Thiệu Vinh sau khi nghe được cái gọi là chân tướng thì vô cùng khiếp sợ.
Căn bản khó có thể tưởng tượng, trong vòng bốn giờ ngắn ngủi mình ngủ say, baba cư nhiên đã hoàn thành một ca phẫu thuật mạo hiểm như thế.
"Tại sao không nói cho con biết trước? Nếu ba nói sự thật cho con biết, con cũng sẽ không ngăn cản ba đi bệnh viện." Thiệu Vinh tâm tình phức tạp hỏi.
Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, "Nói cho con biết, con sẽ không thể đúng lý hợp tình ở trước mặt cảnh sát làm chứng cho ba. Đừng xem thường năng lực phán đoán thật giả của cảnh sát, Thiệu Vinh, con tuổi còn nhỏ, không giỏi về ngụy trang."
Thiệu Vinh trầm mặc, "Vậy, cảnh sát cũng không có nghi ngờ bệnh nhân trong phòng ICU kia sao?"
Thiệu Trường Canh gật đầu, "Số liệu kiểm tra bên ICU đã làm tốt rồi, cũng có bằng chứng chính xác của bác sĩ trực, hơn nữa. . . . . . Cảnh sát cũng không thể không có chứng cứ gì mà mặc đồ bảo hộ xông vào phòng giám sát xốc chăn bệnh nhân lên để xem trên người người đó có dấu vết phẫu thuật hay không."
". . . . . ." Nghe giọng điệu ôn hòa giải thích của hắn, trong lòng Thiệu Vinh lại sinh ra ý nghĩ "baba nói đúng," cứ như phản xạ có điều kiện.
Cậu im lặng một lát, "Nhưng mà, tuy rằng mọi người đã cứu được cậu Kha Tiểu Uy kia, nhưng đối với người bị lấy thận mà nói, không phải rất bất công sao?"
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nói: "Dưới loại tình huống này, đây là phương pháp xử lý tốt nhất. Đổi lại là con, con chọn như thế nào?"
". . . . . ." Tâm tình Thiệu Vinh thật phức tạp.
Cái này thật sự rất khó chọn lựa, nếu đi nhầm một bước, liên lụy không chỉ mạng người mà còn cả toàn bộ danh dự của bệnh viện.
Lựa chọn của baba không thể nghi ngờ đúng là lý trí nhất.
Có điều. . . . . .Vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
"Thiệu Vinh, có rất nhiều chuyện, không thể nói là tuyệt đối chính xác hay là tuyệt đối sai lầm. . . . . ." Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thiệu Vinh, dịu dàng hỏi, "Ba đã nói hết tất cả cho con, con cảm thấy như thế nào?"
Thiệu Vinh gục đầu xuống, "Con biết, ba vì lo lắng cho bệnh viện nên mới làm ra quyết định như vậy, nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà trong lòng vẫn buồn, đúng không?" Thiệu Trường Canh dịu dàng nhìn cậu.
Thiệu Vinh gật gật đầu,"Đúng vậy."
"Bởi vì ba lợi dụng con mà con buồn sao?"
Thiệu Vinh tiếp tục gật gật đầu.
Thiệu Trường Canh cười nhẹ, ôn nhu đem Thiệu Vinh ôm vào trong lòng, "Baba xin lỗi con, được không?"
". . . . . ."
"Thật xin lỗi, Thiệu Vinh."
". . . . . ."
Lời xin lỗi dịu dàng như vậy, khiến cho Thiệu Vinh không khỏi liên tưởng tới năm sáu tuổi ấy. Mẹ qua đời không lâu, mình bệnh nặng chờ hắn trở về, sau khi hắn về nước liền lập tức đến bệnh viện hỏi thăm mình, cũng giống như lúc này, nhẹ nhàng đem mình ôm vào trong ngực, dịu dàng nói "thật xin lỗi, Thiệu Vinh, baba tới chậm", "có ba ở đây, về sau sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa."
Một khắc kia, đáy lòng mình thật sự cảm động đến tột đỉnh, nhịn không được bổ nhào vào trong ngực của hắn khóc rối tinh rối mù.
Lúc mình sáu tuổi, sau khi mẹ mất đi, rốt cuộc có một chỗ dựa yên tâm.
Có một người thân khi mình bệnh nặng sẽ tới bên giường thăm hỏi mình.
Tuy rằng hôm nay đã biết hắn không phải ba ruột, nhưng từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi, trong khoảng thời gian mười năm dài đó, sự quan tâm và chiếu cố của hắn vẫn luôn cẩn thận như thế. . . . .
