Ma tháp cao tới hai mươi tầng trên ngọn núi ầm ầm sập xuống, bên trong bụi mù, một vị trung niên nam tử áo trắng như tuyết chậm rãi đi ra, mái tóc dài màu đen rối tung trên vai hắn, trong đôi mắt thâm thúy toát ra quang mang bình tĩnh ấm áp, trên khuôn mặt anh tuấn thủy chung mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ dễ thân cận nói không nên lời.
Hai gã hắc y nhân đã sớm chờ đợi liền quỳ rạp xuống trước mặt của hắn, kích động nói: “ Thuộc hạ tham kiến đế quân!” Nguyên lai bạch y nhân này chính là Ma Đế Thu Thiện làm người trong thiên hạ nghe tên đã sợ mất mật.
Ma Đế Thu Thiện mỉm cười nói: “ Không thể tưởng tượng nhiều năm như vậy rồi, phong thái các ngươi còn hơn ngày xưa!” Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt cùng hy vọng, thế giới này tuy rằng đã xảy ra thay đổi, nhưng hắn vẫn rất tin, vẫn sẽ bị chính mình nắm trong tay.
Kim long phi hành với tốc độ cao trên bầu trời, Mặc Vô Ngân từ phía sau ôm chặt thân hình cao lớn của Đường Liệp, phát ra từng tiếng thét to, hai người vẫn đang chìm đắm trong khoái hoạt vì tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đường Liệp cười to nói: “ Xem ra chúng ta rất nhanh có thể đuổi theo đội ngũ của bọn họ.”
Kim long đột nhiên lại bay xuống phía dưới, Đường Liệp nao nao, lớn tiếng mệnh lệnh: “ Tiếp tục bay về phía trước a!”
Kim long cũng không nghe theo mệnh lệnh của Đường Liệp, chậm rãi đáp xuống một bãi cỏ bằng phẳng, dùng tâm ngữ trao đổi với Đường Liệp: “ Ta lập tức phải lột xác, sau khi lột xác là lúc ta suy yếu nhất, không thể tiếp tục đưa chủ nhân.”
Đường Liệp thở dài một hơi, xem ra lộ trình kế tiếp phải dựa vào chính bọn họ.
Nhìn kim long bay đi, Mặc Vô Ngân cười nói: “ Kỳ thật như vậy càng hay, chúng ta vừa lúc có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.”
Đường Liệp nói: “ Ta hiện tại có chút hoài niệm mục trường của ta.”
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: “ Tưởng niệm mục trường hay là tưởng niệm người nơi đó?”
Đường Liệp cười ôm Mặc Vô Ngân: “ Hai thứ đều có một chút.”
Dựa theo con đường bọn họ dự định rút lui, đám người Huyền Ba sẽ đổ bộ vùng phương bắc Hư Hải, sau đó đi về Tuyết Mang quốc phía tây, nơi đó trời giá tuyết rét lạnh, ít chân người lui tới, Tuyết Mang quốc cũng đã mất nước nhiều năm.
Hai người theo hướng tây mà đi, sau đó đi vòng về phía bắc.
Càng đi lên hướng bắc nhiệt độ không khí càng thấp, cũng may hai người chuẩn bị sẵn y phục giữ ấm, khống chế một chiếc xe trượt tuyết mới mua, tiến lên vùng bắc phương.
Bảy con chó Tát Hoan kéo xe trượt tuyết chạy nhanh trên cánh đồng tuyết, nhìn tuyết đọng trắng phau phau, Đường Liệp không khỏi lo lắng cho binh sĩ của Huyền Ba, thời tiết như vậy, không biết có bao nhiêu binh lính bị đông chết trên lữ trình.
Trên cánh đồng tuyết đi suốt sáu ngày, rốt cuộc bọn họ đi đến Tuyết Mang quốc Cơ Nhĩ cổ thành, nơi này từng là thành thị phồn vinh nhất của Tuyết Mang quốc, theo Tuyết Mang quốc diệt vong cũng suy sụp đi xuống.
Từ tường thành nguy nga cùng phía trên vọng lâu, vẫn có thể thấy được sự phồn hoa ngày xưa của Cơ Nhĩ cổ thành. Trên con đường gồ ghề, đủ chủng tộc đang đi lại.
Đường Liệp nhớ rõ Lộ Bỉ Lợi và Lâm Tái cha con là đến từ nơi này, tuy rằng thân đi lẫn giữa dòng người như nước chảy, nhưng khí chất hơn người của Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân, vẫn hấp dẫn không ít người chú ý.
Đi vào bên trong thành, đã thấy kiến trúc trong thành thập phần cũ nát, khuyết thiếu người quản lý thành thị, bị vây trong trạng thái vô chính phủ, chỉ có những nhóm dân chúng tự phát tổ chức cảnh giới gánh nặng công tác trị an nơi này.
Hai người ở trong thành tìm khách sạn sạch sẽ để ở, sau khi dàn xếp xong, Đường Liệp đi vào thành mua bản đồ, tính toán hành trình kế tiếp.
Mặc Vô Ngân chỉ bản đồ nói: “ Chiếu tốc độ hiện tại của chúng ta, có thể phải đi thêm nửa tháng.”
Đường Liệp cười nói: “ Vậy xem như lần này chúng ta đi du ngoạn, thuận tiện nhìn xem phong cảnh ven đường, cũng là không tệ.”Hắn cảm giác trong bụng có chút đói khát, kêu Mặc Vô Ngân đi qua tửu quán nhỏ đối diện ăn cơm.
Hai người khó được thoải mái như thế, vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Lúc này có ba Tinh Linh tộc nhân đi vào tửu quán khiến cho Đường Liệp chú ý, ba Tinh Linh nhân kia phong trần mệt mỏi, hiển nhiên từ đường xa mà đến.
