Y Quan Cầm Thú

Chương 41: Q.1 - Chương 41: KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP MẶT




Vừa đi vào cửa lớn, hồng y nữ tử yêu kiều cười đón chào hắn, trong miệng huyên thuyên không biết đang nói gì, Đường Liệp mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nàng, nhưng cũng am hiểu trò chơi phong nguyệt, giả ra bộ dáng mê đắm, ánh mắt lại hạ xuống trên bộ ngực cao vót, làm cho hắn ngạc nhiên chính là cô gái này có tới ba vú, bờ mông đầy đặn, có loại gợi cảm khác, Đường Liệp cũng là từ bẩm sinh tới nay mới nhìn thấy loại nữ tử này, thật có thể nói là mở rộng tầm mắt.

Hồng y nữ tử kéo cánh tay Đường Liệp, bàn tay vuốt ve cơ thể rắn chắc của Đường Liệp, bám vào bên tai Đường Liệp nhỏ giọng thì thầm một câu, Đường Liệp mặc dù nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng có thể đoán được là nàng đang câu dẫn chính mình, lúc này bốn gã Đạo tộc võ sĩ cũng đi vào trong tiểu lâu. Đường Liệp giả ra hình dáng háo sắc thật xuất sắc, nở nụ cười dâm đãng gật gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên bờ mông đầy đặn của nàng.

Nàng nọ bật cười yêu kiều, cả thân thể mềm mại bám vào trên người Đường Liệp, bàn tay ôm thân hình to lớn của Đường Liệp, dẫn Đường Liệp đi tới hướng thang lầu, Đường Liệp làm như không có ai ôm cô nàng đi ngang qua bốn gã Đạo tộc võ sĩ, nhưng trong lòng lại nhảy loạn không ngừng.

Đi lên tầng hai, Đường Liệp lặng yên nhìn xuống phía dưới, bốn gã Đạo tộc võ sĩ nhìn thấy không có dấu hiệu gì khả nghi, cũng đã rời đi. Trong lòng hắn thầm kêu may mắn, xoay người lại, ánh mắt Đường Liệp đột nhiên ngưng trệ phía trước.

Một gã Đạo tộc nam tử đối diện cũng nhìn thấy được Đường Liệp, trong ánh mắt của hắn cũng tràn ngập vẻ khó tin.

Khóe môi Đường Liệp nổi lên một tia cười lạnh, hắn vạn lần không ngờ trong gian kỹ viện này không hẹn mà gặp được Nhã Dịch An, quả nhiên không phải oan gia không chạm mặt, lần này vô luận như thế nào cũng không bỏ qua tên hỗn đản này.

Khóe môi Nhã Dịch An co quắp mất tự nhiên, sau đó lộ ra tia cười hiểu ý, hắn nhẹ giọng thì thầm vài câu với nàng kỹ nữ xinh xắn lanh lợi đang ôm trong lòng, nàng kỹ nữ nghe lời bỏ đi.

Đường Liệp giả ra hình dáng vô cùng nhiệt tình, tay phải giống như gọng kìm sắt cầm lấy cánh tay Nhã Dịch An, lực lượng cường đại làm cho xương của hắn muốn nứt ra, trước mặt người khác hắn không dám lên tiếng, cố nén đau đớn nhếch môi cười cười, hướng hồng y kỹ nữ bên cạnh Đường Liệp nói: " Đây là bạn tốt của ta, ngươi giúp ta đi chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, chúng ta phải uống một hồi."

Sau khi đi vào phòng, Đường Liệp nắm lấy áo Nhã Dịch an, gầm nhẹ nói: " Tên vô liêm sỉ, ngươi làm hại chúng ta thật thê thảm!" Tay phải của hắn đã rút ra một nửa trường đao, sát khí cường đại làm cho Nhã Dịch An không rét mà run, cực kỳ sợ hãi.

Nhã Dịch An cầu xin nói: " Ân công bớt giận, hết thảy đều là hiểu lầm, Nhã Dịch An ta nếu có lòng muốn hại ân công, để cho ta bị ngũ lôi đánh, không chết tử tế được!"

Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, sát khí vẫn không thu liễm.

Nhã Dịch An mang theo vẻ khốc khang nói: " Trời đất chứng giám, ta vẫn lo lắng vô cùng cho an nguy của hai vị ân công."

" Phi! Con mẹ nó ngươi mà còn có lương tâm?" Đường Liệp chưa từng thấy qua tên vô liêm sỉ như vậy.

Nhã Dịch An nói: " Ta nghe được rõ ràng, hai vị cô nương bị bắt đích xác là bị giam giữ trong thạch lao, ai lại biết Thái Đồ Nhĩ lại dời các nàng đi chỗ khác."

Đường Liệp cười lạnh nói: " Đạo tộc nhân luôn miệng nói chúng ta trộm đi thánh vật gì đó của bọn họ, chuyện này ngươi đừng nói là không biết."

Nhã Dịch An nói: " Ta thật sự không biết, thánh vật *** chó gì chứ? Có lẽ là người khác ăn trộm, ân công, ngươi tin tưởng ta!"

