Y Quan Khắp Thành

Chương 54: Chương 54: Lương tâm (2)




Phó Vân Hiến dựa vào sô-pha nghỉ ngơi, Hứa Lâm lên phòng giúp việc trên tầng hai lấy hộp thuốc. Hứa Tô không ở đây, bác giúp việc cũng không được ở trong nhà.

Lấy hộp thuốc xong, Hứa Lâm còn đi lượn một vòng trên tầng hai, cậu ta vui vẻ cười toe toét. Đây chính là lộng lẫy nguy nga trong truyền thuyết rồi, nhà hơn năm trăm mét vuông, mức độ xa hoa thật sự phá vỡ nhận thức của cậu ta về cái nghề luật sư này. Luật sư biện hộ án hình sự số 1, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hứa Lâm xuống tầng thì Phó Vân Hiến vẫn dựa vào sô-pha nhắm mắt, nhưng tivi trong phòng khách lại bật, hắt ánh sáng xanh lên mặt y. Trên tivi đang phát tập mới nhất của “Định mệnh là em”, rating chương trình khá ổn, giờ mà vẫn được đài xếp giờ phát lại, Hứa Lâm liếc qua tivi một cái rồi quỳ xuống bên cạnh Phó Vân Hiến xử lý vết thương cho y.

Trên màn ảnh, MC Hình Minh hỏi Hứa Tô, có hài lòng với công việc hiện tại không?

Hứa Tô cười mắt cũng cong cong, từ chối trả lời trực tiếp, ông chủ tôi còn đang xem đấy.

Hình Minh dẫn dắt từng bước, đừng lo ông chủ của anh, cứ nói thật đi.

Hứa Tô nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc trả lời, cũng tạm được, nghĩ thoáng ra thì tôi cũng phải ăn cơm mà.

Lời này chính là không hài lòng.

Phó Vân Hiến siết chặt bàn tay bị thương, máu lại chảy ròng ròng.

Hứa Lâm vội vàng lấy băng gạc, cậu ta biết băng bó, cách băng rất gọn gàng xinh đẹp, ít nhất là đẹp hơn Hứa Tô làm. Cậu ta cúi đầu, cẩn thận sát trùng, bôi thuốc, quấn băng. Phó Vân Hiến mở mắt, nhíu mày buông mi, mặt không đổi sắc nhìn Hứa Lâm, nghe cậu ta lải nhải những điều cần chú ý sau khi bị thương. Y bỗng dùng ngón trỏ nâng cằm Hứa Lâm lên, quan sát mặt cậu ta.

Cùng là khung xương nhỏ, làn da trắng nõn, cùng là đường nét gương mặt thanh tú, chưa phai đi nét trẻ con. Dưới cổ áo cậu ta là miếng phỉ thúy xanh biếc, đúng là đi đâu cũng đeo.

Mắt Phó Vân Hiến rất sâu, khuôn mắt như người Tây, hơi nheo lại thì toát ra vẻ nguy hiểm thâm sâu khó dò. Hứa Lâm bị đôi mắt này nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, tự quay mặt né đi, cúi đầu băng bó vết thương cho đối phương: “Vết thương rất sâu, tốt nhất là nên uống thuốc kháng viêm…”

Phó Vân Hiến làm ngơ, lại kéo cằm Hứa Lâm, thấp giọng hỏi cậu ta, cậu bằng lòng à.

Hứa Lâm đang chuẩn bị cắt băng dính y tế, bị hỏi bất thình lình sợ đến mức run cả tay, bất cẩn thế nào lại rạch kéo qua tay Phó Vân Hiến.

Hứa Lâm kích động nắm lấy tay Phó Vân Hiến, gọi y: “Thầy ơi…”

Phó Vân Hiến lại chẳng hề để ý đến vết thương nặng thêm, ngón tay trượt xuống cổ áo sơ mi của Hứa Lâm, co đầu ngón tay lại cởi một chiếc cúc, y không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Bằng lòng à.”

Tim Hứa Lâm đập như trống trận, mơ hồ “Vâng” một tiếng không rõ ràng, cố gắng lộ ra dáng vẻ phục tùng.

Phó Vân Hiến ấn Hứa Lâm ngã ngửa lên bàn trà, lại không cho chuẩn bị gì mà bẻ hai tay cậu ta ra sau rồi dùng băng y tế trói lại. Sau khi trói chặt cổ tay, y lại quấn lên cánh tay, bả vai, ghìm chặt cổ cậu ta. Hứa Lâm lập tức cảm nhận được sự đau đớn khi bị ngạt thở.

