Quan Sam vừa chạy vừa gấp gáp gọi điện thoại cho Bạch Hạo, không có người nghe máy, cô tăng tốc chạy như điên.
Mạnh Khâm mặc dù không rõ có chuyện gì nhưng thấy dáng vẻ Quan Sam như vậy đoán chừng là có chuyện, vì về liền theo sát phía sau.
Bạch Hạo thăm khám hết bệnh nhân, lúc đang đi về quầy y tá thì bị một người đàn ông va phải bả vai, đụng một cái rõ mạnh, cậu ta hơi nhíu lông mày không giải thích được nhìn bóng lưng người đàn ông đụng cậu, vừa vân vê bả vai vừa đi đến quầy y tá đem bệnh án đặt lên quầy.
“Hi, sao thế bác sĩ Bạch?” Y tá trưởng thấy Bạch Hạo vân vê bả vai của cậu, mở miệng hỏi thăm.
Bạch Hạo khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi có một người đàn ông đụng phải em một chút.”
Y tá trưởng cười trêu trọc: “Sao rồi, đụng hỏng luôn à?”
“Làm sao có thể chứ?” Bạch Hạo chậc chậc một tiếng hỏi: “Người đàn ông vừa mới đi qua kia tìm ai vậy ạ?”
“Sao vậy?” Y tá trưởng nhấc mắt lên nhìn Bạch Hạo, dừng một chút mới nói: “Không phải không cẩn thận đụng phải cậu một chút thôi sao, không đến mức ghim thù đó chứ?”
Bạch Hạo dở khóc dở cười trợn mắt nhìn y tá trưởng: “Em là loại người như vậy sao? Hỏi một chút cho có lệ thôi mà, lúc này người nhà bệnh nhân rất nôn nóng, không phải có chuyện gì rồi chứ?” Y tá trưởng ngồi trước máy tính, tay nhẹ nhàng gõ phím, miệng lơ đãng nói: “Hình như là bạn của bác sĩ Chu, đến thăm cậu ấy.”
Bạch Hạo xoay người lại nhìn dãy hàng lang, có chút nghi ngờ, mặc dù lúc nãy chỉ là đụng vai thôi, nhưng khắp người người kia mùi rượu thật sự rất nồng nặc, bác sĩ Chu tại sao lại có thế có loại bạn bè như thế?
“Ting.” Cửa thang máy mở ra, Bạch Hạo và y tá trưởng đồng thời nhìn sang, Quan Sam trên mặt không chút biểu cảm đi đến chỗ bọn họ, sau lưng còn có người đi theo, ặc, là một người đàn ông quen mặt.
“Cô giáo Quan, sao cô lại quay lại?” Bạch Hạo tiến đến hỏi thăm.
“Vừa nãy có phải là có một người đàn ông đi lên đúng không?” Quan Sam không trả lời mà nhanh chóng hỏi thăm.
“Đàn ông?” Bạch Hạo suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh ngộ ra: “À, cô nói là bạn của bác sĩ Chu hả?”
Thần sắc Quan Sam lạnh lùng, trừng mắt nhìn Bạch Hạo, chạy như điên.
“Haizz, có chuyện gì vậy?” Bạch Hạo không rõ chuyện gì xảy ra cũng bám theo, vừa chạy vừa hỏi.
Hiển nhiên không có người trả lời cậu.
Lúc sắp chạy đến cửa phòng bệnh của Chu Tử Thần thì nghe thấy âm thanh ở bên trong vang lên, ba người đều dừng bước, ngay say đó bước chân lập tức tăng tốc chạy đến, đẩy cửa.
“Cửa khoá rồi.” Quan Sam xoay người nhìn về phía Mạnh Khâm cùng Bạch Hạo, lập tức lui về sau hai bước: “Mọi người tránh ra đi.”
Mạnh Khâm nắm lấy cổ tay Quan sam, đem cô kéo ra phía sau, ra lệnh nói: “Báo cảnh sát.”
Anh vừa nói xong, liền giơ chân đạp cửa, Quan Sam thấy Mạnh Khâm đạp cửa thì gọi điện thoại báo cảnh sát, tiếng động vang lên đã kinh động đến các nhân viên cấp cứu khác, liền chạy đến chỗ bọn cô, cũng có không ít bệnh nhân nằm viện ào ào mở cửa thò đầu nhìn về phía chỗ bọn cô.
