Sau khi Uyển Nguyệt xoay người rời đi, Tư Mã Phỉ Phỉ chậm rãi buông tay Huyền Ba ra, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Đường Liệp nói: " Sự tình lần trước ta còn chưa kịp chúc mừng ngươi!"
Trong nội tâm Đường Liệp thầm khẩn cầu Tư Mã Phỉ Phỉ đừng nói ra điều gì quá mức, cung kính nói: " Cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc!"
" Ngươi quả nhiên có đạo đức tốt, lúc trước chữa bệnh cho ta, cũng có ôm tâm tư không cần hồi báo phải không?"
Đường Liệp toát mồ hôi nói: " Trong lòng Đường Liệp thì quý phi và những người bệnh khác cũng không có gì khác nhau!"
Tư Mã Phỉ Phỉ cắn chặt môi dưới, nàng đứng dậy đi tới trước mặt Đường Liệp, bức bách Đường Liệp không tự chủ được lui ra sau một bước, hạ giọng nói: " Trong lòng ngươi thủy chung không có vị trí của ta sao?"
Đường Liệp bị dọa đến hồn phi phách tán, phải biết rằng Huyền Ba còn ở một bên, những lời này của Tư Mã Phỉ Phỉ mặc dù là kẻ ngu cũng nghe ra giữa bọn họ từng có tư tình, huống chi là vị công chúa trí tuệ siêu quần này. Thật sự là nhà dột còn gặp mưa liên tục, đi thuyền lại gặp ngược gió, lần này cho dù là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Trong lòng Đường Liệp mặc dù uể oải tới cực điểm, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, làm ra một bộ dáng cung kính: " Trong lòng Đường Liệp quý phi và đế quân cũng giống nhau..." Hắn còn chưa nói hết, đã bị Tư Mã Phỉ Phỉ chụp được cánh tay, vén ống tay áo của hắn, vết thương ngày ấy bị nàng cắn trúng vẫn còn khắc sâu trên da thịt.
Tư Mã Phỉ Phỉ gằn từng chữ: " Ngươi đã từng cứu ta, nhưng ngươi lại tổn thương ta sâu nhất..." Hai hàng nước mắt đã chậm rãi chảy xuống trên gương mặt nàng, đôi mắt đẹp rưng rưng tràn ngập cừu hận nhìn Đường Liệp: " Nếu không phải ngươi, giờ phút này ta đã sớm chết rồi, cũng không cần phải chịu đựng cuộc sống không chút sinh khí trong cung, hôm nay ta mới hiểu được trên đời này không có một nam nhân nào tốt, các ngươi muốn chỉ là thân thể của ta, một khi đạt thành mong muốn, liền bỏ rơi ta!"
Đường Liệp thầm kêu xong đời, chuyện gì cũng đã bị Huyền Ba nghe hết, đàn bà thật sự là phiền toái, một khi động chân tình, bất cứ chuyện gì cũng không cần để ý, lần này thật sự là bị Tư Mã Phỉ Phỉ hại thê thảm.
Tư Mã Phỉ Phỉ chậm rãi xóa đi nước mắt trên mặt, cuối cùng nhìn Đường Liệp: " Ta thề, ta sẽ bắt ngươi trả giá thảm trọng chuyện đã làm hôm nay với ta!" Nói xong xoay người oán hận bước đi, chỉ để lại Đường Liệp đứng nguyên tại chỗ, trong đầu rỗng tuếch, chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra, đối với chính mình mà nói thì tình cảnh hiện tại không thể nghi ngờ đã là tuyệt địa, xem thấu bí mật của Huyền Ba công chúa, lại bị nàng biết được mình và Tư Mã Phỉ Phỉ có gian tình, thử hỏi nàng làm sao chịu buông tha cho mình?
Huyền Ba công chúa đeo mặt nạ bằng vàng hơi nghiêng qua Đường Liệp, mặc dù Đường Liệp không nhìn thấy rõ ánh mắt của nàng sau mặt nạ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, ánh mắt của nàng nhất định là cừu hận và hèn mọn trộn lẫn, chuyện đã phát sinh, cho dù sợ hãi cũng không còn hữu dụng, hướng Huyền Ba công chúa cười nhẹ, sau đó lại thản nhiên ngồi xuống giường, thấp giọng nói: " Ta như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao ngươi phải giả bộ bệnh?"
Vừa rồi cuộc nói chuyện của Tư Mã Phỉ Phỉ và Đường Liệp đã bị Huyền Ba nghe được rõ ràng, trong lòng nàng đã khinh thường Đường Liệp tới cực điểm, lặng yên quyết tâm phải giết cho được Đường Liệp, không nghĩ tới ngay lúc này Đường Liệp lại vô liêm sỉ hỏi ra những lời này.
Nàng mặc kệ Đường Liệp, tiếp tục trầm mặc xuống.
