có điều muốn cho Đường Liệp chính miệng nói ra, không nghĩ tới Đường Liệp lại làm cho mọi chuyện hỏng bét.

Cô ta thấp giọng nói: " Đánh hắn hai mươi roi cho ta, rồi đưa hắn tống vào khoang thuyền nước, ngâm hắn hai ngày, đến lúc đó hỏi gì hắn cũng sẽ nói."

" Chủ nhân, xin hạ thủ lưu tình!" Thanh âm Yến Nguyệt đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Yến Nguyệt thần tình đẫm lệ đang tiêu sái đi vào bên trong khoang thuyền.

Đôi mày thanh tú của Mai Thiến cau chặt: " Yến Nguyệt, ngươi vì hắn cầu xin tha thứ?"

Yến Nguyệt rưng rưng đi vào trước mặt Mai Thiến, hai đầu gối quỳ xuống nói: " Chủ nhân, người đưa thực vật cho Đường Liệp là ta."

Mai Thiến cố nén phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói: " Yến Nguyệt, ta bình thường hiểu rõ ngươi nhất, từ khi chúng ta kết bạn tới nay, ta vẫn xem ngươi như em gái ruột thịt mà đối đãi, tính khí của ta ngươi hẳn là biết, bất luận kẻ nào cũng không thể cùng nô lệ phát sinh cảm tình, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác lại làm ra loại chuyện này?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.