Y Quan Cầm Thú

Chương 36: Q.1 - Chương 36: VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN




Hắc long lại bay vòng trở về, xoay quanh trên rừng cây, bởi vì phi điểu không tiếc bỏ qua tính mạng vây quanh, nó vẫn không sao lấy được tính mạng đối thủ, Huyên nhi đã chẳng biết tung tích, Đường Liệp và Huyền Ba lại thành công trốn vào trong rừng cây, sự phẫn nộ của hắc long đã không thể ức chế.

Tuy nó có thể phán đoán được vị trí của Huyền Ba công chúa, nhưng vì thân thể quá lớn không cách nào tiến nhập vào trong rừng rậm, dưới sự giận dữ, nó dùng đuôi liều mạng quất vào trên những cây cổ thụ, những cành cây lẫn lá cây bay tứ tung mù mịt, bụi bậm bị kích khởi bay tung mù trời làm cả phiến rừng rậm chìm trong khói bụi mịt trời.

Đường Liệp và Huyền Ba bị bụi đất bay tung không ngừng ho khan, hai người vừa trốn tránh sự truy kích của hắc long, vừa lo lắng cho vận mệnh của Huyên nhi, Đường Liệp biết một khi hắc long đã quay lại, tám chín phần mười là Huyên nhi đã bị độc thủ, trong nội tâm khổ sở tới cực điểm, nhưng nguy hiểm trước mắt đã làm cho hắn không còn thời gian để bi thương.

Hắc long giằng co suốt hai giờ sau, rốt cuộc đành phải bỏ qua, bầu trời phương xa đã lộ ra một tia ánh sáng, ánh bình minh sắp lên, đồng tử của Dạ Ngân trong nháy mắt thu nhỏ lại, nó chán ghét mặt trời mọc, bởi vì hai mắt của nó trời sinh có khiếm khuyết, không thể chịu đựng được ánh sáng mãnh liệt.

Dạ Ngân không cam lòng quay chung quanh rừng cây một vòng cuối cùng, rồi xoay người theo hướng chính đông bay đi.

Nhìn nó trên bầu trời màu xám xanh dần dần chỉ còn là một chấm đen, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, Huyền Ba kinh hồn nói: " Nó đi?"

" Nó còn có thể trở về!" Nhớ tới Huyên nhi rơi xuống sống chết không rõ, trong nội tâm Đường Liệp cảm thấy vô cùng thống khổ.

Hai người tìm tòi chung quanh rừng cây một vòng, ngoại trừ nhìn thấy thi thể phi điểu khắp nơi, cũng không thấy tăm hơi Huyên nhi, điều này làm cho nội tâm của bọn họ ấp ủ một tia hy vọng, có lẽ Huyên nhi đã may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt sắc bén của hắc long, nhưng Đường Liệp cũng biết hy vọng này cực kỳ bé nhỏ, nếu như Huyên nhi không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, khẳng định chắc chắn sẽ trở về tìm hắn.

" Chúng ta đi thôi!" Huyền Ba nhìn gương mặt tràn ngập ưu thương của Đường Liệp, nhẹ giọng nói.

Đường Liệp yên lặng gật đầu, Huyên nhi mặc dù chẳng biết đi đâu, nhưng trước đó bọn họ đã tham khảo qua con đường sắp tới, còn không xa nữa là Thạch Lâm, căn cứ vào địa hình Huyên nhi miêu tả về Thạch Lâm, đến nơi đó hẳn là có thể tránh thoát sự truy kích của hắc long.

Bởi vì chuyện của Huyên nhi, tâm tình của hai người trở nên trầm trọng dị thường, rất ít nói chuyện với nhau.

Đi ngang qua thảo nguyên, nhìn thấy thảo nguyên hiện ra một tầng nhung thảm màu xanh biếc, trên thảm nhung lại điểm thêm những bông hoa dại, có Bồ Công Anh màu kim sắc, Mã Liên lam sắc, Bách Hợp phấn hồng sắc, Dao Nghiệt bạch sắc, đang lắc lư theo gió, từng trận hương thơm lan tỏa vào mũi thật dễ chịu.

Đường Liệp không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời trước mặt, bọn họ phải chạy đi không ngừng, trước khi trời tối, phải xuyên qua phiến thảo nguyên này, đến một chỗ nào có thể đặt chân.

Trong thảo nguyên sinh trưởng không ít thực vật hoang dại, rất nhiều thứ có thể sử dụng, Đường Liệp phát hiện không ít Tả Diệp, trong lòng đột nhiên vừa động, hắc long sở dĩ có thể có điều kiện chuẩn xác tìm được vị trí của Huyền Ba, đều là bởi vì ẩm long huyết của nàng tác quái, bây giờ long huyết hẳn là đã sớm hóa thành tinh thạch, lợi dụng Tả Diệp này có lẽ có thể bài xuất tinh thạch trong cơ thể nàng ra ngoài? Nghĩ lại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, tính ra long huyết của Huyền Ba đã tích tụ mười bảy, mười tám năm, cho dù long huyết hóa thành tinh thạch, cũng chưa chắc có thể bài tiết ra ngoài. Nếu có thiết bị X quang thì quá tốt, rất dễ dàng tìm ra tinh thạch đã ở chỗ nào trong cơ thể nàng.