Ba người ngồi xuống bên cạnh bàn của Đường Liệp, Đường Liệp lưu ý đến vẻ mặt của bọn họ, phía trên cổ tay có khăn đen, xem ra có thân nhân vừa mới mất.
Trong đó một Tinh Linh nhân thở dài một hơi, một người khác nói: “ Đại ca, nếu sự tình đã phát sinh, ngươi cũng không cần để mãi trong lòng.”
Tinh Linh nhân kia thở dài nói: “ Việc cấp bách là mau chóng tìm được đại vương tử, để cho hắn đừng xúc động trước chuyện xấu! Cừu của đại vương nhất định phải báo, nhưng không thể vô vị hy sinh.”
Đường Liệp nội tâm chấn động, theo lời bọn họ không phải là Tinh Linh Vương sao? Hắn đứng dậy đi tới, hướng ba gã Tinh Linh nhân lễ phép hỏi: “ Ba vị bằng hữu, ta muốn xin hỏi thăm một người.”
Ba gã Tinh Linh nhân tràn ngập cảnh giác nhìn Đường Liệp.
Đường Liệp nói: “ Phá Không các ngươi nhận thức không?”
Ba người đều ngẩn ra, Đường Liệp mỉm cười nói: “ Ta gọi là Đường Liệp, là huynh đệ kết nghĩa của Phá Không.”
Ba gã Tinh Linh nhân vẻ mặt trở nên dịu đi rất nhiều, bọn họ đều nghe nói qua tên của Đường Liệp.
Tên Tinh Linh nhân thở dài kia nói: “ Nguyên lai là Đường tiên sinh, sự tích anh hùng của ngươi, chúng ta đều nghe nói.”
Đường Liệp chỉ hướng khăn đen trên tay hắn nói: “ Vị đại ca này vì sao để tang?”
Trong đôi mắt ba gã Tinh Linh nhân cùng đỏ lên, trong đó một người khàn khàn đáp: “ Đại vương bất hạnh gặp nạn…”
Đường Liệp chấn động, Tinh Linh Vương đã chết, đây chính là một tin tức xấu, hắn lập tức nghĩ tới tiểu công chúa, không biết trong lòng nàng có thể thừa nhận được thống khổ mất đi phụ thân hay không.
“ Đại vương tử vì báo thù cho đại vương không biết đã đi nơi nào, chúng ta phụng mệnh nhị vương tử đi tìm kiếm ngài.”
Đường Liệp tâm tình trầm trọng cùng ba người nói chuyện vài câu, ba gã Tinh Linh nhân vội vàng đứng dậy cáo từ rời đi.
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: “ Tinh Linh Vương đã chết?”
Đường Liệp gật đầu: “ Tinh Linh Vương vũ lực siêu quần, có thể giết chết hắn nhất định là một cao thủ tuyệt đỉnh.”
Mặc Vô Ngân nhíu đôi mày thanh tú nói: “ Chẳng lẽ là Ma Đế Thu Thiện lao ra phong ấn?”
Đường Liệp thở dài nói: “ Nếu là như vậy, đại lục này lập tức sẽ lâm vào rung chuyển.”
Mặc Vô Ngân nói: “ Đối với chúng ta mà nói, chuyện trọng yếu nhất là hội họp với đại quân, về phần những chuyện khác, buông tha trước đã.”
Đường Liệp yên lặng gật đầu, tâm tình trở nên trầm trọng rất nhiều, qua loa ăn vài miếng, liền trả tiền rời đi.
Rời đi Tuyết Mang quốc, càng đi hướng bắc, nhiệt độ không khí không ngừng giảm xuống, cảnh tượng chứng kiến trước mắt cũng càng hoang vắng hơn.
Liên tiếp ba ngày, hai người không nhìn thấy thân ảnh của bất cứ người nào, bầu trời bắt đầu rơi tuyết, Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân ngồi trên xe trượt tuyết, Đường Liệp dùng năng lượng bản thân bao phủ thân thể hai người, Mặc Vô Ngân dựa sát trong lòng Đường Liệp, hy vọng thời gian đọng lại mãi như vậy, vĩnh viễn dừng lại trong thời khắc ấm áp này.
Bên trong đồng tuyết trống trải đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai người đều cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, tiếng kêu thảm vẫn quanh quẩn trên cánh đồng.
Đường Liệp thấp giọng nói: “ Đi xem!”
Mặc Vô Ngân gật đầu, Đường Liệp khống chế xe trượt tuyết hướng chỗ phát sinh tiếng kêu chạy nhanh tới.
Đây là một thôn trang bị vứt đi, ở giưa trung tâm phòng ốc bị sụp xuống có một cái sân trống trải, bên trên mặt đất nằm ngang dọc mười thi thể, còn có sáu gã Tuyết Mang nhân cực kỳ bi thương đứng nơi đó. Một hắc y nhân lẳng lặng đứng trước mặt bọn họ, thanh âm âm trầm nói: “ Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, Phó Thiên Nguyệt ở nơi nào?”
Trong lòng Đường Liệp một thanh âm hô lớn: “ Ma Phủ!” Hắn vốn không nghĩ đến ở nơi này gặp được Ma Phủ.
Ma Phủ cũng lưu ý đến Đường Liệp xuất hiện, khóe môi hiện ra một tia cười lãnh khốc, lạnh lùng nói: “ Không thể tưởng được có những người tự tìm đến đường chết!”
Đường Liệp mỉm cười nói: “ Ma Phủ tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Bên trong hai tròng mắt âm lãnh của Ma Phủ hiện lên một ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn, thân thể hắn chậm rãi bốc lên, cảm giác áp bách cường đại từ bốn phương tám hướng hướng Đường Liệp bức bách tới.