Đường Liệp cố ý thở dài nói: " Không thể tưởng được bản lãnh giả vờ câm điếc của ngươi không hề kém bản lãnh giả bệnh chút nào!" Trong lòng hiểu được dù sao mình cũng chết, lá gan của hắn cũng lớn lên.
Lúc này Uyển Nguyệt đi vào, có chút kinh ngạc nói: " Tại sao Nghiên quý phi lại đột nhiên bỏ đi!"
Đường Liệp khinh thường cười một tiếng: " Đã không có người ngoài ở đây, các ngươi có thể không hề băn khoăn giết chết ta rồi."
Huyền Ba mở miệng lạnh lùng nói: " Muốn chết chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, con kim hạt tử từ mạch máu của ngươi đi đến trái tim ít nhất cũng phải hai ngày hai đêm, nói cách khác ngươi phải gặp hai ngày hai đêm hành hạ, lúc mới bắt đầu ngươi sẽ cảm giác huyết mạch bắt đầu đau đớn, phàm là địa phương mà nó đi qua, lập tức sẽ đau đớn ngứa ngáy vô cùng, có lẽ ngươi có thể chống đỡ đau đớn, nhưng không cách nào chịu nổi sự ngứa ngáy, ngươi sẽ không ngừng gãi địa phương mà nó đi qua, hận không thể đào khoét da thịt của mình, rạch lên huyết nhục của chính mình..."
Đường Liệp nhịn không được rùng mình một cái, Huyền Ba công chúa quả nhiên vô cùng ác độc.
Huyền Ba lại nói: " Muốn sống sót, ngươi chỉ cần làm theo lời ta bảo, đợi sau khi trường phong ba này qua đi, ta tự nhiên sẽ tha tính mạng của ngươi!"
Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếng gió buồn bã, nhưng cũng không bằng tâm tình thê lương của Tư Mã Phỉ Phỉ giờ phút này, nhìn ra trăng sáng như miếng băng mỏng trên trời xa xa, nàng không khỏi tự hỏi, vì sao trời xanh lại bất công đến như thế với mình, trong mắt của cha và anh, nàng chỉ là đồ vật đổi lấy quyền lực và địa vị, trong mắt của đế quân, nàng chỉ là một món đồ chơi trong giai lệ hậu cung ngàn vạn người, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có tình yêu, lại bị thầy thuốc địa vị thấp hèn như Đường Liệp không chút lưu tình mà cự tuyệt, nước mắt sớm đã chảy cạn, cừu hận lại như ngọn lửa thiêu đốt lên hừng hực.
Tư Mã Phỉ Phỉ vân vê một viên Tiêu Dao Hoàn màu xanh biếc, đang muốn bỏ vào miệng, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay vững vàng giữ chặt, xoay người lại, đã nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập thương tiếc của Huyền Diên.
" Buông!" Tư Mã Phỉ Phỉ cả giận nói.
Huyền Diên thở dài một hơi: " Ta vẫn luôn đi theo ngươi!"
Tư Mã Phỉ Phỉ đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt Huyền Diên.
Huyền Diên không làm ra bất luận phản ứng gì, nhẹ giọng nói: " Nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, trong lòng Huyền Diên còn thống khổ hơn so với ngươi!"
Tư Mã Phỉ Phỉ đột nhiên phát ra một chuỗi cười lạnh, cười đến nỗi Huyền Diên cảm thấy có chút sợ hãi, lúng túng nói: " Ngươi cười cái gì?"
Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Thái tử đi theo ta rốt cuộc có mục đích gì?"
Huyền Diên lấy hết dũng khí nói: " Phỉ Phỉ, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền không thể ức chế mà thích ngươi..."
Tư Mã Phỉ Phỉ cười đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra, trong lòng Huyền Diên cảm thấy sợ hãi, không biết vì sao nàng lại biểu hiện như vậy?
Tư Mã Phỉ Phỉ bỗng nhiên thu liễm nụ cười, lạnh lùng nhìn thẳng Huyền Diên nói: " Nếu ngươi đúng là có hứng thú với cơ thể của ta, ta bây giờ liền cấp cho ngươi!" Nàng đưa tay vạch trần dây ngực, lộ ra da thịt trắng nõn.
Huyền Diên mặc dù có ý niệm câu dẫn Tư Mã Phỉ Phỉ trong đầu, nhưng nhìn thấy biểu hiện của nàng hoàn toàn ngoài hắn dự liệu, không tự chủ được thối lui ra sau vài bước.
Tư Mã Phỉ Phỉ cười lạnh nói: " Đồ nhát gan! Ngươi sở dĩ nói với ta như vậy, trong lòng nhất định có mưu đồ khác!"
Huyền Diên bị nàng mắng, trong lòng lấy hết dũng khí, còn muốn tiến lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị không thể xâm phạm của Tư Mã Phỉ Phỉ, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có thái độ khác thường, không ngờ là dưới ánh mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ lại không dám tiến thêm một bước.
