Y Quan Khắp Thành

Chương 95: Chương 95: Trở về (2)




Mức độ phạm tội của đương sự do Phó Vân Hiến đại diện đã từ vị trí thứ hai từ trên xuống xuống tận vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, cũng được giảm tổng cộng sáu tội danh cáo buộc, phải thừa nhận đây là sự ưu đãi đặc biệt của viện kiểm sát Hán Hải đối với việc y không làm loạn tòa án hay biểu tình diễu hành.

Nhưng trong giai đoạn bào chữa tại tòa, Phó Vân Hiến vẫn một mực bảo vệ Hán Hải, đầu tiên là phủ nhận tính chất của toàn bộ vụ án, y nhìn sang ghế công tố viên, cười nói: “Đầu tiên tôi phải cảm ơn các công tố viên đang ngồi đây, tuy rằng mấy lời lẽ truy tố của các vị dài ngoằng lại trống rỗng nhưng hôm qua các vị cũng đã rút lại cáo buộc ba tội danh đối với thân chủ Cao Mông của tôi, cho đến lúc này, trên bản cáo trạng, bị cáo Cao Mông đã được giảm tổng cộng chín tội danh, ngay cả ‘tội móc nối với xã hội đen’ cũng đã được loại bỏ, chỉ còn đúng một tội trốn thuế, thật sự không thể nói là không hào phóng. Lạ là ai cũng nói Phó Vân Hiến tôi là luật sư nhà quan, là Tống Giang, chỉ bằng chuyện kỳ thú có một không hai ‘Mười tội quy về một tội’ này, liệu tôi có thể không phải không?”

Chủ tọa phiên tòa nhắc nhở Phó Vân Hiến không được nói về những chủ đề không liên quan đến vụ án.

“Cảm ơn chủ tọa đã nhắc nhở, tôi đang chuẩn bị nói về những điểm liên quan tới vụ án đây,” Phó Vân Hiến nói, “Tội danh trên bản cáo trạng tăng thêm một ít, giảm đi một ít, tăng giảm như vậy chẳng khác gì trò đùa, mâu thuẫn bình thường trong phố lại bị biến chất thành đám đông ẩu đả có vũ trang, một doanh nhân làm nông thật thà lại bị đổ vấy thành thủ lĩnh băng nhóm xã hội đen, dù sao thì cường quyền chính là một tấm lưới, vào lưới rồi thì đều là cá, dù chứng cớ có đầy đủ hay không thì thủ tục vẫn đang trái pháp luật.”

Tại tòa án nơi Tòa án Tối cao, Viện Kiểm sát Tối cao và Bộ Tư pháp cùng ngồi, Phó Vân Hiến lớn tiếng chất vấn: “Chỉ là tôi muốn hỏi các vị đang ngồi đây một chút, dù hôm nay các vị mặc pháp bào, cầm búa thẩm phán, nếu ngày mai có một tấm lưới từ trên trời giáng xuống, liệu ai có thể may mắn thoát ra?!”

Lời biện hộ tổng thể mà đưa ra trước tòa là vô cùng quan trọng. Y đã dốc hết sức để thay đổi tính chất của toàn bộ vụ án, đặt nền tảng cho công cuộc bào chữa của gần một trăm luật sư còn lại. Nhân viên công tố á khẩu không trả lời được, ngay cả mấy tên luật sư vì giảm bớt tội danh khởi tố mà chửi y là Tống Giang cũng đều câm miệng.

“Các luật sư cần phải trung thực trong mọi giai đoạn của vụ kiện, phải tìm ra lỗi sai trong từng khâu nhỏ của mỗi một tập hồ sơ vụ án, điều này có lợi cho sự hiểu biết và nhận thức của nhân viên tư pháp, lại càng phù hợp hơn với bản chất thật sự của vấn đề*.”

Đây là lời phát biểu công khai của bí thư Khương với phóng viên về vụ án Hán Hải vào ngày thứ ba của phiên phúc thẩm vụ án.

Đây là một tin tốt, có nghĩa là những luật sư tham gia vụ án Hán Hải thậm chí có những hành vi và lời nói không chính đáng đều sẽ không bị “trả đũa tư pháp”, tất cả mọi người đều xuôi cơn phẫn nộ.

Nhưng vụ án Hán Hải còn chưa tuyên, Phó Vân Hiến đã bị bắt đi.