Huyền Ba nhìn thấy Đường Liệp ngơ ngác xuất thần, nhỏ giọng hỏi: " Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Đường Liệp thở dài, đem ý nghĩ vừa rồi nói với Huyền Ba, cười khổ: " Ta không nghĩ ra được phương pháp lấy tinh thạch trong người ngươi ra, xem ra là không thể thoát khỏi hắc long rồi."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Huyền Ba lặng lẽ quyết tâm: " Đường Liệp, không bằng chúng ta thử một chút!"

" Thử cái gì?" Đường Liệp có chút tò mò hỏi.

Huyền Ba hái Tả Diệp, nhẹ giọng nói: " Có lẽ sau khi uống nó, thật sự có thể bài xuất tinh thạch ra ngoài!"

" Trên lý luận thì có thể, nhưng trên thực tế thì không chắc chắn, bỏ đi, hay là ngươi không cần phải chịu tội nữa!" Đường Liệp đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục đi tới.

Huyền Ba nhẹ cắn môi, nàng đã quyết định, lần này vô luận thế nào cũng phải thử một lần.

Đường Liệp lập tức phát hiện sự dị thường của Huyền Ba, chỉ trong một giờ ngắn ngủn, Huyền Ba đã chạy vào trong bụi cỏ tám lần, vị công chúa này bởi vì không muốn mang theo sự phiền toái, không thể ngờ thật sự đã ăn Tả Diệp, đã vậy còn không thông qua sự chỉ đạo của bác sĩ, tự mình sử dụng.

Huyền Ba ôm bụng suy yếu vô lực từ trong bụi cỏ đi tới hướng Đường Liệp, chỉ trong thời gian ngắn, gương mặt đẹp của nàng đã có chút hãm sâu, môi anh đào cũng khô nứt, da thịt vốn nhẵn nhụi cũng mất đi vẻ sáng bóng lộng lẫy, Đường Liệp vừa nhìn thì biết ngay nàng có dấu hiệu bị mất nước, dở khóc dở cười nói: " Công chúa, ngươi quả thực dùng dược thảo đó sao?"

Huyền Ba nghe hắn hỏi như vậy, mũi đau xót, chợt rơi lệ, rung giọng nói: " Ta thật sự là vô dụng, liên lụy các ngươi bị đuổi giết còn chưa nói, Huyên nhi vì cứu ta cả sống chết cũng không rõ, bây giờ lại biến thành bộ dáng này, ngươi không cần chiếu cố cho ta nữa, để cho ta ở chỗ này tự sinh tự diệt đi!" Nàng ngồi trên bãi cỏ, trong lúc nhất thời rất buồn, lớn tiếng bật khóc, sự thương tâm và ủy khuất tích tụ nhiều ngày theo nước mắt tận tình phát tiết.

Đường Liệp thương tiếc nhìn vị kim chi ngọc diệp này( lá ngọc cành vàng), bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai nàng: " Nha đầu ngốc, hết thảy những chuyện này không phải là lỗi của ngươi, ta chưa bao giờ trách ngươi, ta tin tưởng sẽ không ai trách ngươi đâu."

Huyền Ba rưng rưng ngẩng đầu lên, Đường Liệp ôn nhu nói: " Huyên nhi thiện lương tự có trời giúp, nàng sẽ không việc gì đâu, chúng ta cũng sẽ bình an đến biên cương."

Nhìn đôi mắt kiên định của Đường Liệp, trong lòng Huyền Ba cảm thấy một trận ấm áp, một loại cảm giác trước nay chưa từng có chiếm cứ trái tim của nàng, gương mặt nàng đột nhiên đỏ lên.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Ngươi chạy vào trong bụi cỏ tám lần, có thành quả gì không?"

Những lời này làm cho Huyền Ba lúng túng, sẵng giọng: " Ngươi quả nhiên là một tên hỗn đản chính cống!" Nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào, cụp lông mi nhẹ giọng nói: " Xem ra tinh thạch đã tan ra làm một thể với ta rồi!"

Đường Liệp thân thiết nói: " Ngươi không thông qua ta đồng ý, lại uống quá nhiều Tả Diệp, lần này chỉ sợ phải đi tả một trận, nhất định phải bổ sung nước cho nhiều, vạn nhất bị mất nước thì phiền toái lắm."

Huyền Ba nghe lời gật đầu, Đường Liệp đưa túi nước cho nàng, Huyền Ba uống ừng ực từng ngụm.