Đường Liệp vốn muốn giết chết tên hỗn đản Nhã Dịch An này, nhưng nhìn thấy hình dáng của hắn thì thu hồi sát tâm, trước khi có bằng chứng đích xác, giết chết hắn cũng không hay, huống chi bây giờ mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, lại không hiểu ngôn ngữ của Đạo tộc, hỗn đản này còn có giá trị lợi dụng.

Nhướng mày nảy ra một ý hay, Đường Liệp lấy trong túi da tùy thân một viên dược hoàn, nhét vào trong miệng Nhã Dịch An, bắt buộc hắn nuốt xuống.

Nhã Dịch An bị dọa mặt vàng như đất, rung giọng nói: " Đây là cái gì..."

" Độc dược! Ngươi còn dám giở trò gì với ta, ba ngày sau sẽ độc phát thân vong."

" Ân công! Cầu ngươi cho ta giải dược!" Nhã Dịch An bị dọa đến hồn phi phách tán.

Đường Liệp nói: " Chỉ cần ngươi nghe theo lời của ta, ta nhất định sẽ đưa giải dược cho ngươi."

Nhã Dịch An liên tục gật đầu, lần này bị Đường Liệp nắm trúng chỗ yếu, hắn không dám không nghe theo lời Đường Liệp phân phó.

Đường Liệp nói: " Bây giờ ngươi thành thật cho ta biết, thánh vật là ngươi trộm phải không?"

Nhã Dịch An cắn răng, tựa hồ đã có quyết tâm, gian nan nói: " Là ta lấy đi, bất quá thánh vật này là thuộc gia tộc của bọn ta." Hắn vén vạt áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ bên hông.

Đường Liệp cũng cảm thấy tò mò, vật mà Đạo tộc nhân xem như chí bảo thần thánh không thể xâm phạm rốt cuộc là cái gì? Nhã Dịch Anh mở hộp gỗ, nhìn thấy bên trong là một bộ hài cốt màu lục nhạt trong suốt, từ ngoại hình nhìn ra là xương ngón tay. Nhã Dịch An nói: " Thánh vật này chính là hài cốt tiền bối của ta."

Đường Liệp lạnh nhạt cười, nguyên lai thánh vật của Đạo tộc nhân cũng giống như Xá Lợi Tử của đạo Phật. Hắn cầm lấy hộp gỗ nghĩ ngợi hồi lâu, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm, thấp giọng nói: " Thánh vật này ở trong lòng Đạo tộc nhân có địa vị không thể thay thế?"

Nhã Dịch An gật đầu, lại nghe Đường Liệp nói tiếp: " Nếu ta dùng nó trao đổi con tin với Thái Đồ Nhĩ, nói vậy hắn sẽ không cự tuyệt?"

Nhã Dịch An lúc này mới hiểu ý tứ của Đường Liệp, đau khổ cầu khẩn nói: " Ân công, ta thật vất vả mới trộm được thánh vật ra khỏi thần miếu, ngươi ngàn vạn lần không thể giao nó trở về!"

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Đừng nói là thánh vật này, dù là tính mạng của ngươi cũng là của ta, chủ ý của ta đã rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi."

Nhã Dịch An buồn bã thở dài, chỉ phải tiếp nhận sự thật trước mắt này.

Cửa lớn nặng nề của đại lao chậm rãi mở ra, một luồng ngọn đèn từ ngoài chiếu vào, chiếu sáng cả nhà tù tối đen.

Huyên nhi và Huyền Ba ôm nhau cùng một chỗ, hoảng sợ nhìn ra cửa.

Sắc mặt của Thái Đồ Nhĩ âm trầm đứng ngoài cửa, hai tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt của hắn tham lam nhìn chăm chú vào gương mặt của Huyền Ba, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại mãnh liệt. Ở trong lòng hắn đã sớm xem hai vị nữ tử thanh lệ tuyệt luân này là chiến lợi phẩm của mình, đợi khi sinh nhật của chân thần Đa Trắc qua đi, hắn có thể hưởng dụng mùi vị của sự chiến thắng, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới lại có người truy tung tới Mạt Đề Á thành, càng không nghĩ tới lại bị đánh cắp thánh vật.

" Mau thả chúng ta rời đi!" Thanh âm của Huyền Ba vẫn cao ngạo như trước.

Thái Đồ Nhĩ thấp giọng nói: " Hắn là ai vậy?"

Huyên nhi và Huyền Ba liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời hiện lên cái bóng của Đường Liệp, các nàng tin tưởng, nhất định là Đường Liệp đến đây, hắn sẽ không nhìn thấy các nàng thân lâm vào khốn cảnh mà không hề để ý đến.

" Hắn gọi là Đường Liệp!" Huyền Ba tràn ngập tự hào nói ra tên của Đường Liệp, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp khó hiểu.

Thái Đồ Nhĩ chậm rãi gật đầu, xoay người nhìn võ sĩ phía sau nói: " Mang các nàng đi tới Thần Tượng sơn!"