Đường Liệp trượt mũi chân trên mặt tuyết, thân hình hướng Ma Phủ đánh tới, năng lượng tay phải hình thành một cỗ lực hấp dẫn cường đại, đem bông tuyết trên không trung hướng lòng bàn tay tụ lại mà đến, nhanh chóng ngưng kết thành một thanh trường đao băng tuyết, năng lượng màu lam ở trong trường đao không ngừng toát ra, bắn ra quang mang như sao chổi.
Ma Phủ hừ lạnh một tiếng búa lớn trong tay đột nhiên xuất hiện, nháy mắt đã công tới mặt Đường Liệp, băng tuyết trường đao trong tay Đường Liệp không chút sợ hãi hướng Ma Phủ nghênh tới, ở khoảng cách còn nửa thước, lợi dụng năng lượng bản thân đem trường đao bắn văng tung tóe, vô số băng phiến thật nhỏ, tựa như những mũi tên hướng thân thể Ma Phủ vọt tới.
Một chiêu này hoàn toàn ngoài Ma Phủ dự kiến, Ma Phủ bất đắc dĩ thu về búa lớn, trong người hình thành một đạo hộ thuẫn, đem băng phiến ngăn cản bên ngoài.
Đường Liệp mượn cơ hội lúc này, trường đao trong tay lại lần nữa hình thành, lao nhanh hướng ngực Ma Phủ đâm tới.
Ma Phủ khen: “ Hay!” Không thể tưởng được chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vũ lực của Đường Liệp thế nhưng đã bay vọt như thế. Búa lớn trong tay xoay tròn thật xảo diệu, cùng băng tuyết trường đao chạm vào nhau, nhưng không tổn hại trường đao, trong ánh mắt Ma Phủ toát ra vẻ ngạc nhiên.
Lúc này Mặc Vô Ngân lấy ra nỗ tiến, liên tục bắn ra bảy mũi tên, theo hình tam giác bay về phía hậu tâm Ma Phủ, Ma Phủ cũng không thèm nhìn tới, lấy năng lượng bảo vệ hậu tâm, năng lượng cường đại đem bảy mũi tên chấn vỡ.
Bên trong nỗ tiến lại ẩn dấu huyền cơ, nỗ tiến vỡ vụn hóa thành đoàn sương khói, sương trắng đem Ma Phủ bao nhiễu trong đó.
Đường Liệp bắt lấy thời cơ khó được, liên tục hướng Ma Phủ bổ ra ba đao.
Hiện giờ năng lượng của Đường Liệp đủ để phát huy uy lực lớn nhất của Đồ Ma Thất Thức, lấy khả năng Ma Phủ, cũng không dám cứng rắn đón lấy mũi nhọn, hư lắc một búa, lui ra sau ba bước, trong lòng dĩ nhiên nhìn ra, hôm dưới sự liên thủ công kích của Đường Liệp và Mặc Vô Ngân, hy vọng thủ thắng của mình thật xa vời, hừ lạnh một tiếng nói: “ Hôm nay buông tha các ngươi!” Thân hình tựa như một luồng khói đen bay ngược ra sau, hai gã Tuyết Mang nhân bị hắn thẹn quá thành giận chém thành hai đoạn.
Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân chứng kiến Ma Phủ tàn bạo như thế, trong lòng đều vô cùng phẫn hận, nhưng bọn họ lại không có năng lực bắt được Ma Phủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thoát đi.
Vài tên Tuyết Mang nhân còn sống sót đang ôm thân thể thân nhân, lớn tiếng khóc thét lên. Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân chứng kiến hiện trường thê thảm trước mắt, cũng không khỏi chua xót, trợ giúp mấy Tuyết Mang nhân chôn thi thể trên mặt đất. Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Mặc Vô Ngân kéo Đường Liệp qua một bên nhỏ giọng nói: “ Đây chẳng qua chỉ là Tuyết Mang nhân bình thường, không biết Ma Phủ vì sao phải đối phó bọn họ?”
Đường Liệp thấp giọng nói: “ Ta vừa nghe hắn nhắc tới Phó Thiên Nguyệt gì đó, không biết là có phải vì Phó Thiên Nguyệt mà mang đến trận giết chóc điên cuồng này hay không.”
Mặc Vô Ngân nhìn mấy Tuyết Mang nhân nhẹ giọng nói: “ Xin hỏi Phó Thiên Nguyệt là người nào?”
Mấy Tuyết Mang nhân sắc mặt đồng thời biến đổi, trong đó một người lạnh lùng nói: “ Các ngươi không cần làm bộ làm tịch, làm ra những trò giả dối này, đơn giản là muốn chúng ta nói ra chỗ ẩn thân của Phó tiên sinh, hay là một đao giết chết chúng ta cho rõ ràng hơn.”
Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, không thể tưởng được mấy Tuyết Mang nhân này lại nghĩ bọn họ và Ma Phủ thông đồng. Trên mặt Đường Liệp không khỏi hiện lên một tia cười khổ, lắc đầu nói: “ Các ngươi đã không tin tưởng chúng ta, nhiều lời cũng không có gì tác dụng.” Hắn thu thập xe trượt tuyết, cùng Mặc Vô Ngân chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Đường Liệp lại nói: “ Ma Phủ sẽ không cam tâm từ bỏ như vậy, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ đi mà quay lại, các ngươi muốn giữ được tính mạng, mau rời khỏi nơi này!”
Mấy Tuyết Mang nhân hiển nhiên đối với Đường Liệp tràn ngập hoài nghi, lạnh lùng nói: “ Chuyện của chúng ta, tự chúng ta sẽ xử lý, không quan hệ với người ngoài.”