Tư Mã Phỉ Phỉ đứng dậy, nhìn Huyền Diên: " Nếu ta không đoán sai, mục đích ngươi tiếp cận ta không phải cơ thể của ta mà là vì gia tộc của ta!"
Trong nội tâm của Huyền Diên kịch chấn, sự khôn khéo của Tư Mã Phỉ Phỉ vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Mặc dù ta đang ở thâm cung, nhưng đối với chuyện triều chính cũng có nghe thấy, đế quân thân chinh tiền tuyến, theo lẽ phải đem chuyện triều chính hoàn toàn giao cho ngươi tạm thời xử lí, nhưng lại đi lựa chọn ba vị đại thần, bởi vậy có thể thấy được hắn không tín nhiệm ngươi."
Huyền Diên vẻ mặt buồn bã, với hắn mà nói nhân vật sắm vai tốt nhất bây giờ là người nghe.
Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Tất cả mọi người đều biết Phổ Long Khải vẫn công nhiên phản đối ngươi, thái độ của Á Đương Tư và cha ta vẫn luôn lập lờ nước đôi, bây giờ ngươi thiếu thốn nhất chính là minh hữu trong chính trị, cho nên ngươi nghĩ tới ta!"
Tư Mã Phỉ Phỉ khinh thường nhìn Huyền Diên: " Trên đời vốn không có nhiều trùng hợp như vậy, ta và ngươi mặc dù cùng ở trong hoàng cung, nhưng trong một ngày lại liên tục gặp nhau hai lần, không thể không làm cho người ta mang lòng nghi ngờ, ta suy đoán, thái tử nhất định đã nhìn thấy ta và cha ta khắc khẩu, càng tận mắt nhìn thấy tâm tình tệ hại của ta hôm nay, cho nên mới sinh ra ý niệm thừa dịp mà vào, tưởng rằng sau khi chinh phục ta, liền có thể để cho ta nói với gia tộc của ta, đứng ở lập trường của ngươi."
Tâm tư của Huyền Diên hoàn toàn bị Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấu, ngơ ngác đứng đó, nhất thời không biết nên làm sao trả lời.
Tư Mã Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, nói: " Ta sẽ giúp ngươi!"
Huyền Diên không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, trợn to hai mắt toát ra vẻ bất khả tư nghị.
Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói: " Ta tin tưởng chúng ta sẽ là đồng bọn tốt nhất!"
Trong nội tâm Huyền Diên một trận kích động, muốn tới gần Tư Mã Phỉ Phỉ, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tư Mã Phỉ Phỉ: " Có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, giữa chúng ta chỉ giới hạn ở sự hợp tác của ích lợi!"
Huyền Diên ngạnh sanh dừng bước, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm nổ mạnh, không bao lâu nghe được tiếng mưa rơi tí tách, một trận gió lạnh lẻn vào cửa sổ, thổi tắt ánh nến trước mặt Đường Liệp, ánh mắt hắn lâm vào trong bóng tối, qua hồi lâu tầm mắt dần dần thích ứng hoàn cảnh chung quanh. Phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, Uyển Nguyệt mỏi mệt cả một ngày đã dựa lên ghế ngủ say.
Cơ hội làm bạn với một vị công chúa vượt qua cả một đêm dài không phải ai cũng có, những cung nữ khác của Thanh Nguyệt Cung đã lui ra ngoài, Đường Liệp tin tưởng Huyền Ba nhất định cũng không có ngủ. Đêm tối dễ dàng làm cho người ta cảm thấy tịch mịch, cũng dễ dàng làm cho người ta suy tưởng.
" Có lẽ thời gian của ta không còn nhiều lắm!" Đường Liệp yên lặng nói với mình, quay đầu nhìn lại những năm tháng hơn hai mươi năm đã qua của mình, kỷ niệm đáng giá dường như cũng không nhiều, sau khi mình chế đi có còn ai nhớ tới nữa không?
Ánh mắt Đường Liệp chuyển hướng màn che, hắn có loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy Huyền Ba đang nhìn hắn.
Cảm giác của hắn là chính xác. Huyền Ba vốn không ngủ, đang nhìn chăm chú vào hình dáng của Đường Liệp. Đối với sự tích về Đường Liệp nàng đã sớm nghe thấy, hôm nay dễ dàng bị Đường Liệp nhìn thấu qua việc giả vờ bệnh, lúc này nàng mới tin tưởng vào lời đồn trước kia.
Trong bóng tối, Đường Liệp đột nhiên thấp giọng nói: " Ta biết ngươi vẫn không ngủ, trước khi ta chết, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao phải giả vờ bị bệnh?"
Huyền Ba cũng không lên tiếng, lại nghe được Đường Liệp thở dài một hơi, tự nhủ: " Kỳ thật ngươi không nói ta cũng hiểu được, thân tình trong hoàng tộc mỏng manh nhất, ta nghe nói trên phiến đại lục này, nam nhân cùng nữ nhân đều có quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, mục đích ngươi giả bệnh chính là muốn gạt Huyền Diên, tìm cơ hội đoạt lấy ngôi vị hoàng đế!"
