Y Sam

Chương 28: Chương 28: Chương 27




Rời khỏi phòng bệnh, trên hành lang dài trống trải có cơn gió lạnh thổi vào từ ô cửa sổ phía cuối, ở một nơi như vậy khiến cho sự lạnh lẽo lạ lùng này khó nói thành lời.

Hai đôi giày nện lên nền gạch tạo tiếng vang, không lớn không nhỏ, cọc cọc cọc, nặng nhẹ không giống nhau nhưng lại như đang gõ nhịp phách.

Quan Sam đi bộ mà dáng vẻ như đang lạc vào cõi thần tiên nào vậy, không phải vì cái gì đặc biệt mà chỉ là vì trong đầu luôn nghĩ tới lời nói của Hứa Biệt, có hơi khó tin.

Trong giới võ thuật có một nhân vật thần thoại M tồn tại, không tham gia bất kì một trận đấu võ thuật chính thức nào, lại ngạo mạn sống trong lỗ tai mọi người, không ai không biết vị vua M của giới võ tổng hợp nhưng lại không ai biết dáng vẻ thật sự của M.

Mới đầu thì M là người ở đâu, nước nào, quốc tịch là gì, danh tính của anh, tuổi của anh, dáng vẻ thế nào cũng đều là điều bí ẩn, thậm chí cuối cùng có người bắt đầu nghi ngờ M có thật sự tồn tại trên thế giới này hay không, hoặc thật ra M không phải chỉ là một người mà là của một đoàn đội.

Có rất nhiều lời đồn nhưng không một ai xác thực được.

Chuyện này người ngoài ngành hay hỏi, vị M đó, vì sao anh ta giỏi đến thế?

Đây là một bí mật công khai, thật ra cũng không có gì phải giấu cả, trước kia những vận động viên do M huấn luyện đều là những ứng viên nặng ký cho giải đấu. Cuối cùng, thật sự không phụ lòng mong đợi của mọi người đoạt được đai vàng, nổi tiếng nhất trong số những nhà vô địch được M huấn luyện chính là quyền vương siêu cực kì nổi tiếng Tiger.

Từng có video M và quyền vương Tiger luyện quyền bị rò rỉ, mặc dù rất mờ, căn bản không thấy rõ diện mạo đối phương, nhưng phàm là người luyện võ thì vẫn có thể lờ mờ nhìn ra chiêu thức gọn gàng dứt khoát của anh, hơn nữa cứ tới tấp KO quyền vương Tiger, phải biết rằng khi đó Tiger đang là quán quân thế giới nhưng lại bị M liên tục ép bại trận.

Sau đó cái video mờ tịt đấy bỗng trở nên hot, mọi người mới tin rằng M có tồn tại chứ không phải là nói sạo, không phải là PR, càng không phải là một đoàn đội nào cả, mà chính là một người, một người bình thường bằng xương bằng thịt.

Vì thế rất nhiều người bắt đầu đào bới cho bằng được M là thần thánh phương nào, nhưng đào thật lâu ngoài việc hình như M đã từng là thủ lĩnh lính đánh thuê, người trong giới hắc quyền (1) có nghe nói về một người giống như vậy nhưng không có chứng cứ cụ thể, số còn lại thì hoàn toàn không biết.

Nói chung, M là đại danh từ thần bí, quyền vương mà anh huấn luyện sử dụng chiêu thức của anh, lúc phỏng vấn có giải thích thật ra những chiêu thức này đều do huấn luyện viên M tạo ra.

Năm đó Quan Sam học võ, thầy giáo vỡ lòng ban đầu là Hứa Biệt, sau này thì rất nhiều chiêu thức học từ M, đối với Quan Sam tuổi trẻ đầy nhiệt huyết thích đánh đấm khi xưa thì M chắc chắn là thần tượng của cô.

Nhưng mà ai có ngờ được, người đã từng được Quan Sam tôn sùng như thần tượng, cảm thấy cả đời mình không thể một lần được gặp mặt M hoá ra lại là người Trung Quốc, chuyện này thì có là gì, lại còn chính là Tam ca mà cô không biết mặt, không chỉ như vậy thôi đâu, còn bị cô trêu ghẹo, ăn đậu phụ của anh.

OMG, mọi sự trùng hợp trên thế giới vừa khéo tập hợp lại với nhau, sau đó phát sinh hết lên người cô, thật sự dùng hết vận may cả đời mới có thể may mắn đến như vậy, uhm, hay là... bất hạnh? Cô đã không thể xác định rõ được nữa rồi.

Cánh tay bị một lực lớn kéo một cái, cả người Quan Sam ngả qua bên cạnh, quay lại thì nhìn thấy y tá đẩy xe ngang qua người cô.

“Đi đường cũng chịu không chú ý, suýt chút nữa là đụng vào người khác rồi.” Mạnh Khâm túm Quan Sam lại, câu dạy bảo thế này thật không nghe ra được chút gì gọi là dạy bảo cả.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Khâm, đôi mắt của fan nhỏ lấp lánh: “Anh thật sự là M à, không phải lừa gạt người khác đó chứ, gạt người là con chó con, là con heo đấy.”