Trải qua trận đi tả hành hạ, Huyền Ba đã sớm không còn khí lực, Đường Liệp dìu nàng tiếp tục đi tới, khi trời tối đã đi ra khỏi bình nguyên, đã có thể nhìn thấy rừng cây phía trước, hai người đều thở dài một hơi, ít nhất đêm nay có thể ẩn nấp trong rừng cây tránh thoát sự truy kích của hắc long.

Đường Liệp đào được không ít củ quả trong bình nguyên, còn hái được không ít cây ớt hoang dại, những trái ớt này đã thành thục khá lâu, dưới ánh mặt trời chói chang đã phơi khô, trong mắt Đường Liệp không thể nghi ngờ là mỹ vị thượng đẳng.

Bóng đem thâm trầm, Đường Liệp và Huyền Ba ngồi vây quanh đống lửa, Đường Liệp dùng hòn đá đem những trái ớt dùng vải bố bao lại nghiền thành bột.

Huyền Ba tò mò hỏi: " Ngươi làm cái gì vậy?"

Đường Liệp nháy mắt với nàng vài cái: " Chờ một chút ngươi sẽ biết."

Thổ đậu trong đống lửa đã nướng chín, tản mát ra mùi hương mê người, Đường Liệp dùng nhánh cây khều thổ đậu đã nướng chín lấy ra, chờ bớt nóng, lột da xé ra, rắt bột ớt lên, cắn một cái, say mê nhắm hai mắt lại.

Huyền Ba nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vốn định thưởng thức một chút, nhưng Đường Liệp cân nhắc công hiệu của Tả Diệp trong cơ thể nàng còn chưa mất hoàn toàn, dạ dày không thể chịu thêm kích thích, khuyên nàng bỏ qua ý nghĩ này.

Một vòng trăng sáng chậm rãi thăng lên trời đêm, Đường Liệp mở súng ra, sửa sang lại một chút hộp đạn, ba phát cuối cùng trong băng đạn thành chỗ dựa của hắn, nếu đêm nay hắc long lại đến, hắn nhất định phải bắn chết con quái vật lớn ghê tởm này, báo thù cho Huyên nhi không rõ sống chết.

Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tới, Huyền Ba công chúa nhịn không được rùng mình. Đường Liệp dập tắt đống lửa, đi tới ngồi xuống bên người Huyền Ba, Huyền Ba có lẽ quá mức suy yếu, vậy mà đã ngủ, thân thể mềm mại chậm rãi ngã vào đầu vai Đường Liệp, Đường Liệp nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, khóe môi bất giác nổi lên một tia mỉm cười, nhớ tới kinh nghiệm từ khi mình đi tới Cách Lan Đế Á đại lục cho tới bây giờ, thật có thể nói là kinh tâm động phách, phát triển tới tình huống trước mắt, là hắn chưa từng nghĩ tới. Bình tĩnh mà xem xét, Đường Liệp đã dần dần tiếp nhận được sự thật, cơ hồ đã bỏ đi ý niệm trở về trong đầu.

Huyền Ba phát ra tiếng hô hấp đều đặn, ánh mắt Đường Liệp hạ xuống trên đôi môi anh đào mê người của nàng, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một ý niệm can đảm, không biết vị công chúa cao cao tại thượng này, đôi môi nàng có hương vị như thế nào.

Hắn lặng lẽ cúi xuống, vừa đến gần sát, lại đột nhiên lùi bước. Trong lòng Huyền Ba và Huyên nhi, không thể nghi ngờ mình đã trở thành một hình tượng quang huy cao lớn anh hùng, bây giờ sinh ra ý nghĩ hèn hạ xấu xa này thật sự là bại hoại đạo đức. Trước mắt lại hiện ra dung nhan thanh tú của Huyên nhi, không biết bây giờ nàng đang lưu lạc phương nào, rốt cuộc còn sống hay đã chết? Từ sau khi đi tới phiến đại lục này, tiếp xúc bao nhiêu nữ nhân thì chỉ có Huyên nhi và Yến Nguyệt là đối xử với mình tốt nhất, nhưng Yến Nguyệt đã sớm hương tan ngọc nát, còn Huyên nhi vì cứu mình...

Trong lòng Đường Liệp buồn bã, chẳng lẽ những cô gái chân thành với mình luôn luôn không có kết cuộc hạnh phúc? Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hai mắt thình lình trợn to, nhìn thấy một đoàn đen huyền gì đó đang từ trên trời giáng xuống, thẳng đến chỗ đống lửa nơi hắn và Huyền Ba đang ngồi.

Đoàn đen nhánh đó trong tầm nhìn nhanh chóng thành lớn, đó là một khối đá núi thật to. Trong lúc đó Đường Liệp căn bản không kịp suy nghĩ, cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của Huyền Ba, lăn mạnh sang một bên. Tảng đá lớn nện xuống trên đại thụ, thân cây thô to răng rắc gãy đoạn, đại thụ lớn tới ba vòng ôm không hết hướng trên người Đường Liệp và Huyền Ba đè xuống.

