Có câu tục ngữ vô xảo bất thành thư (1), dùng để hình dung khoảnh khắc lúc này của Quan Sam và Mạnh Khâm là thích hợp nhất, ai mà có thể ngờ được tiểu muội và Tam ca thường được mọi người nhắc đến chính là cái người đứng trước mặt đây.
Việc xảy ra quá đột ngột, hai người chưa kịp định hình, nhân sinh thật đúng là ngạc nhiên vui mừng khắp nơi, mọi nơi kinh sợ.
Tượng tượng vô số khuôn mặt cũng không nghĩ đến hoá ra lại là anh, từng nghe vô số câu chuyên, lại không nghĩ tới hoá ra là anh.
Tay Quan Sam và Mạnh Khâm đồng thời bị bấu chặt, tiếng nói truyền vào tai: “Hai người nhìn đã chưa thế? Để ý cảm thụ của chị một tý có được không?”
“À.” Quan Sam lúc này mới sực tỉnh vội vàng nhìn Lâm Tâm: “Xin lỗi chị dâu.”
Lâm Tâm bám chặt lấy Quan Sam: “Tiểu muội, đau quá đi!”
Quan Sam nắm ngược lấy tay Lâm Tâm, gật đầu với chị, trấn an chị: “Thả lỏng nào, đừng cuống, cũng không phải sinh lần đầu tiên, có kinh nghiệm mà...”
Nhân viên cấp cứu đến nơi, vội vã chạy vào nhà xem xét tình hình, có một trong những bác sĩ cấp cứu nhìn thấy Quan Sam vội gọi một tiếng: “Bác sĩ Quan, sao cô đã ở đây rồi?”
Quan Sam nhìn đối phương trả lời: “Đây là chị dâu của tôi, nước ối vỡ rồi, gấp lắm rồi, này, chủ nhiệm Lưu khoa phụ sản đang ở đâu vậy?”
“Nhanh đưa lên xe đi, tôi báo chủ nhiệm Lưu.” Bác sĩ cấp cứu nghe xong, vừa dặn dò nhân viên cứu hộ vừa nhìn Quan Sam nói.
Lúc này Mạnh Khâm không nói nhiều liền ôm lấy Lâm Tâm quăng lại một câu: “Đợi tán dóc xong thì đứa bé cũng sinh ra rồi.” Nói xong anh liền sải bước đi ra ngoài.
Bác sĩ cấp cứu có chút khó xử nhìn Quan Sam, Quan Sam cười cười nhìn cô ấy, trừng mắt nhìn cái bóng lưng rộng lớn kia, oám thầm trong lòng: Vừa rồi lúc nhìn chằm chằm em sao không thấy chạy vội? Còn ôm chị dâu nữa đấy, hừ, nếu không nói cho lão đại biết thì hai chữ Quan Sam của em viết ngược luôn.
Còi xe cấp cứu báo động vang vọng khắp đường phố, trong xe cấp cứu không khí có phần quái dị, Lâm Tâm nằm bên trong, Mạnh Khâm ngồi bên trái, Quan Sam ngồi bên phải, bên cạnh hai người theo thứ tự là y tá với bác sĩ cấp cứu đang quan sát tình trạng của Lâm Tâm, mà Quan Sam với Mạnh Khâm không ai nhìn ai, bầu không khí có phần giống thời tiết bây giờ, lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu cuối cùng cũng có người nói chuyện, gợi chuyện lại là Lâm Tâm
“Mọi người trò chuyện với chị một chút đi?”
“Chị dâu chị không đau à?” Quan Sam hỏi Lâm Tâm, đôi mắt thỉnh thoảng thoáng ngắm gương mặt Mạnh Khâm một chút.
Lâm Tâm lúc này lại quặn đau, nghe câu nói của Quan Sam dở khóc dở cười: “Được, được, chị không còn sức nói với mấy cô mấy cậu nữa.”
Vì thế bên trong khoang xe lại hoàn toàn yên ắng.