Mưa gió đột nhiên thổi vào song cửa, Đường Liệp đứng dậy đóng lại cửa sổ, thấp giọng nói: " Cốt nhục thân tình ở trước mặt hoàng quyền quả nhiên không đáng giá nhắc tới! Bất quá ta thật sự muốn khuyên ngươi một câu, đối với một nữ nhân mà nói thì chuyện hạnh phúc nhất cũng không phải là leo lên đỉnh cao quyền lực, mà là tìm được một nam nhân mình yêu nhất, bỏ đi, bây giờ cho dù có nói với ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu được, đợi khi tương lai ngươi đạt thành mong muốn trong lòng, ngươi sẽ biết đạo lý đỉnh cao gió lạnh, nếu khi đó ngươi còn có thể nhớ lại những lời này của ta, thì sửa chữa ngôi mộ của ta một chút được chứ?"
Trong lòng Huyền Ba không khỏi mỉm cười, lòng căm hận đối với Đường Liệp không ngờ lại giảm bớt đi vài phần, nàng nhẹ giọng nói: " Làm sao ngươi biết ta muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?"
Đường Liệp nghe được nàng đáp lại lời mình, tức khắc tỉnh táo tinh thần: " Ngươi làm ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, nếu nói không phải là vì ngôi vị hoàng đế, đánh chết ta cũng sẽ không tin tưởng!"
Huyền Ba buồn bã thở dài nói: " Trong lòng hoàng huynh tất nhiên cũng nghĩ như vậy..."
Đường Liệp nghe ra ngữ khí của nàng có chứa ý vị thê lương, có chút tò mò nói: " Chẳng lẽ ngươi không có ý gì đối với ngôi vị hoàng đế hay sao?"
Huyền Ba nói: " Nếu ta đối với ngôi vị hoàng đế có bất luận ý nghĩ gì, đã không cần đợi tới hôm nay." Nàng dừng lại hồi lâu mới nói: " Ta và hoàng huynh mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ cùng nhau đồng thời lớn lên, hắn đối với ta luôn tìm mọi cách che chở, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, hoàng huynh lại dần dần bất hòa với ta..."
Đường Liệp cười nói: " Đó là đương nhiên, ở trong lòng hắn, ngươi là trở ngại lớn nhất trên con đường kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn, hận không sớm đem ngươi trừ bỏ!"
Trong lòng Huyền Ba một trận khổ sở, nàng thấp giọng nói: " Nếu ta cho ngươi biết, sở dĩ ta giả bộ bệnh, chỉ là vì tránh cho việc xung đột với hoàng huynh phát sinh, ngươi có thể tin tưởng hay không?"
Đường Liệp lắc đầu trong bóng đêm, hắn từng kiến thức qua thủ đoạn độc ác của Huyền Ba đối phó với mình, vô luận như thế nào cũng sẽ không đem hai chữ thiện lương liên kết với Huyền Ba.
Huyền Ba thở dài nói: " Ta cũng không biết vì sao lại nói nhiều như vậy với ngươi?"
Đường Liệp tức giận nói: " Đại khái ngươi nghĩ rằng ta phải chết, sẽ không làm bại lộ bí mật của ngươi thôi!"
" Không sai! Kỳ thật trước khi phụ hoàng rời đi đã từng lưu cho ta một phần mật chiếu, nếu một khi đế đô xuất hiện bất cứ biến cố gì, khiến cho ta ra mặt chủ trì đại cục."
Đường Liệp trong lòng ngẩn ra, khó trách Huyền Diên lại biểu hiện vẻ khẩn trương như thế, chẳng lẽ hắn đã biết được việc này?
Huyền Ba nói: " Ta vốn nghĩ đem việc này ẩn thật sâu, nhưng không nghĩ tới chuyện tình mật chiếu lại bị tiết lộ ra ngoài, từ đủ loại dấu hiệu đến xem, hoàng huynh đã biết được chuyện này, ta không có lựa chọn khác, đành phải chọn hạ sách giả bệnh này."
Từ cách nói của Huyền Ba, thập phần phù hợp ăn khớp, cũng không có sơ hở gì quá lớn, Đường Liệp nhịn không được nói: " Ngươi cho là có thể hoãn được việc này hay sao?"
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Ta không phải muốn vĩnh viễn giấu giếm việc này, chỉ cần có thể đợi được phụ hoàng chiến thắng trở về, ta sẽ đem việc này giải thích trước mặt phụ hoàng và hoàng huynh, tin là có thể được sự tha thứ của bọn họ."
Đường Liệp thở dài nói: " Chuyện này ta cuối cùng cảm thấy có chút không đúng, cho dù Huyền Diên tin tưởng ngươi thật sự sinh bệnh, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, bây giờ phụ hoàng ngươi vắng mặt trong đế đô, vì ngôi vị hoàng đế, có lẽ hắn sẽ chọn dùng thủ đoạn cực đoan!"