Đường Liệp khoanh chân ngồi trên bả vai của đại thần tượng, hai mắt nhắm nghiền, hít thở thong thả, lẳng lặng cảm thụ không khí lạnh giá của buổi bình minh.

Nhã Dịch An đứng ngồi không yên đi qua đi lại phía sau Đường Liệp, nói liên miên cằn nhằn: " Thái Đồ Nhĩ cũng không dễ dàng đối phó như ngươi nghĩ, hắn sẽ không thật lòng trao đổi thánh vật với ngươi."

Đường Liệp mở mắt, nhìn mây bay phiêu đãng phía trước, mỉm cười nói: " Địa điểm trao đổi là do ngươi tuyển chọn, nơi này rất gần sông, chỉ cần chúng ta thuận lợi chạy tới bờ sông, xuôi dòng xuống, Thái Đồ Nhĩ nhất định không thể truy được chúng ta."

Nhã Dịch An có chút sầu lo nói: " Mặc dù nói như vậy, nhưng thuộc hạ của Thái Đồ Nhĩ rất đông, nếu hắn đoán được kế hoạch của chúng ta, mai phục tại đường thủy trước thì sao."

Đường Liệp bỗng xoay cổ: " Ta bảo ngươi đi tìm Lăng Ưng, có tin tức của hắn hay không?"

Nhã Dịch An bĩu môi, ánh mắt đột nhiên dừng lại bên dưới: " Đến rồi!"

Đường Liệp cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy ba tên Đạo tộc nhân kèm hai bên Huyền Ba công chúa và Huyên nhi đi lên cầu thang quanh thân thần tượng chậm rãi hướng vị trí của mình đi tới, Thái Đồ Nhĩ quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng không có dẫn theo nhiều Đạo tộc võ sĩ đi tới nơi này.

Huyền Ba công chúa và Huyên nhi đã nhìn thấy Đường Liệp ngồi trên cao, trong đôi mắt đẹp đã tuôn ra nước mắt kích động, Huyên nhi run giọng nói: " Chủ nhân!"

Đường Liệp lộ ra một nụ cười ấm áp, ánh mắt chuyển hướng Thái Đồ Nhĩ, liền biến thành hàn mang bức người.

Thái Đồ Nhĩ không hổ là thủ lĩnh của Đạo tộc nhân, cho dù trong lòng tức giận dị thường, biểu hiện cũng thản nhiên, bình tĩnh cười nói: " Ngươi là Đường Liệp? Quả nhiên thật bản lãnh, Dực tộc nhân mà có lá gan như ngươi cũng thật hiếm thấy." Hắn nghĩ lầm Đường Liệp cũng là Dực tộc nhân.

Đường Liệp cũng châm chích nói: " Ngươi là Thái Đồ Nhĩ, quả nhiên hèn hạ, bắt cóc con gái nhu nhược tay không tấc sắt, thủ đoạn hết sức ti tiện, Đạo tộc nhân mà có người như ngươi vậy chỉ sợ cũng không nhiều lắm!"

Trong ánh mắt của Thái Đồ Nhĩ hiện lên một tia lửa giận khó thể ngăn chặn, cưỡng chết phẫn nộ nói: " Thánh vật đâu?"

" Thả hai nàng ra rồi hãy nói!"

" Không thấy được thánh vật, ngươi đừng mơ tưởng ta thả họ ra!" Thái Đồ Nhĩ không nhường bước chút nào.

Đường Liệp hướng Nhã Dịch An ra dấu bằng mắt, Nhã Dịch An lưu luyến xuất ra hộp gỗ, xa xa đưa cho Thái Đồ Nhĩ nhìn xem.

Thái Đồ Nhĩ vững tin thánh vật đang trong tay bọn họ, thở dài một hơi thật sâu, phất phất tay ra dấu cho hai gã võ sĩ thân tín thả Huyền Ba công chúa và Huyên nhi.

Hai người chạy vội tới bên người Đường Liệp, được tự do làm cho hai nàng vui mừng bật khóc. Chẳng quan tâm dỗ dành, Đường Liệp hạ giọng nói: " Huyên nhi, muội mau dẫn Huyền Ba rời đi."

" Không!" Huyền Ba lớn tiếng kháng nghị.

Đường Liệp cả giận nói: " Ngươi muốn lưu lại liên lụy chúng ta sao?"

Huyền Ba ủy khuất chảy nước mắt, Huyên nhi nhẹ nhàng kéo cánh tay của nàng, hai người đi ra hướng phía sau Đường Liệp.

Thái Đồ Nhĩ cười lạnh nói: " Người thì ta đã thả, đưa thánh vật cho ta!"

Đường Liệp gật đầu, nhìn thấy Huyên nhi và Huyền Ba thực đã đi xa, lúc này mới lấy hộp gỗ trong tay Nhã Dịch An, Nhã Dịch An hiển nhiên không muốn buông tha cho vật đã cực khổ mới lấy được, vẫn không đành lòng buông tay, Đường Liệp dùng sức rút hộp gỗ trong tay hắn ra.