Cửa nhanh chóng bị đạp mở, Mạnh Khâm dẫn đầu phóng vào, Quan Sam theo sát phía sau, trong phòng bệnh hỗn tạp mùi thuốc sát trùng cùng với mùi máu tanh, cửa sổ đang mở, rèm cửa sổ được rót gió lạnh bay hỗn loạn không có quy luật, người đàn ông quơ dao bên cạnh Chu Tử Thần, nhìn chằm chằm cảnh cáo người đến.
“Các người đừng có tới đây, tao đâm chết nó đấy.”
“Anh bình tĩnh một chút.” Câu này không phải là Mạnh Khâm và Quan Sam nói mà là Bạch Hạo.
Mạnh Khâm với Quan Sam đồng thời liếc mắt nhìn Bạch Hạo, không lên tiếng, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ chê trách lời nói vô dụng kia của cậu.
“Bình tĩnh?” Ông ta cười haha một tiếng: “Cái thằng lang băm này hại chết ba tao, còn làm hại vợ ông đây bị bắt vào đồn cảnh sát không ra được, bọn mày còn kêu tao phải bình tĩnh, con mẹ nó mày nói thử xem tao phải bình tĩnh thế nào?”
Quan Sam vốn đã cảm thấy người đàn ông này quen mặt rồi mà, bây giờ thì rõ rồi, ông ta chính là con trai của Hoàng Quốc Hán bị tai biến mạch máu não, là người lúc trước đã đánh Chu Tử Thần ở phòng cấp cứu.
Ba anh làm phẫu thuật lần đâu tôi cũng đã nói rất rõ ràng rằng tình trạng ông ấy không thích hợp xuất viện, vợ chồng mấy người vẫn khăng khăng muốn để ông ấy xuất viện, cho nên bị tai biến lần nữa lúc đưa tới thì đã muợn, cứu không kịp, tôi đã giải thích rất nhiều lần, mấy người còn muốn thế nào nữa?” Chu Tử Thần nói với gã ta.
“Mày bịa chuyện, ba tao lúc xuất viện rất khoẻ, là do mày, chính là mày, mày không kiếm được tiền từ nhà bọn tao cho nên mày vì tiền mà giết người.” Gã ta kích động tay chân run lên, trên cổ Chu Tử Thần xuất hiện một vệt máu.
Quan Sam nhìn xong thật muốn khen tặng vị sự huynh này, nếu có người khuấy động trận đấu, anh ấy đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất.
Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao? Hâm thế không biết.
“Tôi đồng ý.” Quan Sam cười với gã ta: “Đại ca, tôi cực kỳ đồng ý với lời nói của anh.”
“Mày là ai?” Gã nhìn Quan Sam, quan sát cô từ trên xuống dưới.
May mắn là Quan Sam không có mặc áo blouse, cô cười cười với gã, chân lặng lẽ tiến về phía trước một bước, động tác này bị ánh mắt gã bắt gặp: “Mày đừng có tới đây.”
Cô gật đầu ý bảo không tiến lên nữa mà đứng yên tại chỗ nói: “Tôi hả, tôi cũng là người nhà, tôi cảm thấy cái bệnh viện này cực kì có vấn đề, mẹ tôi rõ ràng là bị sỏi mật, lại nhất quyết kết luận rằng bà ấy bị tim, tôi đã tin tưởng theo, làm phẫu thuật xong bây giờ còn đang nằm trong phòng ICU, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh nữa, tôi cũng tìm đến bệnh viện, không trốn tránh tôi thì cũng từ chối, một chữ cũng không nói, dây dưa...”
“Cô không làm loạn lên à?” Gã ta như đột nhiên tìm được tri kỷ, thấy hứng thú đối với lời nói của Quan Sam.
“Làm loạn chứ, sao lại không làm loạn được.” Quan Sam thở dài: “Nhưng cũng vô dụng thôi, những thành phần tri thức thế này làm giỏi nhất chính là việc chối bỏ trách nhiệm.”
Bạch Hạo nghe thấy vậy, trong lòng quả thật sùng bái Quan Sam, hâm mộ cô khoác loác không thèm viết nháp, hâm mộ cô vì để cứu mà có thể đổi trắng thay đen, hâm mộ cô có thể nguyền rủa chính mẹ đẻ của mình phải nằm ở ICU.
