Y Sinh Thế Gia

Chương 15: Chương 15




Một năm này Thiệu Trường Canh ở Anh thập phần bình tĩnh.

Thầy Johnson của hắn là một người rất có khiếu hài hước, ông vô cùng thưởng thức tài năng của Thiệu Trường Canh, Thiệu Trường Canh đối vị tiền bối này cũng rất kính trọng, giữa hai người nếu nói là thầy trò kỳ thật càng giống bạn bè hơn, cả ngày cùng ông ngâm mình ở trong phòng giải phẫu cũng không cảm thấy nhàm chán.

Johnson biết sau khi An Phỉ qua đời Thiệu Trường Canh vẫn không có tái hôn, ông còn tưởng Thiệu Trường Canh trải qua khó khăn trong tình yêu vẫn chưa gượng dậy nổi, vì thế rất nhiệt tình muốn giới thiệu mấy cô gái cho hắn làm quen.

Thiệu Trường Canh trực tiếp cự tuyệt, lấy cớ nói: “Tôi đã có người trong lòng.”

Đoạn thời gian đó hắn luôn nhớ tới Thiệu Vinh.

Cho tới bây giờ Thiệu Trường Canh cũng chưa nghĩ qua mình sẽ nhớ nhung một người nhiều đến như vậy, vừa nghe được thanh âm của cậu sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhận được tin nhắn của cậu tâm tình cũng nháy mắt trở nên tốt hẳn.

Trong lòng hắn Thiệu Vinh rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?

Lúc nhỏ vẫn luôn cưng chiều cậu, che chở cậu, xem cậu như bảo bối mà yêu thương; bởi vì cậu là con của mình, thân mật với cậu đều là tình cảm bình thường giữa cha và con, Thiệu Trường Canh không hề lo lắng sẽ có vấn đề gì.

Nhưng Thiệu Vinh đang dần dần trưởng thành, cái loại thân mật đó không thể tiếp tục được nữa.

Cũng không biết bắt đầu khi nào, hắn không thể nhìn thẳng vào mắt Thiệu Vinh như trước đây, lại càng không biết bắt đầu từ đâu mà hắn không thể thản nhiên ôm Thiệu Vinh đi ngủ nữa.

Lúc đầu hắn lấy lý do “Thiệu Vinh trưởng thành” để giải thích, có thể xem như không có gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy Thiệu Vinh, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp.

Thiệu Trường Canh lựa chọn xuất ngoại cũng không phải trốn tránh, hắn chỉ là cần chút thời gian bình tâm suy nghĩ.

Tình cảm mà hắn dành cho Thiệu Vinh rốt cuộc do cô đơn quá lâu dẫn đến xúc động nhất thời hay là còn cái gì khác? Rốt cuộc nên bóp chết trong trứng nước hay là giữ Thiệu Vinh ở bên cạnh rồi thay đổi mối quan hệ này?

Bởi vì Thiệu Vinh là người hắn để tâm nhất, cho nên chuyện này hắn càng muốn suy nghĩ thật kỹ.

***

Ngày Thiệu Trường Canh về nước xác định là ngày 24 tháng 12, đêm giáng sinh.

Sau khi Thiệu Vinh nhận được tin nhắn này, bởi vì kích động mà ngón tay run run, lập tức liền nhắn lại: “Ba rốt cuộc cũng trở về rồi, con ra sân bay đón ba nha!”

Thiệu Trường Canh trả lời: “Không cần, thời tiết rất lạnh, ba tự đón xe về nhà.”

Thiệu Vinh không cùng hắn tranh luận.

Nếu mặt đối mặt tranh luận, cậu vĩnh viễn cũng không thể thắng được Thiệu Trường Canh. Nhưng mà đã một năm không gặp, Thiệu Vinh thật sự rất nhớ baba, thật hy vọng sau khi ba xuống máy bay người đầu tiên nhìn thấy sẽ là mình.

Quyết định xong, Thiệu Vinh liền lên mạng thăm dò tin tức chuyến bay từ London, baba bay chuyến ngày 24, 7 giờ tối sẽ đến sân bay quốc tế. Cậu thuận tay xem thử dự báo thời tiết, phát hiện ngày đó sẽ có tuyết lớn.