"Ba cam đoan, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, về sau ba sẽ không lợi dụng con làm bất cứ chuyện gì nữa," Thiệu Trường Canh thấp giọng nói, "Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, thời gian quá gấp, ba chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy."
". . . . . ."
"Tha thứ cho ba được không?"
Thiệu Vinh trầm mặc thật lâu sau, mới nói: ". . . . . . Được rồi."
Khóe môi Thiệu Trường Canh không khỏi nhẹ nhàng giương lên, cái ôm càng siết chặt thêm, để Thiệu Vinh vùi đầu vào trong ngực mình.
Thiệu Vinh đem mặt chôn ở trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn. . . . .
Trong lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên kỳ quái.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên ôm hắn, nhưng nói sao... cũng là cái ôm đầu tiên khi biết hắn không phải ba ruột.
Thanh âm nhẹ nhàng của hắn, nụ cười ôn hòa, cùng với giọng điệu như đang dỗ trẻ con này. . . . . .
Là ảo giác của mình sao?
Sau khi biết hắn không phải ba ruột, cảm thấy phương thức ở chung trước kia hoàn toàn không có vấn đề, tại sao đột nhiên lại không được tự nhiên?
---
Chủ nhật, mới sáng sớm Thiệu Trường Canh đã gọi Thiệu Vinh dậy, nói muốn dẫn cậu đi mộ viên bái tế ba ruột cậu.
Thiệu Trường Canh hiển nhiên rất hiểu tâm lý con người, nếu cố tình giấu diếm chuyện của Tô Tử Hàng, ngược lại sẽ càng gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của Thiệu Vinh. So với để chính cậu tự đi thăm dò, không bằng hắn thẳng thắn dẫn cậu đi thăm mộ, để cậu tận mắt nhìn ba ruột cậu, xoá sạch hết chút lòng hiếu kỳ này.
So với Thiệu Trường Canh bình tĩnh, tâm tình Thiệu Vinh lại hết sức khẩn trương.
Sắp đi thăm mộ một người hoàn toàn xa lạ, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Cậu thậm chí không biết phải nói gì ở trước bia mộ của người xa lạ kia.
Mang theo tâm tình bất an như vậy, Thiệu Vinh ngồi ở ghế bên tay lái, im lặng để Thiệu Trường Canh lái xe đến mộ viên.
Xe chạy đến quảng trường Tân Trữ, điện thoại Thiệu Trường Canh đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị tên Tô Thế Văn.
"Thế Văn?" Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, sao tự nhiên hắn lại chủ động gọi điện thoại cho mình? Sau cái lần nói chuyện về thân thế của Thiệu Vinh, thái độ hắn đối mình vẫn rất lạnh nhạt.
"Có thời gian không? Đi ra ăn bữa cơm đi." Tô Thế Văn thản nhiên nói.
Nhà Tô Thế Văn ở ngay gần quảng trường Tân Trữ, nếu hắn chủ động hẹn ăn cơm, Thiệu Trường Canh hiển nhiên cũng muốn giải hòa quan hệ cứng ngắc của hai người.
"Mười phút sau gặp ở nhà hàng tây đối diện quảng trường Tân Trữ." Thiệu Trường Canh nói.
"Được." Điện thoại bị ngắt.
Quay đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, nói: "Thiệu Vinh, con sang cửa hàng bán hoa đối diện mua một bó hoa để tảo mộ rồi đến nhà hàng tây tìm ba, được không?"
Thiệu Vinh biết hắn cố ý bảo mình đi, liền gật gật đầu, xuống xe đi về phía cửa hàng bán hoa kia.
Lúc tới nhà hàng tây, Tô Thế Văn đã đợi sẵn ở đó, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình trên mặt vẫn lạnh như băng.
"Thế Văn," Thiệu Trường Canh cùng hắn chào hỏi rồi ngồi xuống chỗ đối diện, "Đột nhiên hẹn tôi ăn cơm, có phải có chuyện muốn nói với tôi?"
Tô Thế Văn quay đầu nhìn về phía Thiệu Trường Canh, mím môi như đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.
Thiệu Trường Canh cười cười, "Nói thẳng đi, giữa chúng ta không cần quanh co lòng vòng."
Tô Thế Văn trầm mặc một lát mới nói: "Tôi đã quyết định từ chức, cùng Tô Duy ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới."
Thiệu Trường Canh kinh ngạc: "Không phải cậu rất thích làm pháp y sao?"