May mắn là thân thể của bọn họ vừa vặn nằm giữa khoảng ách trống của hai cành cây đại thụ, cho nên không tạo thành thương tổn, tảng đá lớn rơi trên mặt đất, cả mặt đất đều chấn động.

Đường Liệp và Huyền Ba dìu dắt nhau bò lên, kinh hồn nhìn ra phía sau, nếu để cho tảng đá lớn giống như ngọn núi nhỏ này đè trúng thì cũng sẽ trở thành đống thịt vụn.

Một bóng đen thật lớn che khuất ánh trăng, hắc long Dạ Ngân từ trên cao lao xuống, Đường Liệp và Huyền Ba đồng thời phát ra tiếng hét kinh hãi, hai người muốn chạy trốn chỉ sợ không còn kịp, Đường Liệp phản ứng trước tiên, rút súng lục ra liên tiếp bắn tới Dạ Ngân, ba viên đạn theo thứ tự giận dữ bay ra khỏi nòng súng, bắn lên lân giáp cứng rắn của hắc long, bắn ra ba điểm hỏa tinh, nhưng đầu đạn dù với tốc độ cao vẫn không cách nào xuyên thấu qua da thịt thô ráp của nó.

Đau đớn làm cho tốc độ của Dạ Ngân thoáng giảm bớt, nhưng lại khơi dậy toàn bộ hung tính và phẫn nộ của nó, nó phải đem tên ghê tởm kia xé nát, từ giữa không trung mở ra chiếc lưỡi lớn, hướng Đường Liệp và Huyền Ba giáng xuống một kích trí mạng.

Đường Liệp trong tình thế cấp bách không kịp suy nghĩ, đem vật cầm trong tay ném mạnh lên không trung, căn bản không kịp nghĩ tới thứ đó có thể ngăn cản được công kích của hắc long hay không.

Hắc long một hơi nuốt trọn bao đồ vật, hàm răng sắc bén xé rách vải bố ra, bột ớt ở trong bao tung ra, một cỗ sóng nhiệt cay xé theo chiếc lưỡi khổng lồ của hắc long trực tiếp xông vào cổ họng của nó, con ngươi kim hoàng sắc của hắc long trừng đến tròn vo, thân thể vốn đang lao xuống tốc độ cao bỗng nhiên quay lên, chiếc cổ thật dài dựng đứng.

Đường Liệp sau khi ném ra bao bố, thì mới nghĩ ra đó chính là bao bột ớt, không nghĩ tới lại bị hắc long nuốt luôn một hơi. Thừa dịp hắc long chần chờ trong tích tắc, hắn kéo tay Huyền Ba, liều mạng hướng tận sâu trong rừng rậm chạy trốn, vừa mới chạy ra hai bước, liền nghe được phía sau truyền tới một thanh âm kinh thiên động địa: " Hắt xì!" Xoang mũi mẫn cảm của hắc long Dạ Ngân rốt cuộc không thể chịu đựng được kích thích mãnh liệt của bột ớt, theo tiếng nổ này, thân thể cao lớn của nó trên không trung không tự chủ được phát ra từng trận run rẩy.

Uy lực nhảy mũi của hắc long không kém gì cơn bão cấp chín, Đường Liệp và Huyền Ba chỉ cảm thấy phía sau thổi tới một trận nóng cháy, hai người bị cuồng phong thổi trúng bay lên, kêu to té rớt cách đó hơn mười thước, vừa chịu đựng đau đớn bò lên, lại nghe được tiếng hắt xì kịch liệt thứ hai của hắc long.

Hắc long Dạ Ngân mở ra cái miệng khổng lồ le lưỡi liều mạng hướng trời đêm bay đi, tư vị cay độc này làm cho nó không thể chịu đựng được, dưới tốc độ cao phi hành, gió lạnh không ngừng truyền nhập vào lưỡi nó, nhưng nhiệt độ trong cổ họng vẫn không giảm bớt được nửa phần, nó cảm giác được thân thể của chính mình cũng đang nhanh muốn bốc cháy lên: " Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

Đường Liệp và Huyền Ba nhìn thân ảnh càng bay càng xa của hắc long, nghe được tiếng hắt xì không ngừng của nó từ từ nhỏ đi, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phá lên cười, không nghĩ tới bột ớt lại là vũ khí tốt nhất đối phó con quái vật lớn này, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bột ớt mà cũng có thể đánh bại phi long.

Huyền Ba đột nhiên lưu ý ánh mắt Đường Liệp có chút quái dị, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nàng mới phát hiện vừa rồi chạy trốn, quần áo của mình bị xé rách nhiều chỗ, da thịt nhẵn nhụi bại lộ trong ánh mắt hắn đang nhìn, gương mặt bất giác đỏ lên, nhẹ giọng nói: " Không được nhìn ta!"