Thái Đồ Nhĩ muốn đưa tay tiếp lấy, Đường Liệp rụt tay về, mỉm cười nói: " Bây giờ nếu ta đưa thánh vật giao cho ngươi, chẳng phải sẽ không còn cơ hội bỏ chạy?"

Thái Đồ Nhĩ cười lạnh nói: " Ngươi còn có lựa chọn sao?"

Đường Liệp gật đầu, đột nhiên ném hộp gỗ ra xa, từ trên không tạo thành đường parabol rơi xuống phía dưới thần tượng.

Thái Đồ Nhĩ nổi giận gầm lên một tiếng, trở tay rút ra cây búa hai lưỡi, nhắm Đường Liệp ném tới, cây búa giống như gió xoay tròn, không khí cũng xoay tròn thật nhanh theo nó.

Cùng lúc đó võ sĩ bên trái Thái Đồ Nhĩ thả người bay lên, thân thể quay cuồng trong không trung mấy vòng, khấu động cơ quan trước ngực hắn, từ phía sau triển khai một đôi cánh màu đen, đôi cánh này khác với Dực tộc nhân, chỉ dùng nhân công chế tạo mà thành, giống như loại cánh bay ở thế giới nguyên lai trước kia của Đường Liệp.

Đường Liệp nhanh chóng rút trường đao bên hông ra, nghênh đón song nhận phủ đang chém tới, khí lực của hắn mặc dù kém xa Thái Đồ Nhĩ, nhưng trình độ sắc bén của trường đao lại chiếm hết thượng phong, vừa tiếp xúc với song nhận phủ, đã chém song nhận phủ thành hai nửa, hai đoạn song nhận phủ thay đổi phương hướng, từ thân thể Đường Liệp gào thét bay vụt sang hai bên ra sau lưng.

Nhã Dịch An nhìn thấy nửa thanh búa hướng đầu của mình bay đến, trong lúc nhất thời bị dọa đứng ngây ra, thảm giọng kêu lên: " Xong hết rồi!" May mắn chính là nửa cây song nhận phủ bay vụt qua đỉnh đầu của hắn, cắt đứt một mớ tóc trên đỉnh đầu của hắn, còn chưa chạm tới huyết nhục.

Huyên nhi triển khai cánh chim trắng như tuyết, nắm lấy cánh tay Huyền Ba công chúa, từ thần tương lao xuống phía dưới, Đường Liệp nói không sai, nếu hai nàng tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm hắn bị phân tâm.

Đồng thời khi hai nàng bay xuống, tên võ sĩ bên phải của Thái Đồ Nhĩ cũng thả người nhảy lên, triển khai đôi cánh màu đen nhân tạo, vội vàng đuổi theo hai cô gái.

Thái Đồ Nhĩ nhìn thẳng trường đao trong tay Đường Liệp, trong đôi mắt hiện lên một tia quang mang kinh dị, hắn lại rút ra một cây song nhận phủ bên hông, chậm rãi bức bách tới hướng Đường Liệp. Mặc dù bước chân của hắn di động thong thả, nhưng mỗi một bước cũng lưu lại dấu chân thật sâu trên vai thần tượng.

Vẻ mặt Đường Liệp trở nên nghiêm trọng dị thường, thực lực của đối thủ vượt xa hắn tưởng tượng, phần thắng của hắn cực kỳ bé nhỏ.

Thái Đồ Nhĩ nhạy cảm nắm được tia ba động nhỏ trong ánh mắt Đường Liệp, bước tiến thình lình tăng nhanh, khoảng cách mười thước giữa hai người thoáng chốc rút ngắn trong nháy mắt, trước khi Thái Nhĩ Đồ lao tới, Đường Liệp dùng sức nắm chặt trường đao chém tới trước.

Thái Đồ Nhĩ trở tay huy động song nhận phủ nghênh đón, dẫu sao hắn cũng sợ hãi thanh trường đao cứng rắn của Đường Liệp, lúc đón đánh cổ tay vi diệu xoay tròn, thoát được đao phong của Đường Liệp, dùng lưỡi búa chém vào sống đao, " thát!" một âm thanh trầm muộn, cánh tay Đường Liệp bị Thái Đồ Nhĩ chấn đến tê dại vô cùng, trường đao thiếu chút nữa bay bắn ra ngoài.

Thái Đồ Nhĩ ra tay cực nhanh, không chờ Đường Liệp khôi phục lại, song nhận phủ lao nhanh như cắt về hướng cổ họng của Đường Liệp, thân thể Đường Liệp ngửa ra sau, khó khăn né qua một kích trí mạng của Thái Đồ Nhĩ, nhưng không lưu ý được động tác dưới chân hắn, chân phải của Thái Đồ Nhĩ đá tới, đá ngã Đường Liệp xuống đất, song nhận phủ hung hăng chém xuống, trong lúc cấp thiết Đường Liệp lăn mạnh một vòng, song nhận phủ cắm ngập vào đầu vai của thần tượng, làm hiện ra một dấu chém sâu trên thạch điêu.