May mắn ngày 24 là chủ nhật, vừa lúc được nghỉ học, vậy nên mới sáng tinh mơ Thiệu Vinh đã rời giường đi siêu thị mua một đống rau tươi về nhà, chui vào trong phòng bếp rửa tốt cắt tốt, như vậy baba vừa về tới nhà là có thể nấu cơm cho ba ăn.

Ý nghĩ của Thiệu Vinh là: Baba chăm sóc mình nhiều năm như vậy, bây giờ mình đã trưởng thành cũng nên nấu cơm cho ba ăn.

Tầm 5 giờ chiều, Thiệu Vinh mặc quần áo thật dày rời khỏi nhà, thuận tay đón chiếc xe taxi ra sân bay. Bởi vì đi sân bay cao tốc cho nên chưa tới sáu giờ đã đến nơi, Thiệu Vinh ở trong đại sảnh đợi đến nhàm chán, tiện tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho baba: “Ba ơi, con đến sân bay rồi, sau khi ba đi ra là có thể nhìn thấy con, hôm nay con mặc áo gió màu trắng.”

Tin gửi đi nhưng không nhận được tin trả lời. Lúc này Thiệu Vinh mới nhớ tới ba bây giờ còn đang ở trên máy bay khẳng định đã tắt điện thoại, không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc.

Nhất định là vui sướng quá làm cho ngu ngốc rồi.

Từ năm sáu tuổi, cậu và baba chưa từng tách ra lâu như vậy quá, lần này xa nhau cả một năm làm cho Thiệu Vinh vô cùng nhớ Thiệu Trường Canh, có lẽ trong tiềm thức của cậu, Thiệu Trường Canh vẫn là người thân duy nhất.

—— Bọn họ dù sao cũng có cảm tình sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm.

Bảy giờ tối, chuyến bay đến đúng giờ. Máy bay của Thiệu Trường Canh hạ cánh, hắn trực tiếp cúi đầu hướng đến chỗ đón xa taxi, do thời tiết quá lạnh nên hắn cũng không nghĩ Thiệu Vinh sẽ đến đón, cũng không có để ý tới thiếu niên lẫn trong đám người đang chờ hắn xuất hiện.

Thẳng đến khi hắn ngồi lên xe taxi, mở điện thoại muốn gọi cho Thiệu Vinh báo bình an, màn hình đột nhiên sáng ngời hiển thị một tin nhắn chưa đọc.

“Ba ơi, con đến sân bay rồi, sau khi ba đi ra là có thể nhìn thấy con, hôm nay con mặc áo gió màu trắng.”

Thiệu Trường Canh ngơ ngác một chút, vội vàng nói với tài xế: “Quay về sân bay.”

Tài xế mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng vẫn quẹo về lại sân bay, Thiệu Trường Canh sau khi xuống xe cũng bước đến chỗ lối ra, tầm mắt ở trong đám người chậm rãi đảo một vòng, quả nhiên thấy một thiếu niên mặc áo gió màu trắng đang nhón chân nhìn xung quanh.

Cậu hình như có cao hơn một chút, đã sắp cao đến cằm của mình, áo gió màu trắng và quần jeans bó sát người màu xám nhạt càng tôn lên dáng người thon dài và khuôn mặt tuấn tú.

Tuy rằng một năm không gặp, nhưng Thiệu Trường Canh liếc mắt một cái vẫn nhận ra bóng lưng của cậu, nhịn không được khẽ nở nụ cười, bước nhanh đến phía sau cậu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: “Ngu ngốc, ba của con ở đây.”

Thiệu Vinh nghe được thanh âm lập tức quay đầu, biểu tình trên mặt lúc đầu kinh ngạc liền chuyển thành vui sướng, “Baba!”

Thiệu Vinh kích động đột nhiên nhào đầu về phía trước ôm chặt lấy Thiệu Trường Canh.

Lưng Thiệu Trường Canh có chút cứng ngắc, rất nhanh liền vươn hai tay phối hợp ôm lấy eo cậu, thậm chí còn âm thầm siết chặt cánh tay.

—— So với cái ôm trong trí nhớ, hình như đã có cái gì khang khác.