Huyền Ba lạnh lùng nói: " Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều hèn hạ giống như ngươi, hoàng huynh ta mặc dù đối với quyền lực có chấp nhất, nhưng ta tin tưởng bản tính của hắn cũng không xấu!"
Đường Liệp cười ha ha: " Những lời này chỉ sợ chính ngươi cũng không tin tưởng!"
Huyền Ba cả giận nói: " Ta mặc kệ ngươi, sau chuyện này ta chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, để tẩy đi vũ nhục ngươi gây cho hoàng thất!"
Bên trong đột nhiên sáng ngời, ngoài cửa sổ bỗng nhiên thình lình vang lên tiếng sấm liên tục.
Đây là một đêm tối không yên tĩnh, trong đế đô vẫn còn có người chưa đi vào giấc ngủ.
Bảo Thụ Vương Tuần Niết một mình ngồi trên Thính Phong Thai, mỗi đêm mưa rơi, hắn lại nhớ tới tình cảnh lúc ái thê chết đi, thật lâu không sao ngủ được, gió lạnh từ bốn phía thổi lên đài cao, màn che chung quanh theo gió phất phới, không khí bên trong đài cao có vẻ rung chuyển bất an.
Tuần Niết nhìn vào chân dung của vong thê, buồn bã nói: " An Như, vì sao nàng lại bỏ rơi ta một mình mà đi, nàng cũng biết trong mười lăm năm này, trong lòng ta thống khổ như thế nào không?"
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếng mưa rơi chung quanh làm cho hắn có vẻ càng thêm cô đơn.
Trước mắt Tuần Niết chợt hiện ra khuôn mặt không giận mà uy của đế quân, tiếng nói của Huyền Tư Triết vẫn luôn quanh quẩn bên tai: " Tuần Niết, ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, nghĩ tới năm đó ta và ngươi phóng ngựa trên chiến trường, khoái ý giết địch, lý tưởng hào hùng như thế nào, chẳng lẽ hôm nay ngươi đều đã quên sao? Huyền Vũ đế quốc đã tới lúc nguy nan, chẳng lẽ ngươi vẫn không nổi lên bất cứ ý chí chiến đấu nào sao?"
Tuần Niết thống khổ nhắm lại hai mắt, hai hàng nước mắt vẩn đục chậm rãi chảy xuống khuôn mặt: " Ta không buông được..."
Mái tóc dài hoa râm rũ nơi thái dương đột nhiên phiêu khởi, hai tai Tuần Niết hơi nhúc nhích, nước mắt trên mặt trong nháy mắt đã biến mất vô hình, một loại cảm giác nguy cơ lớn lao từ phía sau hắn mờ mờ ảo ảo truyền đến.
Sát khí hữu hình tựa như chiếc võng lớn từ bốn phương tám hướng vây Tuần Niết tại trung tâm, dưới áp lực cường đại, Tuần Niết không ngờ lại chậm rãi đứng dậy, làm như không có việc này xoay người lại.
Một hắc y nhân thân hình cao lớn lẳng lặng bay trong hư không, mặt nạ màu bạc lạnh như băng vây quanh gương mặt hắn, đôi mắt màu xanh biếc âm u toát ra quang mang quỷ dị. Hắc y nhân lạnh lùng khen: " Không hổ là một trong tứ đại mãnh tướng của đế quân!"
Tuần Niết bình tĩnh nói: " Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?" Cho dù là trước mặt địch nhân, hắn vẫn duy trì hàm dưỡng như trước.
Hắc y nhân cười lạnh nói: " Trước khi đế quân xuất chinh, có tự tay giao một phần mật chiếu cho ngươi không? Trong mật chiếu có phải quyết định phế thái tử truyền ngôi cho công chúa?"
" Ngươi là thủ hạ của thái tử?" Trong đôi mắt màu lam của Tuần Niết toát ra quang mang phẫn nộ.
" Giao ra mật chiếu hoặc là giao ra tính mạng!" Thanh âm của hắc y nhân lãnh khốc không trộn lẫn bất cứ cảm tình nào.
Khóe môi Tuần Niết nổi lên một tia cười khinh thường, màn che bốn phía đài cao bỗng nhiên thình lình tung bay dựng đứng, trên không trung vỡ vụn thành ngàn phiến vạn phiến, tựa như cánh hoa theo gió mưa phiêu linh đi.
Hai bàn tay Tuần Niết nắm lại, mười ngón bóp chặt thành quyền, cơ thể trong nháy mắt co rút lại, bẻ bình thản tùy ý vừa rồi cũng sớm theo mưa đêm thổi đi, vầng sáng màu tím bao phủ quanh toàn thân của hắn. Từ sau khi ái thê qua đời, Tuần Niết đã mười lăm năm chưa từng ra quyền, vừa ra quyền là phải giết người.