Tô Thế Văn nhún nhún vai, "Chẳng sao cả. Làm pháp y nhiều năm như vậy, cả ngày tiếp xúc với thi thể tôi cũng sẽ mệt. Nhất là lúc tận mắt nhìn ảnh chụp anh trai mình bị giải phẫu năm đó, tôi không nôn ngay tại chỗ đã là một kỳ tích."
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, "Cậu là nói Tô Tử Hàng? Nguyên nhân cái chết của anh ta. . . . ."
"Nguyên nhân cái chết của anh ấy không có vấn đề gì," Tô Thế Văn cắt lời hắn, nói sang chuyện khác, "Tôi biết cậu đã tìm Lâm Đồng, còn tra được một phần chân tướng lớn. Phần còn lại cậu đừng tra nữa, muốn biết cái gì tôi tới nói cho cậu."
Thiệu Trường Canh im lặng một lát, "Tôi muốn biết, chuyện năm đó có liên quan tới ba tôi hay không?"
Tô Thế Văn gật đầu, "Ba cậu, còn có Âu Dương Lâm, đều là thành viên trung tâm của Lam Dạ."
"Quả nhiên." Thiệu Trường Canh có chút buồn bã nhu nhu mi tâm, "Có phải dính dáng tới buôn lậu nội tạng không?"
"Đúng vậy."
Trách không được tối hôm đó Thiệu An Quốc lại gọi hắn đến thư phòng, nhắc nhở hắn chú ý nguồn gốc nội tạng, lúc rạng sáng còn gửi tin nhắn nói cho hắn biết là nhóm máu B thận trái. Thiệu An Quốc ở phương diện này hiển nhiên có biện pháp, trước lúc cảnh sát hành động đã có thể thu được tin tức.
Tuy rằng đã có loại dự cảm và phỏng đoán này, nhưng khi thật sự nghe Tô Thế Văn nói ra, Thiệu Trường Canh vẫn cảm thấy tâm tình mình vô cùng trầm trọng.
Người cha mình tôn trọng nhất cư nhiên lại liên quan đến hắc đạo, hơn nữa còn giấu diếm mình nhiều năm như vậy. . . . . .
Thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Trong trí nhớ của Thiệu Trường Canh, Thiệu An Quốc là một người cha rất nghiêm túc, và cũng rất chính trực. Từ nhỏ hắn đã thường ở bên cạnh ông nhìn ông phân tích sách, không hiểu chỗ nào liền hỏi ông, ông sẽ thật kiên nhẫn giảng giải . . . . .
Người cha mình tôn trọng và kính nể như vậy, lại là đầu mục của hắc đạo sao?
Thật sự là. . . . . . Chân tướng buồn cười.
Tô Thế Văn nhìn hắn, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Biết chân tướng rất khó chịu phải không?"
". . . . . ." Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ cười cười.
Tô Thế Văn nói tiếp: "Cậu chắc đã đoán được, năm đó anh cả tôi nắm giữ chứng cứ đủ để bỏ tù Thiệu An Quốc và Âu Dương Lâm. Nhưng trước khi tôi kịp giao ra chứng cớ, Tô Duy đột nhiên bị bắt cóc, Âu Dương Lâm tự mình tới cửa uy hiếp, tôi vì bảo vệ an toàn của Tô Duy mà bất đắc dĩ phải xoá bỏ phần buôn lậu nội tạng đề cập trong chứng cứ đó."
". . . . . . Thì ra là thế." Cho nên cảnh sát chỉ nói Lam Dạ là một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, hoàn toàn không hề nhắc tới buôn lậu nội tạng.
"Sau sự kiện đó, ba cậu lập tức đưa cậu sang Anh, đưa Thiệu Hân Du đi nơi khác học, cũng vì muốn anh em các cậu có thể trưởng thành trong môi trường mới, ông ta muốn Thiệu gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắc đạo." Tô Thế Văn dừng một chút, bên miệng nở nụ cười trào phúng, "Tuy rằng ông ta không phải người tốt, nhưng với cậu và Thiệu Hân Du mà nói, cũng là người cha tốt."
". . . . . ." Thiệu Trường Canh trầm mặc.
Tô Thế Văn nói không sai, mặc kệ Thiệu An Quốc ở bên ngoài làm cái gì, ở nhà, ông vẫn sắm vai một người cha tốt.
"Về phần anh cả Thiệu Xương Bình của cậu. . . . . ." Tô Thế Văn ngừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bạn tốt, "Đừng xem thường anh ta, người âm trầm ít nói mới là cao thủ thâm tàng bất lộ, anh ta cũng có tên trong danh sách thành viên của Lam Dạ. Nếu không phải ba cậu và anh cả cậu muốn hoàn toàn tẩy sạch bệnh viện An Bình, viện trưởng hẳn phải là anh ta làm."