“Nhớ ba không?” Thiệu Trường Canh ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi.

“Dạ nhớ,” Thiệu Vinh thật thẳng thắn ngẩng lên đầu nhìn hắn, “Lần này ba đi công tác lâu quá, một năm lẻ hai mươi lăm này.”

Thiệu Trường Canh đưa tay nhéo nhéo mặt cậu, “Tính kĩ như vậy làm cái gì? Không phải đã trở về rồi sao?”

Thiệu Vinh lui lui cổ về phía sau, “Con không phải trẻ con nữa, đừng luôn nhéo mặt con.”

Thiệu Trường Canh nhún nhún vai: “Được rồi.”

Lúc này Thiệu Vinh mới nở nụ cười: “Chúng ta nhanh về nhà đi, hôm nay là đêm giáng sinh, vừa lúc có thể cùng nhau đón năm mới, con có chuẩn bị quà riêng cho ba.”

Thiệu Vinh muốn xoay người đi, lại phát hiện Thiệu Trường Canh ôm. . . . . . Hình như có hơi chặt.

Cánh tay rắn chắc lại có lực vòng ở bên hông mình, động tác thân mật làm cho thân thể hai người dán sát nhau không có kẽ hở, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đầy 10cm, lúc nói chuyện hơi thở đều phả trên mặt của đối phương.

Nhiệt độ từ trên người hắn truyền đến làm Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên, giãy giãy trong lòng hắn, “Baba. . . . . .”

Thiệu Trường Canh mỉm cười buông cậu ra, thuận tay nhấc lên rương hành lý, “Đi thôi, về nhà.”

***

Hai người gọi xe về nhà, vào trong nội thành lại bị kẹt xe. Giao thông ở thành phố này vẫn đều chật chội không chịu nổi, mỗi lần tuyết rơi đều kẹt thành một đầu rồng dài.

Thiệu Vinh có chút gấp muốn về nhà nấu cơm, thấy kẹt xe nhịn không được liên tục nhìn ra cửa sổ, Thiệu Trường Canh thế nhưng thật nhàn nhã, tựa lưng vào ghế lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn bè ở nước ngoài.

Tiếng Anh của hắn vốn rất lưu loát, hơn nữa thanh âm trầm thấp trau chuốt, Thiệu Vinh chỉ cảm thấy hắn nói tiếng Anh vô cùng dễ nghe, so với băng ghi âm mà thầy giáo mở trên lớp hơn gấp trăm lần.

Vì thế, Thiệu Vinh nhàm chán liền vểnh tai lên nghe trộm baba nói chuyện điện thoại, thầm tự hỏi ý nghĩa của từ đơn kia.

Thiệu Trường Canh cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại dài, nghiêng đầu lại mỉm cười, “Nghe hiểu à?”

Chuyện nghe lén bị phát hiện làm cho Thiệu Vinh có chút xấu hổ, thành thật lắc đầu, “Đa số nghe không hiểu.”

“Ví dụ như?”

“Coronary Angiography là cái gì?”

“Chụp X-quang động mạch vành.”

“Đó là cái gì?”

“Là một loại kỹ thuật, tiêm chất cản quang vào động mạch vành, sau đó hình ảnh động mạch sẽ hiện ra*,” Thiệu Trường Canh giải thích đơn giản, “Thông thường dùng phương pháp này để chẩn đoán bệnh mạch máu.”

Chụp động mạch vành là thủ thuật giúp các bác sĩ thấy được hình ảnh các động mạch nuôi tim – động mạch vành. Phương pháp này được xemlà tiêu chuẩn vàng để chẩn đoán bệnh động mạch vành. Hình ảnh chụp cho thấy tình trạng của hệ thống động mạch vành của bệnh nhân: hẹp, tắc, tại đâu, bao nhiêu mạch máu bị tổn thương.

Bác sĩ sẽ luồn một ống thông nhỏ vào động mạch quay hoặc động mạch đùi của bệnh nhân. Ồng thông sẽ được đưa đến động mạch chủ, rồi đến lỗ xuất phát của động mạch vành trái và động mạch vành phải. Bác sĩ sẽ bơm một lượng thuốc cản quang qua ống thông vào hệ thống động mạch vành. Hệ thống chụp mạch máu sẽ ghi lại hình ảnh của thuốc cản quang trong lòng các động mạch vành.