Chương trình tới đoạn Hứa Tô và nữ khách mời bắt cặp với mình hỏi han nhau về tình sử trước đây. Hứa Tô thẳng thắn thừa nhận từng quen một người bạn gái, bên dưới hoan hô ầm ầm. Hắn là cậu em đẹp trai si tình nhà bên, khán giả nữ đều thích loại này.

Hứa Lâm thật sự đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của mình đối với tính cách của Phó Vân Hiến, cậu ta chưa bao giờ bị trói và bị ép như vậy. Đưa lưng về phía đối phương, cũng không nhìn được đôi mắt sâu xa mê người ấy, cậu ta nghe tiếng Hứa Tô truyền ra từ trong tivi mà bỗng thấy khủng hoàng, không biết lúc này ánh mắt Phó Vân Hiến có đang đặt nơi Hứa Tô hay không. Thế là cậu ta chật vật quay đầu, cố gắng xác nhận với đối phương: “Thầy, em là Hứa Lâm.”

Gương mặt bị căng đến đỏ bừng, hơi thở dồn dập, thực ra thái độ của Hứa Lâm rất khúm núm, chỉ cần Phó Vân Hiến thừa nhận người đối diện là mình, cậu ta có chết cũng tình nguyện.

“Thầy, thầy biết không, em là Hứa Lâm…”

Đáng tiếc, tính nhẫn nại trên giường của Phó Vân Hiến trước giờ đều không tốt. Y không đáp lại, gần như dùng tư thế muốn cưỡng hiếp mà chuẩn bị giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.

Phó Vân Hiến chưa từng hứa hẹn với bất cứ kẻ nào mình là một tình nhân dịu dàng, càng không phải là một bạn giường nhẹ nhàng, cái nhìn của y đối với những cậu trai xinh đẹp này vẫn luôn thống nhất mà lạnh lẽo, chỉ để tiết dục mà thôi.

Hơn nữa dục vọng của y rất khó đạt tới thỏa mãn, cũng vì vậy nên mới giở chứng, chơi người ta bằng đủ kiểu chiêu trò. Ví dụ như đồ chơi tình dục trong phòng ngủ của y không bao giờ thiếu, hay ví dụ như y ép bọn họ chìm dưới đáy nước bể bơi dùng miệng bú liếm cho mình, chỉ cho phép ngoi lên thở một chút, y chưa xuất tinh thì chưa được dừng. Những cậu trai dù xinh đẹp tới đâu trải qua chuyện bức ép này thì ai cũng tím tái mặt mày, nhưng Phó Vân Hiến vẫn khó có thể hài lòng.

Cái chuyện này chính là một bên sẵn sàng đánh, một bên sẵn sàng chịu. Đại luật sư Phó hoàn toàn không nghi ngờ sức hấp dẫn của mình, y anh tuấn, lại nhiều tiền, đối xử với tình nhân lại luôn hào phóng chịu chi, đồng hồ đắt tiền hay xe sang thích là cho, thậm chí ngay cả cổ phiếu phát hành lần đầu của Vạn Nguyên cũng vui vẻ để cho tình nhân của mình ké miếng, tới tay là có thể kiếm đến trăm triệu. Trong suy nghĩ của y, tất cả những đứa con trai vồ vập bu vào đều phải bằng lòng, bao gồm cả ngôi sao nổi tiếng fan đông hàng triệu Trịnh Thế Gia, ai không phải thì làm một lần xông cũng chịu.

Vậy nên có Hứa Tô hay không, thì có gì khác biệt?

Cổ bị siết càng chặt hơn, Hứa Lâm mãi không nhận được câu trả lời lại càng cảm thấy khủng hoảng và thất vọng, cậu ta bắt đầu phản kháng, cố gắng chạy trốn. Nhưng nào có thể lường được Phó Vân Hiến động dục thì như phát điên, không khác gì cầm thú. Mắt y đỏ quạch, ghìm chặt cổ Hứa Lâm, đẩy cậu ta ngã văng ra ngoài. Hứa Lâm lại ngã xuống đất, gáy đập vào cái bàn kính để đèn bên cạnh bàn trà, rầm một tiếng, như thể xương cốt và thủy tinh cùng nhau vỡ vụn, mặt cũng trầy xước vì mấy mảnh vỡ.