“Cô nên tìm đồng bọn!” Gã nhìn về phía Quan Sam: “Sớm biết thế này tôi với cô cùng nhau đi làm loạn lên, càng nhiều người lực lượng càng lớn, phá nát danh tiếng cái bệnh viện này của chúng nó, khiến cho không người nào đến khám, xem thử bọn bác sĩ chúng nó còn dám hách dịch thế nào nữa.”
“Đúng đấy.” Quan Sam gật đầu: “Đại ca, anh nói bây giờ chúng ta lại làm loạn lên có tác dụng không? Chỉ cần bệnh viện thừa nhận sai lầm thì vợ anh không làm gì sai, có thể được thả ra đúng không? Còn được bồi thường nữa.”
Gã suy nghĩ một chút, con nhỏ này nói hình như có chút hợp lý, đầu óc gã cũng không tỉnh táo lắm, cả người rơi vào trầm tư.
Quan Sam chú ý tới khuôn mặt đen thui của Chu Tử Thần, môi thì ngược lại không có chút huyết sắc nào, chắc trong lòng đang mắng cô nói năng vớ vẩn linh tinh.
Lưỡi dao trên cổ anh nhuộm máu, mặc dù muốn tranh thủ thời gian xem có cơ hội cứu người hay không nhưng bây giờ tình huống khó khăn căn bản muốn cứu cũng khó, mà tình trạng của Chu Tử Thần cũng không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
“Đại ca, tôi nói một câu công đạo, thật ra bác sĩ anh đang giữ không còn hữu dụng nữa, lỡ như con dao nhỏ kia của anh không cẩn thật cứa sâu hơn, đừng nói đến vợ anh tạm thời không ra được mà ngay cả anh cũng phải vào trong đó luôn, đâu có được lợi ích gì!”Quan Sam tiếp tuc khuyên bảo: “Nếu không anh thả anh ta trước, chúng ta đi tìm người nói cho ra lẽ luôn.”
“Không có ích gì đâu cô nhóc à, tôi còn đi tìm cả đội chuyên gây náo loạn bệnh viện, cuối cùng cũng đều bị bắt đi hết, cô còn cảm thấy trong này có người chịu nghe chúng ta nói lý lẽ sao?”
“Không thử một lần làm sao anh biết không được?” Quan Sam nhìn về phía gã, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Anh suy nghĩ một chút cho vợ anh, con của anh, cứ coi như anh giết được bác sĩ này thì cũng vô dụng thôi, đại ca à, đừng nhất thời xúc động làm chuyện sai trái mà cả cuộc đời cũng không thể quay đầu lại được, con trai anh tương lai đều vĩnh viễn mang danh con trai của kẻ giết người mà sống, cậu bé sẽ như thế nào đây?”
Lời này Quan Sam cũng không phải nói dối, thật sự ở vị trí của gã ta mà suy nghĩ, một đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy cũng không thoát khỏi liên quan.
Nói đến đây, gã ta bắt đầu dao động, Quan Sam sớm chú ý tới gã, mặc dù gã bạo lực không hiểu lý lẽ lại còn nóng nảy nhưng nói cho cùng vẫn không làm được chuyện phóng hoả giết người, cộng thêm cô ngửi thấy trên người gã thoang thoảng mùi rượu, xem ra do có hơi men nên được tiếp thêm can đảm gây chuyện, ngay từ đầu đã đi tìm đội chuyên gây náo loạn bệnh viện chắc là vì tiền, mà bây giờ lại thành vì người.
Dao trên tay gã từ từ rời khỏi cổ Chu Tử Thần một chút, mở miệng hỏi Quan Sam: “Cách cô nói có thật sự hiệu quả không?”
“Không thử một chút làm sao biết không hiệu quả?” Quan Sam từ từ đi về phía trước, vươn tay ra: “Trái tim đều làm bằng máu thịt, chúng ta nói chuyện phải trái với bệnh viện, chắc chắn có thể tìm được biện pháp giải quyết, được rồi, đại ca, đưa dao cho tôi đi, nguy hiểm lắm đấy.”
Gã nghe xong, bỏ cái tay đang tóm lấy Chu Tử Thần ra, tay kia cũng lập tức đưa dao cho Quan Sam, ngay lúc mọi việc tiến hành thuận lời thì một thực tập sinh từ cửa xông tới nói với Quan Sam: “Bác sĩ Quan, cảnh sát đến rồi.”