Mặc Vô Ngân lôi kéo cánh tay Đường Liệp nói: “ Không nhìn được lòng người tốt, chúng ta đi thôi, mặc kệ mấy tên đầu óc đơn giản này.”
Hai người rời đi thôn trang, Đường Liệp đang chuẩn bị gia tốc tiến lên, Mặc Vô Ngân lại nhỏ giọng nói: “ Chẳng lẽ huynh thật muốn rời đi như vậy?”
Đường Liệp cười khổ nói: “ Ta có biện pháp nào, mấy tên kia rõ ràng xem chúng ta là đồng đảng của Ma Phủ.”
Mặc Vô Ngân nhỏ giọng nói: “ Ta dám chắc Phó Thiên Nguyệt kia đang ở trong thôn trang này, chẳng lẽ huynh không muốn biết Ma Phủ vì cái gì nhất định phải tìm được hắn, đến tột cùng trên người hắn có bí mật gì?”
Đường Liệp cười nói: “ Khó trách nói nữ nhân là động vật có lòng hiếu kỳ lớn nhất trên đời.”
Mặc Vô Ngân sẵng giọng: “ Ta chỉ là vì huynh suy nghĩ, sợ hãi huynh vì chuyện này mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc.”
“Chỉ cần đại hiền giả ôm ta, ta mỗi đêm đều ngủ rất ngon lành!” Đường Liệp cố ý khiêu khích nói.
Mặc Vô Ngân đỏ mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Hai người đem xe trượt tuyết giấu trong rừng cây gần thôn trang, lặng yên quay trở về thôn trang.
Trong thôn trang tuy rằng phòng ốc sập hơn phân nửa, lại cực kỳ dễ dàng ẩn tàng thân hình, hai người đi tới dãy phòng ốc cũ nát của mấy Tuyết Mang nhân, cẩn thận ẩn nấp hành tung.
Đã thấy mấy Tuyết Mang nhân kia vẫn còn khóc, qua hồi lâu, mới nghe một người lớn tiếng nói: “ Ma Phủ kia sẽ còn tìm tới, chúng ta chỉ sợ chạy không khỏi độc thủ của hắn.”
Mấy người đồng thời gật đầu.
Tuyết Mang nhân kích động nói: “ Ta chỉ sợ hắn sẽ xuống tay tra tấn chúng ta, đến lúc đó, chúng ta vạn nhất không thể thừa nhận, sẽ đem hành tung của Phó tiên sinh nói ra.”
Mấy tên Tuyết Mang nhân khàn giọng nói: “ Chúng ta hiểu được!” Bọn họ đồng thời rút đoản đao bên hông ra.
Trong lòng Đường Liệp cả kinh, đang muốn lao ra, bên tai vang lên một trận cười khặc khặc quái dị, thân ảnh cao lớn của Ma Phủ xuất hiện ở trên nóc nhà đối diện, hắn quả nhiên không tử tâm, đã đi rồi quay lại rất nhanh.
Ma Phủ cười lạnh nói: “ Ta cho các ngươi chết, các ngươi không thể không chết, ta không cho các ngươi chết, các ngươi muốn chết cũng không được!” Thân hình hắn tựa như một luồng khói nhẹ bay nhanh nhằm tới mấy Tuyết Mang nhân, bọn họ còn chưa kịp ra tay tự sát, đã hoàn toàn đánh bại bọn họ.
Ma Phủ ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt mấy Tuyết Mang nhân, lạnh lùng nói: “ Vì một Phó Thiên Nguyệt, các ngươi trả giá đắt như vậy có phải quá lớn hay không?”
Mấy Tuyết Mang nhân lớn tiếng nói: “ Muốn giết cứ giết, chúng ta tuyệt sẽ không một chút nhíu mày.”
Ma Phủ quát lớn: “ Phó lão nhân, ta biết ngươi nghe thanh âm của ta, mắt thấy những tính mạng vô tội chết cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Muốn nói năm đó dù sao ngươi cũng là một hán tử đỉnh thiên lập địa, hiện tại lại thành một con rùa đen rút đầu!” Búa lớn trong tay hắn chậm rãi dừng trên cổ một Tuyết Mang nhân, chỉ cần thoáng dùng sức, tất nhiên sẽ chặt đứt đầu của người kia.
Đường Liệp cơ hồ như muốn lao ra, Mặc Vô Ngân sợ hắn xúc động, chặt chẽ ôm cánh tay hắn.
Ma Phủ ha ha cười nói: “ Rùa đen rút đầu!” Hắn giơ búa muốn chém.
Lại nghe một thanh âm già nua từ trong một gốc đại thụ phía trước truyền đến: “ Dừng tay!”
Ma Phủ đưa mắt nhìn về phía trước.
Một vị lão nhân tóc trắng từ bên trong một cây cổ thụ bí mật thong thả đi ra, theo bước chân hắn, hẳn là một người thường, cũng không có võ công tinh thâm.
Ma Phủ cười lạnh nói: “ Phó lão nhân, ngươi đi ra sớm một chút, cũng không uổng nhiều tính mạng vô tội như vậy!”
Phó Thiên Nguyệt thở dài nói: “ Từ khi ẩn thân nơi này, nếu ta đã sớm nghĩ tới kết quả này, vô luận thế nào cũng sẽ không rời khỏi nơi đây.”
Ma Phủ gật đầu nói: “ Là ta động thủ hay ngươi chính mình động thủ?”
Phó Thiên Nguyệt hai mắt thâm thúy nhìn Ma Phủ nói: “ Thu Thiện có phải đã trốn ra tới không?”