Đau đến nổ đom đóm mắt, Hứa Lâm nhất thời không đứng lên nổi, vừa bò vừa chạy được hai bước thì đã bị Phó Vân Hiến đè xuống, cưỡng ép lật người lại.

Trong lúc giãy giụa, cái bùa hộ mệnh trên cổ tay Phó Vân Hiến móc vào cúc áo của Hứa Lâm, giằng co một cái, đứt mất.

Bùa hộ mệnh được thâu từ những hạt đá lapis lazuli, sau khi dây đứt, từng viên đá tròn văng tứ tung khắp sàn nhà, lách ca lách cách.

Âm thanh những hạt châu rơi xuống đất lập tức đẩy Phó Vân Hiến vào cơn cuồng nộ, y kéo cổ áo Hứa Lâm lôi cậu ta dậy khỏi sàn nhà, giơ cao tay định tát cậu ta một phát, nhưng ngay khi lòng bàn tay sắp rơi xuống mặt cậu ta thì đột ngột dừng lại.

Hứa Lâm khóc.

Giống như Hứa Tô vào cái đêm hồi đại học năm ba, khóe miệng và gò má cậu ta có vết bầm tụ máu do va chạm, khóc lóc loạn hết cả lên.

“Định mệnh là em” đã gần đi đến hồi kết thúc, trên màn ảnh là một cặp khách mời đã nên duyên, nhạc nền du dương nhẹ nhàng.

Cuối cùng lý trí cũng trở lại với Phó Vân Hiến, màu máu trong mắt y rút sạch, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng mông lung hiếm thấy. Y quỳ xuống đất, đôi bàn tay to lớn ôm trọn lấy Hứa Lâm, ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cậu ta, lẳng lặng nghe hết bài hát tượng trưng cho tình yêu này.

Sau đó y ghé vào bên tai cậu ta, dịu dàng nói, Tô Tô, đừng khóc.

Khi chương trình kết thúc, ý thức của Phó Vân Hiến cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, y ngồi dựa vào một góc sô-pha, lần mò điếu thuốc nhét vào miệng, nhưng không châm lửa. Y cúi đầu chậm rãi mở băng gạc trên tay ra, vừa rồi hành động kịch liệt, miệng vết thương lại tứa máu.

Y vừa mới phát điên, mặt đất hỗn loạn bừa bãi.

Ném băng gạc đẫm máu qua một bên, Phó Vân Hiến lắc đầu, nhếch môi như tự mỉa mai giễu cợt.

Luật sư Phó bao nhiêu năm qua chưa từng thua trước tòa, lại bẻ gãy đi thân phận vàng son ở nơi đây, nếm mùi đại bại.

Suy cho cùng, vẫn là không giống.

Rất lâu sau khi mặc cho Hứa Lâm khóc không thành tiếng, Phó Vân Hiến đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu ta, bảo cậu ta tự về.

Gần như cùng một thời điểm, có hai chuyện xảy ra trên đất nước Trung Quốc rộng lớn này, một là phú thương Hồ Thạch Ngân di dân, hai là luật sư Phạm Minh bị đánh.

Tin trước thì như gió táp mưa giông, chấn động cả nước, tin sau thì lại như đá vụn trôi sông, lặng yên không tiếng động, hai người tưởng chừng như không hề có liên hệ, nhưng nguyên nhân xảy ra hai chuyện lại là một.

Về chuyện Hồ Thạch Ngân đột nhiên di dân và chuyển dời tài sản, có đủ loại đồn đãi khác nhau, có một lời đồn nghe khá đáng tin là, lãnh đạo mới nhậm chức đưa ra một khẩu hiệu là “Trung Quốc bình an”, tỏ vẻ công khai bắt đầu giáng một đòn nặng nề vào giới xã hội đen, chính quyền khắp các nơi tích cực hưởng ứng, đã đưa ra hàng loạt chính sách hình sự.

Hồ Thạch Ngân, trong giới có tên “Tứ gia”, tay nhuốm máu tươi, tuy rằng năm xưa đã tẩy trắng nhưng vương triều thay đổi, ắt sẽ hứng chịu sóng gió. Ông ta vẫn sợ.