Mạnh Khâm cụp mắt nhìn Quan Sam, lúc này thật đúng là trẻ con, anh cong môi cười nhẹ gật đầu: “Không biết có phải khiến cho em thất vọng hay không, anh đúng thật là M.”

“Vậy sao anh không nói với em.” Quan Sam nhìn chằm chằm Mạnh Khâm, nhìn chăm chú: “Anh có biết em muốn gặp M đến mức nào không?”

“Không biết.” Dáng vẻ Mạnh Khâm vẫn tười cười như cũ: “Nhưng mà hình như có thể chúc mừng giấc mơ của em đã trở thành sự thật.”

Quan Sam chỉ chỉ tay anh: “Anh có biết tay của một vận động viên võ quan trọng thế nào không? Thế nhưng anh lại...”

“Thật ra lúc đó đâu có nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng em không bị thương, hơn nữa, anh không tham gia thi đấu, không việc gì đâu.” Mạnh Khâm nói lời này nhẹ tựa mây trôi nước chảy, giống như chuyện đó liên quan đến anh.

Quan Sam nhìn chằm chằm Mạnh Khâm thật lâu, thật thật lâu, đột nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hôm nay trôi qua, lượng tin tức quá lớn, xem ra em cần phải từ từ tiêu hoá.”

Mạnh Khâm gật đầu, nói câu ẩn ý: “Phải hoãn lại bao lâu?”

“Hả?” Quan Sam có chút không hiểu Mạnh Khâm nói hoãn bao lâu là có ý gì: “Chuyện này em phải trả lời anh như thế nào?”

“Tay anh bao lâu có thể lành lại?” Mạnh Khâm nhanh chóng chuyển đề tài.

Quan Sam không nghĩ nhiều trả lời: “Khoảng mười ngày.”

Mạnh Khâm nâng tay phải lên nhìn, sau đó dời ánh mắt lên khuôn mặt Quan Sam: “Vậy thì hoãn lại mười ngày thì như thế nào?”

“Sao lại còn có thời hạn?” Quan Sam nghe thế có chút dở khóc dở cười: “Hơn nữa, tại sao em nhất định phải chờ mười ngày?”

Mạnh Khâm mỉm cười, không sâu không nhạt, đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu của anh càng lúc càng ánh lên sự trìu mến, nơi đó có một thứ hàm ý mơ hồ khiến người khác nhìn anh cảm thấy mơ hồ.

Quan Sam muốn tiếp tục hỏi thì di động Mạnh Khâm vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, nhìn về phía Quan Sam, giao việc cho cô: “Em đi lấy xe trước đi, gặp nhau ở cửa.”

“Anh...” Lời Quan Sam chưa kịp nói thì Mạnh Khâm đã nhận điện thoại và đi lên phía trước, không thèm nhìn xem Quan Sam còn có chuyện gì muốn nói hay không.

“Coi như anh bị thương mới chiếm được thế thượng phong nhá.” Quan Sam lấy chìa khoá xe liếc nhìn bóng lưng Mạnh Khâm, xoay lưng đi đến cửa thang máy: “Vì anh là M mới chiếm được thế thượng phong...”

Cửa thang máy mở ra, Quan Sam xoay người nhìn Mạnh Khâm thì đã không thấy đâu nữa, đành phải tự mình vào thang máy, dùng sức nhấn nút tầng trệt.

Mấy bữa nay, Quan Sam thật sự hơi bận, tất tả cùng Hứa Biệt đưa Lâm Tâm xuất viện, lại sấp mặt hầu hạ vị đại nhân bị thương ở cánh vách, rồi thì bận rộn với bệnh nhân của mình, vội vàng lên lớp, vội vã đi làm, tan ca cũng vội vội vàng vàng nốt.

Xem này, Bạch Hạo báo cáo công việc với Quan Sam mà cô cũng có thế thất thần.

“Cô giáo Quan...” Bạch Hạo bắt gặp dáng vẻ dựa lưng vào ghế mất hồn mất vía của Quan Sam, giơ tay quơ quơ trước mặt cô.

“Hả?” Quan Sam lúc này mới tỉnh lại, nhìn Bạch Hạo: “Cậu nói tiếp đi.”

Bạch Hạo quăng tập hồ sơ đang cầm trên tay, hai tay vòng trước ngực, quan sát Quan Sam vài lần từ trên xuống dưới, bày ra dáng vẻ người thông thái hỏi: “Thất tình?”

Quan Sam trợn mắt, cắn môi một cái: “Có bệnh thì uống thuốc đi.”

“Vậy cô bị làm sao?” Bạch Hạo cười hì hì nhìn Quan Sam, giọng nói mang vẻ quan tâm: “Mấy bữa nay không thấy có tinh thần gì cả, buổi sáng cô còn khám lộn bệnh nhân, cô giáo Quan, cô là giáo sư, phó chủ nhiệm đó, sao lại phạm phải lỗi chỉ có thể là thực tập sinh mới mắc phải thế?”