". . . . . ."
Anh cả Thiệu Xương Bình luôn trầm mặc ít lời cư nhiên cũng tham dự vào chuyện này sao?
Đây quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Anh cả và ba đều ở hắc đạo trà trộn nhiều năm, hoàn toàn lừa dối mình. . . . . .
Thiệu Trường Canh hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, im lặng một lúc mới thấp giọng nói: "Thế Văn, lẽ ra cậu phải rất hận Thiệu gia chúng tôi mới đúng chứ?"
"Người làm sai cũng không phải cậu, đối với chuyện này cậu hoàn toàn chẳng biết gì cả. Trước giờ tôi đều ân oán rõ ràng."
—— Vì thế hai người mới có thể chí thú hợp nhau, trở thành bạn tốt.
Thiệu Trường Canh nhìn hắn hỏi: "Vậy bây giờ cậu lựa chọn xuất ngoại là hoàn toàn không định truy cứu chuyện năm đó?"
Tô Thế Văn cười cười, "Tôi còn biết truy cứu như thế nào? Chứng cứ đã bị hủy, ba cậu rửa tay chậu vàng nhiều năm như vậy rốt cuộc không còn liên quan gì đến hắc đạo nữa. Trải qua nhiều năm cố gắng của ông ta và Thiệu Xương Bình, bệnh viện An Bình gần như đã được hoàn toàn tẩy sạch. Bây giờ nếu tôi lên toà án chỉ mặt xác nhận Thiệu An Quốc mười bảy năm trước từng là đầu mục hắc đạo. . . . . Cậu cảm thấy sẽ có người tin chắc?"
"Nhưng cậu sẽ không cam lòng, không phải sao?"
Tô Thế Văn không có trực tiếp trả lời, nghiêng đầu nói: "So với lãng phí thời gian rối rắm vì chuyện cũ đã qua hơn mười năm, không bằng dành nhiều thời gian bồi người bên cạnh. Tôi và Tô Duy đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."
Im lặng một lát sau, Thiệu Trường Canh đột nhiên hỏi: "Vậy, Thiệu Vinh thì thế nào?"
Tô Thế Văn nhíu mày.
"Cậu không có ý định nhận thức nó? Dù sao cậu cũng là chú ruột của nó."
"Chuyện này không cần thiết," Tô Thế Văn dứt khoát cự tuyệt, "Ân oán phức tạp của Tô gia, tôi cũng không hy vọng nó biết. Từ lúc anh cả chết đi, Thiệu Vinh và Tô gia chúng tôi đã không còn quan hệ gì."
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nói: "Cậu không muốn nhận thức nó cũng là tình hữu khả nguyên*."
*về tình lý có thể tha thứ.
Chỉ là, Thiệu Vinh đáng thương, từ nay về sau cũng chỉ có một người thân là mình.
Mấy chú, cậu của cậu, đối với cậu chẳng có một chút tình cảm yêu quý nào.
*An Lạc là cậu (em trai của mẹ)
Tô Thế Văn là chú (em trai của ba)
Cậu ruột xem cậu là con trai của kẻ phản bội mà chán ghét, chú ruột cũng hoàn toàn không muốn nhận thức cậu . . . . . .
Bối cảnh thân thế phức tạp như vậy làm cho Thiệu Trường Canh càn cảm thấy đau lòng. May mắn năm đó nhất thời mềm lòng giữ cậu lại bên người, nếu không, mười mấy năm qua của Thiệu Vinh, có lẽ. . . . . Không có được một ít trân trọng của người thân.
Tô Thế Văn nói: "Về phần chân tướng thân thế của nó, chúng ta dừng ở đây đi."
Thiệu Trường Canh im lặng một hồi mới gật gật đầu, "Cũng được, vậy dừng ở đây."
"Tôi đã sớm nói, biết chân tướng cũng chẳng có gì tốt."
Thiệu Trường Canh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, Thiệu Vinh đang từ ngã tư đường đối diện hướng bên này đi tới, trong tay cầm bó hoa mà Thiệu Trường Canh dặn cậu mua. Ánh mặt trời rọi xuống, thiếu niên trên mặt không có biểu tình gì cư nhiên hiện ra mỹ cảm cấm dục lạnh lùng giống cha ruột của cậu.
—— Dung mạo Thiệu Vinh, thật sự càng lúc càng giống Tô Tử Hàng.
"Một vấn đề cuối cùng." Thiệu Trường Canh nhỏ giọng hỏi, "Thái tử là ai?"