Mấy tháng trước ở thành phố G, Mã Bỉnh Nguyên đã từng cầu cạnh Phó Vân Hiến nhận một vụ án liên quan đến thuốc phiện, bâng quơ hời hợt nói là một tên tay sai, thực ra kẻ phạm tội chính là em trai ruột Mã Bỉnh Tuyền. Bình thường hai anh em việc ai nấy làm, nhưng về cơ bản thì đều là kinh doanh liên quan đến ma túy. Khác với Mã Bỉnh Nguyên dao súng lăm lăm giết người phóng hỏa công khai, Mã Bỉnh Tuyền tự nhận mình cẩn trọng kín kẽ hơn, trình độ cũng cao hơn, hắn ta là bên trung gian “nguyên liệu đầu vào”, cũng chính là sản xuất trái phép 2-bromopropiophenone* số lượng lớn, tổng hợp thành ephedrine* rồi tiếp tục bán cho cánh dưới để sản xuất ma túy đá. Nghe nói cảnh sát đã thu giữ được bốn mươi ​​tấn ephedrine bán thành phẩm tại hiện trường, khi bắt người còn có vài tên buôn bán ma túy dùng súng giằng co với công an, vụ việc khá hỗn loạn và gay gắt. Vụ án này cũng giống với vụ của Tưởng Chấn Hưng, được Bộ công an giám sát, Phó Vân Hiến không đích thân nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này mà lại dẫn sang một dây khác, giới thiệu Phạm Minh chuyên làm mấy vụ bào chữa tội phạm ma túy.

*2-bromopropiophenone, 1-phenyl-2-propanone và ephedrine đều là những tiền chất chủ yếu để sản xuất methamphetamine (ma túy đá). Trong đó ephedrine là một dược phẩm và chất kích thích thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống, được bào chế từ 2-bromopropiophenone.

Mã Bỉnh Nguyên biết tại sao Phó Vân Hiến không tiếp nhận vụ án, cứ nói là khác chuyên môn thì như cách núi, nhưng thật ra những năm gần đây y đã có ý phủi sạch quan hệ của mình với giới xã hội đen. Mặc dù Mã Bỉnh Nguyên không hài lòng nhưng cũng không dám làm gì trước mặt Hồ Tứ, vẫn ra vẻ khúm núm trước mặt Phó Vân Hiến, luôn mồm gọi y là “Phó gia”.

Vụ án này đâu chỉ là sống chết, quả thực đủ để bị bắn tử hình mười mấy lần. Yêu cầu của Mã Bỉnh Nguyên cũng rất đơn giản, giữ lại một mạng cho em trai, sau này nghĩ cách từ từ thoát ra. Mã Bỉnh Nguyên là tay buôn ma túy lớn nhất tỉnh G, nhân dân tệ trong nhà xếp còn cao hơn núi, Phạm Minh muốn kiếm một khoản lớn, thế là mạnh miệng văn vẻ đủ đường, vỗ ngực nói mình có người quen trong cả ba cơ quan công an, kiểm sát và tòa án, giữ một mạng chứ gì, thừa sức.

Phạm Minh vừa mở miệng đã đòi Mã Bỉnh Nguyên năm triệu, nói là dùng để lo lót quan hệ, thực ra bản thân lén biển thủ một nửa trước. Biết xử lý vụ án cho xã hội đen phải cẩn thận, Phạm Minh chấm bút ăn bớt xong thì cũng không phải không bỏ công, cũng chạy tới cục công an và viện kiểm sát vô số lần, nhưng Mã Bỉnh Tuyền trong trại giam quá điên cuồng, mấy lần khiêu khích công tố viên tới thẩm vấn, nói là sẽ giết sạch cả nhà đối phương, cuối cùng chọc giận bên kiểm sát. Hơn nữa lúc này đất nước đã công khai đưa ra chính sách hình sự mạnh tay với xã hội đen, Mã Bỉnh Tuyền cùng với hơn mười tên buôn ma túy, ngoại trừ chó cắn chó tố giác lẫn nhau may mắn giữ được một mạng, còn lại tất cả đều bị tuyên án tử hình trong phiên sơ phê chuẩn bản án phúc thẩm, ra lệnh thi hành tử hình. Quá trình cả vụ án diễn ra rất nhanh, tóm lại chính là, chết chắc.

Cho đến khi tòa án nhân dân tối cao phê duyệt tử hình, Mã Bỉnh Nguyên mới nhận ra mình bị Phạm Minh lừa.