Ma Phủ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, lạnh lùng nói: “ Đế quân muốn ngươi chết!”
Phó Thiên Nguyệt lạnh nhạt cười nói: “ Vẽ đường cho hươu chạy, nhiều năm trôi qua như vậy, vũ lực của ngươi quả nhiên bay vọt, chỉ tiếc ngươi tu luyện đến tình trạng loại nào, đều không thay đổi được vận mệnh làm chó săn cho người khác!”
“ Câm mồm!” Ma Phủ rống lớn.
Phó Thiên Nguyệt trong mắt lộ ra ánh sáng khinh thường: “ Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, Ma Đế Thu Thiện mục đích thực sự đều không phải là thống trị đại lục này, mà là hủy diệt nó!”
Ma Phủ giận dữ hét: “ Xem ra ngươi là muốn cho ta qua động thủ!”
Lúc này thanh âm lười biếng của Đường Liệp vang lên trong bóng đêm: “ Nếu tất cả mọi người không muốn rat ay, chỉ đành để ta qua giúp vậy!” Thân ảnh cao lớn của Đường Liệp từ trong bóng tối đi ra.
Ma Phủ lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Liệp, hắn sớm cảm giác được có người ẩn trong bóng tối, nhưng không nghĩ tới Đường Liệp cũng giống hắn đi rồi quay lại.
Đường Liệp cười tủm tỉm nói: “ Vừa rồi không phân thắng bại, không bằng chúng ta thử lại một hồi!” Đường Liệp lời còn chưa dứt, thân thể đã hướng Ma Phủ vọt đi lên, quyền phải tựa như sấm đánh hướng tới ngay mặt Ma Phủ.
Mặc Vô Ngân bắt lấy thời cơ Đường Liệp ngăn cản Ma Phủ, đi tới trước người Phó Thiên Nguyệt, bảo vệ hắn.
Ma Phủ trong lòng nổi giận, mắt thấy Phó Thiên Nguyệt đã được Mặc Vô Ngân bảo hộ, lửa giận đầy ngập đều phát tiết lên đầu Đường Liệp, ảo ảnh búa lớn phủ kín đầy trời hướng Đường Liệp vây quanh tới, Đường Liệp xuyên toa giữa những khe hở, lợi dụng năng lượng hình thành vô hình đao khí, co duỗi tự nhiên đâm hướng ngực Ma Phủ.
Hai người lui tới hơn mười hiệp, Ma Phủ lầm tưởng có khe hở một búa bổ vào đầu vai Đường Liệp, lại không biết Đường Liệp cố ý lộ ra sơ hở, dùng sơ hở làm mồi, dụ dỗ Ma Phủ một kích toàn lực, Ma Phủ lúc đánh trúng đầu vai Đường Liệp, lại là thời điểm phòng thủ yếu kém nhất, Đường Liệp dùng năng lượng hình thành hộ thuẫn nơi đầu vai, trước khi lưỡi búa đánh trúng mình đã trầm xuống trước, nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản một kích kia.
Mũi nhọn của lưỡi búa cắt nát hộ thuẫn nơi đầu vai Đường Liệp, xé rách da thịt hắn, trong lúc nhất thời máu tươi văng khắp nơi.
Đường Liệp cơ hồ đồng thời dùng trường đao vô hình trong tay đâm thẳng vào ngực Ma Phủ.
Ma Phủ bởi vì đau đớn cực độ, thân thể co rút lại phía sau, thân thể hai người chợt hợp rồi phân, Ma Phủ mặt ngoài xem ra cũng không khác thường, nhưng hắn bị thương nghiêm trọng hơn, tràn ngập oán độc liếc mắt nhìn Đường Liệp một cái, xoay người hướng trong bóng tối bỏ chạy.
Thân thể Đường Liệp lảo đảo, suýt nữa ngã xuống trên mặt tuyết, Mặc Vô Ngân vừa lúc lao tới đỡ lấy thân hình hắn. Chứng kiến máu tươi đổ ra như suối trên đầu vai Đường Liệp, Mặc Vô Ngân trong lòng đau xót, nước mắt không thể ức chế chảy ra.
Đường Liệp cười nói: “ Không ngại, không có thương tổn đến gân cốt!”
Mặc Vô Ngân xé vai áo hắn, kiểm tra xong tin tưởng không có thương tổn đến gân cốt của Đường Liệp, mới yên lòng, lấy ra dược vật cầm máu rắc lên miệng vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại.
Phó Thiên Nguyệt tràn ngập tò mò nhìn Đường Liệp, nhịn không được nói: “ Ngươi trẻ tuổi, ta quen ngươi sao? Tội gì vì lão phu lại hy sinh tính mạng?”
Đường Liệp lắc đầu nói: “ Có lẽ ta cứu ngươi chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.”
Phó Thiên Nguyệt ha ha cười nói: “ Không thể tưởng được trên đời này còn có đứa nhỏ hiếu kỳ như vậy!” Một gã Tuyết Mang nhân đi tới bên cạnh hắn, bám vào bên tai hắn nhỏ giọng nói gì đó, hắn như đang nhắc nhở Phó Thiên Nguyệt về chuyện Đường Liệp có thể cùng Ma Phủ cố ý diễn trò.
Phó Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “ Ma Phủ tính tình quái gở, từ trước tới nay đều đi lại một mình, khinh thường cùng làm bạn với bất luận kẻ nào. Nhìn vị tiểu huynh đệ này thần tình chính khí, không giống hạng người gian tà, ta tin hắn!”
Vài tên Tuyế Mang Nhân xem ra đối với Phó Thiên Nguyệt thập phần tôn kính, Phó Thiên Nguyệt đã nói ra tin tưởng Đường Liệp, thái độ bọn họ đối đãi Đường Liệp cũng trở nên nhiệt tình rất nhiều.