Hai đấm thong thả di động, nước mưa tràn ngập trong hư không giống như bị một lực hấp dẫn vô hình, hướng chung quanh thân thể Tuần Niết bay tới. Xa xa nhìn lại, giống như có con rồng nước đang xoay quanh bay múa quanh người hắn, quang mang màu tím dùng Tuần Niết làm trung tâm hướng chung quanh bắn ra.
Thân hình của hắc y nhân vẫn đang ngưng trệ giữa không trung, mặt nạ màu bạc lạnh như băng phản xạ theo quang mang màu tím của Tuần Niết đang phát ra. Hắn hiểu được uy lực một quyền này của Tuần Niết, mười lăm năm thống khổ và sa sút tinh thần cũng không làm cho vũ kỹ của Tuần Niết bị hoang phế, thực lực hôm nay của hắn còn hơn năm xưa một bậc.
Nương theo tiếng gầm lên giận dữ của Tuần Niết, hai đạo quang mang màu tím giống như lưu tinh hướng không trung vọt tới, đó chính là hai đấm của hắn, hai đấm với tốc độ cao bay tới ma sát trong không khí dấy lên ngọn lửa màu tím, không khí, nước mưa, gió đêm trong tích tắc cùng bị thiêu đốt lên.
Một kích của Tuần Niết, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, với vạn quân chi thế đánh về hướng hắc y nhân, mặc dù đã mười lăm năm hắn chưa từng ra tay, nhưng từ lúc xuất thủ, hắn tức khắc hiểu được lòng tin của mình chưa từng giảm bớt bao giờ.
" Không ai có thể ngăn cản ta!" Trong nội tâm của Tuần Niết hò hét.
Quang mang hai đấm trong nháy mắt biến mất trong bóng tối, lực xoay tròn thật lớn làm cho cánh tay Tuần Niết phân theo phương hướng khác nhau thay đổi bay đi, hắn lập tức liền nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn thanh thúy, sự đau nhức khiến cho thân hình hắn nhịn không được phát ra từng trận run rẩy.
Nắm tay của hắc y nhân trước mắt hắn nhanh chóng phóng lớn, chuẩn xác không lầm giã vào cằm Tuần Niết, Tuần Niết căn bản vô lực làm ra bất cứ phản ứng nào, thân thể bị đánh bay ngược ra ngoài, nặng nề chàng vào trên cây trụ hành lang, cây trụ vòng tay người ôm không hết mà vẫn bị hắn chàng gãy, một góc đài cao tức khắc liền mất đi cân đối, trong tiếng nổ bắt đầu nghiêng xuống dưới.
Tuần Niết ương ngạnh đứng thẳng lên, nước mưa hòa lẫn mồ hôi của hắn cuồn cuộn chảy xuống trên trán, một chiêu này đã bẻ gãy song chưởng của hắn, người trong đế quốc có được thực lực như thế cũng không có mấy người. Trong đôi mắt Tuần Niết toát ra quang mang hoảng sợ: " Ngươi là Long võ sĩ!"
Hắc y nhân phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường.
Tuần Niết cắn chặt môi dưới, nước mưa đã làm ướt đẫm áo ngoài, đột nhiên hoàn toàn rách toạt, song chưởng đã bị bẻ gãy xoay phía sau ôm lấy cột đá thật lớn, hai chân hắn đứng vững, cả người giống như viên đạn pháo phóng về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một quyền vô cùng bình thản xuất ra, cột đá lớn chạm vào một quyền của hắn liền vỡ tung văng tung tóe, nắm tay hắn đánh trúng ngực Tuần Niết, song chưởng bị bẻ gãy của Tuần Niết đột nhiên chợt lóe kim quang, đồng thời khi hắc y nhân đánh trúng hắn thì hắn cũng đã quét trúng mặt nạ của hắc y nhân.
Mặt nạ màu bạc bị cuốn bốc lên giữa không trung, gương mặt trắng bệch lãnh khốc của Á Đương Tư xuất hiện trước mặt Tuần Niết, Tuần Niết bị hắn đánh trúng một quyền, nhưng cũng tạo được cơ hội vạch bộ mặt thật của hắn.
Khóe môi Á Đương Tư nổi lên một tia cười tàn khốc: " Giương đông kích tây, kế sách hay!"
Tuần Niết bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, xương cốt của song chưởng phát ra tiếng răng rắc, cánh tay đã vỡ vụn giống như là kỳ tích phục hồi như cũ: " Ta đã sớm đoán được là ngươi! Như thế nào? Thừa dịp đế quân vắng mặt trong đế đô, muốn mưu nghịch sao?"
Á Đương Tư ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười điên cuồng: " Trong hoàng kim chiến sĩ sức chiến đấu của ngươi là mạnh nhất, ta vẫn nghe nói ngươi có năng lực phục hồi cường đại, bây giờ mới có thể nhìn thấy, chỉ tiếc đêm nay lại là ngày giỗ của ngươi!"