Giờ làm sao, theo lối tư duy của xã hội đen, đương nhiên là ăn miếng trả miếng.

Nghe nói Phạm Minh bị chặn trong một con hẻm nhỏ tối tăm, đánh đập bốn mươi phút, cuối cùng bị đưa vào viện trong tình trạng hấp hối, bị đánh giá thương tật cấp sáu, chức năng thận bị suy giảm nghiêm trọng, dương v*t cũng mất hơn nửa.

Sau khi Hồ Thạch Ngân di dân, bên trên không ai chèn ép Mã Bỉnh Nguyên nữa, tự cho mình là thủ lĩnh xã hội đen. Mặc dù đối với luật sư Phạm mê gái thành thói thì mất chức năng tình dục còn tàn nhẫn hơn cả chết, nhưng Mã Bỉnh Nguyên vẫn cảm thấy chưa đủ. Một mạng của em gã không dễ đền như thế, việc này Phó Vân Hiến cũng có trách nhiệm khá lớn. Ngần ấy năm cúc cung coi y như ông lớn, lễ Tết biếu quà, theo sát chân làm tùy tùng hầu hạ, không những đối phương không hòa nhã với mình, lúc quan trọng còn thấy chết không cứu, thậm chí còn tìm tới một kẻ vô dụng thay thế.

Mã Bỉnh Nguyên càng nghĩ càng tức giận nhưng lại không dám gây khó dễ công khai với Phó Vân Hiến, vì vậy mới định bụng tìm Phó Ngọc Trí xả giận, mày hại em tao ăn đạn, tao cũng sẽ cho thằng em mày sống không bằng chết, coi như một mạng đền một mạng, ít nhất cũng xả được hận.

Mã Bỉnh Nguyên đích thân tới thành phố S, đang định dùng nguyên cách cũ chặn đánh Phó Ngọc Trí, ai ngờ lại bị người cản lại.

Kẻ cản gã là Hứa Lâm.

Hứa Lâm là do Mã Bỉnh Nguyên phái tới bên cạnh Phó Vân Hiến. Thứ nhất là để nịnh hót lấy lòng, dù sao ai cũng biết đại luật sư Phó thích loại thiếu niên xinh đẹp thế này, thứ hai là giữa bọn họ có một số mối quan hệ làm ăn vụn vặt, gài người bên cạnh đối phương, vừa bớt lo lại còn tiện. Mã Bỉnh Nguyên nhìn chằm chằm Hứa Lâm, thấy trên mặt cậu ta bầm tím, biểu cảm không chút vui vẻ, đường nét đều ngập tràn oán giận, trông rất đáng thương. Mã Bỉnh Nguyên nhìn xong cũng buộc phải thừa nhận gu thẩm mỹ của Phó Vân Hiến rất tốt, cái loại mặt không phân biệt nam nữ thế này rất quyến rũ, nhìn thoáng qua thì thấy bình thường, nhìn nhiều thêm lại cảm thấy không giống người thường, quả thực rất khác.

Nghĩ đến đây, Mã Bỉnh Nguyên không nhịn được vươn tay sờ lên bên mặt bị thương của Hứa Lâm, không ngờ lại bị đối phương hất ra.

Hứa Lâm lạnh giọng nói: “Tử tế chút đi.”

Cậu ta ngứa mắt tất cả những kẻ này, rặt một đám rác rưởi lăn lộn ngoài đường ngay khi tốt nghiệp cấp hai, trí tuệ thấp kém.

Tuổi còn nhỏ mà tính khí đã ra vẻ. Mã Bỉnh Nguyên không có hứng thú với đàn ông, vừa rồi cũng chỉ là ngứa tay. Giờ đây miệng gã lại càng thô bỉ: “Ai làm đấy? Phó Vân Hiến à? Trên giường hả?”

Hứa Lâm quay mặt đi, không để ý tới đối phương, lại nhìn chằm chằm một con mèo con vẫn đang nghênh ngang lượn qua trước mắt. Đây là nhà của một người bạn Mã Bỉnh Nguyên trong thành phố S, biệt thự ở ngoại ô có nuôi một đàn mèo, vật nhỏ màu cam đáng yêu ngây thơ, khác với đại đa số những con mèo vênh váo tự vui trong biệt thự, nó rất thích chạy tới ưỡn ẹo trước mắt người khác.