Đường Liệp làm sao bỏ qua được cảnh xuân trước mắt, đôi mắt mê đắm nhìn thẳng da thịt nhẵn nhụi trên đôi chân của Huyền Ba, dục hỏa trong cơ thể không ngừng dâng lên.

Huyền Ba cả giận nói: " Đường Liệp, xoay người sang chỗ khác cho ta!" Còn chưa có ai dám làm như Đường Liệp, dùng ánh mắt tục tĩu như vậy nhìn nàng, vô tình làm cho nàng phẫn nộ.

Có lẽ là vì thân phận cao quý của Huyền Ba, hoặc có lẽ là vì gần đây hắn đã đề cao năng lực điều khiển bản thân, Đường Liệp cố nén dục vọng trong lòng, dùng sức xoay người sang chỗ khác.

Huyền Ba đột nhiên phát ra một tiếng thét lên, hai tay bưng kín đôi mắt đẹp, lập tức nhịn không được phá lên cười khanh khách, nguyên lai Đường Liệp còn nhếch nhác tán loạn hơn cả nàng, vẻn vẹn còn bộ quần áo rách nát, đã bị xé rách gần hết, lộ ra một bên mông, rất là bất nhã.

Đường Liệp vô ý thức sờ sờ phía sau, cũng bật cười. Vẻ mặt giảo hoạt nói: " Vậy ai cũng không thiệt thòi, chúng ta huề nhau!"

Huyền Ba ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Đường Liệp cũng không nghĩ muốn dây dưa tiếp ở vấn đề này, để tránh cho nàng khó chịu, nói tránh đi: " Ngươi phỏng chừng hắc long còn tới hay không?"

Huyền Ba lắc đầu: " Không biết, nhưng ta nghĩ nó sẽ không cam tâm, chúng ta nên ở chỗ này trụ đỡ rồi ngày mai chạy đi!"

Có lẽ bột ớt của Đường Liệp làm cho hắc long hoảng sợ, một đêm này yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm Đường Liệp mơ màng tỉnh dậy, lại phát hiện Huyền Ba đã dùng lá cây xảo diệu che lại thân thể, Đường Liệp có chút thất vọng thở dài.

Huyền Ba cầm một bao dã quả đi đến trước mặt Đường Liệp: " Ăn no đi, chúng ta lập tức xuất phát."

Dã quả giống như quả anh đào, màu hồng nhuận, hương thơm tỏa ra, nhưng Đường Liệp lại lấy làm kinh hãi, quả này là Hồi quả. Mặc dù không độc, nhưng có sự kích thích dạ dày mãnh liệt, cũng không thể ăn được.

" Ngươi ăn rồi?" Đường Liệp có chút lo lắng hỏi.

Huyền Ba gật đầu, đột nhiên cảm thấy một trận ác tâm, không kịp xoay người, liền nôn mửa, Đường Liệp khổ không thể tả, không còn kịp né tránh, bị nàng nôn lên đầy mặt.

" Đúng....không chịu nổi..." Nói còn chưa dứt lời, lại đầu hoa mắt choáng, nắm lấy cánh tay Đường Liệp, trán tựa vào ngực Đường Liệp, oa! Lại nôn ra một hơi vào người Đường Liệp.

Đường Liệp cười khổ vỗ vỗ vào lưng nàng: " Nôn đi, nôn đi, nôn xong sẽ thoải mái hơn một chút." Khó trách có câu nói như vậy, trúng phải mục tiêu nhất định, như thế nào cũng trốn không thoát.

Huyền Ba nôn ra hồi lâu mới ngừng lại, cả thân thể cũng nhanh kiệt sức, hai ngày này gặp phải hành hạ so với cả đời nàng còn nhiều gấp mấy lần.

Đường Liệp dìu nàng ngồi tựa vào thân cây, nhìn thân thể dơ bẩn của mình, cười khổ lắc lắc đầu, may là trong rừng có một hố đất không lớn, tích được không ít nước mưa. Đường Liệp nhảy vào trong nước tẩy rửa, lau khắp mình mẩy, lại tẩy sạch quần, vắt khô rồi mặc vào người, mặc dù ướt sũng không chút thoải mái, nhưng cũng không phải xấu hổ vì trần truồng.

Trở lại bên người Huyền Ba, nhìn thấy nàng vẫn đang suy yếu vô lực ngồi chỗ kia, hai mắt ngơ ngác nhìn lên khoảng không tới nhập thần, Đường Liệp thu thập hành trang vốn không nhiều lắm của cả hai, chỉ đợi nàng khôi phục thì tiếp tục chạy đi, trong lúc vô ý nhìn thấy trong đống dơ bẩn Huyền Ba nôn ra có một vật mơ hồ sáng lên.

Đường Liệp tò mò đi tới, nhìn thấy vật sáng là một tinh thạch màu đỏ, cỡ trái long nhãn, cả vật thể trong suốt trong sáng, dưới ánh mặt trời biến hóa ra quang hoa kỳ dị.