Bảy đạo cột nước từ phía sau hắn phóng lên cao, theo động tác của hắn trên không trung phối hợp thành một thể, vụ khí màu đen tỏa khắp đường cong của cột nước, tựa như một đoàn hắc vụ bao phủ quanh thân hắn.
" Đã muốn giết ta, cần gì phải giá họa Huyền Diên!" Tuần Niết lạnh lùng nói, thân trên trần trụi của hắn đã hoàn toàn bị mây tím bao phủ.
" Mật chiếu đâu?"
" Đi tìm chết đi!" Tuần Niết giống như phượng hoàng sinh ra trong lửa đỏ, sức chiến đấu trong nháy mắt tăng lên tới trạng thái đỉnh điểm, uy lực còn tăng trưởng hơn gấp bội so với lúc trước.
Đồng tử của Á Đương Tư chợt co rút lại, Tuần Niết trong tầm nhìn của hắn biến thành một đoàn ngọn lửa màu tím, với tốc độ không lời diễn tả hướng vị trí của hắn vọt tới.
Tốc độ mưa rơi trước mặt của Á Đương Tư đột nhiên trở nên thong thả, giữa hắn và Tuần Niết hình thành chín đạo màn mưa màu đen, ngọn lửa màu tím liên tiếp không ngừng phá tan màn mưa, Á Đương Tư cấu trúc màn mưa đối với Tuần Niết không tạo được bất luận trở ngại gì, nhưng mục đích của Á Đương Tư cũng không phải muốn trở ngại Tuần Niết.
Lúc phá tan màn mưa cuối cùng, ngọn lửa đã lưu lại trên màn mưa chín đạo dấu vết hình người, mặc dù chỉ lóe lên rồi tắt, nhưng đối với Á Đương Tư cũng đã đủ, hắn ra quyền không hoa lệ đại khí như Tuần Niết, nhưng mỗi một quyền xuất ra, lại chuẩn xác không lầm đánh trúng mục tiêu, trong lúc đánh nhau sống chết, cần có chính là hiệu suất như thế này.
Á Đương Tư dùng chiêu thức đồng dạng, từng quyền giã lên cằm của Tuần Niết, thân thể Tuần Niết lần thứ hai té rớt trên đài cao.
Lần này Á Đương Tư không cho hắn cơ hội phục hồi như cũ, trở tay bẻ gãy một cây trụ hành lang, từ giữa không trung lao xuống tới, dùng trụ hành lang hung hăng đánh xuống ngực Tuần Niết, cố gắng nghiền hắn thành đống thịt nát.
Theo tiếng kêu thảm thiết thống khổ từ miệng Tuần Niết phát ra, cổ họng hắn phát ra một tiếng tê minh, tựa hồ đang kêu gọi cái gì đó.
Á Đương Tư nhạy cảm cảm thấy được điều gì, ngẩng đầu nhìn phía không trung, nhưng đã thấy một đạo quang mang màu tím từ không trung hướng hắn lao thẳng xuống tới, một tia chớp rực rỡ lóa mắt xé rách bầu trời đêm đen kịt, Á Đương Tư lập tức liền phán đoán ra, đó là một một con Tử Sắc( màu tím) Phi Long, trong ấn tượng của hắn, đế quốc sở hữu năm Long chiến sĩ, ngoại trừ đế quân Huyền Tư Triết và Phách Đồ đã chết ra, chính là đại soái Hắc Thiếp Nhĩ và mình, còn có một gã Long chiến sĩ thân phận có thân phận thủy chung không rõ, không nghĩ tới Tuần Niết luôn luôn bị hắn cho rằng là hoàng kim chiến sĩ, vậy mà đã trở thành một Long chiến sĩ.
Mặt đất dưới chân bỗng chấn động, Tuần Niết đứng lên từ trong tro bụi và sình lầy, năng lực phục hồi như cũ của hắn hơn xa sự tưởng tượng của Á Đương Tư.
Trong lúc Tử Sắc Phi Long sắp xông tới đài cao, một đạo bóng đen thật lớn từ dưới bay lên hướng nó đánh tới, trong ánh mắt Á Đương Tư thiêu đốt ra quang hoa điên cuồng, bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn đợi chờ một trận đánh như vậy, tối nay rốt cuộc đạt thành mong muốn.
Tử Sắc Phi Long vẫn chuẩn xác cắn mạnh vào sau cổ HắcLong, răng nanh bén nhọn lại không cách nào rạch lên lân phiến cứng rắn sau cổ Hắc Long, móng vuốt sắc bén của hai con cự long liều mạng xé rách thân thể nhau, mùi máu tỏa khắp trong không gian.