Có thể nói Đường Liệp dưới thế công của Thái Đồ Nhĩ bị tán loạn nhếch nhác tới cực điểm, nếu không phải dựa vào sự sắc bén của trường đao, chỉ sợ đã sớm chết dưới búa của Thái Đồ Nhĩ.

Nhã Dịch An nhìn thấy tình hình không ổn, lặng yên chuồn xuống dưới cầu thang, nhưng hắn lập tức nhìn thấy mấy trăm Đạo tộc nhân trồi lên từ dưới mặt đất, vừa rồi bọn họ nhất định là ẩn nấp bên dưới, sau khi thu được tín hiệu mới toát ra.

Huyên nhi và Huyền Ba lúc này tình thế cũng không thoải mái, tên hắc y Đạo tộc võ sĩ không ngừng tiếp cận hai nàng, hắn tác động cơ quan trước ngực, trên hai cánh lộ ra hàn mang bức người, nguyên lai trên cánh của hắn có giấu giếm nỗ tiễn cơ quan. Huyên nhi xoay quanh trên không trung, cố gắng thoát khỏi sự truy tung của hắn, nhưng kỹ thuật bay của tên Đạo tộc võ sĩ đã vô cùng thuần thục, vô luận Huyên nhi bay lượn như thế nào, đều không thể thoát khỏi hắn.

Đạo tộc võ sĩ nhe răng cười đắc ý, mười mũi tên cùng bắn ra, gào thét bắn về phía thân thể mềm mại của Huyên nhi và Huyền Ba, nếu Huyên nhi chỉ tránh né một mình thì muốn thoát mười mũi tên này không khó, nhưng bây giờ nàng mang theo Huyền Ba công chúa, muốn né cả mười mũi tên bắn tới căn bản không thể nào, trong cấp thiết, đành phải triển khai cánh chim, bảo vệ quanh công chúa Huyền Ba.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, mười đạo ánh sáng màu trắng từ một bên phóng tới như tia chớp, chuẩn xác không lầm bắn rớt hết mười mũi tên hướng tới hai nàng.

Tên Đạo tộc võ sĩ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thình lình một thanh âm vang lên bên phải: " Ngươi có nếm thử qua tư vị rơi từ không trung xuống chưa?"

Lăng Ưng như quỷ mị toát ra từ bên phải hắn, bàn tay mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cánh nhân tạo của tên Đạo tộc võ sĩ, dùng sức kéo mạnh, chiếc cánh do khung thép và da thuộc bị hắn xé nát bấy, sau đó một cước đá bay thân hình của tên Đạo tộc võ sĩ.

Tên Đạo tộc võ sĩ kêu thảm một tiếng, thân thể bị thiếu một bên cánh cũng không còn cách cân bằng, xoay tròn rơi xuống mặt đất.

Huyên nhi và Huyền Ba kinh hồn sợ hãi nhìn Lăng Ưng.

Lăng Ưng nhìn Huyên nhi lộ ra một nụ cười ấm áp: " Xả mình cứu người, không hổ là hậu nhân của Tường Không gia tộc!"

" Mau đi cứu Đường Liệp!" Huyên nhi và Huyền Ba đồng thời mở miệng khẩn cầu.

Lăng Ưng gật đầu, thân thể thẳng tắp bay lên phía trước, hướng vị trí Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ giao chiến phóng đi.

" Ngươi đi ra cho ta!" Đường Liệp phẫn nộ gào thét, trên người đã bị Thái Đồ Nhĩ chém nhiều vết thương, may là có lân giáp hộ vệ, cũng không bị thương tới chỗ yếu hại. Thái Đồ Nhĩ lại quỷ mị tiêu thất trước mắt của hắn, thân thể hắn không ngờ có thể chui vào trong nham thạch.

Đường Liệp huy động trường đao không hề có mục đích đâm thẳng vào dưới chân, nham thạch cứng rắn bị trường đao sắc bén đâm ngập xuống như là đậu hũ, Đường Liệp đâm vài đao, nhưng vẫn không bức bách được Thái Đồ Nhĩ ló đầu ra.

" Cẩn thận!" Nương theo tiếng rống to của Lăng Ưng, Thái Đồ Nhĩ quỷ mị toát ra sau lưng Đường Liệp, song nhận phủ trong tay hung hăng chém tới chân Đường Liệp.

Đường Liệp vô thức phóng tới phía trước, tránh thoát một búa của Thái Đồ Nhĩ, nhưng đã lao ra khỏi đầu vai thần tượng, trượt chân rơi xuống phía dưới tượng đá, đúng lúc đó, hai tay của hắn giơ lên trường đao hung hăng đâm vào trong thần tượng, trường đao ngập vào trong tượng đá, nhưng lực rơi của Đường Liệp lớn vô cùng, hơn nữa thanh đao lại sắc bén dị thường, trường đao cắt tượng đá một vết thật dài, vẫn rơi xuống tới khuỷu tay thần tượng, lực rơi mới có xu thế dừng lại, dưới chân hắn chừng độ cao hai mươi thước đã có hơn ngàn tên Đạo tộc võ sĩ đang bò lên dọc theo cầu thang thần tượng, Đường Liệp đã rơi vào trong sự vây kín của bọn họ.