Đường Liệp ngạc nhiên vui mừng vạn phần kêu lên: " Tinh thạch! Ngươi đã nôn ra tinh thạch!"

Huyền Ba vô lực lắc đầu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, nàng bật khóc nói: " Ta chịu không nổi nữa, Đường Liệp, ta rốt cuộc chịu không nổi nữa..."

Lời tuy như thế, nhưng rốt cuộc cũng phải đi tiếp, Đường Liệp dìu Huyền Ba đi ra khỏi rừng cây, phía trước là một con sông lớn vắt ngang, một tòa cầu treo nối liền hai bờ sông.

Huyền Ba dựa vào bờ lưng trần của Đường Liệp mơ màng ngủ, Đường Liệp chậm rãi đi lên cầu, lúc đi đến giữa cầu, nhìn xuống phía dưới, thấy nước chảy giống như một con rồng lớn đang xoay quanh bay vút, trong những ghềnh đá hẹp hòi, chạy chồm rít gào, vọt lên từng trận sóng vỗ bạc đầu, thanh âm đánh vào ghềnh đá nghe thật rõ, vang rền trong sơn cốc.

Huyền Ba không nói gì, Đường Liệp nói: " Người nếu buông thả, chỉ cần thoáng buông lỏng là coi như xong hết mọi chuyện, ta từng gặp qua vô số khó khăn, cũng từng nghĩ sẽ buông tay, nhưng cuối cùng ta cũng tiếp tục kiên trì đi tới, bởi vì trong lòng ta còn có một nguyện vọng, trước khi nguyện vọng còn chưa đạt thành, ta tuyệt sẽ không buông tay."

Đôi mắt đẹp của Huyền Ba lóe ra ánh sáng khác thường: " Nguyện vọng của ngươi là gì?"

Đường Liệp lộ ra một nụ cười quỷ bí: " Ta chỉ nói cho người yêu nhất của ta!"

Gương mặt xinh đẹp của Huyền Ba đỏ lên, dĩ nhiên không thể hỏi tiếp: " Giảo hoạt!"

Đường Liệp cười móc ra viên tinh thạch mà Huyền Ba nôn ra, giao cho nàng, Huyền Ba vung tay, tinh thạch ở trên không trung xuất ra một đường vòng cung xinh đẹp, rơi vào trong dòng nước chảy xiết, hai người cùng vui vẻ cười rộ lên.

Trong thế giới của Đường Liệp cũng có Thạch Lâm, nhưng Thạch Lâm nơi này lại hoàn toàn khác hẳn, một tòa trụ đá thiên nhiên như cây măng từ trên mặt đất đột ngột dựng lên, cao vút trong mây, tất cả măng đá đều có màu sắc bích lục, dưới ánh mặt trời chiếu xuống bắn ra quang mang trong suốt, xa xa nhìn lại giống như những con chim tạo thành đàn.

Đi vào nhìn thấy, tất cả măng đá nơi này đều là do thiên nhiên hình thành, bên trên không có bất luận thảm thực vật nào, dưới đáy thô, từ dưới đi lên nhỏ dần, đến đỉnh thì rút lại thành điểm, lại giống như một cây cương châm ngửa đầu nhìn trời.

Đường Liệp và Huyền Ba sau khi đi vào Thạch Lâm, liền tiến nhập vào một mê cung thật to, ở trong măng đá đi tới lui suốt cả buổi sáng, mới đi tới được một mảnh đất trống trải, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy phía trước có một tòa hang đá, bên ngoài hang đá phơi mấy bộ quần áo nam tử.

Đường Liệp vui vẻ nói: " Có người!"

Huyền Ba nhỏ giọng nhắc nhở Đường Liệp: " Hay là nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên để cho địch nhân phát hiện tung tích của chúng ta."

Đường Liệp ngầm buồn cười, vị công chúa cao quý chưa từng trải qua khói lửa nhân gian trong hai ngày nay đã đột nhiên thành thục hơn rất nhiều. Hai người quan sát chung quanh một chút, vững tin chung quanh không có ai mai phục, lúc này mới cẩn thận đi tới hướng hang đá, bên trong hang đá cũng không có người ở, hai người dừng ở bên trong hang ăn uống xong, rồi lại đựng đầy túi nước.

Huyền Ba gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt trong hang, lại bị Đường Liệp lấy lại: " Làm gì? Muốn lưu lại đầu mối cho người ta truy đuổi theo sao?"

Huyền Ba có chút chột dạ nói: " Chúng ta không hỏi mà lấy đồ người ta có nên không?"

Đường Liệp nở nụ cười: " Nơi này căn bản không có người ở lại, mấy thứ này, chúng ta không lấy thì sẽ có người khác lấy đi!" Hắn thuận tay giở quần áo phơi bên ngoài xuống, giũ mạnh, bên trên bám không ít tro bụi, bởi vì duyên cớ phơi nắng quá lâu, quần áo đều đã phai màu, nhưng còn hơn chiếc quần nát của Đường Liệp hiện tại không biết bao nhiêu lần.