Phó Thiên Nguyệt hướng mấy Tuyết Mang nhân dặn dò vài câu, mấy Tuyết Mang nhân mới lưu luyến rời đi.
Mặc Vô Ngân dìu Đường Liệp đi vào một gian phòng còn đầy đủ đồ vật, đốt chậu than, để Đường Liệp nghỉ ngơi. Phó Thiên Nguyệt tiễn chân mấy Tuyết Mang nhân rời đi xong thì một lúc sau lại đến. Ngồi đối diện Đường Liệp, mỉm cười nói: “ Có gì cứ việc hỏi đi, có lẽ ta có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi.”
Đường Liệp gật đầu nói: “ Ma Phủ vì sao phải đuổi giết ngươi?”
“ Bởi vì hắn bị người ra lênh!”
“ Ai?”
“ Ma Đế Thu Thiện!” Phó Thiên Nguyệt tùy ý thổ lộ ra cái tên làm Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân cả kinh.
Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: “ Ma Đế Thu Thiện vì sao phải đuổi giết ngươi? Các ngươi có cừu hận gì?”
Phó Thiên Nguyệt mỉm cười nói: “ Trước khi ta trả lời vấn đề của các ngươi, các ngươi có thể giới thiệu về mình một chút hay không, cũng cho ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình một chút.”
Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân nở nụ cười, vị Phó Thiên Nguyệt này thật là người khôi hài.
Lúc này Đường Liệp mới đem tên cùng lai lịch của mình và Mặc Vô Ngân nói cho Phó Thiên Nguyệt.
Phó Thiên Nguyệt không ngừng gật đầu, hắn nhẹ giọng thở dài: “ Không thể tưởng được ta lại gặp được ngươi ở đây, Đường Liệp, tên của ngươi ta đã nghe nói khá lâu, ta còn biết, ngươi chính là Thánh Long Kỵ Sĩ trong truyền thuyết.”
Đường Liệp cười nói: “ Phó lão tiên sinh chẳng lẽ chính là người tiên tri trong truyền thuyết?”
Phó Thiên Nguyệt cười nói: “ Ta còn có một thân phận không muốn cho người biết, ta từng là sư huynh của Ma Đế Thu Thiện!”
Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân đồng thời ngây người, bọn họ căn bản không nghĩ đến Phó Thiên Nguyệt cùng Ma Đế Thu Thiện thậm chí có quan hệ mật thiết như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao đáp lại.
Ánh mắt Phó Thiên Nguyệt tràn ngập mê võng: “ Lại nói, ta đã quên đoạn quá khứ này, sư đệ của ta là người thông minh nhất mà ta biết, ngộ tính cao nhất, vô luận võ công có khó khăn bao nhiêu, chiêu thức phức tạp thế nào, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, sẽ dễ dàng tìm ra ảo diệu trong đó.”
Đường Liệp nhịn không được nói: “ Nếu Phó lão tiên sinh là sư huynh của hắn, như vậy hắn vì sao còn muốn phái người hại ngươi?”
Phó Thiên Nguyệt lạnh nhạt cười nói: “ Không thể tưởng được người tuổi trẻ lại quan tâm chuyện của Ma Đế như thế, xem ra lời đồn đãi ngươi là Thánh Long Kỵ Sĩ quả nhiên không sai.”
Đường Liệp nói: “ Ma Đế Thu Thiện chỉ cần phá tan phong ấn, tất nhiên sẽ làm cho toàn bộ đại lục ngập vào chiến hỏa, không có bất luận kẻ nào không chân chính để ý!”
Mặc Vô Ngân nói: “ Hắn vội vã muốn đuổi giết Phó tiên sinh như vậy, nói vậy trong tay tiên sinh có thứ gì đó làm cho hắn cực kỳ kiêng kỵ, nếu không hắn cũng sẽ không khẩn trương như thế.”
Phó Thiên Nguyệt ha ha cười nói: “ Vị tiểu cô nương này quả nhiên thông minh.” Hắn đứng dậy nói: “ Nơi này chỉ sợ không nên ở lâu, Ma Phủ tùy lúc sẽ quay trở lại, chúng ta hay là rời đi trước rồi nói sau.”
Ba người rời khỏi thôn trang, đi theo Phó Thiên Nguyệt vào rừng cây hướng bắc, lúc này tuyết rơi càng lớn, Phó Thiên Nguyệt mặc dù là sư huynh của Ma Đế, nhưng thoạt nhìn giống như người không có võ công, Đường Liệp thỉnh hắn ngồi lên xe trượt tuyết, cùng Mặc Vô Ngân đi theo phía sau.
Phó Thiên Nguyệt mang theo bọn họ đi vào nhà gỗ bí mật lẫn giữa cây cối của mình, nhà gỗ này là một kiến trúc chìm phân nửa dưới mặt đất, từng là lối vào của một giếng mỏ.
Phó Thiên Nguyệt đi vào trong đó, châm lửa chậu than, mời Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân đi vào, phủi hết bông tuyết trên thân, ba người vây quanh chậu than ngồi xuống.
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Hai người các ngươi hôm nay đi vào phương bắc băng tuyết, đến tột cùng là muốn đi chỗ nào?”
Đường Liệp cũng không giấu giếm: “ Chúng ta muốn đi hội họp với quân đội của Mặc Vân Thành.”
Phó Thiên Nguyệt gật đầu nói: “ Ngươi nói là đám phản kháng quân?”
Đường Liệp gật đầu.
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Bọn họ thật tinh mắt, có thể lựa chọn phiến thổ địa bị vứt đi này của Tuyết Mang quốc làm căn cứ tạm thời né tránh mũi nhọn đối thủ, đích xác là thập phần chính xác.”