Khóe môi Thái Đồ Nhĩ lộ ra một nụ cười lãnh khốc: " Ta muốn sống!"

Tên Đạo tộc võ sĩ truy theo thánh vật quay lại bên người Thái Đồ Nhĩ, đưa hộp gỗ trong tay cho hắn, Thái Đồ Nhĩ mừng rỡ dị thường mở hộp gỗ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu liễm, bên trong hộp gỗ rỗng tuếch, làm gì có thánh vật nào tồn tại? Phẫn nộ khó thể ức chế trong chốc lát đã tràn ngập trong suy nghĩ của Thái Đồ Nhĩ, hắn phát ra một tiếng rống giận chấn triệt thiên địa: " Bầm thây vạn đoạn đám vô liêm sỉ này cho ta!"

Ánh mắt của hắn tìm tòi chung quanh tung tích của Nhã Dịch An, quả nhiên nhìn thấy Nhã Dịch An đang dọc theo đường mòn hẻo lánh bên phải thần tượng trốn xuống bên dưới.

" Đứng lại cho ta!" Tiếng gầm rú chấn đến lỗ tai Nhã Dịch An kêu lên ông ông, hắn bị dọa khiếp suýt chút trượt chân rơi xuống, vừa mới đứng vững thân hình, Thái Đồ Nhĩ đã tới phía sau, một phát chụp được áo của hắn.

Không nghĩ tới Nhã Dịch An giảo hoạt rút khỏi áo ngoài, thân trên trần trụi tiếp tục bỏ chạy về phía trước.

Thái Đồ Nhĩ làm sao để hắn dễ dàng trốn, song nhận phủ nhắm vào đầu Nhã Dịch An bay ra. Nhã Dịch An nghe được không khí kịch liệt chấn động phía sau đầu thì đã cảm giác được uy lực của một búa này, bị dọa cả người xụi lơ trên mặt đất, nhắm mắt chờ chết.

Một bàn tay thình lình đưa ra, vững vàng nắm được cán búa, kéo Nhã Dịch An trở lại từ cận kề cái chết.

Thái Đồ Nhĩ ngạc nhiên nhìn lại, khi hắn nhìn thấy rõ mặt người xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc tới cực điểm: " Cha!"

Nhã Dịch An chậm rãi mở mắt, lưng của hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, nhưng đã nhìn thấy Thiết Ma Ngao uy phong lẫm lâm đứng bên cạnh mình, trong tay nắm cây búa suýt nữa đã đoạt đi tính mạng của hắn.

Thiết Ma Ngao mở bàn tay hướng Nhã Dịch An nói: " Đưa đây!"

Nhã Dịch An dưới ánh mắt uy nghiêm của hắn làm sao dám làm ra bất luận phản kháng gì, trái lại cầm thánh vật giao cho Thiết Ma Ngao. Thiết Ma Ngao cẩn thận thu thánh vật vào lòng, lúc này mới đi nhanh tới trước mặt Thái Đồ Nhĩ, căm tức nói: " Còn không bảo bọn họ mau dừng tay cho ta!"

Thái Đồ Nhĩ mặc dù tính tình cuồng ngạo, nhưng đối với phụ thân cũng dị thường tôn trọng, hắn xoay người quát to: " Tất cả mau dừng tay cho ta!"

Thanh âm vang dội theo cơn gió lan xa, đám Đạo tộc võ sĩ đang kịch liệt giao chiến liền ào ào dừng tay.

Đường Liệp đang ở giữa thần tượng, cũng không biết bên trên cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Có chút kỳ quái nhìn đám Đạo tộc võ sĩ đang vây chung quanh đồng loạt thối lui.

Lăng Ưng xoay quanh không trung một vòng, chậm rãi đáp xuống bên người Đường Liệp, hai người sóng vai nhìn lên, lại nghe tiếng cười to sang sảng: " Mấy người các ngươi quả nhiên lợi hại, không thể ngờ lại dám dùng vũ khí ta cho để đối phó Đạo tộc nhân của chúng ta!"

Đường Liệp và Lăng Ưng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời đoán được thân phận của người nói chuyện.

Thiết Ma Ngao đi nhanh tới hướng Đường Liệp, ánh mắt không giận mà uy, Đường Liệp mặc dù từ trước tới nay luôn gan lớn, nhưng dưới khí thế nhiếp nhân của hắn, cũng không khỏi có chút chột dạ.

Lúc này đám Đạo tộc võ sĩ lại ồn ào, nguyên lai là Huyên nhi và Huyền Ba công chúa không chạy khỏi sự vây quanh của bọn họ, bị đám võ sĩ bao bọc chung quanh.