Đến cửa bệnh viện Vân Hoa, xe cấp cứu bỗng dưng dừng lại, y tá hỏi lái xe: “Sao lại dừng lại vậy lão Hoàng?”
Lão Hoàng vội vàng liếc mắt nhìn phía sau, giọng nói có chút lo lắng: “Có người chặn xe của chúng ta, không thể đi vào.”
“Hả?” Y tá trợn mắt ló đầu ra ngoài nhìn, vừa quan sát vừa nói: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Không rõ nữa, có hai người đàn ông chặn trước xe.” Trong lời nói của lão Hoàng thấy được sự bế tắc.
Quan Sam nhìn máy đo huyết áp có hơi không yên lòng, khổng thể không suy nghĩ nhíu mày, trong lời nói mang sự giận dữ: “Người nào vậy? Bị điên à? Xe cấp cứu cũng dám chặn lại?”
Mạnh Khâm mặc dù không hiểu về khám chữa bệnh nhưng mà vừa rồi trông thấy Quan Sam nhìn huyết áp nhíu mày, công thêm bộ dáng nghiêm túc bây giờ thì anh biết rõ tình trạng của Lâm Tâm có khả năng không tốt lắm.
“Để tôi dẫn chị dâu vào.” Mạnh Khâm nói xong cũng đứng dậy, Lâm Tâm ăn ý đứng dậy mở cửa xe.
Mạnh Khâm nhảy xuống xe trước, Quan Sam cùng với bác sĩ cấp cứu đỡ Lâm Tâm đi xuống, Mạnh Khâm tay ôm chặt lấy Lâm Tâm nói với bác sĩ cấp cứu: “Dẫn đường đi.”
Một đoàn người tầng tầng lớp lớp đi vào trong bệnh viện, bác sĩ cấp cứu dẫn đường, Mạnh Khâm ôm Lâm Tâm, Quan Sam và y tá đi hai bên.
Đi qua chỗ đám người đang náo loạn, Quan Sam đặc biệt quay lại nhìn, bên kia rất ồn áo, hình như còn kéo theo băng rôn, tiếng người huyên náo, cô quay đầu lại tiếp tục đi, trong lòng hiện ra bốn chữ - sự cố y khoa (2)
Chủ nhiệm Lưu nhận được điện thoại liền đứng chờ trước khoa phụ sản, chủ nhiện Lưu là bác sĩ số một khoa phụ sản ở Dung Việt, được gọi là bàn tay thánh, kỹ thuật của cô ấy tốt đến mức vết mổ ở bụng qua tay cô ấy sẽ khép miệng, sau này cũng không nhìn thấy sẹo, tuỳ ý mặc đồ bơi hai mảnh hở rốn.
Lúc Lâm Tâm sinh đứa đầu, bác sĩ phụ sản là đàn chị đồng môn của chủ nhiệm Lưu, sau này về hưu, biết được Lâm Tâm mang thai lần hai liền giới thiệu cho chủ nhiệm Lưu. Sau đó khi Quan Sam về thăm Lâm Tâm và Hứa Biệt có nói chuyện qua về chủ nhiệm Lưu, nào biết được người mà Lâm Tâm khám lại vừa khéo đúng là vị chủ nhiệm Lưu này.
“Giáo sư Quan?” Chủ nhiệm Lưu từ lâu đã nghe nói vị giáo sư được đặc biệt mời về, chỉ là hai người không có cơ hội làm quen.
Quan Sam nhìn chủ nhiệm Lưu khẽ mỉm cười nói: “Xin chào chủ nhiệm Lưu, đây là chị dâu em, làm phiền chị rồi.”
Chủ nhiệm Lưu vội vàng kêu đưa vào phòng sinh, vì vậy một đám người tiếp tục chạy cùng xe đẩy, chạy thẳng một mạch đến cửa phòng sinh, người nhà không thể đi vào, chỉ có thể dừng lại trước cửa phòng sinh.