Tuần Niết và Á Đương Tư cùng phóng tới đối phương, mưa bụi tung bay cùng tốc độ chạy thật nhanh của họ làm cho không khí như bất động, bốn quyền chạm nhau, ống tay áo màu đen của Á Đương Tư run lên nhè nhẹ một chút, đã hóa thành bụi mù. Môi của Tuần Niết không tự chủ được có quắp, trong vành mắt của hắn tuôn ra hai luồng máu tươi.
Á Đương Tư không cho hắn bất luận cơ hội nào, tay phải hóa quyền thành chưởng, như tia chớp chém xuống cánh tay trái Tuần Niết, Tuần Niết kêu thảm một tiếng, cánh tay trái bị một chưởng của Á Đương Tư chặt đứt.
Hấp lực cường đại từ lòng bàn tay của Á Đương Tư phát ra, máu tươi từ miệng vết thương nơi cánh tay trái của Tuần Niết phun bắn giữa không trung.
Tử Long trên không trung phát ra một tiếng rên rỉ, Hắc Long xoay ngược đầu, đã cắn vào sau cổ của nó, móng vuốt bén nhọn xuyên thật sâu vào trong bụng Tử Long.
Á Đương Tư lạnh lùng nói: " Đây thực sự không phải là một cuộc quyết chiến công bình!" Một lần nữa hắn vung cao quyền phải nặng nề giáng xuống mặt Tuần Niết, hắn rõ ràng nghe được thanh âm xương sọ bộ mặt của Tuần Niết vỡ vụn.
Tuần Niết trong tiếng kêu gào thống khổ, rơi xuống đài cao.
Cùng lúc đó Hắc Long hoàn toàn vạch xuyên ngực bụng của Tử Long, bẻ gãy xương cổ của nó, triển khai hai cánh thật lớn, mang theo thân hình đã mất đi tính mạng của Tử Long hướng vào trong bóng đêm bay đi.
Á Đương Tư cúi người xuống, nhặt lên mặt nạ trên mặt đất, đôi mày rậm nhíu chặt cùng một chỗ, Tuần Niết mặc dù nắm được phương pháp khống chế Tử Long, nhưng hắn chẳng qua chỉ là cấp bậc Long chiến sĩ thấp nhất, Á Đương Tư lẩm bẩm nói: " Ngươi không phải...ngươi không phải..."
Hắn cơ hồ có thể kết luận, tên Long chiến sĩ thần bí của đế quốc cũng không phải là Tuần Niết.
Á Đương Tư cũng không cần tìm thi thể của Tuần Niết, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tính mạng của Long chiến sĩ và cự long sớm đã tan thành một thể, Tử Long đã chết đi, mặc dù Tuần Niết có lực phục hồi cường đại như cũ, lần này cũng khó tránh khỏi cái chết.
Huyết tinh đã bắt đầu, thì sẽ không bao giờ chấm dứt, đôi mắt màu xanh biếc âm u của Á Đương Tư lạnh lùng nhìn lên bầu trời đêm, ánh sáng của mặt trời từ ngày mai sẽ có điều khác hẳn...
Tư Mã Thái và Phổ Long Khải ngồi đối diện trước bàn, làm bằng hữu thân thiết nhiều năm, mặc dù không nói chuyện, bọn họ cũng có thể hiểu được tâm ý của đối phương.
Rượu ngon trên bàn đã uống xong, thức ăn lại không động đến chút nào.
Hai người nhìn nhau một chút, trên mặt đồng thời hiện ra một tia cười khổ.
" Mấy ngày nay Huyền Diên khẩn trương vô cùng!" Tư Mã Thái thấp giọng nói.
Phổ Long Khải gật đầu, hắn đối với Huyền Diên từ trước tới nay không có hảo cảm gì: " Huyền Diên là một phế vật, đế quân tuyển hắn làm người nối nghiệp, thật sự là một nước cờ sai!"
Tư Mã Thái thở dài: " Lần này bệ hạ thân chinh chỉ định ba người chúng ta tạm cai quản triều chính, hiển nhiên là có ý nghĩ khác, xem ra tương lai của Huyền Diên chúng ta nên phỏng đoán lại lần nữa."
Phổ Long Khải nói: " Có lẽ bệ hạ đã quyết tâm phế thái tử lập công chúa!"
Tư Mã Thái yên lặng gật đầu, đột nhiên nói: " Ngươi cho là hắn sẽ lập vị công chúa nào?"
Ánh mắt Phổ Long Khải chợt lóe ra một chút, hắn hiểu được sau lưng lời của người bạn già có ý nghĩa gì.
Tư Mã Thái thấp giọng nói: " Một trưởng công chúa và một Á Đương Tư, chỉ sợ cuộc sống trong tương lai của chúng ta sẽ không yên ổn..."
Phổ Long Khải trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói: " Chúng ta nên làm thế nào?"
Tư Mã Thái bưng chén rượu trước mặt lên: " Ta suy nghĩ, Huyền Diên và Huyền Ba, rốt cuộc chúng ta đứng ở bên nào?"