Vụ án Hán Hải đã gây chấn động mạnh trong giới tư pháp, Bình Nguy chăm chăm muốn tạo ra án lớn để lập công to vì vậy mà mất chức, chính vì ôm hận nên đã tố cáo Phó Vân Hiến.

Trương Trọng Lương cho người hỏi Phó Vân Hiến, có cần ông ta về nước cứu y ra không.

Anh hùng tiếc thương anh hùng, hai tên tuổi lớn trong giới tranh tụng án hình sự được cả nước ca tụng có quan hệ mật thiết, nhưng Phó Vân Hiến chỉ bâng quơ đáp, không cần.

Luật sư mà “Phó Vân Hiến” mời là Hứa Tô, thật sự vượt xa tưởng tượng của rất nhiều người không biết nội tình.

Lúc này Hạ Hiểu Phác vẫn còn bị nhốt trong trại tạm giam, vụ án kéo dài hơn nửa năm mà vẫn không mở phiên tòa. Phó Vân Hiến bảo Hứa Tô liên hệ với luật sư bào chữa cho Hạ Hiểu Phác, bảo anh ta tố giác y để lập công. Luật sư còn chuyển lời bọn họ tới anh ta, nói là vợ anh ta sắp sinh rồi, đứa trẻ nên được thấy cha mình khi vừa mở mắt chào đời.

Hạ Hiểu Phác khóc lóc nức nở.

Đến cuối cùng, Phó Vân Hiến hủy bỏ ủy thác với Hứa Tô. Trong trại giam, y vuốt ve gương mặt Hứa Tô, nói rằng trong này chẳng vui vẻ gì, tôi chỉ muốn nhìn em một chút.

Phó Vân Hiến không cần Hứa Tô bào chữa cho mình, cũng không cần bất cứ luật sư nào bào chữa cho y. Y tự bào chữa rất thoải mái, cũng rất hài hước. Y đứng trên vành móng ngựa, vẫn còn tâm tình trêu chọc bên công tố, y nói có lẽ các vị chính là những công tố viên may mắn nhất Trung Quốc đấy, vì các vị đang đối diện với Phó Vân Hiến với tư cách một bị cáo chứ không phải luật sư bào chữa, hi vọng các vị có thể gánh vác chức trách của một công tố viên mà pháp luật đã trao cho, đừng để phụ sự may mắn này.

Những người ngồi nghe xét xử đều bật cười.

Thực ra cũng chẳng có gì để bào chữa, tất cả những bằng chứng có thể bị lật đổ đương nhiên đều đã bị lật đổ, những bằng chứng còn lại thì đều chắc chắn như đinh đóng cột. Vụ án vừa xét xử vừa tạm ngừng, Phó Vân Hiến bị giam trong trại tạm giam hơn nửa năm, cuối cùng nhận phán quyết ba năm án treo và hai năm thời gian thử thách.

Ngày Phó Vân Hiến rời khỏi trại tạm giam thì mùa đông vừa nói lời tạm biệt, mùa xuân dập dềnh chảy tới, là một ngày đầu xuân với tiết trời làm người ta yêu thích.

Hứa Tô đi đón y, trên đường tình cờ gặp Đường Dịch Xuyên, anh vẫn như vậy, cao ráo, kiêu ngạo và lạnh lùng.

Hứa Tô xuống xe chào hỏi, lịch sự cung kính gọi đối phương là công tố viên Đường. Sự khách sáo này không phải do e dè chức vụ của đối phương, mà vì Đường Dịch Xuyên đã không còn là phó viện trưởng viện kiểm sát của Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố nữa.

Có lẽ giấy không gói được lửa, việc anh mua hộ khẩu để giả mạo căn cước công dân đã bị phanh phui, cũng có lẽ là việc anh khẳng khái can gián bí thư Khương ngày đó đã đắc tội vài người. Đường Dịch Xuyên trở thành cán bộ duy nhất trong lịch sử thành phố S được lấy ý kiến tập thể để bổ nhiệm nhưng lại bị đánh trượt trong thời gian thử việc của cán bộ cấp sở.

Hứa Tô đã biết về mâu thuẫn giữa Đường Dịch Xuyên và Phó Vân Hiến, cũng biết mình bị đối phương lợi dụng đâm Phó Vân Hiến và Hạ Hiểu Phác một dao, nhưng hắn vẫn không hận nổi Đường Dịch Xuyên. Anh vẫn đang đấu tranh trên tuyến đầu công tố, canh giữ giới hạn, thực hiện công lý, vụ án được xử lý công bằng, không xử sai người tốt, không dung túng kẻ xấu, chất lượng rất cao.