Đường Liệp cảm thán nói: “ Đối với bọn họ mà nói trước mắt đã không còn nơi nào khác.”
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Có chuyện ta vẫn không nghĩ ra, vì sao Hải tộc không tiếc đắc tội Huyền Vũ quốc, mà cho đại quân Mặc Vân Thành rời đi? Lựa chọn như vậy đối với bọn họ mà nói cũng không có chỗ tốt nhiều lắm?”
Mặc Vô Ngân nói: “ Có lẽ Hải tộc không muốn lưỡng bại câu thương.”
Phó Thiên Nguyệt thở dài nói: “ Từng quốc gia đều vì ích lợi của mình mà tính toán, lại không biết nanh vuốt Ma Đế Thu Thiện đã sớm lọt vào bên trong bọn họ, trận chiến hỏa này không thể tránh được.”
Đường Liệp cười nói: “ Phó lão gia tử thật nhiều lo lắng, sự kiện vừa rồi ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết lý do Ma Đế Thu Thiện rốt cuộc muốn giết ngươi làm gì?”
Phó Thiên Nguyệt trầm ngâm một lát mới nói: “ Các ngươi có nghe trên đời này có phương pháp khắc chế Ma Đế Thu Thiện?”
Đường Liệp từng nghe Bảo Thụ Vương Tuần Niết nói qua chuyện này, nhưng vẫn giả vờ không biết, lắc đầu.
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Đoạn Thiên Cung là vũ khí duy nhất khắc chế Ma Đế Thu Thiện, thông qua nhiều năm khổ tu, ta tin tưởng trước mắt hắn đã đạt tới thiên nhân hợp nhất cảnh giới, duy nhất không thay đổi chính là nhược điểm này của hắn.”
Mặc Vô Ngân nói: “ Đoạn Thiên Cung ở nơi nào?”
Phó Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “ Ta như thế nào biết?” Lời vừa nói ra Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân đều hiện lên vẻ mặt thất vọng.
Phó Thiên Nguyệt cười nói: “ Nhưng tuy rằng ta không biết Đoạn Thiên Cung ở đâu, nhưng ba mũi Liệt Thiên Tiễn thì ta lại biết.”
Mặc Vô Ngân nói: “ Khó trách Ma Đế Thu Thiên muốn đuổi giết ngươi.”
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Hắn đã cừu hận ta rất lâu, ta hiện tại tay trói gà không chặt, hắn muốn đoạt tính mạng ta lúc nào cũng được.”
Đường Liệp cười nói: “ Phó lão tiên sinh chớ nâng cao chí khí người khác, diệt uy phong chính mình, đám thủ hạ của hắn, ta còn chưa xem vào mắt.”
Phó Thiên Nguyệt ý vị thâm sâu cười nói: “ Những lời này của ngươi, có phải ý nghĩa sẽ gánh vác trách nhiệm bảo hộ lão phu?”
Đường Liệp lớn tiếng nói: “ Chỉ cần lão tiên sinh tin được ta, Đường Liệp nguyện ý đem hết toàn lực bảo hộ an nguy của lão nhân gia.”
Phó Thiên Nguyệt thở dài nói: “ Xem ra ta đã không còn đường lựa chọn, được! Đêm nay ta theo hai người các ngươi lên hướng bắc, lẫn vào bên trong đại quân của Huyền Ba công chúa có lẽ là có thể tránh thoát bị Ma Đế đuổi giết.”
Mặc Vô Ngân thông minh, lập tức nhận thấy được Phó Thiên Nguyệt chịu đi theo bọn họ lên phương bắc, chỉ sợ cũng không chỉ là muốn trốn tránh bị đuổi giết đơn giản như vậy.
Phó Thiên Nguyệt suốt đêm chuẩn bị hành trang khởi hành, mang theo xe trượt tuyết của mình, cùng Đường Liệp và Mặc Vô Ngân lên đường vào sáng sớm hôm sau.
Hai xe trượt tuyết lướt nhanh trên mặt đất trắng xóa.
Phó Thiên Nguyệt tuy rằng tuổi già, nhưng trình độ thao túng xe trượt tuyết không kém hơn Đường Liệp. Đường Liệp ở thế giới trước kia vốn thích đua xe, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội, chỉ tiếc thao túng xe trượt tuyết không phải do một mình hắn, mà còn phải có chó tuyết phối hợp, phương diện này hắn chênh lệch không nhỏ so với Phó Thiên Nguyệt.
Mặc Vô Ngân ngồi trên xe trượt tuyết, vui vẻ cười nói: “ Phó lão gia tử, rất công bình, chúng ta hai người, gánh nặng tự nhiên hơn ngươi một ít, ngươi thắng không hay.”
Phó Thiên Nguyệt cười ha ha nói: “ Hai người các ngươi đối phó một mình ta, là các ngươi chiếm tiện nghi mới đúng, còn quở trách được ta.”
Đường Liệp biết rõ Phó Thiên Nguyệt già mồm át lẽ phải, cũng chỉ có thể cười khổ, tài nghệ không bằng người hắn cũng không có biện pháp.
Có Phó Thiên Nguyệt đồng hành, hành trình bọn họ trở nên thú vị rất nhiều, Phó Thiên Nguyệt đối với nhân tình phong cảnh, không chỗ nào không thông, hơn nữa hắn nói chuyện khôi hài, khi thì chọc cho Đường Liệp hai người vui vẻ không thôi, không thể tưởng được vị sư huynh của Ma Đế lại là một lão ngoan đồng mười phần.