Vẻ mặt Đường Liệp buồn bã, lần này có thể nói là đã mất hết, chẳng những không thể cứu ra Huyên nhi và Huyền Ba, ngay cả hắn và Lăng Ưng cũng rơi vào sự vây khốn của Đạo tộc nhân, chỉ cần một mình Thái Đồ Nhĩ đã rất khó đối phó, huống chi bây giờ còn có thêm Thiết Ma Ngao từng một mình đánh với Long Tích Dịch, muốn thoát thân chỉ sợ khó hơn lên trời.

Chuyện đến bây giờ, Đường Liệp cũng không còn sợ hãi, cười to nói: " Nếu không phải thủ lĩnh của các ngươi bắt cóc bằng hữu của ta, chúng ta làm sao làm ra việc này?"

Thái Đồ Nhĩ cả giận nói: " Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ, bây giờ ngươi đã rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi chịu đủ mọi hành hạ mà chết!"

Đường Liệp không chút sợ hãi cười gằn nói: " Thái Đồ Nhĩ, uổng cho ngươi là một nam tử hán, vậy mà cũng làm ra được việc bắt cóc nữ nhân!"

Thái Đồ Nhĩ cười lạnh nói: " Đạo tộc chúng ta từ xưa tới nay dùng cướp bóc mà sống, hết thảy chuyện này đối với chúng ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"

Đường Liệp cười khinh bỉ: " Thái Đồ Nhĩ, ngươi thật là vô sỉ cùng cực, chẳng lẽ người chưa từng nghe qua, trộm cũng có đạo?"

Trong nội tâm của Thiết Ma Ngao kịch chấn, bốn chữ " Trộm cũng có đạo" này giống như búa tạ đánh trúng ngay tim hắn.

Đường Liệp nói: " Vô luận bất cứ chủng tộc nào, bất luận là bộ lạc nào, cũng có tiêu chuẩn đạo đức của bọn họ, cũng có chuẩn tắc làm việc của bọn họ, ngươi thân là thủ lĩnh Đạo tộc, nhưng lại làm ra chuyện vô liêm sỉ, Đạo tộc sẽ ở trong tay ngươi trầm luân đi xuống, chung quy có một ngày sẽ rơi vào diệt vong!"

" Vô liêm sỉ!" Miệng lưỡi của Thái Đồ Nhĩ kém hơn Đường Liệp rất xa, bị Đường Liệp răn dạy trước mặt phụ thân và thuộc hạ, đã không còn nhịn được nữa, không còn để ý cha đang đứng một bên, bỗng nhiên phóng tới Đường Liệp.

Thiết Ma Ngao bắt được cánh tay của Thái Đồ Nhĩ, Thái Đồ Nhĩ giận dữ hét: " Buông! Ta muốn xé nát tên vô liêm sỉ này!"

Thiết Ma Ngao giận tím mặt nói: " Ta xem ngươi mới là vô liêm sỉ chân chính, Đường Liệp đã nói sai câu nào? Nếu không phải ngươi chủ động khiên chiến Dực tộc, chúng ta làm sao có thể mất đi nhiều huynh đệ như vậy? Cút ngay cho ta!" Hắn tâm tình kích động tới cực điểm, đột nhiên cảm thấy trong bụng đau đớn, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, tay chân cũng run rẩy lên, thân hình khôi ngô lay động một chút, mềm nhũn ngã ra phía sau.

Thái Đồ Nhĩ bị dọa đến bảy hồn không thấy sáu phách, hấp tấp ôm lấy thân hình của cha, run giọng nói: " Cha...cha..."

Thiết Ma Ngao mặt như giấy vàng, răng cắn chặt, tứ chi không ngừng co quắp. Đường Liệp lớn tiếng nói: " Không nên động vào hắn!" Rồi bước nhanh tới gần bên người Thiết Ma Ngao, muốn chạm đến tay hắn, lại bị Thái Đồ Nhĩ đẩy ra, hai mắt hắn che kín tơ máu, vẻ mặt đáng sợ cực kỳ: " Muốn hại cha ta sao?"

Đường Liệp kiên nhẫn giải thích: " Ta muốn trợ giúp ngươi!"

Thái Đồ Nhĩ làm sao chịu tin, quát to: " Đem bọn họ bắt lại cho ta!"

Lăng Ưng cả giận nói: " Ai dám động thủ!"

Lúc đang giương cung bạt kiếm thì Thiết Ma Ngao chậm rãi mở mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi hột, thanh âm khàn giọng nói: " Thái Đồ Nhĩ, không được...vô lễ..để cho hắn...tới.." Hắn từng kiến thức qua y thuật của Đường Liệp, tin tưởng Đường Liệp cũng không có ác ý đối với mình.

Lúc này Đường Liệp mới đi tới bên người Thái Đồ Nhĩ, chạm tới thái dương hắn, nhưng phát hiện nhiệt độ cơ thể Thiết Ma Ngao cũng không cao, phủ định ý nghĩ bệnh sốt rét của hắn tái phát.

Thiết Ma Ngao hai tay ôm bụng, chỉ cảm thấy như bị dao cắt đau đớn truyền đến từng trận, hắn rung giọng nói: " Ta đau bụng vô cùng..."