Bình thường cũng ít có cơ hội gặp mặt, hai người nói đôi câu về vụ án của Phó Vân Hiến, Hứa Tô nhận ra Đường Dịch Xuyên đã khác xưa rất nhiều. Đường Dịch Xuyên trước kia giống như một thanh kiếm có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, mũi kiếm sắc nhọn vô cùng, nhưng giờ anh lại ôn hòa hơn nhiều. Trước khi tạm biệt, Hứa Tô bỗng hỏi Đường Dịch Xuyên, có phải anh đã buông bỏ được không.

Đường Dịch Xuyên không trả lời thẳng vào câu hỏi này, chỉ nói tôi sẽ còn theo dõi anh ta, một khi anh ta tiếp tục phạm pháp, tôi sẽ lại tống anh ta vào tù bằng mọi giá.

“Đi.” Hứa Tô bật cười, “Tôi và anh cùng tới gặp người đó.”

Cho đến khi hai người chia tay, Đường Dịch Xuyên vẫn không nhắc đến Phó Ngọc Trí.

Phó Ngọc Trí cũng không nhắc đến anh. Hiện giờ Phó Ngọc Trí và Hứa Tô đều làm ở văn phòng Tĩnh Nhân, vẫn cái dáng vẻ bảnh bao hào sảng thu hút bướm ong, cuộc sống vừa vui vẻ vừa phấn chấn. Nhưng cuối cùng quan hệ nam nữ cũng quy củ hơn, vẫn có nhiều người theo đuổi hắn nhưng Phó Ngọc Trí một mực không quan tâm những lời tán tỉnh. Sau khi Phó Vân Hiến vào tù, Hứa Tô từng ra vẻ “chị dâu” hỏi hắn có muốn “bỏ hình sự về dân sự”, trở về làm đúng chuyên môn của mình hay không? Nhưng Phó Ngọc Trí lắc đầu liên tục, hắn nói mình nghiện làm tranh tụng án hình sự rồi, không muốn quay lại nữa.

Dù cho hai người đều cố tình tránh né sự tồn tại của đối phương, nhưng không hiểu sao Hứa Tô lại cảm thấy người có tình rồi sẽ về với nhau, chuyện của bọn họ sẽ không kết thúc như vậy.

Vì trên đường gặp Đường Dịch Xuyên còn nói chuyện mấy câu nên Hứa Tô muộn giờ hẹn với Tưởng Tuyền một chút, đối phương đã tới, không phải đến một mình mà còn đưa theo mấy cô nhóc học tiểu học Hi Vọng, mặc váy đồng phục giống nhau, xếp thành một hàng chỉnh tề, ai cũng ôm một bó hoa trong tay nom như đội tiếp đón danh dự.

Cô bé đầu hàng thấp nhất, gương mặt lại xinh xắn nhất, cô bé đứng nghiêm, ánh mắt cũng rất tập trung.

Hứa Tô nhớ rõ cô bé này, vào ngày phúc thẩm vụ án Tưởng Chấn Hưng, cô bé nức nở đuổi theo xe chở phạm nhân mà gọi “ba Tưởng”, sau đó lại nghe Tưởng Tuyền nói rằng cô bé chính là người viết bức thư cảm ơn gửi cho Phó Vân Hiến, chẳng biết nghe ở đâu là hôm nay chú Phó của mình ra tù nên khăng khăng đòi đi theo.

“Thực ra trẻ con là hiểu chuyện nhất đấy, là thiện hay là ác, mấy bé liếc mắt đã nhìn ra rồi.”

Bên này là Tưởng Tuyền và đám trẻ, bên kia trại tạm giam còn có vài người, Hứa Tô nhìn qua những người đó, hắn chỉ gọi được mỗi tên của Đinh Kỳ, còn lại những người không biết tên thì là đám luật sư tranh tụng án hình sự đã từng chửi Phó Vân Hiến trong vụ án Hán Hải.

Vụ Hán Hải đã tuyên án, rất nhiều bị cáo đã được tuyên trắng án và trả tự do.

Khi Phó Vân Hiến bước ra khỏi trại giam, Hứa Tô đang quay lưng nói chuyện với Tưởng Tuyền, đám luật sư tranh tụng án hình sự nhìn thấy y trước.