" Oa, ngươi ăn trộm!" Huyền Ba thở phì phì nói.

Đường Liệp trừng mắt với nàng: " Cái này gọi là mượn, hiểu không? Ngươi không cho ta mặc quần áo, chẳng lẽ còn nghĩ tiếp tục không công đi thăm cơ thể của ta?"

Huyền Ba bị hắn cưỡng từ đoạt lý làm tức giận dậm mạnh chân ngọc.

Đường Liệp đẩy cửa hang, nghênh ngang đi vào bên trong thay quần áo.

Huyền Ba có chút lo lắng ở bên ngoài canh chừng, rất sợ chủ nhân đột nhiên trở về, xem ra Đường Liệp nói đúng, hang đá này hẳn đã bị vứt đi, cũng không có người ở lại.

Đường Liệp tinh thần chấn hưng, tỉnh táo từ bên trong đi ra, hắn không ngờ có thể tìm được một bộ quần áo màu đỏ mới tinh, Đường Liệp nói: " Không nghĩ trong rương còn có một bộ quần áo mới, coi như ngươi có vận khí!"

Huyền Ba mặc dù cảm giác hành vi của Đường Liệp có chút không đúng, nhưng quần áo xinh đẹp đối với mỗi cô gái mà nói đều có lực sát thương thật lớn, nhất là một cô gái đang mặc quần áo tả tơi.

Đường Liệp đưa quần áo cho Huyền Ba: " Đi thay, cả ngày ngươi ăn mặc bại lộ như vậy, còn chạy loạn trước mặt ta, chung quy có một ngày ta sẽ khống chế không nổi!"

Huyền Ba đánh vào đầu vai Đường Liệp một cái, đối với miệng lưỡi trơn tru của hắn nàng đã sớm có thói quen, không nhận thức được khoảng cách với Đường Liệp đã càng ngày càng gần, cho dù hắn có nói ra lời trêu chọc, nàng cũng không còn ra vẻ như một công chúa.

Đường Liệp phát hiện bộ quần áo màu đỏ này lại vừa vặn với Huyền Ba như vậy, trên quần áo có đồ án hoa văn, mặc dù Huyền Ba từng mặc qua bao nhiêu gấm vóc tinh mỹ nhưng cũng phải than thở không thôi.

Đường Liệp hoặc là không làm, đã làm phải cho trót, hắn tìm được một loan đao trong hang, còn lấy luôn đệm giường bằng da báo đem theo.

Huyền Ba từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên trộm đồ của người khác, bị dọa đến trái tim nhảy loạn, rất sợ bị người khác phát giác, thẳng đến khi rời đi hang đá hồi lâu, Huyền Ba vẫn nhìn lại phía sau, có chút áy náy nói: " Không biết chủ nhân của hang đá sau khi phát hiện, có mắng chửi chúng ta hay không?"

Đường Liệp hai tay giắt loan đao trên vai: " Đi con đường của mình, để cho người khác mắng chửi đi!"

" Da mặt người thật dày!" Huyền Ba cười nói.

Đường Liệp chỉ chỉ y phục màu đỏ của nàng: " Ta là chủ mưu, ngươi là đồng mưu, mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai không phải."

Đi vào sâu trong Thạch Lâm, con đường càng rắc rối phức tạp, trong mắt hai người, hoàn cảnh chung quanh cơ hồ là giống nhau như đúc, căn bản không có bất luận đặc thù gì, vị trí của mặt trời thành tiêu chuẩn duy nhất phán đoán phương hướng của hai người, mắt thấy sắc trời đã tối, Đường Liệp đề nghị nghỉ tạm ngay tại chỗ, đợi khi trời sáng lại tiếp tục lên đường.

Ban đêm ở Thạch Lâm nhiệt độ rất thấp, nơi này thiếu thốn thực vật, không có củi để sưởi ấm, Đường Liệp lấy tấm da báo cho Huyền Ba phủ thêm, Huyền Ba dần dần chấp nhận Đường Liệp, Đường Liệp mặc dù biểu hiện miệng lưỡi trơn tru bất cần đời, nhưng nội tâm lại quân tử, nhất là trong nguy hiểm, luôn luôn nghĩ đến an nguy của người khác đầu tiên, lòng hiệp nghĩa như vậy thật sự không phải là nam tử tầm thường có được.

Đường Liệp giương cánh tay một chút, khí lạnh xâm nhập ban đêm làm cho hắn nhịn không được nhảy mũi.

Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Nếu ngươi lạnh thì tới gần một chút!"