Đường Liệp ra hiệu Thái Đồ Nhĩ xốc áo Thiết Ma Ngao lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào bụng trên của Thiết Ma Ngao, Thiết Ma Ngao là nhân vật anh hùng như thế, vậy mà cũng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.

Xúc giác tay phải của Đường Liệp dị thường nhạy cảm, chỉ dựa vào xúc giác đã cảm giác được vòng bụng của Thiết Ma Ngao, ở vị trí túi mật có một khối cứng rắn cỡ nắm tay, vô cùng rõ ràng, tính chất rắn chắc. Hắn thấp giọng hỏi: " Gần đây ngươi ăn vật gì?"

Thiết Ma Ngao thống khổ gật đầu, cố nén đau đớn nói với Thái Đồ Nhĩ: " Cho mọi người rút đi, ta có lời muốn nói với hắn."

Thái Đồ Nhĩ mặc dù không rõ vì sao cha lại tin tưởng Đường Liệp như thế, nhưng ở trước mặt hắn cũng không dám phản lời, hạ lệnh cho mọi người rời đi, lại nhìn thấy cha khoát tay áo với mình, tỏ ý hắn cũng rời đi, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, đành phải cùng Nhã Dịch An đi ra một bên.

Nhã Dịch An nhìn thấy tình hình trước mắt, trong lòng đã đoán được, trường kiếp nạn hôm nay sẽ hóa giải vô hình, vô cùng vui vẻ hướng Thái Đồ Nhĩ nói: " Không thể tưởng được phụ thân ngươi lại còn thân thiết với Đường Liệp còn hơn con ruột!"

Những lời này của hắn chọt trúng chỗ yếu của Thái Đồ Nhĩ, Thái Đồ Nhĩ vung lên nắm tay, như muốn đánh hắn, Nhã Dịch An hoảng sợ chạy tuốt núp sau lưng Lăng Ưng.

Đường Liệp nhìn thấy mọi người đi xa, lúc này mới thấp giọng nói: " Tiền bối có phải là nuốt viên nội đan của Long Tích Dịch hay không?"

Thiết Ma Ngao ngạc nhiên thở dài: " Ngươi đã đoán đúng, ta cũng không giấu giếm ngươi, kể từ lúc ta ăn vào nội đan, đau đớn liền phát tác ba lượt, mà một lần còn nghiêm trọng hơn so với một lần...ta có thể sờ được viên nội đan vẫn đang nằm trong bụng ta, sớm biết như thế, ta sẽ không tùy tiện dùng nó..." Trong ngôn ngữ toát ra vẻ chán nản vô hạn.

Đường Liệp nhíu mày nói: " Vừa rồi ta sờ qua vị trí của viên nội đan, kỳ quái chính là nó không ở trong dạ dày của ngươi, mà là nằm trong túi mật."

Thiết Ma Ngao cũng không rõ lời nói vô cùng chuyên nghiệp của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ta thật sự không thể chịu đựng nổi sự hành hạ này, nếu tiếp tục như vậy, ta tình nguyện lập tức chết đi..." Vừa mới nói xong, đau đớn lại phát tác, Thiết Ma Ngao chụp được cánh tay Đường Liệp nắm chặc, làm Đường Liệp đau tới kêu lên thảm thiết.

Thật vất vả mới đợi được cơn đau của Thiết Ma Ngao qua đi, Đường Liệp giãy ra khỏi cánh tay hắn, lúc này mấy người Thái Đồ Nhĩ cũng nghe được tiếng kêu của Đường Liệp liền chạy tới.

Đường Liệp xoa nắn cánh tay bị Thiết Ma Ngao bóp mạnh làm đau đớn, nói với Thái Đồ Nhĩ: " Bệnh của phụ thân ngươi rất nặng, rốt cuộc ngươi có muốn cứu hắn?"

Thái Đồ Nhĩ cả giận nói: " Nói nhảm! Ta đương nhiên phải cứu cha!"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Nếu ngươi thật sự muốn cứu hắn, trước tiên nên học được cái gì gọi là lễ phép!"

Thái Độ Nhĩ bị hắn răn dạy đến mức thần tình đỏ bừng, nhưng bây giờ có chuyện cầu Đường Liệp, đành phải nhịn lửa giận trong lòng xuống, không dám phát ra.

Hắn phất tay, ra dấu cho thuộc hạ thả Huyên nhi và Huyền Ba công chúa. Miễn cưỡng cười nói: " Nể mặt ta, Đường tiên sinh có thể trị lành bệnh cho cha ta không?"

Đường Liệp nheo mắt nhìn Thái Đồ Nhĩ, mỉm cười nói: " Nếu nể mặt ngươi, ta đành phải cự tuyệt ngươi rồi!"

" Ngươi..." Thái Đồ Nhĩ tức giận đến thiếu chút nữa muốn nín thở.

" Nhưng ta nể duyên phận với lão tiền bối lúc trước, ta nhất định sẽ làm hết sức mình!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.