“Mày là bác sĩ?” Gã ta trợn trừng mắt nhìn về phía Quan Sam, cứ như vậy mà cơ hội của Quan Sam vút bay theo gió, gã gầm lên giận dữ: “Bọn mày báo cảnh sát? Mày dám gạt tao.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quan Sam chớp thời cơ kéo Chu Tử Thần qua, đẩy anh ta ra sau, Chu Tử Thần thuận lợi ngã lăn trên đất, gã ta cũng là người có kỹ năng, thấy vậy vung dao đâm về phía Quan Sam, Quan Sam vì đẩy Chu Tử Thần nên không kịp xoay người tránh, chỉ có thể dùng tay ngăn cản.
Ngay lúc đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy lưỡi dao, máu đỏ thuận theo lưỡi dao nhỏ xuống từng giọt, trên mặt đất một đoá sen đỏ tươi chói mắt nở ra.
“Tam ca.” Quan Sam nhìn Mạnh Khâm, thất thần hô một tiếng.
Mạnh Khâm nắm dao thật chặt, lông mày không nhăn một cái, sau đó anh trở tay dùng chút lực, buông dao ra, sau đấy gã ta lại muốn xông lên, trực tiếp bị Mạnh Khâm cho một đạp ngã quật trên đất.
Chỉ dùng mấy giây để áp chế gã, người đứng xem ở đây đều ngây người, đứng đó làm pho tượng không nhúc nhích, quên luôn nói chuyện, quên luôn phải giúp đỡ, cho đến khi cảnh sát đến mới lần lượt hồi phục tinh thần.
Gã ta bị cảnh sát dẫn đi, Quan Sam đến xem vết thương của Mạnh Khâm, máu tươi nhuộm đỏ cả tay anh, căn bản không nhìn ra vết dao có sâu hay không, không thấy được chỗ nào mới là miệng vết thương.
“Tay sắt à?” Quan Sam không thể không nhíu mày xem xét, chính cô cũng không ý thức được ba chữ đơn giản thế này lại mang sự khẩn trương còn có chút ý trách móc.
Ngược lại Mạnh Khâm không hề hấn gì, chờ Quan Sam kiểm tra, nghe thấy giọng nói trách móc của cô, không khỏi cười một tiếng: “Vừa nãy gọi anh là gì?”
Quan Sam đặt hết tâm trí trên vết thương của anh, hoàn toàn không để ý đến Mạnh Khâm, miệng tuỳ tiện nói: “Gì là gì?”
Mạnh Khâm vừa nghe, dáng vẻ tươi cười lại càng sâu.
Bạch Hạo đỡ Chu Tử Thần đến nằm trên giường bệnh, chủ nhiệm Trần cũng chạy đến kiểm tra vết thương của anh ta, mà anh ta cả quá trình chỉ nhìn Quan Sam đang quan tâm một người đàn ông khác.
“Đi thôi, đi xử lý miệng vết thương.” Quan Sam trực tiếp dắt tay Mạnh Khâm đi ra ngoài, ở đây có nhiều người như vậy cô cũng không thèm để ý.
Thực tập sinh vạch trần thân phận của cô đang đứng bên cửa cẩn thận gọi một tiếng: “Bác sĩ Quan, rất xin lỗi, em không biết rõ, em...”
Quan Sam tựa như không nghe thấy, ánh mắt cũng không nhìn đối phương, dắt tay Mạnh Khâm vội vã đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Quan Sam giúp Mạnh Khâm băng bó kỹ miệng vết thương, đưa cho thuốc kháng viêm: “Một ngày ba lần, một lần hai viên.”
“Được.” Tay trái Mạnh Khâm cầm lấy lọ thuốc, sau đó tiếp tục hỏi: “Bây giờ có thể đi chưa?”
Quan Sam vừa nghe, ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Khâm: “Tay không mà lại đi nắm dao sắc, anh nghĩ gì thế không biết?”
Mạnh Khâm cầm lấy áo khoác vừa được cởi ra khỏi người, liếc mắt nhìn tay cô một cái: “Tay em là để cầm dao phẫu thuật, không thể bị thương.”
Quan Sam nghe xong đơ người tại chỗ, không khỏi nâng hai tay lên nhìn nhìn, sau lưng Mạnh Khâm đã đi đến cửa, dừng bước nói với cô: “Còn không về thì trời sáng mất, bị lão đại mắng là anh đổ thừa tại em đấy.”
Quan Sam vừa nghe, cười khúc khích, xoay người đi về hướng Mạnh Khâm đang chứa đựng ý cười nhàn nhạt đứng chờ bên cửa.