Các luật sư không nói những lời khách sáo, vừa thấy Phó Vân Hiến xuất hiện thì không hẹn mà cùng vỗ tay với y. Những tiếng vỗ tay thưa thớt không đồng đều lại toát ra bầu không khí bi tráng như đón người hùng trở lại. Nhưng Phó Vân Hiến không nhận.

“Đừng làm tôi buồn nôn.” Phó Vân Hiến không ghim thù, chỉ là cảm thấy trò này phô trương quá, y không nhìn những luật sư ngay cả tên cũng chẳng biết, chỉ bế cô bé cầm bó hoa chạy về phía mình, nhấc cô bé lên cao quá đầu rồi lại thả xuống.

“Chú Phó, chú còn nhớ cháu không, cháu từng viết cho chú rất nhiều bức thư.” Cô bé được Phó Vân Hiến ôm trong ngực bỗng thẹn thùng, cô bé giơ hoa lên che mặt mình.

“Nhớ chứ,” Phó Vân Hiến nở nụ cười, “cháu nói tôi là luật sư hành hiệp trượng nghĩa, sao có thể không nhớ rõ lời đánh giá cao như thế chứ.”

Cô bé bĩu môi: “Giờ cháu biết dùng thành ngữ rồi.”

Hoa mà cô nhóc tặng y không phải hoa hồng hay bách hợp thông thường mà là một đóa ngọc lan cùng với một loài hoa không biết tên nữa, hình dáng hoa giống như hoa sen, màu hồng đào không phải mà hồng phấn cũng không, vừa diễm lệ vừa thanh cao.

Phó Vân Hiến hỏi: “Đây là hoa gì thế?”

Tưởng Tuyền đi tới trả lời y: “Đây là hoa mộc lan tím.”

Cô nhóc đưa hoa tới trước mặt Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến dùng miệng ngắt một cánh hoa mộc lan mỏng manh, cẩn thận nhai.

Sau đó y cẩn thận thả cô bé xuống, xoay người nhìn Hứa Tô.

“Nào cưng, lại đây.”

Hứa Tô cứng đờ người không nhúc nhích, trợn mắt như thể không quen người này. Hắn không chớp mắt được, chớp mắt thì nước mắt sẽ ào ào tuôn ra, khóc nức nở như đàn bà. Hắn cũng đành lòng chớp mắt, dù cho ban đầu hắn là luật sư bào chữa cho Phó Vân Hiến, gặp y rất nhiều lần trên danh nghĩa bàn luận, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhìn chưa đủ. Cảm giác như Phó Vân Hiến khi nhìn qua một lớp nước ngấn lên nơi đáy mắt có gì đó thay đổi, lại như chẳng hề đổi thay, y nheo mắt lại, nếp gấp giữa ấn đường trũng sâu nhưng vẻ anh tuấn hoàn toàn không mai một.

Phó Vân Hiến đi về phía Hứa Tô. Những bông liễu mềm mịn như nhung bung xòe khắp chốn, khiến cho cảnh lâu ngày gặp lại trở nên mơ hồ như mộng.

Sau đó Phó Vân Hiến dừng lại trước mặt Hứa Tô. Phó Vân Hiến cúi đầu, Hứa Tô ngẩng mặt, bọn họ dùng ánh mắt, bàn tay, cả trái tim mình để cảm nhận lẫn nhau.

Một nụ hôn tự nhiên như phải thế, mang theo hương vị dịu dàng của một đóa hoa, vừa chát vừa ngọt đến tê lòng.

Ngay trước mặt các luật sư và mấy đứa nhỏ, bọn họ không hề cảm thấy mất tự nhiên, hoặc phải nói là hoàn toàn không để ý. Phó Vân Hiến hôn Hứa Tô thật mạnh, Hứa Tô cũng dùng sức đáp lại đối phương. Giữa ngày xuân, bông liễu bay lả tả, mùi mộc lan dào dạt bùng lên.Hết chương 95.

Lời tác giả:

Thực ra câu mà bí thư Khương nói là những lời của bí thư Mạnh, Amen. Chuyện về Đường Dịch Xuyên và Phó Ngọc Trí sẽ được viết tại ngoại truyện.

Zen: Hoa mộc lan mang ý nghĩa thủy chung son sắt. Chuyện của Đường Dịch Xuyên và Phó Ngọc Trí không được viết thành ngoại truyện của Y Quan mà viết hẳn thành truyện ngắn 30 chương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.