Khúc này ghi theo trên internet, chứ raw qt nói gì k hiểu lắm k chém bừa được (_ _!)

“Nha,” Thiệu Vinh gật gật đầu, “Nghe thật thần kỳ.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười hỏi: “Con cảm thấy hứng thú với mấy cái này sao?”

Thiệu Vinh nói: “Cũng có một chút.”

“Tốt nhất không nên có.”

“Tại sao?”

“Ba đã là bác sĩ, con cũng muốn làm bác sĩ không phải quá nhàm chán sao?”

“Nhưng ông nội bác trai đều là bác sĩ, anh Thiệu Thần năm nay cũng thi vào học viện y a, Thiệu gia chúng ta không phải đều làm bác sĩ sao?”

“Bác sĩ ở Thiệu gia đã đủ nhiều, thế nên con lại càng không cần làm bác sĩ không phải sao?”

Thiệu Vinh mím môi không nói lời nào, trước giờ cậu đều cãi không lại Thiệu Trường Canh.

Cậu cũng không muốn nói cho ba, kì thật ba chính là thần tượng của cậu, vì ảnh hưởng của ba mà làm bác sĩ thậm chí đã thành giấc mơ từ nhỏ tới lớn của cậu.

Đề tài này cũng không tiếp tục nữa, Thiệu Trường Canh đột nhiên nói: “Xuống xe đi một chút đi.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, theo hắn cùng nhau xuống xe.

Tuyết rơi cả một ngày, trên đường phố đã tích một tầng bông tuyết thật dày, dẫm lên trên kêu xoàn xoạt. Đi được hai bước, một trận gió rét thổi lạnh thấu xương, Thiệu Vinh nhịn không được hắt xì một cái, cái mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”

Thiệu Vinh lắc đầu, “Con ổn.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay cậu, bỏ vào trong túi áo ba-đờ-xuy của mình.

*có ai nhớ cái áo ba-đờ-xuy này không? =)) không nhớ mời coi lại TQMCT =))

Độ ấm từ trong lòng bàn tay truyền đến thật thoải mái, ngón tay hàng năm cầm dao phẫu thuật của Thiệu Trường Canh, lúc bị ngón tay thon dài khô ráp của hắn cầm lấy làm cho người ta cảm giác thật ấm áp, thật an toàn.

Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên, mặc dù lúc nhỏ thường xuyên bị ba dắt tay đi đường như vậy, nhưng bây giờ đã lớn thế này rồi. . . . . . Loại động tác dắt tay này. . . . . . Hình như không phù hợp cho lắm?

“Baba. . . . . .” Thiệu Vinh nhẹ nhàng tránh một chút, lại bị hắn cầm lại thật chặt.

“Tay đều lạnh thế này, cho con ấm áp chút thôi,” Biểu tình trên mặt Thiệu Trường Canh thật thong dong, giống như việc nắm tay Thiệu Vinh với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ cực kỳ bình thường, “Tiện đường đến cửa hàng phía trước nhìn xem, ba mua quà năm mới cho con.”

Thấy hắn như thế, Thiệu Vinh cũng là không có nghĩ nhiều, bình tĩnh lại giống như trước đây cầm ngược tay hắn, nhẹ giọng nói: “Baba đừng phí tiền, con không cần quà, con đâu có thiếu cái gì.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Tâm ý của ba, không được từ chối.”

Trong giọng nói lộ ra cường thế không cho cự tuyệt.

Thiệu Vinh đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu, “Được rồi, nhưng mà không cần mua đồ đắt tiền.”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Ừ, tùy con chọn.”

Cha con hai người chỉ kém nhau hơn 10cm, mặc kiểu quần áo giống nhau, Thiệu Trường Canh mặc áo gió màu xám, Thiệu Vinh mặc áo thuần trắng, hai người sóng vai đi về phía trước, nhìn theo bóng lưng không hề giống cha con, ngược lại giống một đôi tình nhân cảm tình vô cùng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.