Trên đường lúc nghỉ ngơi, Đường Liệp nhịn không được hỏi: “ Phó lão gia tử, theo ánh mắt ngươi, vũ lực của ta so với Ma Đế kém hơn bao nhiêu?”
Phó Thiên Nguyệt làm bộ dáng như suy nghĩ khổ sở, vươn mười ngón tay, sau đó lại đưa thêm hai ngón cái.
Đường Liệp ngạc nhiên nói: “ Thập bội tám lần?”
Phó Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “ Cách xa vạn dặm.”
Đường Liệp xấu hổ cười nói: “ Vậy ta giao thủ với hắn chẳng phải là xong rồi?”
Phó Thiên Nguyệt lại lắc đầu nói: “ Xác thực mà nói, ngươi nhất định phải chết!”
Mặc Vô Ngân không phục nói: “ Phó lão gia tử chỉ biết nâng cao chí khí người khác, diệt đi uy phong chính mình.”
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Đầu năm nay nói thật ngược lại không ai tin, nhưng cũng may các ngươi gặp ta, ta tuy rừng đánh không lại hắn, nhưng hiểu biết về hắn, người trong thiên hạ không ai vượt qua ta.”
Đường Liệp cười nói: “ Ma Đế Thu Thiện sở dĩ bức thiết muốn giết ngươi, nhất định cũng là nguyên nhân này trong đó a.”
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Sư đệ ( lúc gọi sư đệ, khi kêu sư huynh, mình đành dịch theo bên trên nha) của ta thái độ làm người tính tình cao ngạo, tự cao tự đại, với tính nết hắn căn bản khinh thường đối phó ngươi, cho dù ngươi thật là Thánh Long Kỵ Sĩ, hắn cũng tin tưởng mình có thể dễ dàng đánh bại ngươi.”
Đường Liệp cười nói: “ Như vậy tốt nhất, ta an toàn.”
Phó Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “ Hắn tuy rằng sẽ không so đo với ngươi, nhưng thủ hạ hắn khẳng định sẽ tìm ngươi phiền toái, muốn bảo trụ tính mạng của mình, ngươi nhất định phải biết phương pháp khắc chế bọn họ.”
Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: “ Chỉ cần Phó lão gia tử đem hết thảy ngươi biết truyền thụ cho Đường Liệp, Đường Liệp học xong võ công sư môn ngươi, tương lai lúc gặp được Ma Đế, liền có thể biết người biết ta, lập uy thế.”
Phó Thiên Nguyệt ho khan một tiếng nói: “ Tiểu nha đầu, Ma Đế đáng sợ ngươi căn bản không thể tưởng tượng, vũ lực hắn hiện tại đã chấn động cổ kim, cho dù sư phụ ta còn sống cũng không là đối thủ của hắn, huống chi hiện tại hắn tự thành một phái, vốn không nhìn thấy khuyết điểm cùng sơ hở nữa, ta đối với hắn cũng chỉ hiểu biết trong giới hạn. Nhưng ta nghĩ đối với Đường Liệp cũng có điều trợ giúp.”
Mặc Vô Ngân nói: “ Phương pháp rõ ràng nhất, là lão gia tử đem Liệt Thiên Tiễn giao cho Đường Liệp, sau đó sẽ tìm Đoạn Vân Cung, làm cho Đường Liệp dùng ba mũi tên bắn chết đại ma đầu kia, chẳng phải là xong hết mọi chuyện, toàn bộ đại lục sẽ yên tĩnh trở lại.”
Phó Thiên Nguyệt cười nói: “ Nếu ngươi nói dễ dàng như vậy, Ma Đế chẳng phải đã sớm chết hơn ngàn vạn lần, cho dù ta đem Liệt Thiên Tiễn giao cho các ngươi, các ngươi chạy đi đâu tìm Đoạn Vân Cung?”
Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: “ Đoạn Vân Cung hẳn là nằm trong Huyễn Hải Vân Cung, dựa theo cách nói của Bảo Thụ Vương Tuần Niết, Huyền Ba sau khi Ma Đế phá tan phong ấn, có thể chậm rãi khôi phục trí nhớ về Huyễn Hải Vân Cung. Nói vậy sau khi gặp Huyền Ba, hết thảy đã có giải đáp.”
Trên cây một đám chim chóc kinh hoảng bay lên, đôi mày Phó Thiên Nguyệt khẽ nhúc nhích, theo phương hướng bay của chim chóc như có điều phát giác, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo hai người Đường Liệp tắt lửa trại, đi vào tàng cây che giấu.
Qua hồi lâu, vẫn chưa phát hiện có gì dị động, Đường Liệp thấp giọng nói: “ Phó lão gia tử, giống như không có vấn đề gì.”
Phó Thiên Nguyệt thấp giọng đáp lại: “ Phía trước là di chỉ của Cầm Lam cổ thành, chúng ta nên cẩn thận một ít.”
Đường Liệp nói: “ Nơi này có gì đặc biệt sao?”
Phó Thiên Nguyệt nói: “ Nghe đồn tháng trước Tinh Linh Vương chết ở đây, ta cuối cùng cảm giác khu vực này quá mức quỷ bí.”
Đường Liệp trong lòng ngẩn ra, khó trách ba gã Tinh Linh nhân lại lên hướng bắc tìm kiếm đại vương tử Cự Nham của bọn họ.
Đường Liệp ảm đạm nói: “ Ta đến nay cũng không thể tin tưởng tin tức Tinh Linh Vương đã chết, hắn là một nhân vật lợi hại như thế, sao lại dễ dàng bị người khác sát hại?”
Phó Thiên Nguyệt thấp giọng nói: “ Kỳ thật ta cũng không tin, một ngày còn chưa tìm được thi thể Tinh Linh Vương, liền không thể tin là hắn đã chết đi.”