Quan Sam thở dài một hơi, ngồi một bên trên hàng ghế lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
“Không cần gọi đâu, lão đại đã biết rồi.” Mạnh Khâm đi đến trước mặt Quan Sam nhìn cô: “Lão đại gọi điện thoại nhờ tôi đến.”
“À.” Quan Sam cất điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Mạnh Khâm liền đến ngồi bên cạnh cô, thấy Quan Sam cũng không nhìn anh, cũng không liến thoắng như trước kia, tóm lại cảm thấy bầu không khí càng ngày càng có điểm kì quặc.
Anh sờ sờ túi, muốn rít vài hơi.
Lâm Tâm ngôi thai bất thường chỉ có thể mổ, đại khái khoảng một tiếng sau, đứa bé đưa ra ngoài trước, không bao lâu sau Lâm Tâm cũng được đẩy ra, mẹ tròn con vuông được đưa về phòng bệnh.
Quan Sam để Mạnh Khâm đi mua một ít đồ dùng cần thiết còn cô ở lại phòng bệnh trông Lâm Tâm, Lâm Tâm vẫn chưa hết thuốc tê, thật ra là cô cố ý để Mạnh Khâm ra ngoài.
Bởi vì đột nhiên cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, đùa giỡn lâu như vậy, theo đuổi anh ấy lâu như vậy, thế nhưng lại là Tam ca của mình, là Tam ca đó, làm sao bây giờ đây?
Máy bay hạ cánh là Hứa Biệt liền chạy như bay đến, phòng bệnh trước đó cũng đã sắp xếp tốt, anh đi thẳng đến phòng bệnh thì nhìn thấy Quan Sam ngồi trên ghế sofa ở phòng khách ngẩn người.
“Vợ của anh đâu?”
Quan Sam bị giọng nói của Hứa Biệt giật ngược trở về, cô nhìn Hứa Biệt chỉ vào bên trong: “Thuốc tê còn chưa hết, chắc là đang ngủ?”
Hứa Biệt đi vào, một lát sau vòng ra, khép hờ cánh cửa, sau đó đến bên cạnh Quan Sam ngồi xuống, bỗng dưng cười một tiếng: “Năm đó chị dâu em trước khi lấy anh có nói về sau sinh được một trai một gái gộp lại thành “chữ tốt” (3), đến hôm nay thật sự đã trở thành sự thật.”
“Còn “chữ tốt” nữa đấy à, rõ ràng biết chị dâu cách ngày dự sinh có vài ngày mà anh còn không chịu ở cạnh chăm sóc chị ấy, anh mà chữ tốt á? Tốt chỗ nào mà tốt chứ?” Quan Sam liếc Hứa Biệt tức giận nói.
Chuyện này Hứa Biệt thật sự có chỗ buồn phiền, đúng lúc có việc làm ăn nhất định phải anh ra mặt, anh vốn dĩ quyết định không đi, cùng lắm thì mất mối này thôi, so với Lâm Tâm thì chút việc làm ăn này đâu có ý nghĩa gì, nhưng Lâm Tâm lại kêu anh đi, nói thật lâu mới lay chuyển được anh, anh nghĩ rằng cũng chỉ cần hai ngày, sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ đâu Lâm Tâm gọi điện thoại cho anh, vừa nghe đã biết gặp chuyện chẳng lành cho nên vội vội vàng vàng chạy về, đồng thời thông báo cho lão Tam chạy qua giúp.
“Anh sai rồi.” Hứa Biệt vuốt tóc Quan Sam nói tiếp: “Không phải anh đã nhanh chóng trở về sao, anh còn lập tức thông báo cho Tam ca của em...” Nói đến Tam ca, Hứa Biệt nhìn về phía Quan Sam: “Đúng rồi, Tam ca của em đâu rồi? Em cõ lẽ đã gặp rồi, cái thằng này sao không thấy ở đây vậy?”
“Đi mua cho chị dâu vài đồ dùng hằng ngày rồi.” Quan Sam trả lời.