“Tôi hỏi cậu này.” Quan Sam bỗng dưng ngồi dậy, hai tay đặt trên bàn, cả người dựa vào cạnh bàn nghiêng người về phía trước: “Nếu trước đây cậu thích một người, nhưng mà sau đó cậu lại phát hiện cô gái ấy có quan hệ dây mơ rễ má với gia đình cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?”

Bạch Hạo nghe xong nhịn không được cười haha một tiếng, vừa cười vừa nói: “Cô nương đó tên là Mạnh Khâm hả?”

Quan Sam thấy dáng vẻ của Bạch Hạo như thế, trực tiếp phóng đao giết người, lúc này Bạch Hạo mới không dám ngang nhiên cười cô nữa.

“Làm sao cậu biết?” Quan Sam hỏi.

“Quá rõ ràng rồi không phải sao.” Bạch Hạo ngừng một chút, nói tiếp: “Trước đó cô đã hỏi em một lần rồi, em cũng đã nghi ngờ “mùa xuân” của cô giáo Quan đến rồi, đối với bạn bè của anh ấy cô nhiệt tình giúp đỡ, sau đó thường xuyên nhìn thấy hai người đi chung với nhau, mấy hôm trước anh ấy còn vì cô mà đỡ dao, thằng ngốc cũng nhìn ra được hai người có quan hệ không bình thường đó.”

Quan Sam trừng mắt nhìn Bạch Hạo không lên tiếng, dùng ánh mắt để giết người.

Bạch Hạo thấy dáng vẻ này của Quan Sam, không dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nữa, mà lời nói uyển chuyên hơn: “Thật ra, hai người thích nhau là được rồi, cần gì quan tâm đến những người khác hoặc là chuyện tương lai chứ.”

“Cậu không hiểu đâu.” Quan Sam khẽ nhíu mắt, đứng dậy đổi áo khoác: “Tan ca đi.”

Trên đường trở về, gặp đèn đỏ, Quan Sam dừng lại nhìn ra bên ngoài cửa xe, thời tiết càng ngày càng lạnh, bên đường lại cực kì náo nhiệt, rất nhanh thôi là đến lễ giáng sinh rồi, phố lớn ngõ nhỏ đều trưng cây thông, treo đồ trang trí lên đó, không khí ngày lễ nồng đậm.

Có cô gái kéo người con trai, cùng cậu ta châu đầu ghé tai đi ngang qua vẻ mặt tươi cười, lại có cô gái ăn mặc sành điệu đứng ven đường, một chiếc xe dừng trước mặt cô nàng, cô nàng cười dò xét nhìn vào trong, mở cửa xe ngồi xuống, còn có nam, nữ sinh mặc đồng phục cao trung ở đầu đường mặt mày rạng rỡ.

Khoé miệng Quan Sam khẽ cong, tựa như trước đây cô chưa từng nhìn thấy khung cảnh cuộc sống như vậy, bình thản lại hạnh phúc.

Đèn xanh, tiếng còi xe đằng sau vang lên, Quan Sam liếc qua kính chiếu hậu, nhanh chóng lái xe đi.

Về đến nhà, Quan Sam mới vừa thay đồ xong thì điện thoại liền reo, cô nhắm mắt cắn môi một cái, mở mắt, nhấc máy lên không thèm nhìn, ngay lập tức mở cửa, đóng cửa, đi đến cách vách, gõ cửa.

Cửa mở ra, khuôn mặt Mạnh Khâm lạnh nhạt nhìn cô, cô tức giận nói: “Hôm nay mệt quá, gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

Quan Sam nói xong thì nắm tay nắm vừa đẩy ra vừa đi vào trong nhà.

“Không được.” Sau lưng là giọng đàn ông trầm thấp lạnh nhạt lại có nội lực.

Quan Sam xoay người: “Đủ rồi đó nha, đừng tưởng rằng anh là Tam ca của em thì có thể tuỳ ý ra lệnh cho em, chỉ là trên danh nghĩa thôi nhé, hơn nữa, lời nói của lão đại chưa chắc em đã nghe, chẳng qua là em bận lòng chuyện anh đỡ dao giúp em thôi, có hiểu không?”

Mạnh Khâm thế mà lại gật đầu tán thành, sau đó khoan thai đi đến ghế sofa, ngồi xuống, lập tức không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Sam, cố ý dùng ngón tay phải bị thương chỉ vào phòng bếp: “Hy vọng hôm nay phòng bếp của anh có thể bảo toàn tốt được tính mạng.”

Quan Sam bình thản, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, xoay người, dậm chân bước tới phòng bếp.

Chú thích:

(1) Hắc quyền: một kiểu thi đấu boxing bất hợp pháp, đấu hắc quyền có nhiều cách đánh tàn nhẫn, có khi đánh đến chết mới thôi.

p/s: Sorry mọi ngời vì bây giờ mình mới post chương mới, thật tình thì đợt này mình bận quá hoá lười, ráng mãi mới xong một chương. Cảm ơn mn vẫn ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng không drop truyện chỉ là edit chậm không biết lúc nào mới xong hết quyển này nữa:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.