Tô Thế Văn trầm mặc một lát, "Đó là bí mật mà ngay cả anh cả tôi cũng không có đề cập qua trong phần chứng cứ."
---
Thiệu Trường Canh mang theo Thiệu Vinh đi vào mộ viên liệt sĩ an táng Tô Tử Hàng.
"Ba ở bên kia chờ con." Thiệu Trường Canh vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thiệu Vinh, tiếp theo liền xoay người đi đến bên cạnh xe ở đằng xa.
Thiệu Vinh một mình đứng ở trước bia mộ, nhìn di ảnh người đàn ông trên đấy.
Người thanh niên mặc cảnh phục có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, áo sơ mi phẳng phiu cùng cà vạt chỉnh tề trên cổ, khiến cho cả khuôn mặt nhìn thật sự nghiêm túc, vành nón đè ở vị trí lông mi, lộ ra một đôi mắt đen nhánh hắc bạch phân minh và hai tròng mắt trong suốt.
Cảm giác rất kỳ quái, cái loại cảm giác. . . . . . Quen thuộc đến từ chính huyết thống.
Đôi mắt giống hệt mình, mặc dù chỉ là ảnh chụp, nhưng cứ như. . . . . . Đang đối diện với hắn.
Thiệu Vinh nhìn một hồi lâu, sau đó dùng thanh âm chỉ có mình nghe thấy, nói khẽ: "Nếu thật sự có thiên đường, ba và mẹ, chắc đã gặp nhau trên đó rồi đi?"
"Trước giờ mẹ chưa từng nhắc qua ba với con, có lẽ mẹ sợ con sẽ buồn."
"Bất quá, hai người cũng không cần lo lắng cho con."
"Con bây giờ . . . . . Sống tốt lắm."
Thiệu Vinh cúi xuống, cầm bó hoa màu trắng trong tay nhẹ nhàng đặt trước bia mộ Tô Tử Hàng.
Sau đó, cậu xoay người rời đi.
—— Đó là một hình ảnh cực kì khiến người ta động tâm.
Ánh nắng rực rỡ, bó hoa trắng noãn, thiếu niên dáng người thon dài, áo gió dài đến gối cùng quần jeans xanh bó sát người, quần áo đơn giản cùng khuôn mặt không có bao nhiêu biểu tình, môi màu nhạt và hai tròng mắt đen nháy trong suốt.
Trong thành phố chẳng biết lúc nào chợt nổi lên gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi lên mái tóc đen như mực của cậu. Rõ ràng là cách xa như vậy, Thiệu Trường Canh lại cảm thấy giống như có thể từ trong gió thổi đến trước mặt ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, như cỏ xanh đầu xuân làm say lòng người.
Thiếu niên đứng trước bia mộ cúi người thả hoa, khuôn mặt nhìn nghiêng thật đẹp, cứ như cảnh trong mộng ảo.
"Thiệu Vinh." Nhìn cậu đi về phía mình là quá trình vô cùng hưởng thụ, Thiệu Trường Canh hơi giương lên khóe môi, vươn tay nhẹ nhàng thay cậu chỉnh lại khăn quàng cổ, "Chúng ta trở về đi."
Thiệu Vinh gật gật đầu, "Dạ."
Thiệu Trường Canh chu đáo thay cậu mở cửa xe, Thiệu Vinh liền nghiêng người ngồi xuống. Lúc này Thiệu Trường Canh mới bước qua bên ghế lái, mở cửa xe, ngồi xuống khởi động máy.
Chiếc xe màu bạc, rất nhanh liền biến mất phía cuối con đường thật dài.
Sau khi hai cha con rời khỏi không lâu, một người đàn ông đột nhiên chậm rãi đi ra từ chỗ sâu trong mộ viên, giày da không nhiễm một hạt bụi tiếp xúc với mặt đất, âm thanh phát ra trong mộ viên yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hắn dừng lại ở trước mộ Tô Tử Hàng, cúi đầu lặng yên nhìn ảnh chụp trên bia mộ.
Thật lâu sau, trên miệng nở một nụ cười tựa tiếu phi tiếu*.
*cười như không cười
"Tử Hàng, anh đã trở về."
Thanh âm nhu hòa mang theo ý cười nhàn nhạt, vốn là thanh âm làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng khi vang lên trong mộ viên thê lương yên tĩnh này, lại có loại cảm giác khiến lưng người ra rét run.
Người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng thả một đóa hoa hồng đen lên bia mộ.
"Con của em. . . . . . Bộ dạng, rất giống em."