Đường Liệp thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm, vị công chúa điện hạ này không phải chủ động ám thị cho mình cái gì đó chứ? Nữ hài tử người ta chủ động đưa ra lời mời, mình đương nhiên không thể cự tuyệt, Đường Liệp cợt nhả đi tới bên người Huyền Ba đưa tay muốn nhấc tấm đệm lên, Huyền Ba thét to: " Ngươi muốn làm gì?"

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Ngủ a!"

" Ai muốn ngủ với ngươi, ta bảo ngươi ở gần một bên!" Nhìn thấy Đường Liệp xuyên tạc ý tứ của mình, Huyền Ba không khỏi vừa thẹn vừa vội, bổn ý của nàng là muốn cho hắn tới gần một chút, không nghĩ tới Đường Liệp lại nghĩ linh tinh, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn ra xa, nhưng đã nhìn thấy trên đỉnh Thạch Lâm đang có một hình dáng màu đen đang đứng.

Đường Liệp từ vẻ mặt đột nhiên biến hóa của Huyền Ba liền ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy chung quanh Thạch Lâm đang đứng hơn mười một thân ảnh, hắn và Huyền Ba đã ở vào trong vòng vây của địch nhân.

Đường Liệp hít vào một hơi rét lạnh, rút ra loan đao bên hông, kéo Huyền Ba ra sau người. Trong khiếp sợ không khỏi nghĩ thầm, tinh thạch trong cơ thể Huyền Ba đã nhổ ra, vì sao còn bị địch nhân phát hiện hành tung của bọn họ?

Một thanh âm nam tử từ trên chỗ cao truyền đến: " Không nghĩ tới trong Thạch Lâm lại xông vào một đôi kẻ trộm xấu xa! Ta hảo tâm cung cấp nước uống cho khách qua đường, các ngươi uống xong chẳng biết cảm tạ, ngược lại đánh cắp quần áo của ta, lấy đi tài sản của ta, quả nhiên là vô sỉ cực kỳ!"

Lúc này Đường Liệp mới biết rõ tại sao lại thế này, nguyên lai những người này là chủ nhân của hang đá, sở dĩ vây quanh bọn họ là vì hắn không hỏi đã lấy đi tài vật của đối phương.

Gương mặt của Huyền Ba nóng rần lên, vô luận điểm xuất phát của bọn họ như thế nào, bây giờ đúng là đã thành tên trộm, rõ ràng là bọn họ đuối lý, bị người tức giận cũng là đương nhiên, nhỏ giọng hỏi Đường Liệp: " Làm sao bây giờ?"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Không có việc gì, không phải chỉ là quần áo thôi sao, việc rất nhỏ!" Trong lòng lại không nghĩ vậy, lớn tiếng nói: " Vị hảo hán này, xem ra đây là hiểu lầm, chúng ta có lưu lại thù lao, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?"

Nam tử kia cười lạnh nói: " Hiểu lầm?" Đôi mắt xanh biển trong bóng đêm bắn ra quang mang phẫn nộ, hắn từ đỉnh măng đá bay lên không, sau lưng triển khai một đôi cánh chim lớn, xoay quanh không trung thật linh xảo, hướng vị trí của Đường Liệp thình lình đáp xuống.

Mười hai tên nam tử trên những măng đá cũng đồng thời phát động, Đường Liệp từ tư thế nhảy lấy đà của bọn họ đột nhiên nghĩ tới Huyên nhi, thì ra những người này giống như Huyên nhi, là Dực tộc.

" Nghe ta giải thích..." Đường Liệp lập tức hiểu được mình la lên chỉ là phí công.

Tên nam tử Dực tộc cầm đầu, trong tay chẳng biết từ đâu hiện ra một cây trường mâu hình rắn do tinh cương chế tạo, trên cao nhìn xuống, theo thế lao xuống, gào thét hướng ngực Đường Liệp đâm tới, Đường Liệp nhanh chóng rút ra loan đao, loan đao sáng như tuyết khởi lên một ánh trăng, mang theo quang mang mỹ lệ nghênh đón đối phương.

Đao phong chuẩn xác không lầm bổ vào trên mũi mâu, hai cỗ binh khí nặng nề đánh cùng một chỗ, trong bầu trời đêm phát ra một âm thanh trầm muộn, Đường Liệp vừa mới bắt đầu đã bị vây trong tình thế xấu, thân thể không tự chủ được lui về sau hai bước, nam tử Dực tộc hoảng trường mâu trên không một cái, cũng thật không ngờ Đường Liệp lại có thể ngăn trở được một chiêu của hắn.

Huyền Ba đỡ lấy cánh tay của Đường Liệp, lúc này nam tử Dực tộc cũng không công kích lần thứ hai, vỗ cánh thẳng đứng bay lên, mười hai tên Dực tộc võ sĩ phân ra từ mười hai góc độ khác nhau lao xuống, Đường Liệp thầm kêu không hay, nếu bọn họ đồng thời ra tay, chính mình tuyệt đối không thể ngăn cản được công kích cường đại của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.