Hứa Lâm ngồi xổm xuống, cố tỏ ra thân thiện xoa đầu con mèo, nhưng con mèo không cho, còn giơ móng vuốt ra cào cậu ta.

Mèo là loài động vật rất không biết điều. Bạn lại gần nó sẽ lùi ra xa, bạn đối xử với nó tốt thế nào, nó lại coi như nghiễm nhiên phải thế, quay đầu cái là chạy biến.

Hứa Lâm không thích mèo.

Mã Bỉnh Nguyên nhìn dáng vẻ này của đối phương, đoán là chưa leo được lên long sàng, cười mỉa mai: “Chẳng phải mày nói câu chuyện của mày chắc chắn có thể cảm động được Phó Vân Hiến hay sao, sao có vẻ như nó vẫn không chấm mày thế.”

Hứa Lâm vẫn không thèm đáp lại: “Phó Ngọc Trí là luật sư của Quân Hán, tôi cũng là một phần tử Quân Hán, nếu ông định động vào anh ta, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”

Mã Bỉnh Nguyên cười lạnh: “Còn chưa bò được lên giường mà đã che chở người nhà thế à?”

Hứa Lâm không nhìn gã, tiếp tục chọc mèo: “Quan hệ giữa hai anh em không thân thiết lắm, dù ông có đánh Phó Ngọc Trí thành thương tật cấp một thì chưa chắc Phó Vân Hiến đã đau lòng.”

Con mèo kia lại cào một phát, gần như thấy máu, Hứa Lâm nhíu chặt mày, gương mặt hơi vặn vẹo.

Mã Bỉnh Nguyên nói: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua thế à? Một mạng của em tao cứ thế vứt đi?”

Hứa Lâm nói: “Không bảo ông chấp nhận, mà là nói cho ông biết, đánh rắn phải đánh vào tim, đâm người cũng phải đâm vào điểm yếu.”

Mã Bỉnh Nguyên hỏi: “Điểm yếu là ai?”

Hứa Lâm nhìn con mèo đầy thâm sâu: “Hứa Tô.”

Mã Bỉnh Nguyên vẫn nhớ Hứa Tô, hai người đối đãi nhau như chú cháu, quan hệ không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra được, quả thực là thân thiết hơn người ngoài.

Mã Bỉnh Nguyên bỗng thấy sợ hãi, nếu đánh Hứa Tô, Phó Vân Hiến thật sự sẽ giết người.

Hứa Lâm ngẩng đầu, khẽ nhếch môi lộ ra vẻ mặt vô hại: “Nếu Phó Vân Hiến muốn gây khó dễ cho ông, ông cứ nhất quyết không thừa nhận, chẳng phải Hồng Triệu Long đã ra tù rồi hay sao, đổ hết qua cho lão.” Nhìn ra đối phương vẫn chần chừ, cậu ta lại khích, “Hồ Tứ gia cũng không ở đây nữa rồi, sếp Mã vẫn còn lo bóng lo gió à?”

“Sao mày biết cả Hồng Triệu Long?” Có rất nhiều thời điểm, Mã Bỉnh Nguyên cảm thấy nội tâm thằng nhãi nhìn yếu ớt mảnh khảnh này rất đáng sợ. Như một dòng nước trong nhìn không sót thứ gì, thức ra lại hoàn toàn không thể nhìn thấu.

“Các người đã nói về chuyện này bao nhiêu lần rồi, tôi không điếc cũng không ngu, còn không hiểu được hay sao.” Hứa Lâm lại cúi đầu, vật lộn với con mèo như trẻ con, sau đó chậm rãi nói, “Cũng không cần đánh thằng đó, an ninh ở từng nơi khác nhau, ở đây nếu một đám người vây đánh một người, chẳng bao lâu sau cảnh sát sẽ tới ngay. Tôi nghĩ cho mấy mũi là được.”

“Mấy mũi?” Mã Bỉnh Nguyên nhíu mày, nghĩ một lát rồi hỏi, “Ke hả?”

Làm loạn đủ rồi, cánh tay trắng nõn có thêm mấy vết cào, miễn cưỡng thì coi như đánh ngang cơ. Hứa Lâm vỗ vào mông con mèo một cái, đuổi con vật đang xù lông đi. Cậu ta quay đầu nở một nụ cười vừa khờ dại vừa nghiêm túc với Mã Bỉnh Nguyên.

“Heroin cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.