Ngay lúc đó Mạnh Khâm xuất hiện ở cửa, trong tay bao lớn bao nhỏ, soái khí vẫn không giảm như cũ, nhìn thấy Hứa Biệt ở bên trong, vừa đi vào vừa nói: “Lão đại.”
Hứa Biệt đi tới nhận lấy bịch đồ trong tay Mạnh Khâm, sau đó để lên trên bàn bên cạnh, nhìn Mạnh Khâm nói: “Vất vả rồi.”
“Không có việc gì.” Mạnh Khâm cười một tiếng: “Quan trọng nhất vẫn là chị dâu và đứa bé bình an.”
“May mà có mọi người.” Hứa Biệt nhìn Mạnh Khâm, lại nhìn tiểu muội một chút: “À, đúng rồi, hai người cuối cùng cũng biết mặt nhau.”
Mạnh Khâm khẽ gật đầu, liếc qua Quan Sam, sau đó nhìn về phía Hứa Biệt: “Uhm, thật ra....”
Quan Sam vừa nghe thấy thế vọt đứng dậy, đi đến giữa hai người, cắt lời Mạnh Khâm muốn nói: “Cảm ơn ông trời, cảm ơn, cảm ơn vận mệnh để cho chúng ta được gặp nhau. Đúng không, Tam ca?”
“Không phải chỉ là nhìn thấy Tam ca của em thôi sao, sao em lại kích động như vậy?” Hứa Biệt cười bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Mạnh Khâm: “Tiểu muội nhà chúng ta lúc nào mà đứng đắn gọi vài tiếng ca ca như thế chứ, xem ra em ấy thật sự rất kinh trọng Tam ca cậu đấy.”
Mạnh Khâm khẽ gật đầu, mắt nhìn Hứa Biệt, cuối cùng chyển mắt sang dừng lại trên người Quan Sam, nha đầu này bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngoài cười nhưng lòng không cười.
Đúng lúc này di động của Quan Sam vang lên, cô âm thầm vui vẻ, đi ra bên ngoài nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại là Bạch Hạo.
“Bạn gái của Lưu Bằng đến.”
“Nghe rồi nghe rồi, thì làm sao? Tính tìm tôi kiếm chuyện à?” Quan Sam cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận.
Bạch Hạo nghe xong quạ đen bay đầy đầu, lời nói của cô giáo cậu lúc nào cũng trong sạch thoát tục như thế: “Không phải vậy, cô ấy đặc biệt đến tìm cô, đang ở phòng làm việc của cô.”
Quan Sam quay người lại, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, cô đột nhiên cảm thấy Bạch Hạo như trận mưa trút xuống đúng lúc: “Được rồi, về ngay lập tức đây.”
Cúp điện thoại, Quan Sam tới trước mặt vài người cười cười: “Bọn họ đang ở bên trong, phòng em có chuyện, vào nói một tiếng với lão đại em đi trước nhé.”
Quan Sam nói xong cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, tự mình đi trước.
Lão Tứ Phó Tử Hiên liếc nhìn bóng lưng mảnh mai của Quan Sam, sờ sờ cằm, hỏi người anh em bên cạnh: “Mọi người có phát hiện tiểu muội có chút gì đó là lạ hay không?”
“Có cái gì đó là lạ? Không phải vẫn không thèm để mấy người chúng ta vào mắt à.” Lão Lục Uông Dương cười nói.
Mấy anh em nhìn tiểu muội của bọn họ biến mất cuối đường, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh.
Chú thích:
(1) Vô xảo bất thành thư: Trùng hợp một cách kì lạ
(2) Sự cố y khoa: Khi sự cố y khoa xảy ra, thường theo sau đó là những vụ khiếu kiện của bệnh nhân, người nhà bệnh nhân đối với nhân viên y tế và cơ sở khám bệnh, chữa bệnh.
(3) Chữ “tốt”: tiếng trung chữ tốt là 好 được ghép từ 女 (nữ) và 子 (nam)